Tống Ấu Quân tức giận đến muốn ngất xỉu.
Nàng chọc chọc cái đầu dưa ngu xuẩn của Tống Ngôn Ninh, mặt đầy hung ác: “Ngươi hiện tại một chữ cũng không được nói, đi vào trong điện chờ ta!”
Tống Ngôn Ninh đại khái cũng nhìn ra hoàng tỷ tức giận, tiến lên trước hai bước, thời điểm trước khi đi còn muốn cảnh cáo Khương Nghi Xuyên một chút xíu, mới vừa có ý định mở miệng đã bị Tống Ấu Quân hung hăng trừng.
Tống Ngôn Ninh không dám lại lỗ mãng, cúi đầu đi vào trong điện, chưa từ bỏ ý định, còn liên tục quay đầu nhìn lại.
Tống Ấu Quân lặp tức gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cho đến sau khi hắn hoàn toàn đi vào trong điện, mới quay đầu nhìn về phía Khương Nghi Xuyên.
Khương Nghi Xuyên chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, khuôn mặt tuấn tiếu hơi hiện lên chút non nớt, nhưng khi hắn trầm mặc không lên tiếng đứng đó, mặt mày đều vững vàng lạnh lùng, khí chất phi phàm.
Chỉ là cảm xúc chán ghét của hắn đã che giấu không được, làm Tống Ấu Quân đều thấy rõ ràng, sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, hắn xoay người dứt khoát lưu loát rời đi.
Tiễn đi tôn đại Phật Khương Nghi Xuyên này, Tống Ấu Quân thở ra một hơi, xoay người vào đại điện, nổi giận đùng đùng nói: “Tống Ngôn Ninh, lại đây cho ta!”
Tống Ngôn Ninh ngồi trên ghế ở cách đó không xa, lập tức đứng lên, hưng phấn nhảy nhót chạy tới: “Hoàng tỷ, đã nghĩ ra cách trừng trị Khương Nghi Xuyên kia như thế nào rồi sao?”
Tống Ấu Quân đưa tay nhéo gương mặt có chút mịn màng của hắn: “Ngươi mỗi ngày ăn không lẽ là cơm heo hả? Ngươi nhìn không hiểu sắc mặt người khác sao?”
Tống Ngôn Ninh ăn đau kêu lên, xin tha nói: “Hoàng tỷ hoàng tỷ, đau quá, tỷ mau buông tay.”
Tống Ấu Quân nhéo mấy cái giải hận mới buông tay, lại mắng: “Heo bị đuổi còn biết về chuồng heo, ta kêu ngươi câm miệng ngươi lại còn oang oang không ngừng, ngươi đến heo cũng không bằng!”
Tống Ngôn Ninh vô cùng ủy khuất, ánh mắt xinh đẹp tất cả đều là nước mắt, xoa một nửa mặt đứng ở bên cạnh: “Không phải tỷ nói, chỉ cần tóm được cơ hội thì phải hung hăng cho Khương Nghi Xuyên một cái giáo huấn sao? Lần này hắn hại tỷ rơi xuống hồ suýt nữa bỏ mạng, vì sao tỷ muốn từ bỏ như vậy?”
Tống Ấu Quân không nói chuyện, ngồi xuống tự làm mình nguôi giận.
Ngày thường, hai tỷ đệ này quen tác oai tác phúc, bắt nạt Khương Nghi Xuyên không ít, cho nên tư tưởng của Tống Ngôn Ninh chính là như thế, chỉ cần tóm được cơ hội thì làm to chuyện lên.
Nhưng mà Tống Ấu Quân biết trưởng công chúa kiêu ngạo ương ngạnh đã chết, là một người có tam quan bình thường, không có khả năng lại làm ra cái loại hành vi lấy trứng chọi đá này, nếu không, đến cuối cùng, kết cục của hoàng tộc Tống thị chỉ có treo đầu trên tường cao.
