Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Đầu bếp nở nụ cười đắng chát, sau đó, gần như khóc lóc ỉ ôi, nói với giọng điệu tuyệt vọng: “Nuôi không nổi. . . bọn nó đều chưa dứt sữa đâu. . .”
Giọng điệu lão Khương đầy kiên định: “Có thể sống, chúng ta dưỡng sức, sau đó vào thành tìm người tốt bụng nương tựa. . . có thể sống.”
Đầu bếp vừa khóc vừa cười: “Vào thành? Ha ha ha, quý nhân trong thành để ý đến chúng ta mới là lạ đó, Đông Lai có lưu dân khởi binh tạo phản, cho nên bên phía quận Lang Gia này cũng vì phòng ngừa bách tính tạo phản mà hạ lệnh các huyện đóng chặt cửa thành. . . Ngươi không biết thi thể ngoài thành đã chất thành núi hay sao?”
Nghe vậy lão Khương mới biết, nguyên nhân không cho bách tính vào thành lại đơn giản như vậy.
Ông mơ màng chốc lát, cố chấp nói: “Dù thế nào cũng sẽ có cách.”
Đầu bếp thở dài một hơi: “Nhưng ta không muốn ăn. . . những thi thể này, vừa khô vừa cứng. . . nuốt vào trong bụng sẽ có mùi tanh hôi của máu xộc lên. . . đây chính là nguyên nhân bọn họ vô cùng muốn nấu hai đứa bé này lên.”
“Vì sao ngươi muốn bảo vệ bé gái này? Ngươi biết con bé sao? Ngươi gọi con bé là A Tuyết?” lão Khương hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Đầu bếp lắc đầu: “A Tuyết là con gái của ta. . . ra đời lúc tuyết lớn mới bắt đầu, cho nên lấy tên là Tuyết. . . sau khi nhà cửa trong thôn sụp hết, ta dẫn vợ con vào trong huyện thành, trên đường bị lạc nhau, hai ngày nay ta vẫn luôn tìm kiếm. Nhưng mãi không tìm được, ta đói không chịu nổi, lúc này mới ăn thi thể.”
Lão Khương giật mình, thảo nào người này lại dịu dàng với bé gái như vậy, hóa ra hắn ta thật sự có một người con gái, khi cho vào nồi, nhớ đến con gái không rõ tung tích của mình, đương nhiên sẽ mềm lòng.
“Vậy ngươi càng phải sống sót, ngươi vẫn chưa tìm được bọn họ mà.”
Đầu bếp nói với giọng điệu đắng chát: “Khi thất lạc đã đói khát bệnh tật ba ngày rồi, bây giờ. . .”
Lão Khương bỗng nhiên nhớ ra, lúc trước ông tình cờ nhìn thấy thi thể ven đường, cũng là hai mẹ con, ông còn tiện tay chôn họ.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? lão Khương thuận miệng hỏi: “Đeo nhẫn sắt sao?”
Lời này vừa nói ra, đầu bếp lập tức bật dậy, vội vàng bò từ gốc cây kia sang, mừng rỡ như điên: “Ngươi từng gặp bọn họ?”
Thấy vậy, lão Khương thầm giật mình, không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ngón út người vợ đeo nhẫn sắt, phải không? Phải không!” Đầu bếp vừa hỏi vừa quan sát vẻ mặt của lão Khương, vẻ mừng rỡ như điên trên mặt dần dần tan biến.
Hai người nhìn nhau không nói gì, đầu bếp cười như mếu, tay chân mềm nhũn, vậy mà không chống đỡ nổi, trực tiếp lăn từ sườn dốc phủ tuyết xuống dưới.
Sườn núi này, bọn họ đã leo hơn hai trăm thước, bây giờ ngã xuống, đầu bếp lăn thành quả cầu tuyết, khi dừng dưới sườn núi thì nằm im không nhúc nhích.
lão Khương vội vàng đuổi theo, muốn kéo người ra, nhưng chưa được mấy lần, tay đã lạnh cóng cứng đơ.
Ông nhớ ra đứa trẻ quái lạ trong ngực, thử để đứa trẻ ấm áp này làm tuyết tan.
Nhưng khiến ông vô cùng ngạc nhiên chính là. . . bàn tay đứa trẻ sờ lên, băng tuyết vẫn khô ráo như cũ!
“Hả?” Lão Khương ngỡ ngàng.
Lúc này mới đột nhiên nhớ ra, khi vừa nhìn thấy đứa trẻ, nó nằm trên hồ băng, cũng không hề khiến hồ băng tan ra.
Mặc dù toàn thân tỏa nhiệt ấm áp dễ chịu, nhưng cũng không thấy hơi nóng bốc lên.
Tựa như hơi nóng này chỉ có thể dùng để làm ấm người?
Lão Khương cảm thấy hiện tượng kỳ lạ này đánh thẳng vào nhận thức của ông , nhưng ông cũng nghĩ thoáng ra, yêu quái nha, có lẽ chính là như vậy, ông không thể hiểu được.
Lúc này vứt sạch ngạc nhiên vừa rồi ra sau đầu, liều mạng đào tuyết, muốn lôi đầu bếp ra.
Nhưng ông ta không biết, bên ngoài trăm thước có người đang ngồi xổm trên ngọn cây, phóng tầm mắt nhìn về nơi này.
“Bão Âm Phụ Dương thuật?”
Người này chính là Trần Hổ, trên mặt tràn đầy không thể tin nổi, hắn nhận ra hiện tượng tuyết không tan này.
Hắn đã quan sát rất lâu, biết quỷ nhi kia vẫn luôn tỏa nhiệt, nếu không ông già và bé gái kia đã chết rét lâu rồi.
Nhưng hơi nóng này lại không hề ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài, có thể nói, đằng sau đó là thủ đoạn tinh vi tuyệt diệu vô cùng cao minh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hiện tượng này, nhưng cũng từng nghe sư tôn đề cập đến, có tu sĩ có thể phát ra một đốm lửa, chỉ đốt một mục tiêu riêng biệt, tất cả dương nhiệt chi khí được khống chế chuẩn xác không một sai lần, mà gặp tuyết không tan, gặp băng không chảy, nước không thể dập tắt, đất không thể vùi lấp.
Thậm chí trong biển lửa có trăm ngàn người cũng chỉ đốt một người. Bị loại lửa này đốt vào, trừ phi có cách phá giải, bằng không nhảy xuống Hoàng Hà cũng vô dụng, thậm chí nó có thể thiêu chết người dưới đáy biển.
Đây cũng là điển hình của loại pháp thuật Bão Âm Phụ Dương, chính là người thực hiện pháp thuật sẽ quyết định truyền dương nhiệt chi khí đến nơi nào.