Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Đa số những người nắm giữ loại pháp thuật này là đan thuật sư, bọn họ vì để nắm giữ độ lửa của lò luyện đan mà sáng tạo ra đủ loại phương pháp sử dụng hai loại khí âm dương.
Trong cùng một lò, một nửa là nước sôi, một nửa là tuyết lạnh, đây đều là pháp thuật cơ sở. Chu sa tan chảy trong hàn băng, thủy ngân đông cứng trong dung nham, đó mới được coi là thủ đoạn cao thâm.
Mà trong một lò cùng luyện mấy chục loại dược liệu, phân bố nóng lạnh tùy theo ý muốn, nhiệt độ tỉ mỉ đến cực hạn, tỉ lệ âm dương mỗi tấc, thậm chí mỗi mi li đều nằm trong lòng bàn tay, đó mới là tuyệt đỉnh công phu.
Đương nhiên, không cần biết là cơ sở hay là tuyệt đỉnh, đối với một người mới chỉ là Thối Thể kỳ như hắn thì hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc đến loại chuyện thế này.
Đừng nói là hắn, cho dù là tổ sư sáng lập ra Thôn Thiên môn cũng chưa từng thấy thuật này, chỉ nghe nói khi luận đạo với người ta. . .
Không ngờ hôm nay hắn lại thấy được chuyện này trên người một đứa trẻ, không, một yêu quái?
“Rốt cuộc nó có cảnh giới gì? Thần Thức kỳ? Kiếp Vận kỳ? Hay là đại yêu Đắc Đạo cảnh?”
Trần Hổ rất buồn phiền, sư tôn của hắn chỉ nói người nắm giữ loại pháp thuật này chính là ‘tu sĩ cao thâm’, nhưng từ cao thâm này quá tinh vi, cao thâm đến cấp độ gì? Trần Hổ hoàn toàn không biết.
Với hắn thì tu sĩ Thần Thức kỳ đã được coi là hạng người cao thâm rồi, cho nên quỷ nhi này thật sự đã vào Thần Thức kỳ sao?
Nghĩ đến đây, Trần Hổ lấy ra một miếng ngọc phù, đây là ‘trừ tà phù’, có thể chống đỡ một đòn của tu sĩ Linh Diệu kỳ.
Trên người hắn có bốn miếng, đều là sư môn ban tặng, cho hắn dùng để bảo toàn tính mạng, dù sao mặt ngoài Thôn Thiên môn là võ tông, nhưng trong âm thầm, bởi vì có kỳ vật dị bảo mở ra lối riêng giúp người nhập đạo, cho nên cũng được coi là nửa tiên gia, thuộc loại ngoại đạo trong hàng ngũ tu tiên giả.
Bình thường phiêu bạt giang hồ, vật này hoàn toàn không dùng được, thậm chí năm ngoái thảo phạt khuyển yêu cũng không dùng tới, bởi vì khuyển yêu kia không giỏi về thuật pháp, chỉ thích dùng pháp lực gia tăng vào răng nhọn, dùng thân thể đánh lộn.
“Có lẽ quỷ nhi này am hiểu thuật pháp, ngọc phù của ông đây có thể phát huy được tác dụng rồi. . .”
“Nhưng nếu như nó là Thần Thức kỳ. . . vậy. . .”
Bỗng nhiên Trần Hổ nhìn về phía lưu dân đang bị mình kiềm chế trong tay, trong đầu nảy ra suy nghĩ: “À? Có rồi!”
Chỉ thấy hắn kéo lưu dân lùi ra xa một chút, sau đó rót chân khí vào trong cơ thể lưu dân, điên cuồng đánh sâu vào kỳ kinh bát mạch, cuối cùng tập trung lại một chỗ, phá vỡ ba ngưỡng cửa Vĩ Lư, Giáp Tích, Ngọc Chẩm của đối phương, lưu thông hai mạch nhâm đốc của đối phương.
“Rống!!!” Chỉ thoáng chốc, lưu dân kia hét lên một tiếng thảm thiết, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Sau đó phun ra một ngụm máu bầm, hai mắt đỏ thẫm, cơ bắp phồng lên, toàn thân nổi đầy gân xanh, khí huyết cuồn cuộn, tựa như có rắn nhỏ đang bò dưới lớp da.
