Chương 20: Không Phải Tiên Không Phải Yêu Cũng Không Phải Người (2)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Trần Hổ cũng không phản bác, chỉ vì hắn bị một đao vừa rồi của mình dọa sợ ngây người. . . sao sức phá hoại lại thấp như vậy?

Một đao kia, hắn đã dùng hết sức mình, hao tổn tám phần chân khí! Hơn nữa còn là dùng tuyệt kỹ sở trường ‘Kinh Hồng Toái Nguyệt’ của hắn!

Chiêu này tên như ý nghĩa, đao khí giống như kinh hồng mang theo hiệu quả xé rách, nếu chém trúng ngang eo kẻ địch, đao khí đủ khiến cho ngực bụng, thậm chí bắp đùi vỡ nát.

Nếu chém trúng tảng đá, tảng đá sẽ không phải bị chém thành hai khúc, mà trực tiếp nổ tung.

Nếu vừa rồi đã có thể chặt đứt quỷ nhi, chứng tỏ phòng ngự của quỷ nhi cũng bình thường mà thôi, nhưng nếu bình thường như vậy, quỷ nhi phải bị chém thành thịt vụn xương vỡ mới phải.

Quỷ nhi rất nhỏ, chỉ là một đứa bé nằm rạp trên mặt đất! Đao khí bàng bạc chém xuống, sao lại chỉ cắt đúng một đường khiến lồng ngực và thân dưới tách rời lăn trên mặt đất?

Trần Hổ do dự một lát mới chậm rãi tới gần xem xét.

Kỳ lạ biết bao, mặt cắt phần eo của quỷ nhi phẳng lì, giống như đao phủ hành hình, không để lại bất kỳ dấu vết chân khí xé rách nào.

Đây. . . đây không phải hiệu quả vốn có trong chiêu này của hắn!

Hoặc là dứt khoát chém không được, đáy lòng Trần Hổ còn dễ chấp nhận hơn chút, nhưng chuyện hôm nay là như thế nào? Chém, nhưng lại không hẳn là chém?

“Không bị chém nát. . . ồ?” Trần Hổ bỗng nhiên nghĩ đến, lưu dân trước đó cũng thử dùng chân khí xé nát quỷ nhi, nhưng dùng hết sức mình cũng không thể xé ra.

Chẳng lẽ, thật ra đây là một yêu thuật?

Có thể tăng cường da thịt xương cốt, không bị ngoại lực xé rách?

Nhưng lại chỉ chống đỡ xé rách, không chống đỡ đao khí chém xuống? Đây là yêu thuật vô bổ gì vậy?

Trần Hổ cẩn thận xem xét, phát hiện quỷ nhi không còn hơi thở, nhịp tim cũng dừng lại, chỉ có đồng tử khe khẽ rung động, cuối cùng hắn cũng vui mừng ra mặt, không suy nghĩ nhiều nữa.

“Có lẽ vẫn là đạo hạnh quá thấp, yêu lực không đủ? Uy lực lớn nhất của Kinh Hồng Toái Nguyệt còn tập trung vào đao khí kia, nó không ngăn được cũng là chuyện bình thường.”

Trần Hổ không kìm được phấn khởi, vội vàng nhặt thân thể quỷ nhi lên, lần mò xung quanh tìm kiếm yêu cốt.

Lại xoay đao không ngừng rạch rách hai tay, nhưng vẫn không có phát hiện gì.

“Chẳng lẽ là Thiên Linh Cốt. . . hiếm thấy!” Trần Hổ nhìn về phía đầu quỷ nhi, trong lòng mừng rỡ như điên.

Thiên Linh Ngọc Cốt cực kỳ hiếm thấy, người sở hữu đều là kỳ tài! Được Thiên Đạo thiên vị, tốc độ tu hành nhanh hơn tu sĩ tầm thường không chỉ mười lần!

Hắn vội vàng muốn bổ đầu quỷ nhi, nhưng lại phát hiện phần ruột và dạ dày vốn đã bị chặt đứt rơi xuống mặt tuyết của quỷ nhi đang tự động nhúc nhích, trườn bò tụ lại, kéo hai mặt cắt lại với nhau, gắn liền hai đoạn cơ thể trên dưới.

“Cái gì” Trần Hổ giật nảy mình, quỷ nhi vẫn còn sống?

Trong nháy mắt, hắn chợt lùi về sau mấy trượng, tiếp đó lộn ngược một phát, kéo giãn khoảng cách.

