Chương 1: Lỗ tai đệ đệ có vấn đề, xuyên thành vai ác hãm hại nam chính...

Tống Ấu Quân bị âm thanh cãi vã to tiếng đánh thức.

Nàng đã lâu không được ngủ một giấc thoải mái, lại không nghĩ rằng âm thanh này vẫn luôn quẩn quanh trong đầu, ầm ầm vang lên.

Nàng nhíu mày, mở mí mắt nặng trịch, cất giọng khàn khàn: “Hòa Nhi.”

“Công chúa điện hạ, nô tỳ ở đây.” Hòa Nhi vốn dĩ vẫn luôn canh giữ ở mép giường, nghe tiếng gọi thì vén từng tầng vải lụa đỏ nhạt dệt sợi vàng lên, lách người tiến vào, đỡ Tống Ấu Quân nửa ngồi dậy, thuần thục đem gối mềm lót sau lưng nàng, thấp giọng hỏi: “Ngài có gì phân phó?”

Giọng Tống Ấu Quân yếu ớt, tay chân lạnh lẽo, thều thào nói: “Đem trà nóng cho ta.”

Hòa Nhi đã sớm chuẩn bị trà nóng, lập tức xoay người đưa cho nàng.

Sau khi uống xong chén trà, thân thể Tống Ấu Quân cũng thoải mái hơn nhiều: “Ai đang ầm ĩ ở bên ngoài?”

“Hồi công chúa, là Lục điện hạ và hoàng tử Chiêu quốc tới thỉnh tội với ngài.” Hòa Nhi nói.

“Hoàng tử Chiêu quốc?” Tống Ấu Quân đại kinh thất sắc.

Nàng xuyên sách đến đây cũng đã vài ngày, nguyên chủ té xuống sông chết đuối, bị Tống Ấu Quân thay thế.

Tống Ấu Quân qua vài ngày thì mới nhận ra, thân phận của nàng là đích trưởng công chúa vô cùng tôn quý của Nam Lung quốc, bình thường ỷ vào bản thân được sủng ái mà làm nhiều việc ác, là một phản diện luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho nam chủ.

Sau đó nam chủ dẫn binh tấn công Lung quốc, một phát san bằng cả một đất nước phồn hoa, sau đó chém đứt đầu nhân vật phản diện này, treo ở trên tường thành cao nhất, thị chúng suốt nửa tháng, chết cực kỳ thảm.

Mà vị hoàng tử Chiêu quốc này lại chính là nam chủ, từ nhỏ đã bị đưa đến Nam Lung quốc làm con tin.

“Hắn tới làm cái gì?” Tống Ấu Quân có chút kinh hoảng.

“Nghe nói là bị Lục điện hạ kéo tới, hình như là đang nổi lên xung đột ở bên ngoài.”

Nhắc tới cái tên Lục điện hạ này, Tống Ấu Quân liền cảm thấy đầu muốn nổ tung.

Tống Ấu Quân nằm trên giường dưỡng bệnh đã nhiều ngày, không ít người tới điện thăm, nhưng ngoại trừ hai người Đế Hậu và Hoàng tổ mẫu, những người khác nàng đều lấy lý do thân thể yếu ớt để từ chối tiếp khách, nhưng mà cái tên Tống Ngôn Ninh thì lại lỳ như trâu, một ngày chạy tới chỗ nàng tận ba lần, sáng trưa chiều không thiếu buổi nào, không được vào thì đứng ngoài cửa điện khóc lóc lau nước mắt.

Thằng nhãi này phiền muốn chết.

Tống Ấu Quân nghe thấy nam chủ đại danh đỉnh đỉnh cũng tới, liền biết rằng chắc chắn là bị ép tới đây, cũng không thể ngồi yên mà giả mù được, vì thế đứng dậy nói: “Thay y phục cho ta.”

Cung nhân trong điện lập tức chạy đôn chạy đáo, nhanh chóng múc nước cho nàng rửa tay rửa mặt.

