Tống Tễ và Khương Nghi Xuyên đứng gần nhau, trên mặt vui tươi hớn hở: “Xuyên ca, hôm nay là sinh thần mười bảy tuổi của ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng nên cao hứng một chút chứ.”
Khương Nghi Xuyên phóng mắt quét một vòng, trong đại sảnh ăn uống linh đình, âm thanh ầm ĩ bên tai không dứt, hắn từ trước đến nay thích an tĩnh, nhịn không được nhíu mày: “Nơi này quá mức ầm ĩ.”
Tống Tễ cười nói: “Lên lầu ba liền không ồn.”
“Chính là, thật vất vả mới cùng nhau ra ngoài chơi, Xuyên ca ca ngươi ngàn vạn đừng mất hứng nha.” Hà Vân nâng váy dài từ phía sau vòng qua, khuôn mặt trang điểm tinh xảo mang theo nụ cười gãi đúng chỗ ngứa: “Cha muội nói, hôm nay huynh cứ việc chơi tận hứng, còn chuẩn bị quà lễ bảo muội mang đến nữa.”
Khương Nghi Xuyên liếc nhìn nàng ta một cái, đạm thanh nói: “Túc Vương lo lắng, đa tạ.”
Tống Tễ định làm náo nhiệt, lần này kêu người đều là ngày thường có qua lại, dân phong Nam Lung vốn là thoáng, ở đây mặc dù cả nam lẫn nữ tụ ở bên nhau thưởng nhạc cũng là chuyện thường.
Đôi mắt Tống Ngôn Ninh quét tới quét lui, chậc một tiếng: “Đều là người của Thái Bình thư viện à.”
Trong thư viện hoàng gia ở Giám Thiên cung, những người đó dưới uy áp của Tịnh An công chúa bức bách, không dám quá mức trắng trợn táo bạo giao hảo với Khương Nghi Xuyên, nhưng Thái Bình thư viện ở ngoài cung ngược lại không quá bận tâm trưởng công chúa.
Tống Ngôn Ninh chỉ chỉ trỏ trỏ, ngẫu nhiên nhận thức mấy người, bỗng nhiên tức giận nói: “Hoàng tỷ, Hà Vân này ngày thường không phải có quan hệ tốt với tỷ sao? Như thế nào lui tới thân mật với Khương Nghi Xuyên, lại là một kẻ hai mặt!”
Tống Ấu Quân cười cười, cũng không để ý, nói: “Chúng ta đi vào trước đi.”
Nếu để Khương Nghi Xuyên thấy bọn họ cũng ở chỗ này, cho dù là đã đặt phòng phỏng chừng cũng phải tạm thời thay đổi, chi bằng tạm thời tránh một chút.
Tống Ấu Quân mang theo mấy người vào nhã gian, cửa sổ nhã gian đều là hai lớp, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, đóng cửa lại là có thể ngăn cách âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài.
Nàng nhớ đến chuyện Khương Nghi Xuyên sẽ ở tửu lầu này lần đầu gặp nữ chính, nhất thời có chút thất thần.
Nữ chính trong sách là cô nương bình dân do thợ săn sinh ra, ngày thường sẽ theo phụ thân đi săn sau đó đem đến huyện thành phụ cận bán, chẳng qua đều là ở một vài thành, hiếm khi đến kinh thành.
Có lúc cha nàng ta đi săn bị thương, liền để nàng ta mang con mồi vào thành bán, ngày thường đều là bán kiếm chút tiền, lần này nàng muốn đi đại tửu lâu ở kinh thành thử vận may, vì thế liền tới Cẩm Vân Lâu, lại không khéo đụng phải có người gây sự, cũng bởi vậy kết duyên với nam chính Khương Nghi Xuyên.
Bởi vì là bừa bãi vô danh, Tống Ấu Quân muốn nghe được về nàng ta cũng không từ thám thính.
Nếu là chuyện hoà hoãn quan hệ với Khương Nghi Xuyên này quá mức khó làm, nàng hoàn toàn có thể từ nữ chính bên kia xuống tay, tục ngữ nói bằng hữu bằng hữu chính là bằng hữu, nếu như cùng nữ chính giao hảo, có lẽ cũng có thể chậm rãi thay đổi thái độ của Khương Nghi Xuyên đối với nàng.
Chỉ suy tư như vậy một chốc, Tống Ngôn Ninh đã gọi một bàn lớn đồ ăn, vừa lòng phất tay xua đuổi điếm tiểu nhị: “Lên đồ ăn mau một chút.”
Tống Ấu Quân đồng nhất tư duy của người hiện đại, thuận miệng nói: “Ngươi gọi nhiều như vậy, ăn hết sao?”
Tống Ngôn Ninh lại nghi hoặc nhìn nàng: “Vì sao phải ăn hết?”
Xác thật, đồ ăn trong hoàng cung từng món cũng dư lại không ít, chưa bao giờ có một bàn đồ ăn bị ăn hết, duy nhất một lần Tống Ngôn Ninh ăn đến sạch sẽ vẫn là lần đó đoạt cơm trưa của Khương Nghi Xuyên.
Tống Ấu Quân không nói nữa, nhưng thật ra Kinh Minh Khê khó được mở miệng: “Lục điện hạ, hôm nay ngoại tộc vào thành, trên đường thật sự náo nhiệt, các loại ăn vặt đi khắp hang cùng ngõ hẻm có rất nhiều, không bằng ngươi ăn ít một chút, đợi lát nữa trên đường có thể nếm thử.”
Tống Ngôn Ninh nghe xong sau rất là khinh thường hừ một tiếng: “Ai thèm ăn mấy thứ vụn vặt trên đường đó, không chừng còn dính bao nhiêu nước miếng người.”
