Chương 12: Kỳ Nguyệt tộc gây sự ở Cẩm Vân Lâu 2

Khương Nghi Xuyên cũng không phải không ăn bữa tiệc rượu này là không được, nhưng đã ngồi xuống, không có đạo lý nửa đường rời đi, huống chi là bị người đoạt chỗ đuổi đi, mặt mũi cũng không thể cho qua được.

Hắn lạnh như băng sương nhìn nữ tử dẫn đầu, đáy mắt nhiễm mịt mờ sát ý.

“Các ngươi nếu không muốn đi, uống rượu cùng chúng ta cũng có thể.” Nữ tử vẫn không biết thu liễm: “Trên bàn tiệc của Kỳ Nguyệt chúng ta tiếp khách là nữ tử, cũng chưa có mấy thiếu niên xinh đẹp như các ngươi.”

Lời này rõ ràng hàm chứa nhục nhã, Tống Tễ giận dữ, lập tức muốn động thủ, lại bị Khương Nghi Xuyên duỗi tay ngăn lại.

“Nam Lung xưa nay được xưng là bang quốc có lễ nghi, trong kinh thành lui tới cũng có rất nhiều là văn nhân nhã sĩ, công hầu vương tước, hôm nay ta mới biết thì ra nơi hoang man chim bay cá nhảy cũng có thể tùy ý tiến vào.” Khi Khương Nghi Xuyên nói chuyện, thanh âm bình đạm, cũng đã thu lại sát khí vừa rồi.

Tống Ấu Quân chống cằm nghiêm túc nhìn, không khỏi cảm thán năng lực khống chế cảm xúc này của Khương Nghi Xuyên.

Có lẽ là tuổi nhỏ đã tới địch quốc, hắn đã sớm học được như thế nào che giấu cảm xúc của chính mình, học được thu liễm cùng ẩn nhẫn.

Mặc dù là đối mặt với châm chọc và nhục nhã, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc đón tiếp.

Một màn bình tĩnh chế nhạo ngược này khiến nữ tử nháy mắt tức giận, hiển nhiên nghe không hiểu lắm, nắm cổ áo Lễ Bộ thị lang hung dữ nói: “Hắn nói là ý gì? Có phải nói chúng ta là súc sinh hay không?”

Lễ Bộ thị lang là một văn nhược thư sinh, sợ tới mức sắc mặt thảm bại, vội vàng xua tay: “Cũng không phải như thế, Trác cô nương ngàn vạn đừng hiểu sai ý.”

Nữ tử lại đẩy hắn ra, đem đao trên tay nắm ngược ở lòng bàn tay: “Nam nhi lang của Kỳ Nguyệt đều là dựa vào thực lực nói chuyện, sao lại giống ngươi múa mép khua môi như vậy, nếu ngươi không muốn nhường ra lầu ba, vậy thì so một trận với ta!”

“Trăm triệu không thể!” Lễ Bộ thị lang cơ hồ kêu thảm thiết ra tiếng.

Một bên là Nam Lung hoàng thất đích hoàng tử, một bên là hoàng đế chỉ tên trọng điểm khách quý, nếu là hai bên đánh lên, đầu của hắn trực tiếp rơi xuống đất, một chút đường sống cứu vãn cũng không có.

Tống Ấu Quân biết khẳng định là phải đánh lên, đúng là bởi vì chuyện như vậy, Khương Nghi Xuyên cùng với đám người qua đường này không đánh không quen nhau mà kết duyên, sau lại phát triển làm bằng hữu.

Chính lúc chuyên tâm xem diễn, đột nhiên một giọng nói rống lên làm nữ tử sắp động thủ ngừng lại.

Liền thấy trong tay Tống Ngôn Ninh túm hai cái ống trúc bánh chưng từ ngoài cửa chen vào, hắn thoạt nhìn thập phần tức giận, quần áo có chút loạn, vừa tiến đến liền vỗ tay đem hai căn ống trúc bánh chưng ném vào mặt nữ tử: “Quả thực buồn cười! Là ai cho ngươi mang người vây quanh cửa tửu lầu này? Còn muốn mạng chó này của ngươi hay không?”

“Lục điện hạ!” Lễ Bộ thị lang sợ tới mức hồn phi phách tán, giọng nói đặc biệt vô cùng chói tai.

Tất cả mọi người ở đây không nghĩ tới Tống Ngôn Ninh sẽ đột nhiên chui ra, ở thời khắc khẩn trương giương cung bạt kiếm, vừa tiến đến liền quăng bánh chưng vào mặt nữ tử, gạo nếp làm ống trúc bánh chưng kia trực tiếp dính ở trên mặt nữ tử.

Tống Ấu Quân cũng chấn kinh rồi.