Tống Ấu Quân là đích trưởng công chúa tôn quý được sủng ái nhất Lung quốc, chi phí ăn mặc đều vô cùng xa hoa.

Hòa Nhi mặc cho nàng một bộ y phục tay rộng màu nguyệt bạch thêu vân nhạn, bên ngoài lại khoác thêm áo khoác dệt sợi vàng khảm châu lưu màu giao sa, đai lưng siết chặt, thân hình liền lập tức hiện ra. Tỳ nữ nhanh chóng chải cho Tống Ấu Quân một kiểu tóc đơn giản, trang sức tua rua gắn trên đầu, khẽ lắc lư, thanh thúy rung động.

“Đi thôi, đỡ ta đi ra ngoài nhìn xem.” Nàng phất phất tay áo rộng, mang theo Hòa Nhi ra nội điện, sai người mở cửa điện ra, ánh mặt trời sau giờ Ngọ nháy mắt tràn vào, dừng ở trên vạt áo màu giao sa của Tống Ấu Quân, diễm lệ đến cực điểm.

Gió mùa thu ấm áp thổi vào điện, trang sức bằng ngọc tinh xảo trên đầu Tống Ấu Quân phát ra tiếng lách cách giòn tan, mọi người đứng ở cửa nội điện đều đồng loạt nhìn vào.

“Công chúa điện hạ thiên tuế.” Cung nhân trong điện lập tức vấn an.

Tống Ấu Quân thấy trước cửa toàn người là người.

Nàng thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc y phục đàn sắc, tóc dài được búi lên, một đôi mắt to màu nâu thập phần xinh đẹp, vừa thấy nàng đã vô cùng vui mừng: “Hoàng tỷ! Thân thể tỷ đã ổn chưa?”

Đây là lần đầu tiên nàng gặp được nhân vật trong sách, tỉ mỉ đánh giá một lát, liền đoán được người trước mặt chính là Lục hoàng tử Tống Ngôn Ninh.

Nàng chất vấn: “Tống Ngôn Ninh, ngươi ồn ào cái gì?”

“Hoàng tỷ, ta đưa Khương Nghi Xuyên tới thỉnh tội với tỷ.” Tống Ngôn Ninh mặt đầy chính khí.

Lục hoàng tử Tống Ngôn Ninh chính là con chó săn xuất sắc nhất của Tống Ấu Quân, nghe lời tuyệt đối, mỗi ngày đều đi theo sau mông Tống Ấu Quân tác oai tác quái, khẩu hiệu kinh điển chính là: “Hoàng tỷ muốn ta đánh ai, ta liền đánh kẻ đó!”

Lần này cũng là vừa nghe nói thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, liền gấp không chờ nổi áp giải Khương Nghi Xuyên tới thỉnh tội.

Tống Ấu Quân nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy khắp nơi đều là cung nhân: “Hắn đang ở đâu?”

Tống Ngôn Ninh nghiêng người, chỉ chỉ ngón tay: “Hắn không chịu lại đây.”

Đám cung nhân tách ra một đường, lúc này nàng mới nhìn thấy cách đó khoảng trăm bước chân, một thiếu niên mặt mày tuấn tú, biểu tình lạnh nhạt đang đứng.

Hắn mặc y phục màu trắng nhã nhặn, tóc dài thả rơi cố định bằng một cây trâm trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh như mực, che giấu sắc lạnh.

Tầm mắt giao nhau một lát, Tống Ấu Quân liền nhận ra, người thiếu niên này mai sau sẽ san bằng Lung quốc, được Chiêu quốc coi là anh hùng, là nam chính tương lai khuynh đảo thiên hạ—— Khương Nghi Xuyên.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, che giấu cảm xúc chán ghét, trong lòng Tống Ấu Quân hoảng hốt.

Nàng dời tầm mắt không dám nhìn tiếp, trong lòng biết rõ phải cho cái sự kiện té xuống nước kia một kết cục, vì thế liền nói: “Mấy ngày trước là do tự ta không cẩn thận té xuống nước, không cần đổ tội lên đầu người khác, việc này cứ thế bỏ qua đi.”