Chỉ là trong lúc nhất thời muốn thay đổi ý tưởng của Tống Ngôn Ninh cũng là việc khó.
Tống Ấu Quân trong lòng hồi phục rất nhiều, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Tống Ngôn Ninh, ngươi hãy nghe cho kỹ, về sau không được tùy ý khinh nhục người khác, đặc biệt là Khương Nghi Xuyên, ngươi tốt nhất nên đặt hắn lên đầu mà hầu hạ, bằng không thì ngươi tự chịu.”
Đôi mắt Tống Ngôn Ninh trừng lớn, bị lời này của nàng dọa cho cả kinh đến nói cũng nói không nên lời, cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cau mày nói: “Ngươi không phải hoàng tỷ ta.”
Tống Ấu Quân cả kinh, vội giả bộ tức giận bộ dáng: “Ngươi nói bậy gì đó?”
Tống Ngôn Ninh vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Mấy ngày trước ngươi rơi xuống nước, tất nhiên là ở quỷ môn quan va chạm tà ám, ta phải lập tức đi tìm phụ hoàng, nhờ phụ hoàng làm pháp sự cho ngươi, trừ tà!”
“Ngươi đứng lại!” Tống Ấu Quân nóng nảy, ý thức được chính mình mới vừa làm quá mức.
Mỗi cử chỉ hành động so với trưởng công chúa trước đây khác biệt quá lớn, sơ hở quá nhiêud, mà cổ nhân lại cực kỳ mê tín, rất tin lời nói quỷ thần, nếu mà thật sự làm pháp sự gì đó rồi đem nàng lăn lộn tới lui, làm không tốt lại sẽ truyền ra lời đồn trưởng công chúa bị ma quỷ bám vào người.
Nếu như đạo sĩ tìm tới thực sự có một chút bản lĩnh, dứt khoát đuổi linh hồn dị thế như nàng đi, đó mới thật sự là chuyện lớn.
Tống Ấu Quân vội gọi Tống Ngôn Ninh lại, nói: “Tên tiểu tử thúi ngươi, đừng há mồm ngậm miệng liền nguyền rủa ta, ta không cho ngươi đi trêu chọc Khương Nghi Xuyên kia, là có nguyên nhân.”
Hắn quả nhiên đứng lại, hỏi: “Nguyên nhân gì?”
“Nam Lung của chúng ta đất rộng mênh mông, giao hảo nhiều nước, ngươi lại là hoàng tử Lung quốc thân phận tôn quý, mỗi hành vi cử chỉ bên ngoài đều đại biểu cho hoàng thất, nếu là bị người khác thấy ngươi luôn ức hiếp Khương Nghi Xuyên, chẳng lẽ không phải sẽ cho rằng hoàng thất Nam Lung đãi khách vô lễ, bụng dạ hẹp hòi?”
Tống Ngôn Ninh cái hiểu cái không, nhưng vẫn tức giận: “Vậy chúng ta cứ thế mà buông tha Khương Nghi Xuyên? Hắn thực sự đáng ghét!”
Tống Ấu Quân vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Không cần sốt ruột, ta đã có biện pháp.”
Tống Ngôn Ninh vừa nghe có biện pháp trừng trị Khương Nghi Xuyên, lập tức cao hứng, mặt cũng không đau, cười hì hì nói: “Ta chờ tin tốt của hoàng tỷ.”
Nhìn gương mặt trắng nõn của hắn bị mình niết đến một mảnh đỏ bừng, còn mừng rỡ không thôi, Tống Ấu Quân thầm than một hơi.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị dạy hư, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể sửa thẳng được.
“Đúng rồi hoàng tỷ, ta có đồ cho tỷ.”
Tống Ấu Quân nghi hoặc nhìn hắn, rồi thấy hắn giống như tranh công từ trong tay áo lấy ra một cái túi thơm hoàn ngọc, đưa lên như hiến vật quý nói: “Hoàng tỷ, đây là túi thơm ngày đó tỷ nhìn trúng, Khương Nghi Xuyên không biết tốt xấu, không chịu nhường, ta liền đoạt lấy.”