“Sơ suất rồi! Vẫn may nó không tập kích mình. . .” Trái tim Trần Hổ đập thình thịch, nghĩ mà thấy sợ.

“Hay cho tên yêu quái nhà ngươi! Quả nhiên bất phàm! Rốt cuộc ngươi là yêu quái gì!”

Trần Hổ vừa nói vừa tăng cường công lực, cương đao lóe ra ánh sáng sắc lạnh.

Trông thấy hai khúc cơ thể quỷ nhi đang từ từ kéo lại gần nhau bởi ruột dạ dày trên mặt tuyết, hắn dứt khoát chém trước phòng họa, một chiêu ‘mạng treo sợi tóc’ chém ra.

Tinh túy của chiêu này nằm ở ‘sợi tóc’! Đao khí mảnh như tóc, thậm chí có thể chẻ dọc cả sợi tóc! Chính là một chiêu liều mạng trong đao pháp Thôn Thiên môn hắn, tiêu hao ít, giết người nhanh.

Quỷ nhi không sợ chân khí xé rách, nhưng loại sức mạnh này tập trung trong một đường chém, nó hoàn toàn không ngăn được, cho nên dưới cái nhìn của Trần Hổ, dùng chiêu này rất phù hợp!

“Bổ ra cho ta!”

Đao khí bổ lên trên đầu quỷ nhi, nhưng sắc mặt Trần Hổ bỗng cứng lại, chỉ thấy nửa người trên bị đánh bay ra xa một trượng, nhưng lại không hư hao chút nào!

Trần Hổ quan sát tỉ mỉ, làn da quỷ nhi mịn màng trơn bóng, bị đao khí chém vào thì lõm xuống, mà sau đó. . . không có sau đó nữa. . . da không hề rách!

Đùa gì vậy? Đao khí uy lực lớn vừa rồi cũng có thể dễ dàng chặt đứt quỷ nhi, bây giờ là dùng tuyệt kỹ rạch cắt dốc sức chém xuống, trái lại không có tác dụng?

“Dùng yêu thuật rồi sao? Bây giờ là yêu thuật ngăn cản rạch cắt?”

Sắc mặt Trần Hổ khó coi, yêu quái này còn có thể thi pháp như vậy? Tà ma cỡ nào!

Trừ phi. . . là thần thông!

Thần thông và pháp thuật khác nhau ở chỗ thần thông là bản năng, không cần phương pháp cũng có thể sử dụng.

Khuyển yêu mà lúc trước hắn đối đầu cũng có thần thông răng sắt, có thể nhai được sắt thép, một thanh bảo đao của hắn đã bị nó cắn nát. Loại thần thông này không cần thi pháp, giống như thiên phú, lúc nào cũng có thể sử dụng.

Nhưng vấn đề là, nếu như năng lực của quỷ nhi này là thần thông, vậy vì sao trước đó không dùng?

“Hừ! Đúng là tà ma, cũng may sư tôn dạy ta một chiêu đao pháp khắc chế yêu quái!” Trần Hổ bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, phun một ngụm tinh huyết vào cương đao!

Đây không phải máu đầu lưỡi bình thường, mà chính là tinh huyết tiên thiên hắn dùng bí pháp ép ra, là một loại máu bản nguyên từ khi sinh ra đã có, nhưng lại ít ỏi mà sẽ không tăng thêm.

Dùng một giọt sẽ ít đi một giọt! Nếu ít đi quá nhiều, cơ thể hắn sẽ không cách nào sản sinh máu mới, từ đó sẽ bị bệnh quấn thân rồi chết!

Hết cách rồi, hắn cũng không phải tu sĩ, không có pháp lực, muốn khắc chế yêu quái, chỉ có thể dùng tinh huyết bản thân tăng vào.

“A!”

Trần Hổ nhảy lên cao, dốc hết chân khí, dùng phương pháp đặc biệt truyền vào lưỡi đao, dung hợp với tinh huyết, chỉ thấy cương đao chợt lóe huyết quang, chém ra một đao khí!

Uy lực trong một chiêu này không khác ‘mạng treo sợi tóc’ bình thường là mấy, nhưng khi đánh xuống yêu quái, nó sẽ gây thêm sát thương!

“Bịch!”

Đao khí của hắn từ trên lao xuống, hung hăng chém lên đầu quỷ nhi, chấn động sót lại bắn văng vô số băng tuyết.

Nhưng đợi tất cả kết thúc, đầu của quỷ nhi kia vẫn không tổn thương chút nào.