Tiểu bá vương lục điện hạ tự mình tới muốn người, trên dưới hầu phủ không ai dám ngăn cản, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Kinh Minh Khê bị mang lên xe ngựa.
Lúc một đám người đưa mắt nhìn về phía xe ngựa, càng phát hiện không tin nổi: Người đang nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe kia, không phải là Tịnh An công chúa sao?
Đám người hầu phủ lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cao giọng hành lễ. Lúc trước hạ nhân đi vào thông truyền, bọn họ đều cho rằng chỉ là bằng hữu bình thường của Kinh Minh Khê tới tìm thôi, nên giống như bình thường đều tùy tiện tìm bừa lý do đuổi đi, lại không nghĩ rằng lần này tới lại là tổ hai người kiêu ngạo.
Tịnh An công chúa trong kinh thành chính là có tiếng không thể trêu chọc, nếu chọc nàng không vui, đại náo một trận đều là nhẹ.
Tống Ấu Quân đối với nhóm người này cũng không có sắc mặt tốt gì, thấy bọn họ hành lễ, nhìn cũng không nhìn liền buông màn xe xuống.
Mặc dù là như thế, người hầu phủ người cũng thở mạnh một hơi.
Sau khi Kinh Minh Khê lên xe ngựa liền hướng Tống Ấu Quân nhẹ giọng vấn an, yên lặng ngồi xuống không hề nói chuyện.
Tuy Tống Ấu Quân muốn giao hảo với Kinh Minh Khê, nhưng cũng cảm thấy không vội nhất thời, nên cũng không có cố ý nói chuyện phiếm với hắn. Nhưng thật ra Tống Ngôn Ninh lại không chịu ngồi yên, trực tiếp hỏi: “Vì sao ngươi khoẻ mạnh, hạ nhân thông truyền lại nói là ngươi nhiễm phong hàn?”
Kinh Minh Khê thấp giọng nói: “Chẳng qua là bọn họ không muốn để ta ra cửa mà thôi.”
“Một thế tử hầu phủ như ngươi, thế nào đến quyền tự do ra cửa cũng không có?” Tống Ngôn Ninh nói trắng ra, nhắm thẳng vào tim người ta thọc dao nhỏ.
Sắc mặt Kinh Minh Khê trắng nhợt, lại vẫn nói: “Gia mẫu chết sớm, phụ thân lại quanh năm ở bên ngoài, trong nhà đều là do trưởng huynh quản sự.”
“Ngươi vô dụng như vậy?” Tống Ngôn Ninh kinh ngạc nói.
Kinh Minh Khê không có trả lời, đoán chừng là chịu đả kích lớn.
Tống Ngôn Ninh lại nói: “Ta thấy ngươi gầy như que củi, vóc người thấp bé, đừng nói ngày thường đến ăn đều ăn không đủ no chứ?”
Kinh Minh Khê vội vàng lắc đầu.
Tống Ấu Quân ở một bên nhận thấy Kinh Minh Khê khó xử, cũng chưa mở miệng ngăn cản.
Kinh Minh Khê thật lâu không nói gì, tựa như cũng biết bản thân vô năng, nhưng lại không thể nào cãi lại.
Sau lặng im hồi lâu, Tống Ngôn Ninh đột nhiên nói: “Hoàng tỷ, tên này nhát gan vô năng, quả nhiên không xứng làm bạn với chúng ta.”
Tống Ấu Quân cười cười, nhu hòa nói: “Tiểu lục, Kinh thế tử văn thơ xuất chúng, tính nhẩm lợi hại, ngươi cần phải học hỏi người ta cho đàng hoàng.”
Tống Ngôn Ninh khó chịu nói thầm: “Ai thèm cùng loại người này học hỏi chứ.”
Kinh Minh Khê bị người ghét bỏ, mặt đỏ tai hồng không dám mở miệng, hai tròng mắt khó nén bi thương.
Tống Ấu Quân quan sát phía trước, nhéo mặt Tống Ngôn Ninh một phen: “Tranh luận có phải hay không?”
Tống Ngôn Ninh ai da kêu đau, vội vàng xin : “Học học học, đệ học với hắn là được, hoàng tỷ mau buông tay.”
Lúc này Tống Ấu Quân mới thả tay, Tống Ngôn Ninh liền bụm mặt mếu máo nói: “Mấy ngày nay hoàng tỷ luôn nhéo mặt ta, nhéo thì thôi, còn chỉ nhéo mỗi bên trái, ngày hôm trước ta soi gương đều cảm giác mặt bên trái so với bên phải to hơn một vòng!”