Nói xong lập tức nhét vào trong tay Tống Ấu Quân.
Tống Ấu Quân nhớ tới ngọn nguồn sự kiện rơi xuống hồ ngày đó, trưởng công chúa mấy ngày trước mang theo người gặp Khương Nghi Xuyên ở bên hồ, trưởng công chúa chỉ cần vừa nhìn thấy Khương Nghi Xuyên là muốn gây phiền phức cho người ta, ngày ấy bị xúi giục, quyết tâm muốn cướp lấy túi thơm của Khương Nghi Xuyên.
Khương Nghi Xuyên không cho, nàng liền nhào qua định đoạt, không ngò lại một đường bay thẳng xuống hồ.
Tống Ấu Quân cúi đầu nhìn kỹ, thấy túi thơm này đường may tinh tế mềm mại, dùng nguyên liệu quý hiếm, chỉ vàng từng nét phác họa ra một chữ —— Hàm.
Hai mắt nàng tối đen, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Trách không được trưởng công chúa trong nguyên văn cuối cùng chết thảm như vậy, chính mình ngu xuẩn thì cũng thôi, chó săn số một bên người còn là một tên đồng đội heo không đầu óc như vậy.
Trong chuyện hãm hại nam chính này thật đúng là không chút mệt mỏi.
Túi thơm hoàn ngọc này, nhớ không lầm mà nói hẳn là trước khi Khương Nghi Xuyên bị đưa tới làm con tin, mẹ ruột hắn chính tay thêu cho hắn, chữ “Hàm” bên trên là nhũ danh của Khương Nghi Xuyên.
Thứ này không phải là nhỏ, không chỉ là ký thác của Khương Nghi Xuyên đối với việc tưởng niệm thân nhân, mà còn là bắt đầu của việc hắn và nữ chính trong sách tình cờ gặp gỡ kết duyên.
Tống Ấu Quân đen mặt, đem túi thơm đặt lên trên bàn: “Trả lại đi.”
Lão đại Tống Ngôn Ninh không vui: “Đồ đã đoạt nào có đạo lý trả lại, nếu hoàng tỷ không cần, ta vứt đi là được.”
Nói rồi lập tức cầm túi thơm muốn đi, Tống Ấu Quân vội vàng đoạt lại, xua tay với hắn: “Nhãi ranh, nhanh cút xéo cho ta.”
Tống Ngôn Ninh vui mừng đi mất, Tống Ấu Quân ôm túi thơm nóng phỏng tay, có một loại xúc động muốn tự sát.
Cái túi thơm này, về sau sẽ có tác dụng lớn, Tống Ấu Quân thật cẩn thận đem nó cất kỹ, lại nghỉ ngơi một lát, rồi mang theo tỳ nữ của mình đi đến chỗ cung điện Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu Nam Lung quốc này cũng là một người vô cùng thương con, ôm Tống Ấu Quân không buông tay, khóc sướt mướt hỏi thân thể nàng còn có chỗ nào không khoẻ.
Tống Ấu Quân thật sự không quen với loại thân mật xa lạ này, nhưng không thể không diễn theo. Mục đích lần này tới, chủ yếu là muốn làm rõ với Đế Hậu chuyện rơi xuống hồ mấy ngày trước không liên quan tới Khương Nghi Xuyên.
Nếu không, lấy trình độ cưng chiều trưởng công chúa của bọn họ, dù Khương Nghi Xuyên là khách ở xa tới, khẳng định cũng sẽ bị giáng tội làm liên lụy.
Tính tình Hoàng Hậu vốn dĩ dịu dàng, cộng thêm Tống Ấu Quân cứ mãi cường điệu, bà liền đáp ứng sẽ không trách móc nặng nề với Khương Nghi Xuyên, chỉ là ngàn dặn dò vạn dặn dò bảo nàng sau này phải cẩn thận, thuận tiện đề ra chuyện phải đi Duyệt Văn Điện học sớm một chút.
