Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Không, còn có một cô bé đang khóc trong vòng tay của lão, nó gào khóc đòi ăn.
Khương Thủ Nghĩa nghỉ ngơi một lúc rồi lên dây cót tinh thần bò về phía cơ thể của Trần Hổ.
Không một chút do dự, lão trực tiếp lột sạch quần áo hắn!
Lão khoác trên mình chiếc áo khoác lông dày cộp của Trần Hổ, cho dù không có cháu trai giữ ấm, lão cũng không lạnh.
Chưa kể trên người Trần Hổ còn có rất nhiều thứ tốt như bánh bao hấp ba cân và một túi nước, uống một hớp mới biết đó là rượu thuốc, uống xong toàn thân ấm áp. Lục phủ ngũ tạng của lão dễ chịu hẳn.
Khương Thủ Nghĩa giật giật khóe miệng thở phào nhẹ nhõm, dù sao giữa thời tiết lạnh giá này, lão còn có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa, có lẽ có thể đợi đến khi cổng thành được mở ra!
Trên người Trần Hổ còn có hai quan đồng tiền, đây là số tiền quá lớn đối với một tên dân nghèo như lão, đến lúc vào thành, lão có thể sống được!
Ngoài ra, Khương Thủ Nghĩa còn tìm thấy bốn khối ngọc bội, một số lọ thuốc và một chiếc chuông đồng.
Lão ngửi ngửi mùi thuốc, phân biệt một hồi, lão nhận ra một trong những lọ đó là thánh phẩm trị vết thương trong quân đội, lão nhanh chóng tự bôi lên vết thương, cảm thấy nó vô cùng mát lạnh và có tác dụng chữa bệnh tuyệt vời, lão lập tức xử lý vết thương xương gãy của mình, quấn chặt bằng vải bố.
Về phần ngọc bội, trên đó có hoa văn và hình như có ký tự, nhưng lão không biết chữ.
"Một nhân vật như vậy sao chỉ có hai đồng tiền? Những ngọc bội này hắn không đeo trên người mà được giấu trong túi, chắc dùng để cầm cố." Khương Thủ Nghĩa đoán.
Vương triều Đại Tấn không đúc tiền xu mà chỉ sử dụng đồng năm xu của triều đại trước, nhưng đồng xu nặng, nếu giao dịch số lượng lớn sẽ không thuận tiện, vì vậy người giàu thường sử dụng vàng bạc.
Nhưng lượng vàng bạc khan hiếm, cơ bản đều nằm trong tay các đại gia tộc, hơn nữa chúng cũng rất nặng, một số thương nhân hào hiệp hành tẩu giang hồ thường xuyên phiêu bạt khắp nơi, họ sẽ nghĩ đến sử dụng một thứ nhẹ hơn, đó là ngọc bích.
Một mặt dây chuyền bằng ngọc trắng được chế tác tinh xảo có giá trị mấy quan tiền, nếu là sản phẩm chất lượng, thậm chí có giá hàng chục quan tiền.
Nếu trên người mang vài miếng ngọc bội thì chẳng khác nào eo quấn vạn tiền. Chỉ cần không phải đi đến những nơi thâm sơn cùng cốc ắt sẽ có người biết được giá trị của nó.
Xưa có một vị hiệp khách muốn tá túc qua đêm ở một sơn thôn trồng trà, hắn lấy ngọc bội ra mua thức ăn, hắn còn nhớ trong làng không ai biết giá trị của miếng ngọc bội nên không ai dám nhận nó.
Ngẫm cũng phải thôi, bọn họ chỉ là một đám bần nông, làm sao biết sử dụng ngọc bội? Kết quả là hiệp khách đó đành phải buồn bực đi đường suốt đêm để vào kinh thành.
“Bỏ đi, hai đồng tiền này đủ dùng rồi.” Khương Thủ Nghĩa không tham lam, lập tức bỏ ngọc bội xuống.
Lão cũng có thể bán nó để trở nên giàu có, dù gì đầu năm tới nay lão khá khó khăn.
Lão là một tên nhà nghèo kiết xác, lão mà dám cầm mấy miếng ngọc bội này đi bán không biết sẽ gây ra họa gì. Lão lại không biết chữ, ai biết mấy chữ ghi trên ngọc bội là gì?
