Tháng tám vào thu, khí lạnh bao trùm khắp Nam Lung, Tống Ấu Quân mỗi khi dậy sớm ra cửa đều phải phủ thêm một tầng áo choàng.
Khoá diễn lần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quan hệ giữa Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên càng thêm không tốt, cũng chưa nói với nhau một câu, thậm chí đến ánh mắt chạm nhau cũng không có.
Mà Tống Tễ cả ngày đi theo Khương Nghi Xuyên, mặc dù là đệ đệ ruột của Tống Ấu Quân, nhưng gặp mặt lại như là người xa lạ, ngay cả những con cái vương hầu kia gặp nàng đều phải tôn xưng một tiếng Tịnh An công chúa, mà hắn lại làm như không nhìn thấy.
Tống Ấu Quân cũng không để ý, ngẫu nhiên cùng những người khác trong Duyệt Văn Điện nói một hai câu, cũng chậm rãi cùng người ngồi xung quanh quen thuộc lên.
Trong đó có thế tử Kinh hầu phủ, tên là Kinh Minh Khê, lại được lòng Tống Ấu Quân.
Tiểu thiếu niên này lớn lên trắng trẻo mềm mềm, ngồi ở phía sau Tống Ấu Quân, ngày thường mặc kệ là đọc sách hay là viết chữ đều cực kỳ an tĩnh, rất nhiều lần Tống Ấu Quân tùy đường minh tính không viết ra được, đều quay đầu sao chép hắn.
Hắn cũng rất có mắt nhìn, đưa đáp án lộ ra cho nàng xem.
Tống Ấu Quân cảm thấy tiểu tử này có thể lui tới, chỉ là Tống Ngôn Ninh đối với hắn thập phần căm thù, tương đương khinh thường hắn là con mọt sách diễn kịch, rất nhiều lần đều ác ngữ nhằm vào, sợ tới mức Kinh Minh Khê cũng không dám nói chuyện với Tống Ấu Quân.
Vóc người hắn không cao, mỗi khi bị Tống Ngôn Ninh hung dữ cổ lập tức sẽ đỏ bừng, rũ mắt rụt đầu không dám phản kháng, sống chui rúc giống cái tiểu đáng thương.
Nhưng chỉ có Tống Ấu Quân biết, tiểu thiếu gia trước mắt thoạt nhìn mảnh mai này, là một nam tử hán giữ vững biên giới Nam Lung cho đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Tống Ấu Quân nhéo lỗ tai Tống Ngôn Ninh: “Ngươi ở đây diễu võ dương oai cái gì? Về chỗ ngồi của ngươi đi.”
Tống Ngôn Ninh ui da vài tiếng, nhỏ giọng hung ác: “Còn quấn lấy hoàng tỷ, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Kinh Minh Khê cuống quít gật đầu, rất có vài phần trông vô cùng đáng thương.
Tống Ấu Quân sờ sờ đầu của hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đừng nghe hắn, qua mấy ngày chúng ta muốn xuất cung chơi, ngươi có muốn đi cùng hay không?”
Kinh Minh Khê do dự, như là muốn cự tuyệt, nhưng lại giống như sợ hãi Tống Ấu Quân tức giận.
Tống Ấu Quân cười vô cùng hiền hoà, nói: “Ngày ba mươi tháng tám, sau khi xuất cung, ta và tiểu lục đi hầu phủ đón ngươi.”
Kinh Minh Khê nghẹn đỏ mặt, lại nói không nổi một câu cự tuyệt, cuối cùng chỉ phải gật gật đầu.
Sinh nhật Khương Nghi Xuyên là ngày cuối cùng của tháng tám, ngày ấy vừa lúc đuổi kịp một tháng nghỉ ba lần ở Duyệt Văn Điện.
Hiếm khi không cần dậy sớm, Tống Ấu Quân thoải mái dễ chịu ngủ một giấc lười biếng.
Di chứng rơi xuống hồ gần như biến mất, cũng không cần mỗi lần tỉnh dậy đều phải uống một chén trà nóng làm ấm người, nàng có thể cảm giác được bản thân cùng thân thể này càng ngày càng phù hợp.
Sau khi dùng ngọ thiện (*bữa trưa), Tống Ngôn Ninh đã gấp không chờ nổi chạy tới Tẫn Hoan cung, nói phải đợi Tống Ấu Quân cùng xuất cung.
Nhưng hắn tới thật sự quá sớm, cuối cùng còn ở trên giường tại thiên điện đánh một giấc ngủ trưa.
Tống Ấu Quân nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy trời cũng không quá mức lạnh, liền gọi Hòa Nhi tới thay y phục cho nàng.