Duyệt Văn Điện nói trắng ra là chính là học đường của hoàng gia, tất cả huyết mạch hoàng gia đều phải học tập tri thức lễ nghi ở Duyệt Văn Điện, thời điểm ban đầu thiết lập là chuyên môn dạy dỗ hoàng tử công chúa, sau lại có hoàng đế vì muốn thưởng cho đại thần lập công, liền hứa cho con của đại thần vào cung học tập, rồi con cháu thế gia cũng có thể vào Duyệt Văn Điện là thường lệ.
Thật ra những việc này trong sách không có ghi lại, nhưng mà Tống Ấu Quân ở trong miệng Hoàng Hậu biết được trưởng công chúa này lâu lâu trốn học, căn bản không đặt học tập lên hàng đầu, ngày thường đế hậu cũng mặc kệ, nhưng mắt thấy tế thiên đại điển sắp tới, bọn họ yêu cầu Tống Ấu Quân đúng hạn lên lớp.
Tống Ấu Quân cảm thấy không phải việc khó, rốt cuộc cũng là người từng học qua bao nhiêu sách vở, lập tức mở miệng đáp ứng.
Trên đường trở về, nàng bị mấy nữ tử trang điểm xinh xắn đáng yêu ngăn lại, vài người thân mật kéo cánh tay nàng, mặt cười như hoa, nhìn bộ dáng như là rất quen thuộc với nàng.
Tống Ấu Quân không dám không đáp lại, sợ bị người ta nhìn ra sơ hở, bị vây quanh đến một cái tiểu đình ngồi hóng gió.
Mấy nữ tử này nhìn tuổi cũng không lớn lắm, có lẽ là đám bạn ngày thường trưởng công chúa chơi cùng, chắc là đã sớm tiến cung, hỏi thăm được nàng đến tẩm cung của Hoàng Hậu cho nên mới ở đây chặn đường nàng.
Mấy người vừa mở miệng chính là lo lắng, đã sớm nghĩ đến xem lời khách sáo linh tinh, Tống Ấu Quân khẽ mỉm cười, vẫn chưa nói cái gì, chỉ nghe các nàng mồm năm miệng mười trò chuyện.
Kỳ thật cũng không tính chuyện xấu, rốt cuộc Tống Ấu Quân mới đến, trong sách không có miêu tả mấy tiểu nhân vật này đó, không có ghi chép liên quan, đều cần nàng tự mình sờ soạn, quen thuộc mới có thể không lộ đuôi.
Mấy người tán ngẫu đến khí thế ngất trời, vẫn chưa phát hiện Tống Ấu Quân có gì đó không đúng, nói nói, đề tài đột nhiên xả tới trên người Khương Nghi Xuyên, có một nữ tử nói: “Công chúa, lần này họ Khương kia hại ngài đến nông nỗi như vậy, ngài nên xử trí hắn như thế nào?”
Vấn đề này vừa đưa ra, mấy nữ tử đồng thời dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Ấu Quân, chờ nàng trả lời.
Tống Ấu Quân đột nhiên phản ứng lại, những người này lo lắng nàng là giả, nghe tiếng gió mới là thật. Sợ là hiện tại có không ít người, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này, chờ không kịp muốn xem náo nhiệt, nhìn xem trưởng công chúa được nuông chiều này xử trí Khương Nghi Xuyên như thế nào.
Trong lòng nàng lập túc cảm giác không khoẻ, giống như bị người ta coi thành vai hề nhảy nhót.
Vì thế nàng làm bộ trầm ngâm một lát, sau đó phóng nhẹ thanh âm nghiêm túc nói: “Các ngươi có phát hiện hay không…”
“Phát hiện cái gì?” Một người hỏi.
