Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Lão Khương đẩy tuyết ra, cứu lấy đầu bếp ra ngoài, nhưng thấy hắn không nhúc nhích, gục trên mặt đất, ánh mắt đầy đau thương.
“Không. . . chưa chắc là người nhà của ngươi, ở đâu mà chẳng tìm thấy một chiếc nhẫn sắt bình thường như vậy.” lão Khương an ủi.
Người đầu bếp ngồi dậy nói: "Vợ ta mặc váy màu lục lam, A Tuyết quấn một chiếc khăn tắm hoa văn màu đỏ trắng, đúng không?"
lão Khương không thốt nên lời, vì hai cái xác trần truồng, bị lột hết y phục, làm sao ông biết được?
Tuy nhiên, sự trầm lặng của ông lại khiến người đầu bếp cười thảm hơn, im lặng tức là ngầm thừa nhận.
lão Khương chưa kịp giải thích thì nghe tiếng gầm rú, một người thân thể cường tráng lao tới với đôi mắt đỏ ngầu, cơ bắp cuồn cuộn đáng sợ.
Cả hai người nhìn thấy liền choáng váng, phần vì người này thân hình khủng bố, khí thế hung hăng ngút trời.
Mặt khác vì bọn họ đã nhận ra người này, hắn là một trong những kẻ ăn thịt người trốn thoát lúc trước, nhưng mới nửa canh giờ không gặp, sao hắn lại trở nên vạm vỡ cường tráng như vậy?
Đây. . . đây có phải là một con quái vật?
“Hừ!” Tên lưu dân mắt đỏ ngầu không nói không rằng, đôi tay to nắm lấy ngực lão đầu.
lão Khương không một chút do dự, nghiêng người lách mình sang bên, đồng thời tay trái cầm dao bổ củi, phất một đao hướng xéo lên trên!
"Xí!"
"Ặc!"
Lưu dân mắt đỏ bị rạch một đường dài dưới khung xương sườn bên trái, máu trào ra ào ạt.
Hắn đau đớn hét lên, nhưng bước chân vẫn tiếp tục không ngừng, thậm chí động tác tay còn nhanh nhẹn hơn, chỉ nghe tiếng xé gió hướng về lão đầu.
“Quá nhanh!” lão Khương điên cuồng lật người, mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Tại sao tên lưu dân này đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Mặc dù lão Khương đã từng chinh chiến nhiều năm trong quân ngũ, từng học qua kiếm thuật, bình thường ba đến năm người cũng không thể hạ gục được ông, nhưng chút võ công cỏn con đó không đáng là gì trong giới võ lâm!
Ngược lại, sức mạnh và tốc độ của tên lưu dân mắt đỏ này không phải nhân sĩ võ lâm bình thường nào cũng có thể làm được.
Bây giờ lão Khương đang ôm hai đứa trẻ, tay phải ông bị thương, chỉ còn tay trái cầm được dao, huống hồ tuổi già sức yếu, đã ba ngày không ăn. Làm sao ông có thể chiến đấu?
Ông miễn cưỡng giằng co được vài chiêu liền bị tên lưu dân tóm gọn.
"Đời ta kết thúc rồi . . ." lão Khương thở dài không phản kháng, đến đoạn cuối cùng mới đặt hai đứa bé lên tuyết để chúng tránh bị thương.
Không ngờ hành động đó đã giúp ông giữ lại mạng sống.
Lưu dân mắt đỏ tiện tay ném ông đi, một tay nắm lấy cậu bé sơ sinh đang mút ngón tay.
“Đừng làm hại cháu trai của ta!” lão Khương hét muốn rách cả miệng, tên khốn này vô duyên vô cớ hóa cường hãn trở về là vì muốn ăn thịt đứa nhỏ này sao?
"Khúc khích!"
Lưu dân mắt đỏ che mặt đứa bé, móng tay cắm vào da bụng nó!
"A a a! Ta liều mạng với ngươi!" đầu óc lão Khương ong ong, ông nổi giận đùng đùng, liều mạng xông lên đâm dao bổ củi vào ngực tên lưu dân.
Lần này ông vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thậm chí còn đẩy ngã tên lưu dân xuống!
Đáng tiếc, trong tay ông chỉ là dao bổ củi, đầu dao cong lại không sắc bén, suýt chút nữa có thể làm tổn thương trái tim của tên lưu dân.
Nhưng dù sao đối phương cũng bị đả trọng thương. Dòng máu của tên lưu dân chảy cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát, máu đã phun ra như suối.
“Đồ ngu xuẩn!” Trần Hổ đang quan sát từ xa không khỏi thầm mắng khi thấy tên đó bị một ông già đâm dễ dàng như vậy.
Nhưng cũng đành chịu, ngoài mặt công lực có thể sánh với hạng hai, nhưng trên thực tế lại chưa gia nhập võ lâm, thực lực chiến đấu liên quan đến quá nhiều yếu tố.
Tên lưu dân đó không biết dùng chiêu thức nào cả, hắn chỉ có một thân hình dũng mạnh, còn tay chân lại vụng về!
