Tống Ấu Quân cảm giác mặt mũi đều mất hết, đang muốn đứng dậy, lại nghe âm thanh Khương Nghi Xuyên khinh phiêu phiêu truyền đến: “Đây là mưu kế tỷ đệ các ngươi hao hết tâm tư nghĩ ra?”
Nàng sửng sốt một chút, nghe không hiểu.
Khương Nghi Xuyên lại trào phúng cười, đứng dậy rời đi.
Mặt nàng tràn đầy nghi hoặc trở lại chỗ ngồi của mình.
Sở Húc bất đắc dĩ kêu cung nhân thu dọn bàn, qua loa để tổ tiếp theo tổ đi lên diễn tập.
Tống Ấu Quân mới vừa ngồi xuống liền nhéo mặt Tống Ngôn Ninh, thấp giọng hung dữ nói: “Tống lục, ngươi có phải điên rồi không? Ngươi muốn vứt da mặt phải không? Ngày thường thức ăn ngươi thiếu cái gì lắm à? Ngươi muốn ở trước mặt nhiều người như vậy ăn y hệt khất cái là thế nào?”
Vẻ mặt Tống Ngôn Ninh ủy khuất: “Hoàng tỷ, ăn sạch cơm của Khương Nghi Xuyên, khóa võ học buổi chiều để hắn đói bụng, chỉnh hắn một chút không được sao?”
Tống Ấu Quân cả kinh, không nghĩ tới những thức ăn đó là cơm trưa của Khương Nghi Xuyên.
Buổi sáng là khóa văn học, buổi chiều là khóa võ học, những thiếu niên này vì không để phải chạy tới chạy lui, đều sẽ để cung nhân đưa cơm đưa đến Duyệt Văn Điện, chỉ là không nghĩ tới Tống Ngôn Ninh không biết từ nơi nào biết được đó là cơm trưa của Khương Nghi Xuyên, mới sinh ra ý đồ ngu xuẩn như vậy.
Nàng thiếu chút nữa tức ngất: “Ta thật sự sắp bị tên óc heo ngươi chọc tức chết rồi.”
Khó trách Khương Nghi Xuyên sẽ lộ ra cái loại biểu tình như vậy, sợ là hắn đã cho rằng này là vì tỷ đệ bọn họ nghẹn cả buổi mới nghẹn ra một cái mưu kế cướp miếng ăn ngu xuẩn như thế này.
Ông trời ơi! Thật sự quá khó!
Tống Ấu Quân muốn ngửa mặt lên trời thét dài, vì cái gì không cho nàng một tên đồng đội bình thường một chút?
Nàng ghé vào trên bàn không muốn nhúc nhích, liền biểu diễn của những người khác cũng không hứng thú xem, cả người bao trùm cảm xúc buồn bực.
Cũng may mấy tổ khóa diễn này đều hoảng loạn chồng chất, thời điểm một tổ của Tống Ngôn Ninh và Tống Tễ đối mặt, thậm chí bởi vì Tống Ngôn Ninh ăn quá nhiều, thiếu chút nữa nhổ ra mà loạn thành một đoàn, đến cuối cùng vẫn là tổ của Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên còn miễn cưỡng coi như qua cửa.
Lần đầu tiên Sở Húc mở ra hình thức dạy học lấy thất bại mà chấm dứt, nhưng tổng quát hắn lại cảm thấy vừa lòng, nói chút lời cổ vũ, cuối cùng miễn văn chương cho mọi người ở khóa sau, vừa lòng tuyên bố tan học.
Cùng lúc đó, cơ hội đầu tiên để Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên hòa hoãn quan hệ cũng thất bại, lúc gần đi nàng bắt Tống Ngôn Ninh đưa phần ăn của mình cho Khương Nghi Xuyên, lôi Tống Ngôn Ninh hồi cung ăn cơm.
Tống Ngôn Ninh vốn là không vui, nhưng thấy Tống Ấu Quân giơ nắm tay lên, sợ lại bị nàng bang bang hai quyền, đành phải đem hộp đồ ăn đặt thật mạnh trước mặt Khương Nghi Xuyên.
