Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Trần Hổ thấy gã lưu dân chết rồi, bĩu môi: “Phế vật, mới thế mà đã không được rồi. . .”
Bị cưỡng ép truyền và kích phát sức mạnh, vốn không sống được bao lâu, mà thứ quan trọng nhất để duy trì sức mạnh chính là máu, kết quả tên ngu xuẩn này còn chảy máu quá nhiều, bây giờ chết ngay tại chỗ rồi.
“Yêu quái kia chết rồi sao? Sẽ không chết đơn giản như vậy chứ?”
Hắn hơi do dự, quyết định hiện thân.
“Cháu trai của ta, cháu trai của ta!” Lão Khương thấy quỷ nhi không nhúc nhích, khóc lóc bò tới.
Quỷ nhi chỉ còn hơi thở yếu ớt, ông lão đau đớn cùng cực, nhưng cũng không biết nên cứu chữa như thế nào, ngay cả chạm vào cũng không dám.
Trông thương tổn này rất đáng sợ, toàn thân nhuốm máu, trên bụng có một vết rách, khắp người còn có mấy chỗ nội thương, có thể dễ dàng nhìn ra máu ứ bên trong.
Sau đầu lõm lại, xương cốt cũng vỡ ra, nếu là trẻ sơ sinh tầm thường thì đã chết từ lâu rồi.
Đồng thời, nơi đây còn quanh quẩn tiếng khóc của bé gái. . .
Sắc mặt lão Khương tràn đầy đau khổ, lại bò đến chỗ bé gái xem xét, cũng may bé gái không có gì đáng ngại, chỉ là đặt trên mặt tuyết hồi lâu, lại sắp lạnh cứng rồi.
Ông ta vội vàng ôm bé gái vào trong ngực, quay đầu nhìn lại, bỗng giật mình kêu lên.
Chẳng biết lúc nào đã có một người đàn ông cường tráng mặc áo lông, bên eo đeo cương đao đứng cách bọn họ khoảng hai mươi bước, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía bọn họ.
“Ngươi là ai!”
“À! Tất cả đều là ngươi làm!”
Lão Khương cũng không phải kẻ ngốc, liên hệ với vừa rồi lưu dân gào thét về phía bọn họ, lập tức nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều do người trước mắt gây nên.
“Ông đây là đệ tử đời thứ ba của Thôn Thiên Môn, Thừa Thiên Hổ Tế Ninh. . . yêu quái! Ta biết ngươi vẫn chưa chết! Còn không mau hiện nguyên hình?” Trần Hổ không để ý đến lão già, trợn mắt nhìn chằm chằm quỷ nhi đang nằm bất động, tay hắn đè trên chuôi đao, nghiêm trang giới thiệu bản thân.
Quỷ nhi vẫn co quắp nơi đó, nhưng mà, hô hấp đã mạnh mẽ trở lại.
“Kẻ xấu! Quan phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lão Khương thật sự không biết nói cái gì, chỉ có thể lôi quan phủ ra.
Trần Hổ vốn không muốn để ý đến ông ta, nhưng nghe thấy lời này, vẫn vui vẻ trả lời: “Lão già, Thanh Châu tuyết lớn, hơn vạn người chết đói, ngươi thấy một tên quan sai nào đi ra cứu tế không?”
Lão Khương á khẩu không trả lời được, vành mắt rưng rưng: “Ngươi muốn cái gì, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
“Hừ! Chuyện không liên quan đến ngươi!” Trần Hổ cười nhạo, nhanh như tia chớp rút cương đao ra, dự định bổ một đao xuống, giết chết lão già này.
Nhưng đúng lúc này, quỷ nhi đang hôn mê bỗng nhiên ngồi dậy.
Nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn đáng yêu.
“Hả!” Trần Hổ lập tức giơ ngang đao ra phía trước, rót chân khí vào, giơ nhưng không chém, bày ra tư thế phòng bị chu toàn.
Quỷ nhi tò mò nhìn hắn, đồng thời co ruột ở trên thi thể lưu dân trở về.
“Yêu nghiệt, ông đây biết ngươi có thần thức, đừng che giấu nữa, mau lộ ra đây!” Trần Hổ ngoài mặt cương quyết, nhưng thật ra trong lòng đang hoảng muốn chết.
Hắn cố ý nói như vậy, nếu quỷ nhi thật sự có thần thức, Trần Hổ sẽ quay đầu bỏ chạy ngay!
Nhưng đợi hồi lâu, quỷ nhi cũng không lộ ra bất kỳ thần thức gì, trái lại cứ nằm trên mặt tuyết, hai tay nắm lấy hai chân, lắc lư qua lại.
Thậm chí còn giơ chân lên trước mặt, tay nắm lấy ngón chân cho vào trong miệng.
“. . .” Trần Hổ nhìn mà choáng váng, trong lòng tự nhủ: Ông đây đường đường là cao thủ đỉnh phong của Thối Thể Tam Nguyên, đao dùng để trảm yêu trừ ma cũng rút ra rồi, ngươi lại giơ chân lên ăn thế này?
“Súc sinh, nó chỉ là một đứa bé! Nếu ngươi muốn giết thì giết ta đi!” Lão Khương gào khóc bò tới bên cạnh thi thể lưu dân, mượn nhờ thi thể che chắn, tay đã lén lút sờ vào đao bổ củi.
Trần Hổ làm như mắt điếc tai ngơ, hai mắt như đuốc, hơi thở kéo dài, trạng thái lên đến đỉnh điểm, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người quỷ nhi.
Mặc dù quỷ nhi trông vẻ ngây thơ, đáng yêu đến vậy, nhưng Trần Hổ cũng không dám coi thường.
Từ đầu đến cuối hắn luôn cảm thấy yêu quái này rất quái lạ, nếu như là bày ra trận địa giống như khuyển yêu năm ngoái, hắn còn có thể đao thật thương thật đánh với nó, nhưng đến bây giờ quỷ nhi này vẫn không thi triển bất kỳ pháp thuật nào có thể uy hiếp đến hắn.
Đáng giận, thậm chí ngay cả yêu khí cũng không có!
“Yêu quái, nói chuyện đi! Ngươi sẽ không phải là không biết tiếng người đấy chứ?” Trần Hổ ngoài mạnh trong yếu, cách xa hơn hai mươi bước, hướng mặt về phía quỷ nhi rồi đi xung quanh nó.
Hắn không nắm chắc thực lực của đối phương, thế là vòng qua sau lưng quỷ nhi.
Khuôn mặt quỷ nhi ngây thơ, ánh mắt tò mò nhìn theo, cũng xoay người rồi nằm sấp xuống.
Sau đó. . . sau đó nó lại phát hiện mình có thể bò, thế là tay nhỏ chân nhỏ vụng về bò về phía Trần Hổ.
Huyệt thái dương của Trần Hổ giật giật, công lực của hắn đã kích phát đến cực điểm, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa.
“Vèo!” Hắn nhanh như chớp giật giơ đao chém xuống, chân khí dồi dào trút ra, hóa thành đao khí chợt lóe, trong nháy mắt xẹt qua người quỷ nhi!
“Phụt phụt!”
Quỷ nhi bị bổ làm hai, thân trên lăn sang một bên. Ánh mắt nó lập tức đờ ra, sắc mặt tái nhợt, máu chảy đầy đất.
Mí mắt lão Khương như sắp rách ra: “Ngươi là đồ súc sinh!”