Không phát huy được ưu thế của bản thân cũng thôi đi, đầu óc lại không biết suy nghĩ. Bảo hắn đi giết quỷ con, hắn thực sự chỉ giết quỷ con?
"Tại sao ngươi hất lão đầu kia ra? Bắt được rồi sao không tiện tay bóp chết đi có phải tốt hơn không?"
Trần Hổ bĩu môi, nhưng may mắn là tên lưu dân đã làm quỷ nhi bị thương nặng. Bụng đã bị xé toạc, lần này còn không chịu hiện nguyên hình ư?
"Ông đây muốn xem bản thể của ngươi là gì!"
"Hả?" Trần Hổ nhìn nửa ngày mới sửng sốt: "Cái gì? Đây không phải là nguyên hình sao?"
Quỷ nhi nằm trên mặt đất, chảy máu khắp nơi. Nó nằm liệt trên mặt đất, tay chân không cử động được, nằm thở hổn hển đau đớn, nó khóc thút thít, nước mắt chảy dài trên mặt.
"Oa oa oa. . ." Lão Khương nhìn thấy đứa cháu của mình bị mổ bụng khóc lóc thảm thiết, ông muốn ôm đứa trẻ vào lòng.
Nhưng ông đã từng ở trong quân đội, biết rõ cần diệt cỏ tận gốc, lúc này ông đang đè lên đối phương, cây dao trong tay liều mạng giãy giụa, muốn đẩy tên lưu dân vào chỗ chết.
Lưu dân mắt đỏ tức giận rống lên, trong lồng ngực đột nhiên bộc phát ra một luồng năng lượng chân chính, hóa thành một cỗ năng lượng cực lớn hất văng lão Khương ra ngoài.
Sau đó hắn thuận thế bắn người bật dậy đứng lên một lần nữa.
Ngực vẫn phun ra máu, trông hắn càng thêm dữ tợn: "Lão già. . . Ta giết ngươi!"
Trần Hổ đang âm thầm quan sát, trong lòng thầm nói: "Cuối cùng cũng bộc phát, đúng đấy, cứ đánh như thế, trong kinh mạch ngươi có năm năm công lực của lão tử ta đấy!"
Lúc này, lão Khương bị khí tức phẫn nộ thổi bay xa hơn một trượng, xương sườn gãy nát, ông nôn ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Với trạng thái này, không còn gì có thể ngăn cản lưu dân mắt đỏ đến lấy mạng ông.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, người đầu bếp lao đến: "Đồ súc sinh xuống địa ngục đi!"
Hắn nhặt một hòn đá nhọn đập mạnh vào sau ót của tên lưu dân.
Sau đó thừa dịp tên lưu dân quay đầu lại, hắn lượn vòng sang phía trước mặt tên lưu dân, nắm lấy con dao bổ củi còn cắm trong ngực tên lưu dân, dùng hết sức vạch một đường.
Vết thương của lưu dân mắt đỏ lại mở rộng hơn, máu chảy ào ạt không ngừng.
Trần Hổ tức giận lắc đầu: "Đồ ngốc, nếu chảy máu nhiều như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài đến ba mươi hơi."
"Ừm?"
Cùng lúc đó Trần Hổ cũng chú ý đến quỷ nhi, một lát sau liền thấy ruột của quỷ nhi tự chuyển động.
Đoạn ruột được bao phủ bởi băng vụn và bông tuyết tự co rút lại vào bụng và khôi phục lại như ban đầu.
“Yêu nghiệt!” Trần Hổ líu lưỡi kinh ngạc, hắn không biết là loại quái vật gì, nhưng sức sống mãnh liệt như vậy, tuyệt đối phi thường.
Và điều quỷ dị vẫn còn ở phía sau, quỷ nhi ban đầu vốn mềm nhũn giờ đã có thể cử động trở lại, nó thậm chí không khóc mà dựa vào cơ bắp mềm mại bò ngồi dậy
Đôi mắt đẫm lệ mơ màng, trong sáng và đầy mới lạ, dường như đang suy nghĩ gì đó. . .
"Chụt!"
Nó có vẻ đói!
"À cái này. . ." Trần Hổ nhìn đến mất cả lý trí, đầu óc rối như mớ bòng bong.
Con quái vật này đang làm gì vậy?
Trần Hổ tưởng tượng quỷ nhi đột nhiên hiện nguyên hình, tàn sát xung quanh một cách tàn nhẫn.
Cũng tưởng tượng quỷ nhi lạnh lùng cười, sử dụng phép thuật để trừ khử kẻ thù.
Thậm chí tưởng tượng quỷ nhi có thể có đạo hạnh cao thâm, thần thức phát hiện chính hắn đang núp trong bóng tối, rồi trực tiếp tới chỗ hắn.
Nhưng, quỷ nhi dường như là một đứa bé thực sự không hiểu gì, nó bắt đầu mút mút.
Hắn cho rằng nó vẫn tiếp tục cải trang thành một đứa trẻ . . . Nhưng trông nó giống một con người sao?
Tại sao? Trần Hố không thể hình dung ra được, lời giải thích duy nhất là . . . con quỷ này đang chơi đùa.
Nói không chừng đây có thể là một yêu quái cường đại, cố tình đùa giỡn với người phàm.