Tống Tễ nhìn tỷ đệ hai người đi xa, nhướng mày nói: “Bọn họ đang đánh cái chủ ý gì?”
Sắc mặt Khương Nghi Xuyên lạnh nhạt nhìn hộp đồ ăn kia liếc mắt một cái: “Đối với đôi tỷ đệ đầu heo này, có thể đánh cái chủ ý thông minh gì được?”
“Nói cũng phải, không chừng ở bên trong hạ dược.” Tống Tễ nói: “Ta hôm nay để cung nhân đưa đến nhiều, ăn của ta đi.”
Hộp đồ ăn đầy ắp của Tống Ngôn Ninh liền ném ở trên bàn, không ai động tới.
Tống Ấu Quân vì trừng phạt Tống Ngôn Ninh, bắt đứng bên cạnh bàn xem nàng ăn cơm.
Tuy rằng ánh mắt hắn thèm món ngon mỹ vị trên bàn, nhưng mà lúc trước đã ăn no, lúc này Tống Ngôn Ninh cũng không cảm thấy muốn ăn thêm.
Hắn đứng trong chốc lát, không chịu ngồi yên nói: “Hoàng tỷ, mấy ngày nữa chúng ta xuất cung đi chơi đi?”
Tống Ấu Quân nghi hoặc liếc hắn một cái: “Đang êm đẹp đang đẹp, ra cung làm cái gì?”
Hắn nói: “Mấy ngày nữa, sứ giả tham dự tế thiên đại điển của Nam Lung sẽ vào thành, đến lúc đó kinh thành nhất định đặc biệt náo nhiệt.”
Tống Ấu Quân một chút hứng thú cũng không có: “Ta không đi, chẳng qua là một đám người dị tộc mà thôi, có cái gì náo nhiệt đâu.”
Tống Ngôn Ninh lại nói: “Ta nghe nói, sinh thần của tên Khương Nghi Xuyên kia sắp tới rồi, bọn họ bao Cẩm Vân Lâu nổi danh ở Kinh Thành tổ chức sinh thần cho Khương Nghi Xuyên, náo nhiệt này sao chúng ta có thể không đi?”
Tống Ấu Quân liền biết hắn không nghẹn cái gì hay, vừa định cự tuyệt, lại đột nhiên nhớ tới sinh thần lúc Khương Nghi Xuyên 17 tuổi, trong nguyên tác thật ra có viết lại.
Viết chính là đêm tổ chức sinh thần đó ở tửu lầu có người gây chuyện, nữ chủ trong sách cũng ở trong đó, trong lúc hoảng loạn nhặt được túi thơm hoàn ngọc Khương Nghi Xuyên đánh rơi, lúc này mới có cuộc gặp gỡ tình cờ của hai người.
Tống Ấu Quân nghĩ đến cái túi thơm còn đặt ở mép giường trên kệ sách của nàng kia, trong lòng nói Cẩm Vân Lâu này nàng thật đúng là nên đi một chuyến.
Cũng không phải vì để thúc đẩy cốt truyện làm nam chủ và nữ chủ tương ngộ, mà là cảm thấy này có thể là cái cơ hội tốt để trả lại túi thơm, có thể nhân cơ hội xoát chút độ hảo cảm.
Vốn tính toán từ từ hòa hoãn quan hệ với Khương Nghi Xuyên, không nghĩ tới bởi vì Tống Ngôn Ninh luôn mãi quạt gió thêm củi, quan hệ của nàng và Khương Nghi Xuyên càng thêm kém, không chỉ như thế, nàng trong mắt hắn cũng trở nên ngu xuẩn.
Một khi Khương Nghi Xuyên cảm thấy nàng lại xuẩn, tâm tư lại xấu, vậy kết cục của nàng so với trong nguyên tác chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu.
Tống Ấu Quân vội ăn một mồm to cơm áp áp kinh sợ, nói với Tống Ngôn Ninh: “Vậy ngươi hỏi thăm rõ ràng là ngày nào, chúng ta xuất cung đi xem trận náo nhiệt này.”