Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Sư tổ Trác Ngọc Tử - người sáng lập ra môn phái Thốn Thiên Môn, trời sinh dị bảo không phải đại cơ duyên chưa chắc có được, năm đó người chỉ là một phàm nhân bình thường, cũng nhờ nhân duyên tế hội mới đạt được kỳ vật Thao Thiết Văn.
Sau khi trải qua vô vàn nỗ lực trùng điệp, người mới đặt chân vào con đường tiên đạo, thành lập môn phái.
Trần Hổ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình chỉ muốn giết yêu lấy cốt nhưng lại vô tình phát hiện ra dị bảo.
Còn cần gì yêu cốt nữa? Trực tiếp mang quỷ nhi không biết phản kháng này về, nhất định sư tôn sẽ vui mừng khôn xiết mà cho hắn gia nhập Đạo! Thậm chí còn được tưởng thưởng nữa.
"Vận may của lão tử ta đến rồi! Hahaha!"
"Thiên đạo chiếu cố! Thiên đạo chiếu cố!"
"Thừa Thiên Hổ ta, cuối cùng cũng được đặt chân lên tiên lộ!"
Trần Hổ cười to thích thú, hắn nghiêng người bắt lấy quỷ nhi, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh vui sướng.
Trong phút chốc, dường như hắn nhìn thấy mình mọc cánh bay lên trời, hạnh phúc ngập trời, du hành Bắc hải, đêm tá túc tại Thương Ngô. . .
"Khúc khích!"
Tất cả mọi ảo tưởng đột nhiên bừng tỉnh vì cảm giác lạnh buốt và cơn đau dữ dội ở sau gáy.
Một cây dao bổ củi hoen gỉ cắm sâu vào cổ hắn, găm vào hơn một nửa!
Hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy cùng máu tươi phun ra ào ạt.
Trần Hổ cứng người, hai mắt mở to không thể tin được.
Tư thế cúi người nhặt quỷ nhi của hắn, tư thế vừa vặn cho người ta chặt đầu từ phía sau!
Lưỡi dao chẻ củi cong cong, giống như đang bổ củi, hoàn hảo cắm vào sau gáy, cắt đứt xương cốt và kinh mạch của hắn.
Chỉ vì sức của kẻ địch quá yếu nên chưa chặt đứt hẳn hoàn toàn, máu phun ra như suối.
"Là ai. . . là hắn. . . là hắn. . ."
Trần Hổ một tay nắm lấy đầu của quỷ nhi, tay kia nắm chiếc đùi nhỏ, trên cổ bị ghim bởi một cây dao bổ củi, hắn từ từ đứng thẳng người lên!
Nhưng vì cổ bị con dao dính chặt nên hắn không thể quay đầu lại, chỉ có thể lảo đảo xoay cả thân người lại . . .
Mắt hắn đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm lão đầu đang run rẩy ở phía sau!
“Phụt!” Trần Hổ muốn toát cả mí mắt, tức giận đến mức ói ra máu!
Hắn quá bất cẩn và coi thường lão già này! Bản thân vốn đã cạn kiệt năng lượng trên người quỷ nhi, hắn quá đắc ý tự mãn, lại mơ mộng hão huyền mà mất ý thức phòng bị.
Đường đường là một cao thủ hàng đầu lại bị một lão già tính kế!
Cảm giác sinh khí vụt qua, toàn thân bất lực, ý thức dần mơ hồ, Trần Hổ cực kỳ không cam lòng!
"Một tên tiện dân mà dám giết ta!" Trần Hổ ngoan cường bước lên một bước, gắng gượng lấy hơi gào thét.
Trời sinh dị bảo! Trời sinh dị bảo! Hắn chưa thành tiên, mộng cũng chưa thành mà đã phải chết?
Trần Hổ mặt mũi méo xệch, sắc mặt tím tái, tuy đầu chưa bị chém đứt lìa nhưng xương cổ và gân cốt đã đứt hoàn toàn, máu chảy ra ào ạt từ vết thương như ly rượu bị tràn ra.
Tại thời khắc này, hắn đơn thuần dựa vào thể phách mạnh mẽ và con dao bổ củi cắt ngang cổ của mình mà không tắt thở liền!
“Ngươi còn chưa chết!” lão Khương không còn sức lực, cổ tay trái cũng bị gãy!
Giống như lúc trước chém đầu tên lưu dân ăn thịt người, lão thừa dịp Trần Hổ cúi người miệng còn lẩm bẩm như đang vui vẻ mộng xuân thu . . . lão quả quyết thi triển chiêu trảm thủ một đao mà lão đã từng luyện hàng trăm lần trong quân đội!
