Chương 3: Chép phạt năm lần, Tống lục tự mình tạo nghiệt

Lúc Tống Ấu Quân trở về, càng nghĩ càng cảm thấy Khương Nghi Xuyên xuất hiện ở nơi đó cũng không phải trùng hợp.

Mấy nữ tử này sợ là cố ý lấy nàng làm mồi nhử, bề ngoài nhìn như là đang nói chuyện phiếm, kỳ thật căn bản chính là biết thời gian kia, Khương Nghi Xuyên sẽ kết thúc khóa cưỡi ngựa bắn cung, trên đường đi qua nơi đó.

Sợ là trưởng công chúa này quá ngu xuẩn, thường xuyên bị người coi như đồ chơi, cho nên nhân tài bên người mới trắng trợn táo bạo như vậy.

Thật sự đáng giận đến cực điểm!

Tống Ấu Quân đấm một quyền ở trên thềm kiệu, Hòa Nhi sợ tới mức kinh ngạc một chút, vội đi lên hỏi: “Điện hạ, có chỗ nào không ổn sao?”

“Mấy nữ tử vừa rồi, ngươi đều biết rõ không?” Tống Ấu Quân gọn gàng dứt khoát hỏi.

Sắc mặt Hòa Nhi như thường, lập tức trả lời: “Có một đôi tỷ muội là đích nữ của nhà Binh Bộ thị lang, ngồi bên tay trái ngài chính là ngũ tiểu thư trong phủ Thụy Quốc, bên tay phải chính là đích nữ của Thất vương gia.”

Hòa Nhi chỉ ra từng người, cho thấy nàng đều quen thuộc, Tống Ấu Quân chống đầu, lười biếng nói: “Ngươi nhớ cho kỹ, sau này nếu ở trường hợp nào gặp được một trong số những người đó, ngươi phải nhắc nhở ta.”

Hòa Nhi đồng ý, không có nhiều lời.

Nhớ tới bộ dáng mắt lạnh của Khương Nghi Xuyên khi rời đi, Tống Ấu Quân càng thêm nhớ kỹ mối thù này.

Sau khi hồi cung, Tống Ấu Quân cởi xuống xiêm y lộng lẫy và đồ trang sức, uống ly trà nóng đuổi hàn, nằm ở ghế mềm phủ kín nhung cừu.

Nội điện chỉ có mấy cung nữ canh gác, tay chân Hòa Nhi nhẹ nhàng châm một lư hương mới, mùi hương nhẹ nhàng tản ra trong không khí.

Tống Ấu Quân nằm một lát, liền lên tiếng hỏi: “Tế thiên đại điển định vào ngày nào?”

Hòa Nhi đáp: “Hồi công chúa, tế thiên đại điển mấy năm qua đều là ngày mười tháng chín.”

Tế thiên đại điển này, là một hoạt động vô cùng long trọng.

Nam Lung quốc trăm năm cường thịnh, từ sau khi Tống thị hoàng tộc kế vị càng phồn vinh hưng thịnh đến đỉnh điểm, vì thế tổ hoàng Tống thị liền chọn ra một ngày, bắt các tiểu quốc đến cống nạp làm tế thiên đại điển, yêu cầu những tiểu quốc đến dâng cống phẩm đó phái tới mấy vị đại biểu, tiến hành một cuộc hội bàn về liên minh các quốc gia.

Sau đó chọn một người trong số đó cùng hoàng tộc Tống thị tham dự hoạt động tế thiên, cầu thần minh phù hộ quốc thái dân an.

Đã qua bao nhiêu năm, các buổi tế thiên đại điển truyền thừa sau này đều trở thành tập tục không thể thay thế, cho nên tế thiên đại điển mỗi năm đều cực kỳ náo nhiệt, các quốc gia nhân sĩ đều chạy tới kinh thành Nam Lung để tham quan.

“Còn bao nhiêu ngày nữa?” Tống Ấu Quân hỏi.

“Tính từ hôm nay là còn đúng nửa tháng.”

Tống Ấu Quân âm thầm cân nhắc, tế thiên đại điển kỳ thật chỉ xuất hiện trong sách đúng một lần, chính là thời điểm Khương Nghi Xuyên mười tám tuổi, phong cảnh đại thịnh.

Cũng là vào đại điển năm ấy, hắn đi theo người của Bắc Chiêu quốc phái tới để trở về Bắc Chiều, sau này mang theo thiên quân vạn mã ngóc đầu trở lại, san bằng chiến trường Nam Lung.

Nhưng mà bởi vì trước khi tế thiên đại điển diễn ra, Khương Nghi Xuyên cố ý giấu dốt, cho nên cũng không miêu tả trọng điểm, ngay cả Tống Ấu Quân cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.

“Điện hạ, khóa sớm ngày mai ngài có muốn đi không?” Hòa Nhi hỏi.