Thì ra là Tống Ngôn Ninh đi ra ngoài mua ống trúc bánh chưng, mới biết được còn chưa có chín, hắn ngốc ngốc đứng đợi một lúc mới mua ba ống, hắn nhớ nhà vội vàng trở về liền phát hiện cửa tửu lầu bị vây quanh, không chỉ là thị vệ còn có rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt, Tống Ngôn Ninh chen chúc trong đám người đến lòng tràn đầy lửa giận, lúc này mới vừa vào cửa thấy đầu sỏ gây tội liền phát tác.

Trên xiêm y chỗ cánh tay của hắn còn dính nửa căn ống trúc bánh chưng, nghĩ đến là bị ép đến không nhẹ.

Nữ tử kia vốn đang nổi giận, hai căn ống trúc bánh chưng này bị ném ở trên mặt, nàng ta lập tức giận đến gân xanh nổi lên, phát ra nghẹn ngào rống giận, túm ống trúc bánh chưng trên mặt xuống liền duỗi tay bắt lấy bả vai của Tống Ngôn Ninh.

Nàng vặn cánh tay của Tống Ngôn Ninh, nháy mắt đem người ấn trên cây cột, một tay khác giơ lên tiểu đao mấy tấc, giơ tay liền muốn đâm xuống.

Nữ tử này xuất thân vương tộc Kỳ Nguyệt, lại có vũ lực bàng thân, ngày thường hành sự tiêu dao nuông chiều, hung hăng tàn nhẫn, xuất đao trong tay tất yếu thấy máu.

Lưỡi dao của nàng ta hướng tới mặt Tống Ngôn Ninh đâm xuống, hiển nhiên không muốn lấy mạng của hắn, nhưng lại muốn khiến trên mặt Tống Ngôn Ninh lưu một đạo đao sẹo.

Lễ Bộ thị lang liều mạng ôm lấy cánh tay nàng ta: “Trác cô nương, trăm triệu không thể, đây là Lục hoàng tử của Nam Lung ta , ngài há có thể đả thương hắn! Nếu là động thủ, chỉ sợ phụ vương ngài cũng vô pháp công đạo với Nam Lung!”

Tộc nhân Kỳ Nguyệt phái sau nữ tử cũng sốt ruột, sôi nổi mở miệng khuyên nhủ: “Công chúa, không thể đả thương Nam Lung hoàng tử!”

“Cút ngay!” Nữ tử này cũng là người tính tình vô pháp vô thiên tính tình, một phen hất Lễ Bộ thị lang ra, đẩy hắn lăn lộn mấy vòng.

Tay Tống Ngôn Ninh bị vặn, phát ra ai da ai da hô đau, ngoài miệng lại không buông tha người: “Thì ra là cái món cháo lòng tới từ địa phương rách Kỳ Nguyệt kia, ngươi dám động ta, phụ hoàng ta sẽ không dễ dàng tha các ngươi!”

Không thể nghi ngờ là đốt trên đầu Kỳ Nguyệt công chúa thêm một trận hỏa, nàng giơ tay liền muốn đâm đao.

Tống Tễ lấy ra một chiếc đũa, bước chân vừa muốn động, liền thấy không biết từ nơi nào bay ra một mảnh đĩa sứ, sắc bén đánh vào cổ tay nữ tử, sứ đĩa vạch ra cổ tay nữ tử một đường nhỏ, máu tươi chỉ một thoáng chảy ra, nàng ta cũng ăn đau ném đao.

Mọi người đồng thời nhìn về phía đĩa sứ bay tới, lại thấy ở lầu hai không biết khi nào đứng một vị nữ tử mặc y phục thẫm sắc, tay trái nàng cầm kiếm, tay phải còn nhéo một mảnh tuyết trắng mảnh sứ, sắc mặt lạnh lùng.

Chờ mọi người tập trung nhìn vào, đã thấy phía sau nữ tử đi ra một cô nương mắt ngọc mày ngài, trên người nàng khoác tay áo rộng màu vàng cam, váy dài đỏ đậm hợp lại tôn lên sa mỏng, kim trâm trên đầu thập phần lóa mắt, dưới ba mươi ba trản đèn lập loè quang mang ở cẩm vân lâu.

Trên mặt nàng nhất phái đạm nhiên không gợn sóng, từng bước một dẫm lên thang mây đi xuống, động tác thong thả.

Lễ Bộ thị lang mới vừa đứng lên nhìn thấy nàng, sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch, hai đầu gối quỳ trên mặt đất hành lễ, cao giọng kêu: “Thần, bái kiến Tịnh An công chúa, công chúa thiên tuế!”

Một lát, tất cả bá tánh xem náo nhiệt trong lâu hết thảy quỳ xuống: “Bái kiến công chúa điện hạ.”

Tống Ấu Quân từng bước một xuống lầu, đi đến đứng yên bên cạnh Khương Nghi Xuyên, vị trí này vừa vặn đem Kỳ Nguyệt công chúa cùng một loại người ngoại tộc thu hết vào đáy mắt.

Thanh âm nàng thanh thúy, tinh xảo mặt mày toàn là sắc lạnh: “Đệ đệ của bổn cung, đến lượt một kẻ ngoại tộc như ngươi đến giáo huấn?”