“Khương Nghi Xuyên này, bộ dáng cũng rất tuấn tiếu nha.” Tống Ấu Quân kinh ngạc cảm thán nói.
“Này…” Mấy người hai mặt nhìn nhau, có người nhìn sắc mặt nàng nói: “Nhi lang tuấn tiếu trong kinh thành chỗ nào cũng có, Khương Nghi Xuyên cũng không tính là xuất chúng mà?”
“Không đúng.” Tống Ấu Quân lại nói: “Sao ta lại cảm giác những thiếu niên đó so với Khương Nghi Xuyên, là xa không bì kịp nhỉ, các ngươi không cảm thấy sao?”
Vì sinh ra ở Bắc Chiêu quốc, Khương Nghi Xuyên so với người Nam Lung bọn họ có vẻ ngoài rất bất đồng, vóc người hắn cao lớn, đôi mắt đen mà thâm thúy, còn Nam Lung lại là đôi mắt thiên về màu nâu, tóc cũng không đen thuần túy như hắn.
Nhan sắc Khương Nghi Xuyên sáng ngời mà sạch sẽ, vô cùng độc đáo.
Mấy nữ tử không sờ được Tống Ấu Quân đang nghĩ gì, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lập tức không dám nói những lời khó nghe về Khương Nghi Xuyên.
Tống Ấu Quân tiếp tục nói: “Các ngươi có nghĩ tới việc gả cho hắn?”
Đối với lời nàng nói, phản ứng của mọi người đều là kinh ngạc, không thể tin nhìn nàng, trên mặt nhiễm màu đỏ ửng.
Nàng không cho là đúng, thấp giọng nói: “Mà nghĩ lại, bộ dáng hắn tuấn tiếu, xuất thân cao quý, cũng là hoàng tử Bắc Chiêu quốc, chưa nói học vấn cũng không thấp, phẩm hạnh cũng là cực tốt, nghe nói Tết Thượng Nguyên năm ngoái hắn vào nhầm thuyền của hoa khôi, ở trong hồ trôi qua hai canh giờ, vẫn luôn đứng ngoài khoang thuyền.”
Nhìn qua, có thể giữ mình trong sạch đến mức này, không bị sắc đẹp dụ hoặc, thiếu niên tốt đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Ai ngờ một nữ tử đôi mắt tròn tròn, thoạt nhìn không quá thông minh tự cho là hiểu rõ ý tứ của Tống Ấu Quân, lập tức vỗ đùi lớn tiếng nói: “Ta hiểu rồi, ý của công chúa là Khương Nghi Xuyên kia thích nam tử, căn bản sẽ không cưới nữ tử, cho nên mới nói như vậy?”
Đôi mắt Tống Ấu Quân trừng lớn, thập phần khiếp sợ.
Người này rốt cuộc tự cho là thông minh gì đây?! Ý tứ rõ ràng như vậy cũng có thể bị giải nghĩa thành như thế?
Nàng ta mới là tỷ tỷ ruột của Tống Ngôn Ninh đúng không?
Lời vừa nói ra, các nữ tử khác lập tức phụ họa: “Đúng vậy, hình như trước đó ta có nghe qua lời đồn như vậy.”
“Năm ngoái hình như có người nói như thế.”
“Khương Nghi Xuyên quả nhiên là thích nam tử…”
Mấy người ngươi một lời ta một ngữ, vội vàng tỏ vẻ chân thành: “Công chúa cứ yên tâm, chúng ta tất nhiên là đứng cùng chiến tuyến với ngài, sẽ không phản chiến qua Khương Nghi Xuyên.”
“Đừng có nói bậy, ý ta không phải cái loại này.” Tống Ấu Quân vội vàng ngăn cản, muốn làm sáng tỏ, lại thấy mọi người đột nhiên ngậm miệng, cùng nhìn về một phía.
Tống Ấu Quân dự cảm không tốt, nhìn theo, vậy mà lại thấy Khương Nghi Xuyên đứng ở đình hóng gió cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía này.