Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Hai ngày sau, Khương Thủ Nghĩa mang theo hai đứa nhỏ đi vào thành An Khâu, có thể nói là vui mừng đến phát khóc!
Trong hai ngày nay, lão chỉ ngủ mấy canh giờ, thời gian còn lại cơ bản đều đang trên đường đi.
Thấy đứa bé gái chỉ được uống nước bột mì, tiếng khóc trở nên suy yếu, sắp đói chết, mới có thể vào thành.
Quận Lang Gia có chín huyện, ngoại trừ Dương thành tự trị ra, còn lại có đông đảo binh sĩ đóng quân, cũng chỉ có An Khâu.
Cũng chính là bởi vì có binh sĩ đóng quân ở đây, mới không sợ lưu dân làm loạn, lúc này mới không đóng chặt cửa thành.
Nhưng vẫn như những nơi khác nạn dân khắp nơi, người chết cóng vô số.
Bên đường trong thành, vô số người chết lặng cuộn mình trong con hẻm nhỏ. Trên đường phố có quân sĩ tuần tra, đồng thời còn có một số nạn nhân tương đối cường tráng, dọn dẹp thi thể bên ngoài thành, dọn tuyết mở đường.
Các nạn nhân tham gia dọn dẹp chắc lão có thể có một bữa ăn đầy đủ.
Khương Thủ Nghĩa thở dài, tìm một con hẻm, lui vào bên trong hỏi thăm một chút, lại biết được hào tộc ở An Khâu, vào buổi trưa mỗi ngày sẽ phát cháo cứu trợ, những nạn dân này, đều dựa vào chút cháo loãng kia chống chịu đến hôm nay.
Lúc phát cháo, còn có quản sự chọn người bên trong nạn dân, nếu thích hợp, thì có thể bán mình vào nhà giàu, đổi lấy mấy đấu bột gạo.
Khương Thủ Nghĩa liếm môi một cái, suy nghĩ.
Đứa bé gái này muốn bán cho người tốt, hiển nhiên là cực kỳ khó, hơn nữa tình huống hiện tại cũng không thể kéo dài được.
Đã như thế, không bằng bán cho đại tộc, cho dù là làm nô tỳ, ít nhất không thiếu ấm no.
Nhưng dù sao lão cũng tính toán tự mình nuôi Viêm Nô lớn lên, như thế thì sẽ không cùng nhau bán thân, trông nom Tuyết Nhi trưởng thành.
Tuyết nhi kia bán cho người ta, về sau có thế nào lão cũng không thấy, giúp đỡ không được, cho nên chỉ có bán cho người tốt lão mới yên tâm.
Nhưng năm đại họa này, mạng người không đáng giá, Tuyết Nhi lại là một đứa bé gái, ai lại muốn mua một đứa con gái về chứ?
"Ai, cố gắng hết sức đi, " trên mặt lão mang đắng chát, đứa bé sắp chết đói rồi, lão cũng chỉ có thể làm hết sức.
"Lão ông, hai đứa trẻ này của ông trông xinh xắn như vậy, nếu không ông tìm người môi giới hỏi thử xem." Nạn nhân bị hỏi thăm thấy đứa nhỏ trong ngực Khương Thủ Nghĩa xinh xắn đáng yêu, tướng mạo cực tốt, liền giới thiệu cho lão một người.
"Trương Nha Tử sao?"
Dưới sự hướng dẫn của nạn nhân, Khương Thủ Nghĩa tìm được tới chỗ một người môi giới.
Thì ra ngoại trừ quản sự nhà hào tộc địa phương đang thu người, còn có một số thương nhân, người môi giới đang lựa chọn người ở trong đám nạn dân.
Vô số nạn dân sống không nổi, bởi vậy bán mình cực kỳ rẻ mạt, rất nhiều người môi giới chuyên môn bán nô bộc đầu cơ trục lợi, giống như mèo ngửi thấy mùi tanh, du đãng ở mấy nơi lưu dân tụ tập.
Trương Nha Tử chính là một trong số đó, hắn nhìn thấy Khương Thủ Nghĩa, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhíu mày.
Ông già xấu xí, hơn nữa lại mang trẻ sơ sinh tới, em bé là không đáng tiền nhất, chưa cai sữa, muốn rước về để làm gì, còn phải nuôi lớn!
Trên mười tuổi, mới có thể bán được giá tốt.
Nhưng khi ánh mắt của hắn va phải đứa bé trong ngực ông lão, cẩn thận nhìn một lúc, lại lộ ra tươi cười.
"Hàng tốt!" Trương Nha Tử là người hành nghề lâu năm, gặp qua vô số người, ánh mắt rất chuẩn!
Cho dù chỉ là đứa trẻ chưa cai sữa, hắn cũng có thể nhìn ra tướng mạo trông như thế nào.
Mà hai đứa trẻ này, lại giống như ngọc nhân.
Đứa bé gái trông có vẻ bị bỏ đói trong một thời gian dài, da thịt hơi mất chút sáng bóng, nhưng nếu chăm sóc tốt, sau này ắt hẳn sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Bán em bé hay là vào quân doanh?" Trương Nha Tử hỏi.
Một số nạn nhân có thể còn có đồng ruộng trong nhà, chính là nhà lành, ngay cả khi nghèo khó cũng chỉ bán trẻ em để đổi lấy tiền thuế ruộng.
Mà có một số nạn nhân, thì lại không có gì, thường thường dứt khoát mang theo người nhà đầu nhập quân doanh, để tránh cốt nhục tách rời.
"Bán em bé. . ." Khương Thủ Nghĩa nhẹ giọng đáp lại.
Trước khi vào đông lão cũng đã bán ruộng, đầu nhập quân hộ Trương thị huyện Hoa, trở thành dân đen, nhưng khi tuyết rơi, Trương thị cũng mặc kệ lão, dù sao nông dân lúc nào cũng có thừa.
Bởi vậy, miễn là lão ta có thể sống sót, không trở lại cũng không quan trọng.
"Được rồi, đặt hai đứa bé xuống, lão có thể lĩnh tám đấu gạo." Trương Nha Tử vung tay lên, tựa như rất hào phóng.
Tám đấu gạo đổi hai đứa nhỏ, mùa màng tốt tất nhiên không đổi, nhưng hiện tại, xung quanh rất nhiều nạn nhân toát ra vẻ mặt hâm mộ, bởi vì bọn họ bán đứa nhỏ mười tuổi của mình, cũng mới đổi được hai ba đấu gạo. Tám đấu, đủ cho họ chống đỡ trong một tháng.
Khương Thủ Nghĩa sửng sốt, sau đó nói: "Cho dù là một đứa bé bằng bùn, cũng không chỉ đáng giá tám đấu gạo!"
"Đứa bé bùn không phải cũng ăn cơm sao? Đứa bé nhỏ như vậy, lão tử còn phải tìm vú nuôi, nuôi nó lớn lên không cần tiền à?" Trương Nha Tử mười phần ngang ngược, hồn nhiên không để Khương Thủ Nghĩa vào mắt, căn bản không biết lão già này hai ngày trước vừa mới làm thịt một cao thủ giang hồ.
Khương Thủ Nghĩa ôm chặt đứa nhỏ, nói: "Ta không bán cho ngươi!"