Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Trên một sườn dốc phủ tuyết của Trà Sơn, đầu bếp bế một bé gái, thở hồng hộc nhìn ra đằng sau, lão Khương kia vô cùng ngang bướng, vẫn bước từng bước đuổi theo.
Hắn ta nhặt đá lên rồi ném xuống!
Còn vừa ném vừa hô lên: "Lão già, đầu óc ngươi bị mê muội rồi! Người trong ngực ngươi là yêu quái!"
lão Khương tức giận nói: "Nói bậy, bọn chúng đều là cháu của ta, bọn chúng đều là ta nhặt về!"
Đầu bếp trưng ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, hô lên: "Ngươi thừa nhận đó không phải là cháu trai ngươi rồi hả? Nó và đứa bé này không giống nhau, ngươi xem đi, nó có chỗ nào giống con người! Rõ ràng ngươi đã nhặt về một con yêu quái!"
Nghe thấy lời của hắn ta, lão Khương cúi đầu nhìn bé trai, đứa nhỏ trợn to đôi mắt, mút mút ngón tay, đang tò mò nhìn mình.
Nếu như nói bình thường, thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không lớn hơn hai bàn tay là bao, cũng không có khuôn mặt hung dữ quái dị gì.
Nếu như nói không bình thường, đúng là nhìn đâu cũng thấy không bình thường!
Không sợ lạnh, trong thời tiết giá rét, vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành trong tuyết lớn, thậm chí toàn thân tỏa nhiệt, ông bế còn cảm thấy ấm áp.
Cũng không sợ nóng, còn có thể bò ra từ trong nồi nước sôi, ngoài lúc bị ném vào nồi liều mạng giãy giụa, làn da bị đun nóng đỏ ra thì lúc sau không hề có tổn thương, không để lại chút xíu dấu vết nào, vẫn nhẵn nhụi bóng loáng.
Còn không thích khóc! Đứa nhỏ hơi lớn một chút, lúc đầu còn không mở nổi mắt, nhưng bây giờ đôi mắt đen láy có thể mở ra, nhìn trời nhìn gió, không hề sợ hãi.
Mỗi hiện tượng đều vô cùng quái lạ, chỉ có thể lấy cách nói yêu quái để giải thích.
So sánh, bé gái trong ngực đầu bếp vô cùng bình thường.
Nhắm nghiền hai mắt, run run rẩy rẩy, bật khóc khiến cho người ta tan nát cõi lòng.
Lão Khương hô: “Ngươi mau đưa đứa bé gái cho ta, nó sắp lạnh cứng người rồi, chỉ có sức nóng trên người cháu trai ta mới có thể cứu nó!”
Đầu bếp cảm thấy ông ta ngang ngạnh không nói lý: “Ngu xuẩn! Ta không thể giao A Tuyết cho ngươi! Ngươi không biết sao! Yêu quái sẽ ăn thịt người! Bọn chúng biến thành dáng vẻ con người lừa ngươi! Sau đó ăn ngươi sạch sẽ, xương cốt cũng không chừa!”
Lão Khương buột miệng thốt ra: “Không phải ngươi cũng ăn rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, đầu bếp lập tức cứng người, giống như bị sét đánh, không phản bác được.
Hắn ta tựa như không dám tin vào tai mình, lại tựa như không dám tin vào trí nhớ của mình.
Đầu tiên ánh mắt mơ màng, sau đó hóa thành đau đớn, cuối cùng là chấp nhận số mệnh.
Lão Khương tỏ vẻ thông suốt: “Cho dù là yêu quái thì sao, nó muốn ăn ta, lão hủ ta cho nó ăn! Cho nó ăn!”
Nếu là trước khi vào đông, ông quả thật sợ yêu quái, dù sao cũng đã nghe rất nhiều câu truyện thôn quê lưu truyền.
Nhưng trải qua nhiều tuyệt vọng đả kích, giờ phút này, ông cảm thấy yêu quái cũng không có gì đáng sợ.
Còn chuyện nào tuyệt vọng hơn nhìn thấy người thân chết đói trong lòng mình sao? Sự cai trị của kẻ chuyên quyền còn đáng sợ hơn yêu quái!
Bây giờ lão Khương không có nhà, cũng không có người thân, có thể nói lòng nguội như tro tàn. Là hai đứa bé này cho ông ta hi vọng sống tiếp.
Đừng nói đứa bé đáng yêu như vậy, cho dù là yêu ma quỷ quái mặt mũi hung dữ, ăn tươi nuốt sống, ông già ông ta cũng chẳng muốn chạy, dứt khoát cho yêu quái ăn thịt là được rồi, cũng sớm ngày xuống suối vàng bầu bạn với con cháu.
Nghe thấy lời nói coi thường cái chết của ông ta, đầu bếp cúi đầu ngắm nghía bé gái.
Chỉ thấy nó sắp lạnh cứng người, ngay cả tiếng khóc cũng dần dần nhỏ đi, hắn ta thấy vậy vội vàng ôm nó chặt hơn.
Nhưng trời đông giá rét, chỉ dựa vào hai lớp áo trên người hắn ta, thật sự không ủ ấm được cho đứa bé này.
Đầu bếp thì thầm: “Đúng vậy, yêu quái cũng có gì đáng sợ?”
“Nó thật sự có thể cứu A Tuyết?”
Cuối cùng lão Khương cũng leo đến dưới tán cây, thấy đầu bếp không ngăn cản, bèn nhận lấy bé gái, ôm hai đứa bé vào với nhau.
Chính mình thì tựa lưng vào gốc cây, cuộn mình lại.
"Có thể, lúc trước lão hủ nằm trên hồ băng, mọi người ôm nhau ngủ, đều rất ấm áp đấy!"
"Ngươi cũng lại đây đi!"
Đầu bếp nhìn thấy bé gái vừa dán vào bé trai đã giống như nằm trong một vòng ôm ấm áp, không khỏi cảm thấy yên lòng.
Hắn ta liếc mắt nhìn chằm chằm, lùi ra sau đến bên một gốc cây khác, cuộn tròn tự ôm lấy mình, nói ra: "Ta không cần."
Lão Khương cũng không nhiều lời, thế là hai người cứ dựa vào gốc cây như vậy, ôm lấy bản thân, gắng gượng chịu đựng qua cơn đói rét.
Một lúc lâu sau, lão Khương nói ra: “Ngươi nhóm một đống lửa đi? Lão hủ ấm rồi, nhưng ngươi như vậy sẽ chết cóng.”
Đầu bếp rủ rỉ: “Chết cóng thì chết cóng, đã nhiều người chết cóng như vậy rồi, không thiếu một người như ta.”
Nghe thấy lời không có sức sống của hắn ta, lão Khương cười: “Ngươi nhóm lửa, chúng ta mới được ăn thi thể ngon hơn, lão hủ không muốn ăn sống. . .”
“. . .” Đầu bếp sợ ngây người, ngơ ngẩn nói ra: “Ngươi cũng muốn ăn thi thể?”
“Dù thế nào cũng phải sống chứ, ta còn muốn nuôi lớn bọn nó.” Lão Khương giống như đang nói mê.