Ý tốt bị bác bỏ, Kinh Minh Khê đỏ mặt không nói chuyện nữa.
Đúng lúc này, một tiếng lảnh lót thét to từ bên ngoài truyền tới: “Ống trúc bánh chưng —— bánh chưng ăn ngon nha!”
Ánh mắt Tống Ấu Quân sáng lên, nhớ tới thứ này lúc nàng học tiểu học cũng từng ăn, khi đó còn có thể đuổi theo lão gia gia bán ống trúc bánh chưng nửa con phố, không nghĩ tới thứ này cư nhiên ở đây cũng có bán.
Tống Ngôn Ninh thấy biểu tình của nàng vui sướng, lại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lập tức hiểu rõ tâm tư của nàng, đứng dậy đẩy cửa sổ ra một chút, thò đầu gân cổ lên hô: “Bán ống trúc, ngươi khoan đi!”
Hắn cầm bạc vụn từ trong tay Tiết Quân, cười hì hì nói: “Hoàng tỷ, đệ đi mua cho tỷ.”
Hiển nhiên hắn quên mất bộ dạng đầy mặt khinh thường đối với thức ăn lề đường vừa rồi của mình.
Tống Ấu Quân suy xét Tiết Quân cũng không muốn gây rối, thêm nữa bán đồ ăn ngay ở dưới lầu, liền không ngăn cản. Tiết Quân ôm kiếm đứng ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm chỗ bán ống trúc bánh chưng kia.
Ai ngờ Tống Ngôn Ninh mới vừa đi không bao lâu, bên ngoài liền truyền tới âm thanh bàn đĩa rách nát thanh thúy, tiếng ồn ào ở đại đường cũng không có.
Tống Ấu Quân đầy mặt kinh ngạc, không nghĩ tới gây sự này còn cần mẫn như vậy, tới nhanh như vậy.
Nàng nói với Tiết Quân: “Ngươi đi ra ngoài nhìn xem, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
Kinh Minh Khê có chút đứng ngồi không yên, liên tiếp hướng ngoài cửa nhìn xung quanh, Tống Ấu Quân thấy tiểu bộ dáng của hắn chấn kinh, nhịn cười ý rót cho hắn ly trà nóng: “Đừng có gấp, uống chút nước ấm.”
Không bao lâu Tiết Quân đã trở về: “Chủ tử, người ngoại tộc vây quanh tửu lầu, gây chuyện ở dưới, một hai phải bao lầu ba để ăn cơm uống rượu.”
“Lầu ba không phải bị bọn lão tam bao rồi sao?”
“Tam điện hạ cùng đám người Khương công tử cũng ở lầu một, cùng người ngoại tộc giằng co.”
Tống Ấu Quân đứng dậy: “Đi ra ngoài xem thử.”
Nàng đứng ở chỗ rào chắn lầu hai, hoà trong bóng tối ở thang lầu, ẩn nấp thân hình.
Nhìn bên dưới, trong đại đường cơ hồ tan một nửa khách nhân, còn lại một ít đều sôi nổi ngừng chơi đùa, một tiếng cũng không dám chui ra xem náo nhiệt.
Liền thấy Tống Tễ cùng đám người Khương Nghi Xuyên vẻ mặt sắc lạnh đứng ở chỗ khác của thang lầu, đối mặt với một đám người ngoại tộc mặc y phục phong cách hoàn toàn bất đồng với Nam Lung.
Y phục ngoại tộc này đó phong cách hơi có chút giống Hồ tộc, tóc dài lấy dải lụa rực rỡ quấn thành vài sợi bím tóc, lỗ tai đeo răng thú như một loại vật phẩm trang sức, làn da thiên về màu đen, lộ ra dã tính.
Đi đầu chính là cô nương vóc người cao gầy, nàng cười đến vẻ mặt xán lạn, trong tay thưởng thức tiểu đao lớn mấy tấc, cả người khí thế kiêu ngạo, phun một ngụm khẩu âm đông cứng: “Không nghĩ tới quy củ Nam Lung ngươi nhiều như vậy, tửu lầu lớn như vậy, cho mấy tiểu tử các ngươi bao? Là không chào đón mấy khách nhân đường xa mà đến như chúng ta?”
Tống Tễ lạnh lùng nói: “Tửu lầu ở kinh thành chỗ nào cũng có, Cẩm Vân Lâu đầy khách, các ngươi đổi nhà khác tiêu dao đi.”
“Ta thấy phòng trống ở lầu ba này không ít.” Nữ tử châm chọc nói: “Chẳng lẽ các ngươi uống rượu gọi nữ nhân quá nhiều, một gian phòng chứa không nổi? Người Nam Lung có loại cổ quái này sao?”
Dứt lời nàng cười ha ha, phía sau một đám người ngoại tộc cũng cười theo, thanh âm tục tằng chói tai, thập phần khó nghe.
Phụ trách chiêu đãi nữ tử nhất tộc chính là Lễ Bộ thị lang, đối mặt khốn cảnh giằng co như vậy, hắn đành phải tiến lên một bước hành lễ với Tống Tễ: “Tam điện hạ, Kỳ Nguyệt chính là khách quan trọng của Nam Lung, nếu là chiêu đãi không chu toàn bệ hạ sẽ trách tội thật nặng, mong Tam điện hạ giơ cao đánh khẽ, phân ra một gian phòng, cho tiểu thần giữ một đường sống.”
Tống Tễ tức đến bật cười: “Ta đã tới chỗ này, gọi đồ ăn dâng rượu, nào có đạo lý không ăn đã đi. Hôm nay là sinh thần bằng hữu tốt của ta, tâm tình ta tốt không so đo với các ngươi, mang theo đàn người ngoại tộc này tốc độ rời đi!”