Nhưng sau khi đau đớn kịch liệt trôi qua, một luồng sức mạnh tràn ra, hắn ta cảm thấy mình rất khỏe, có thể một đấm chết trâu.
“Bịch!” Lưu dân giơ chân đá bay một tảng đá, vậy mà tảng đá lại vỡ vụn tán loạn.
“A a a a! Ta chính là Tây! Sở! Bá! Vương!”
Giây phút này, hắn ta cảm thấy mình chính là Bá Vương sống lại! Kìm lòng không đặng vung nắm đấm về phía Trần Hổ.
“Hử? Hừ!” Trần Hổ hừ lạnh một tiếng, mặc cho nắm đấm đánh vào lồng ngực.
Chỉ chốc lát, lưu dân phải chịu một lực phản chấn khổng lồ, bay ngược ra ngoài, lăn hai batrượng trong đất tuyết.
“Công phu mèo quào cũng xứng so với Bá Vương? Ai cho ngươi can đảm đó!” Trần Hổ phun ra một ngụm nước miếng, trên mặt tràn đầy cáu bực.
Nếu như chỉ bị đối phương đấm một cú, hắn cũng không thèm để ý, dù sao bỗng nhiên nắm giữ chân khí mạnh mẽ như vậy, thậm chí tiềm năng cơ thể đã được kích phát ra, phần lớn người đều sẽ rối loạn tâm trí.
Nhưng đối phương lại dám so với Bá Vương, đúng là buồn cười, Hạng Vũ dũng mãnh như thần, lưu danh thiên cổ, có một không hai! Đây là điều mà từ triều đình đến võ lâm rồi đến tiên môn nhất trí công nhận!
Vương Tư Văn – thiên hạ đệ nhất trong phàm tục hiện giờ, tự xưng là ‘tiên nhân trường sinh ta vô địch’, nhưng trên thực tế còn kém xa Bá Vương!
Có tiên nhân từng nói, từ xưa đến nay, trong những người được biết đến, về mặt trình độ võ đạo không ai vượt qua Hạng Vũ ba mươi tuổi !
Đây là một sự thật đáng sợ bực nào? Năm hắn ba mươi mốt tuổi tự vẫn, trong giới phàm tục khi đó, chỉ có bản thân hắn mới có thể giết hắn.
Có thể nói Bá Vương chính là mục tiêu trong lòng tất cả võ giả, Trần Hổ kính trọng ngưỡng mộ hắn cùng cực, há có thể để cho người khác vấy bẩn?
“Hừ, nghe đây, đồ chó chết, đi làm thịt quỷ nhi kia, ta muốn ngươi lấy một miếng ngọc cốt từ trong cơ thể nó.
Đừng nghĩ đến việc không làm, chân khí trong cơ thể ngươi là của ta, lúc nào ông đây cũng có thể lấy mạng chó của ngươi.”
Giọng điệu Trần Hổ lạnh lùng, rõ ràng muốn lưu dân này đi làm tiên phong, thăm dò sâu cạn. Mà chính mình thì trốn trong chỗ tối, lượng sức mà làm.
Võ giả nội công thâm hậu, có thể truyền đi chân khí, có thể phóng khí ra ngoài trị thương cho người.
Nếu đã có thể trị thương, tất nhiên cũng có thể giết người, thậm chí còn có thể kích phát ra công dụng tuyệt diệu của người đó.
Lúc này lưu dân nhận chân khí của hắn để vượt qua ngưỡng cửa, cưỡng ép mở ra hai mạch Nhâm Đốc, chứa đựng chân khí của năm năm, lại kích phát tiềm năng, có sức mạnh ngàn cân.
Điều này đã là cực kỳ đáng gờm, võ giả nhị lưu trên giang hồ cũng không chắc có sức mạnh thế này, nhưng Trần Hổ không thèm để ý, bởi vì đây là lấy mạng đánh đổi.
Cái gì mà bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi mạng chó, thật ra đó là hắn nói bừa, lưu dân này sống tối đa không quá một khắc.
Nhưng mà, chỉ dùng để dò xét thực lực của quỷ nhi, một khắc là đủ rồi.