“Tất nhiên là phải đi, ta đã đáp ứng mẫu hậu rồi.” Nàng nói.

Đi đi lại lại nhiều cũng tốt, dù sao những thứ tốt nhất đều nằm ở trong cung.

Dư lại nửa ngày không có việc gì, có người đệ thiếp bái kiến, Tống Ấu Quân đều để Hòa Nhi đi từ chối, dù sao mấy người râu ria này, công chúa muốn gặp sẽ gặp, không muốn gặp thì sẽ không gặp.

Ăn cơm chiều xong, nàng đi nghỉ sớm, suy nghĩ miên man trong chốc lát, đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ là mơ thấy nhiều giấc mộng lộn xộn.

Vào lúc Hòa Nhi nhẹ giọng đánh thức nàng, ngày mới chỉ mới vừa bắt đầu.

Tống Ấu Quân hai mắt buồn ngủ mông lung rời giường, thanh âm lười biếng hỏi: “Khóa sớm là sớm như vậy sao?”

“Điện hạ, đây là quy củ của tổ tiên, nhóm điện hạ trong hoàng cung đều phải đi trước khóa sớm, còn những thiếu gia tiểu thư ngoài cung, thì không cần đi sớm như vậy.” Hòa Nhi trang điểm chải chuốt cho nàng.

Có lẽ là vì tránh nhiễm bệnh, Hòa Nhi chọn một cái váy dài màu vàng nâu nạm châu, bên ngoài khác một tầng sa y tuyết trắng băng ti, tay áo và cổ áo đều thêu tường vân bằng chỉ vàng.

Trên tóc cài một cái kim thoa tinh tế, tơ lụa đỏ đậm đung đưa phía dưới, vô cùng đơn giản lại vô cùng tôn quý.

“Điện hạ, buổi sớm trời lạnh, chú ý thân thể một chút.” Hòa Nhi lại phủ thêm cho nàng một cái áo khoác hồng cánh sen, vừa  tinh tế vừa tri kỷ.

Tống Ấu Quân đạp lên bậc thềm ra cửa, ngồi trên kiệu đi một lát là tới Giám Thiên cung, những người học khóa sớm đều mang theo cung nhân, lúc này các cung nhân đều đứng ở ngoài cung.

Trưởng công chúa hiếm khi tới khóa sớm, thời điểm nàng bước vào Duyệt Văn Điện, bên trong đều là ánh mắt kinh ngạc.

Một lão nhân ngồi ở chủ vị lập tức đứng lên, hành lễ nói: “Tịnh An công chúa.”

May mắn lúc đi tới, đã hỏi riêng Hòa Nhi, nói là người có nốt ruồi lớn ở mũi trái tên là Đỗ Khiêm.

Nàng nhìn nhìn nốt ruồi lớn của lão nhân này, gật đầu đáp lễ: “Đỗ thái phó đa lễ.”

Chào hỏi xong, nàng hướng chỗ ngồi đi tới, Tống Ngôn Ninh là người thứ nhất đứng lên, hưng phấn vẫy tay: “Hoàng tỷ mau tới đây!”

Tống Ấu Quân trực tiếp làm lơ hắn, muốn chạy đến nơi khác, Tống Ngôn Ninh lại trực tiếp đi lên kéo nàng: “Hoàng tỷ đi đâu vậy, vị trí của tỷ ở chỗ đệ, đừng ngồi sai.”

“Sao ở đâu cũng có ngươi vậy hả?” Tống Ấu Quân nhịn không được hỏi.

Tống Ngôn Ninh một chút cũng không nghe ra lời ghét bỏ của nàng, giống như làm ảo thuật lấy ra một cái hộp nhỏ, vừa mở ra, bên trong lại là sủi cảo chưng giống như là thủy tinh, hơi nóng bốc lên hầm hập.

Hắn hào phóng chia sẻ: “Hoàng tỷ, tỷ ăn đi.”

Tống Ấu Quân lập tức làm hòa với hắn, hòa khí hoà thuận vui vẻ chia sủi cảo chưng với hắn.

Đang ăn, liền có người đi đến, Tống Ấu Quân theo bản năng đảo mắt nhìn lại, thì thấy Khương Nghi Xuyên và một thiếu niên cùng đi đến.

Trên người Khương Nghi Xuyên mặc trường y đàn sắc, cổ tay áo buộc chặt, tóc dài quấn lên, ăn mặc rất là gọn gàng, mặt mày trước sau đều thanh lãnh, cự người ngàn dặm.

Thiếu niên bên cạnh hắn trong mắt mang ý cười, sau khi nhìn thấy Tống Ấu Quân rõ ràng vô cùng kinh ngạc, dường như không thể tin nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này sớm như vậy.