Còn chiếc chuông đồng không có hoa văn, lắc cũng không phát ra tiếng, bên trong đúc đặc nặng y như quả tạ, chắc không đáng bao nhiêu tiền nên có thể giữ lại.
“Dù sao nó cũng là một khối đồng đỏ.” Khương Thủ Nghĩa bỏ chiếc chuông đồng vào túi, rồi đào hố chôn mấy khối ngọc bích xinh đẹp kia xuống đất.
Sau đó, lão xé quần áo của Trần Hổ thành các miếng vải, tìm một ít gỗ để làm tấm ván, rồi kéo xác người đầu bếp lên đó.
Lão định chôn người đầu bếp cùng với hai mẹ con kia, người đầu bếp đã không yêu cầu trước khi chết, có thể hắn không muốn làm phiền lão.
Nhưng bây giờ lão đã ăn uống no nê rồi nên chút chuyện con cỏn này không đáng là gì.
"Chao ôi. . ." Khương Thủ Nghĩa than thở rồi thu thập thi thể cháu trai.
Bụng rách toạc, ruột đứt lìa, trên dưới rời ra từng mảnh, sao không có chỗ nào toàn thây vậy?
Khương Thủ Nghĩa vừa lau nước mắt vừa cố gắng đặt cơ thể của cậu bé trở lại đúng vị trí.
Nhưng mà Khương Thủ Nghĩa vừa nhấc thân trên của nó lên thì thấy đứa bé mở mắt, đôi mắt buồn ngủ liếc nhìn lão một cái rồi sau đó nhắm mắt lại.
"A . . ." đầu óc Khương Thủ Nghĩa trở nên trống rỗng!
Lão trầm mặc một lúc, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ đứa trẻ, lão mới nhận ra đứa trẻ vẫn chưa chết.
Cơ thể bị tách rời, đầu bị xuyên thủng mà nó sống? Đây là một con quái vật ư?
Ban đầu lão choáng váng, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ! Còn sống là tốt, mặc kệ là yêu nghiệt gì đi nữa, lão cũng sẽ nuôi nấng nó như cháu ruột của mình!
Khương Thủ Nghĩa liền đem nội tạng bỏ lại vào bụng, đóng lại da bụng và dùng mảnh vải bọc lại cẩn thận.
Đứa bé còn quá nhỏ, vài mảnh vải quấn thành cái tã lót là xong.
Lão thắt chặt cạp quần, lần lượt đặt hai đứa bé một trái một phải vào trong lòng rồi một mình thui thủi bước đi trên tuyết với tấm ván kéo lê trên mặt đất.
Tuy nhiên, lão chưa đi được bao xa thì cảm thấy gì đó động đậy ở ngực.
Lão nhìn lần nữa, lão nhìn thấy đôi mắt to ngây thơ của đứa bé trai đang nhìn lão.
“Woooo!” Cậu bé đang gặm một miếng vải bố một cách ngon miệng.
"Đói rồi hả. . ."
Khương Thủ Nghĩa lại nhìn đứa bé gái, nó không ngừng giãy dụa, tiếng khóc ngày càng trở nên yếu ớt.
Điều này khiến cho Khương Thủ Nghĩa chán nản sa sút tinh thần, làm sao nuôi chúng đây? Trước mắt vẫn chưa giải quyết được vấn đề về sữa?
Thảm họa tuyết giáng xuống, cả sơn thôn trà đều không còn, dân tị nạn khắp nơi, không biết tìm đâu ra vú em, chỉ có hộ nhà giàu mới có vú em, nhưng nghe nói ít nhất cũng tốn hai quan tiền một tháng.
Số tiền trên người lão rõ ràng không đủ để nuôi hai đứa trẻ. Nghĩ đến đây, Khương Thủ Nghĩa hối hận vì đã không lấy mấy miếng ngọc bội kia.
Nhưng mấy miếng ngọc bội đó là bùa đòi mạng, làm sao lão có thể thoát được?
Hơn nữa, hiệp khách võ lâm phải có bằng hữu hoặc sư môn, nếu họ nhận ra miếng ngọc bội rồi tìm đến lão, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa.
"Bỏ đi, thôi đem cho người ta nuôi, đưa đến nhà nào thì lão bán cho nhà đó, rồi nhìn chúng lớn lên . . ." Khương Thủ Nghĩa lẩm bẩm.