Cao thủ võ lâm thì sao? Cổ hắn đâu phải làm bằng sắt!
Có điều không ngờ hắn có sức sống ngoan cường đến vậy, cái đầu sắp bị chặt đứt, thế mà hắn vẫn có thể đứng dậy đi lại được!
Để tránh bị kẻ hấp hối phản công, lão Khương lùi lại phía sau để kéo dài khoảng cách.
“Cẩu vật. . . xưng tên ra đây!” Trần Hổ đuổi theo mấy bước, rồi đi không nổi nữa.
Hắn cảm thấy đầu sắp rơi xuống, hắn biết mình sắp chết, đủ loại cảm xúc dâng trào như đau đớn, không cam lòng, tuyệt vọng, hắn sờ tay bên hông nơi treo chiếc chuông Kinh yêu linh, xoa xoa vài cái, và hỏi tên lão già. Hắn cần biết mình chết trong tay ai.
Lão khàn giọng nói: "Cố, đại Ngụy, binh lính Thanh Châu. . . Khương Thủ Nghĩa!"
Trần Hổ cổ họng khanh khách vang lên, giọng căm hận từ kẽ răng: "Cẩu vật . . . Ngươi chết chắc!"
Tay hắn xoa lên chiếc chuông Kinh yêu linh, lại gõ thêm mấy lần nữa, rồi trút hơi thở cuối cùng và ngã xuống một cách không cam lòng.
Trong phút lâm chung, hắn đã để lại một thông điệp trong chuông Kinh yêu linh.
Thứ này là một loại vũ khí ma thuật, mặc dù không thể điều khiển chân khí, nhưng nó có thể để lại thông điệp về sự dao động của chân khí, mãi mãi tồn tại theo thời gian.
Hắn là đệ tử chân truyền của Thôn thiên môn, hắn chết không rõ lý do, sư môn nhất định sẽ điều tra đến cùng. Một ngày nào đó sư môn tìm thấy thứ này, họ biết được hung thủ là ai và sẽ trả thù cho hắn.
"Woooooo. . ."
Ông lão Khương Thủ Nghĩa thấy Trần Hổ đã chết, lão vội vàng kiểm tra đứa bé.
Tuy nhiên, cơ thể của cậu bé bị gãy làm đôi, trên đầu có một lỗ nhỏ, cả người không cử động gì cả, chẳng lẽ nó đã chết thật rồi ư?
Lão đau buồn vô cùng, ôm đứa bé gái đang khóc trong tay khóc nức nở rồi đi về phía người đầu bếp gục ngã.
Lúc nãy tên đầu bếp đã giúp lão ngăn cản kẻ địch được một lúc, ngực hắn bị một đấm lõm một lỗ, giờ hắn chỉ còn sót lại hơi thở yếu ớt.
“Hậu sinh. . . cố lên!” Khương Thủ Nghĩa quỳ trước mặt đầu bếp, nhìn thấy vết thương liền biết hắn khó qua khỏi.
Người đầu bếp trông có vẻ bình tĩnh, khi nghe tin vợ và con gái qua đời, hắn cũng không thiết sống nữa.
Hắn nhìn đứa bé gái, đôi môi khẽ mấp máy. Khương Thủ Nghĩa hiểu ý hắn, đặt bé gái sát vào má người đầu bếp: "Lão già này nhất định sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành! Hậu sinh, ngươi cứ coi nó như con gái của mình. Họ của ngươi là gì?"
Người đầu bếp nhẹ lắc đầu, nói nhỏ đến mức không nghe được: "Gửi cho . . . một gia đình có thể nuôi nâng nó. . .”
Khương Thủ Nghĩa than thở, lão biết mình thực sự không thể nuôi được nó, nói gì mà nuôi dưỡng nó trưởng thành, chỉ là điều vô nghĩa. . . Cơ hội duy nhất để đứa trẻ này sống sót là gửi nó đến nhà người khác.
Ngay cả khi làm nô lệ hay giúp việc, nó cũng sống được.
Vì vậy người đầu bếp không hề nhắc đến họ của hắn, chính là để cô bé theo họ của nhà gia chủ.
“Được. . . Được rồi!” Khương Thủ Nghĩa lau nước mắt, lão nhìn người đầu bếp đồng tử giãn ra và mất đi sinh khí.
Lão uể oải quỳ trên tuyết, nhìn thiên địa mênh mông trắng xóa, chỉ còn lại một mình lão cô đơn hiu quạnh.