Tống Ấu Quân trợn trắng mắt: “Vậy ta đây lần sau nhéo mặt phải của ngươi.”
Hai người ngươi một lời ta một ngữ, Kinh Minh Khê thấy thế cũng dần dần thả lỏng lại. Ngày trước đều có lời đồn đôi tỷ đệ này hỉ nộ vô thường, lúc tức giận càng là không quan tâm, bao nhiêu người vô tội bị tội, không ai dám trêu chọc.
Mà nay ngồi chung một xe ngựa, cảm thấy so với đồn đãi có lời ra tiếng vào, tuy nói Lục hoàng tử xác thật nói chuyện có chút không dễ nghe.
Một đường đấu võ mồm với Tống Ngôn Ninh thẳng tới Cẩm Vân Lâu, nhưng mà người trên đường qua lại quá nhiều, xe ngựa khó mà chạy vào chỉ có thể ngừng ở ngoài phố.
Mấy ngày nay, sứ giả các quốc gia ở tám hướng lục tục vào thành, vài cửa hàng cũng tìm được chiêu trò kiếm tiền, đường cái phồn hoa mỗi lúc về đêm đều náo nhiệt giống như dịp lễ thường niên giống nhau, đa dạng ùn ùn không dứt.
Xuống xe ngựa, lập tức thấy dưới màn đêm, đèn đuốc trải dài sáng trưng, đèn đỏ treo cao từng hàng, kéo dài một đường, thạch mái ngói chồng từng lớp lên nhau mà đứng, người tới người đi tấp nập, các loại tiểu thương lớn nhỏ thét to hết đợt này đến đợt khác.
Đây là cảnh phồn vinh thịnh thế mà Nam Lung đem lại.
May mà cẩm vân lâu ly đến cũng không xa, bốn người đi bộ một lát liền tới rồi.
Chưởng sự cửa hàng mắt sắc, nhìn ra mấy người Tống Ấu Quân y phục bất phàm, khí thế xuất chúng, vội tự mình khom người đón chào, nói: “Mấy vị quý nhân sợ là không thích hợp ngồi ở lầu một, không bằng mời lên nhã gian ở lầu hai.”
Lầu một là đại đường, bàn bàn ngồi đầy, thập phần ầm ĩ. Còn lại lầu hai lầu ba là nhã gian, chỉ là vì tổ chức sinh thần cho Khương Nghi Xuyên, lầu ba đã bị Tống Tễ bao hết, lầu hai còn lại hai căn nhã gian.
Tống Ấu Quân liền muốn một gian, kêu Tiết Quân thanh toán bạc, nâng váy đi lên lầu hai.
Cấu trúc Cẩm Vân Lâu độc đáo, nội thất trang trí thang lầu tầng tầng chạm rỗng, tay vịn điêu khắc thành hình dạng đám mây, nên gọi là thang mây.
Gian giữa toàn bộ lầu ba bày trí dạng hình trụ, đứng ở lầu ba có thể nhìn thấy đại đường lầu một, thang mây bám vào tường cuốn thành vòng tròn hướng về phía trước, đại khí mà giản lược.
Tống Ấu Quân mới vừa mang theo người lên lầu hai, liền thấy mấy người từ cửa đi vào, nàng đi xuống nhìn lại, nhìn thấy người đi đầu chính là Khương Nghi Xuyên.
Chỉ thấy trên người Khương Nghi Xuyên khoác ngoại bào đỏ sẫm, trên y phục thêu hoa văn tường vân như ý kết hợp cùng lúc hai loại tơ vàng bạc, cổ áo và cổ tay áo màu tuyết trắng. Tóc dài cao cột thành đuôi ngựa, cài trâm khảm mặc thạch bạch ngọc.
Khương Nghi Xuyên xưa nay ăn mặc thanh nhã, lúc này hồng y trong gió, cổ áo tuyết trắng, tóc đen như mực, toàn bộ màu sắc là thuần túy, thế nhưng hắn sinh ra tuấn tiếu như vậy, tăng lên mười phần phiên phiên thiếu niên lang.
Mặt mày hắn xinh đẹp lại ẩn chứa một chút không kiên nhẫn, cả người bao phủ sắc lạnh, tựa như không mấy nguyện ý tham dự trận hoạt động tổ chức sinh thần này bao nhiêu.
Hai cặp mắt tỷ đệ Tống Ấu Quân và Tống Ngôn Ninh đồng thời sáng ngời.