Tống Ấu Quân liếc một cái liền cúi đầu, nghĩ Duyệt Văn Điện này tổng cộng cũng tầm mười người, trong đó có ba hoàng tử, mặt khác còn lại là con trai vương hầu đại thần, nhưng có quan hệ tốt với Khương Nghi Xuyên chỉ có một.

Đó chính là con trai vợ cả Nam Lung hoàng thất, cũng là đệ đệ ruột của Tống Ấu Quân, Tống Tễ.

Trưởng công chúa và Khương Nghi Xuyên từ trước đến nay bất hòa, mà giao tình đệ đệ ruột thịt với hắn lại rất tốt, cho nên cảm tình hai tỷ đệ này vô cùng ác liệt, Tống Tễ bây giờ, lúc đối mặt với nàng cũng không có phản ứng muốn lại gần, hai tỷ đệ gần như là không khác gì người lạ.

“Hừ.” Tống Ngôn Ninh thấp thấp nói: “Tam ca luôn cùng họ Khương kia trộn lẫn với nhau.”

Tống Ấu Quân dùng đầu ngón tay chọt đầu hắn: “Ngươi xem ngươi có giống mấy nữ nhân ngồi bàn chuyện thị phi hay không?”

Hắn tức giận đem sủi cảo nhét đầy miệng, dùng sức mà nhai.

“Đỗ thái phó, Tống lục ăn vụng ở trong điện.” Bỗng nhiên một đạo thanh âm đánh vỡ sự an tĩnh sáng sớm.

Tống Ấu Quân theo giọng nói nhìn lại, phát hiện là Khương Nghi Xuyên cáo trạng.

Ánh mắt hắn nhàn nhạt, trông có vẻ nghiêm trang.

“Tống Ngôn Ninh!” Đỗ Khiêm lập tức phát hiện đồ hắn ăn vụng, tức giận nói: “Đã nói với ngài bao nhiêu lần, Duyệt Văn Điện là nơi đọc sách thánh hiền, ngài thế nào lại có thể vô lễ như vậy?”

Tống Ngôn Ninh hoảng sợ, phồng quai hàm không thừa nhận: “Ta không ăn.”

“Còn dám nói dối?!” Đỗ Khiêm cầm thước lên.

Tống Ngôn Ninh lại sửa miệng: “Là một mình ta ăn, hoàng tỷ không ăn!”

Vì thế Đỗ Khiêm lại thấy trong tay Tống Ấu Quân cầm sủi cảo đã cắn một nửa.

Ông cả giận: “Trưởng công chúa và Lục điện hạ phạm cùng một lỗi, phạt sao chép văn chương ba lần, hôm nay trước khi tan học đưa ta xem.”

Đỗ Khiêm trước kia là lão sư của đế hậu, ở trong cung dạy học mấy chục năm, không có người mà ông không dám phạt.

Tống Ngôn Ninh thở mạnh một hơi, thấp giọng nói: “May mà chỉ chép ba lần, ta chọn một quyển ngắn một lát là có thể chép xong…”

Ai ngờ lúc này, Khương Nghi Xuyên kia lại mở miệng: “Thái phó, Tống lục nói ngài phạt quá ít, chỉ ba lần hắn căn bản không để vào mắt.”

Khuôn mặt hắn bình tĩnh, bộ dáng một chút cũng không giống nói dối.

Đỗ Khiêm giận dữ, chụp bàn nói: “Tống Ngôn Ninh, ngươi ở dưới nói thầm cái gì? Chép thêm hai lần!”

“Thái phó!” Tống Ngôn Ninh nóng nảy: “Ta không có nói, là Khương Nghi Xuyên bịa chuyện!”

“Ngày trước chỉ có ngươi là nói dối hết lần này đến lần khác, lại còn chỉ trích Nghi Xuyên, lá gan đúng là lớn, nếu còn tranh luận ta sẽ phạt thêm.” Đỗ Khiêm đúng thật là cực kỳ tin tưởng Khương Nghi Xuyên, cũng biết Tống Ngôn Ninh này tuổi còn nhỏ, tính tình không tốt, thích nhất nói dối.

Tống Ngôn Ninh tức muốn hộc máu, lại không dám nói cái gì nữa, trong đám phu tử Duyệt Văn Điện, hắn sợ Đỗ Khiêm nhất.

Vì thế thấp giọng mắng: “Cái tên tiểu nhân họ Khương đê tiện này…”

“Hắn nói ngài bảo thủ.” Khương Nghi Xuyên lại phát ra một đòn trí mạng.

Tống Ấu Quân biết đây là Khương Nghi Xuyên đang báo thù Tống Ngôn Ninh cướp túi thơm hoàn ngọc của hắn, lắc đầu thở dài: Tống lục, chính ngươi tự tạo nghiệt, chính mình chịu đi.