Nghe vậy trên mặt mọi người đều xuất hiện thần sắc kinh ngạc ngoài ý muốn, chỉ có Tống Ngôn Ninh là nhăn lông mày, tỏ vẻ không được vui.

Rồi sau đó hắn giương cằm lên, xuất ra mười phần bộ dáng tiểu bá vương, hướng đến Khương Nghi Xuyên hô lớn: “Có nghe hay không, hoàng tỷ ta nói ngươi hãy chờ đó!”

“Ngươi đừng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.” Tống Ấu Quân khiếp sợ, nhíu mày trừng hắn.

“Hoàng tỷ nói ngươi không đắc tội nổi với chúng ta đâu!” Tống Ngôn Ninh lại la lên.

“Tống Ngôn Ninh, ngươi còn không thôi?” Nàng bực mình.

“Sau này ngươi đừng hòng sống yên bình.” Tống Ngôn Ninh đem thanh âm cất cao, vô cùng kiêu ngạo.

Nàng tức giận đến chết khiếp: “Ngươi câm miệng cho ta!”

“Còn có lần sau ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”

Tên này là đồ ngu sao?!

Mắt thấy ánh mắt Khương Nghi Xuyên càng ngày càng lạnh nàng gấp đến độ chân tay luống cuống, một cổ hàn khí từ cổ trào lên, không nhịn được mà ho khan.

Nàng vừa ho khan, trang sức trên đầu liền đong đưa theo, phản chiếu ánh mặt trời chói mắt. Khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này ửng đỏ, xua đi cảm giác bệnh tật.

Tống Ngôn Ninh vội vươn người tới quan tâm: “Hoàng tỷ, tỷ đừng tức giận, có gì cứ từ từ nói, ta sẽ truyền đạt ý tứ của tỷ.”

Tống Ấu Quân vung tay lên, táng mạnh vào cái ót của hắn, Tống Ngôn Ninh bị đau lập tức rụt cổ, lui về sau vài bước: “Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi!”

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được nhìn nàng.

Mọi người đều biết trưởng công chúa ức hiếp con tin Chiêu quốc không phải ngày một ngày hai, quá đáng đến đâu cũng làm qua rồi, nhưng đây là lần đầu lại vì con tin mà đánh Tống Ngôn Ninh.

Tống Ngôn Ninh cũng không thể tin được, ôm cổ mặt đầy khiếp sợ: “Hoàng tỷ, tỷ đánh ta!?”

Nàng bộc lộ bộ mặt hung ác, lại đưa tay lên: “Còn muốn ăn đòn?”

Lục hoàng tử đành phải ủy ủy khuất khuất nhắm mắt ngậm miệng, nhìn qua vô cùng khó chịu.

Tống Ấu Quân ho nhẹ một tiếng, muốn nói gì đó để giảm bớt sự xấu hổ, lại nghe thấy Tống Ngôn Ninh cất giọng: “Ta hiểu rồi.”

Nàng thật muốn đem thằng nhãi chết tiệt này ấn xuống đất mà đập một trận tơi bời: “Ngươi lại nghĩ cái quái gì?”

Hắn liền nói: “Nhất định là hoàng tỷ lo lắng nơi này nhiều ánh mắt phức tạp, không muốn người ngoài cảm thấy chúng ta khi dễ con tin từ xa xôi đến đây, cho nên mới cố ý nói như vậy.”

“Ngươi đừng đắc ý, ngươi hại hoàng tỷ rơi xuống nước, hoàng tỷ chắc chắn không có khả năng bỏ qua cho ngươi.” Tống Ngôn Ninh lại la lớn, còn muốn tất cả mọi người trong cung đều nghe thấy, chỉ một ngón tay vào trong điện: “Ngươi tự thức thời, vào trong điện quỳ đi”

Khương Nghi Xuyên vẫn đứng sừng sững bất động, ngước mắt liếc nhìn Tống Ấu Quân một cái, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Tống Ấu Quân lại cảm thấy hắn giống như đang nhìn một người chết.