Đã là đi ra ngoài chơi, tất nhiên không thể mặc quá mức gâychú ý. Nàng chọn một kiện y phục màu vàng nhạt, tay áo rộng song khấu, màu sắc của váy có chút đỏ trầm, kết hợp với một tầng vải sa mỏng hoa văn dây đằng chi dệt tơ vàng bên ngoài, che lại màu sắc tươi sáng.
Vì phòng ban đêm gió lạnh, còn khoác một kiện áo gấm tay áo rộng bên ngoài, cạnh rìa thêu lá vàng tinh tế mịn màng.
Hòa Nhi nói tiểu thư nhà phú quý ngoài cung đều ăn mặc như vậy.
Tống Ấu Quân cũng không đeo bất kỳ đồ trang sức khoa trương gì, chỉ cài trên tóc một cây trâm đằng chi chế tạo bằng vàng, càng khiến cho bộ dáng của nàng thêm tinh xảo.
Tống Ấu Quân sai người đánh thức Tống Ngôn Ninh, hai người ngồi kiệu đuổi kịp thời gian xuất cung, đổi qua xe ngựa ra khỏi hoàng cung.
Tống Ngôn Ninh ngày thường cũng xuất cung chơi không ít, nhưng mà đi cùng Tống Ấu Quân lại lập tức cảm thấy đặc biệt hưng phấn, thường thường vén mành nhìn ra bên ngoài.
Tống Ấu Quân ra cửa không mang theo Hòa Nhi, ngược lại mang theo một nữ tử trẻ tuổi kêu Tiết Quân cùng hầu hạ bên cạnh.
Nữ tử này ước chừng khoảng hai bốn hai lăm, là ám vệ hoàng đế an bài cho Tống Ấu Quân, thân thủ thập phần lợi hại, Tống Ấu Quân ra cửa chỉ cần mang một mình nàng ta như vậy là đủ rồi.
Xe ngựa chậm rì rì, tránh đi phố xá sầm uất đi Kinh hầu phủ trước, ngừng ở cửa hông.
“Chúng ta thật sự phải mang theo con mọt sách kia à?” Tống Ngôn Ninh không thể tin nổi.
Tống Ấu Quân dựa vào trên đệm mềm chợp mắt, cũng không thèm để ý.
Một lát sau Tiết Quân nhẹ gõ khung cửa sổ: “Chủ tử, hạ nhân hầu phủ nói Kinh thế tử dính phong hàn, không thể ra cửa.”
Tống Ấu Quân không có mảy may ngoài ý muốn, đôi mắt cũng không mở, lười biếng nói: “Hầu phủ cố ý giấu người, tiểu lục ngươi đi xuống đem người mang ra đây.”
Tống Ngôn Ninh tuy không vui mang theo Kinh Minh Khê, nhưng từ trước đến nay hắn luôn nghe Tống Ấu Quân nói, không chút do dự liền vén rèm nhảy xuống xe ngựa.
Nàng đẩy ra bức màn một góc, nhìn Tống Ngôn Ninh kiêu căng ngạo mạn nghênh ngang đi đến cửa hông, một chân tiến lên đem một tên thủ vệ đạp ngã chỏng vó, tiện đà bày ra vẻ mặt hung hãn không biết nói gì đó, thị vệ sợ tè ra quần chạy đi vào thông truyền.
Không bao lâu, liền có một thanh niên mang theo mấy người vội vàng đi ra, hành lễ với Tống Ngôn Ninh, Tống Ấu Quân lập tức thấy Kinh Minh Khê đứng ở trong đó.
Hắn mặc cẩm y quý giá đẹp đẽ, toàn thân trên dưới ăn vận rất khéo léo, trông có vài phần ra dáng thế tử hầu phủ.
Mẹ đẻ Kinh Minh Khê mất sớm, hầu gia có nhiều phòng tiểu thiếp cũng không có một cái nâng lên thê vị, hầu phủ này vẫn luôn thiếu một nữ chủ nhân, duy nhất chỉ có Kinh Minh Khê là con vợ cả.
Nhưng hầu gia hàng năm đóng giữ biên cương, Kinh Minh Khê ở trong nhà liền sống không tốt, hàng năm bị mấy phòng ức hiếp, tuy ăn uống không thiếu, nhưng sống cũng không hề thoải mái.
Thanh niên đi đầu kia chính là đại ca của Kinh Minh Khê, khi hầu gia không ở trong nhà, cơ bản đều do hắn tiếp đón khách.
Tống Ngôn Ninh lại lười đến cùng hắn vô nghĩa, chỉ chỉ Kinh Minh Khê: “Ta mang Kinh thế tử đi.”