Cuối cùng Đỗ Khiêm không chỉ phạt Tống Ngôn Ninh chép văn chương, còn phạt hắn đọc thành tiếng, khiến Tống Ngôn Ninh tức giận đến nỗi cào loạn trên bàn một hồi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù…”
Bộ dáng không khác gì so với niệm chú, Tống Ấu Quân sợ hắn bị ngốc, vội vàng khuyên nhủ: “Đừng cào, mau chép văn chương đi.”
Sách vở bày đầy trong tầm tay Tống Ấu Quân, nàng tiện tay lật xem, chọn lấy một quyển có số từ tương đối ít để chép.
Tống Ấu Quân từng học qua cách dùng bút lông, đối với loại bút nhỏ này có thể vận dụng tự nhiên, nhưng nghĩ rằng trưởng công chúa vốn chẳng phải người yêu thích viết chữ gì, nét chữ khẳng định rất khó coi, vì thế vào lúc viết nàng cố tình viết qua loa một chút.
Vào thời điểm ngồi chép văn chương, có thể làm cả người nàng đắm chìm ở trong đó, giống như quay lại thời gian thi đại học năm đó, cả đêm ngồi luyện viết bút lông.
Suốt thời gian khóa sớm, Đỗ Khiêm vẫn luôn ngồi ở phía trên, cúi đầu đọc sách, phía dưới có vài người lén lút làm việc riêng.
Tống Ấu Quân đôi khi cảm thấy mệt mỏi, sẽ gác bút xuống vặn vặn cổ tay, lúc xoay cổ, ánh mắt dừng ở trên người Khương Nghi Xuyên cách đó không xa.
Bàn của hai người cách nhau khoảng mười bước chân, ánh mặt trời không biết khi nào đã từ cửa sổ tiến vào, nghiêng nghiêng rơi xuống góc bàn của Khương Nghi Xuyên, ánh sáng vừa lúc chiếu lên nửa ngón tay của hắn.
Dáng ngồi Khương Nghi Xuyên cũng không đoan trang, tuy rằng sống lưng thẳng tắp, nhưng lại cho người ta một loại hương vị tùy ý, đang rũ mắt xem nội dung trong sách.
Nói thật, Tống Ấu Quân tuy rằng là công chúa Lung quốc, là thân phận đối nghịch với Khương Nghi Xuyên, nhưng trong thâm tâm vẫn bội phục thiếu niên này.
Khương Nghi Xuyên vốn là con trai của quý phi, thực lực của mẫu tộc vô cùng cường đại, thế cho nên từ khi sinh ra đã bắt đầu làm lung lay vị trí của Thái Tử, thân phận tôn quý.
Chỉ là sau này Chiêu quốc bị bại dưới tay Lung quốc, mới khiến Chiêu quốc bất đắc dĩ phải cắt đi số thành trì của mình, đưa Khương Nghi Xuyên ra làm con tin, mới đổi được Lung quốc lui binh, thêm mấy năm bình an không có việc gì.
Khương Nghi Xuyên ở Lung quốc tuy thường xuyên bị trưởng công chúa cầm đầu ức hiếp quấy rầy, nhưng dù sao thì Lung quốc cũng cho hắn những đãi ngộ vô cùng không tồi, ở lại trong hoàng cung, cùng các hoàng tử học văn tập võ.
Nằm gai nếm mật nhiều năm, Khương Nghi Xuyên cuối cùng cũng được trở lại quốc gia của mình, dẫn thiên quân vạn mã một đòn san bằng Lung quốc.
Không chỉ báo thù những người ức hiếp hắn nhiều năm, còn mang bốn chữ “quốc thái dân an” trả lại cho Chiêu quốc.
Sống mấy năm trong ánh mắt lạnh nhạt của những người xung quanh, hắn vẫn có thể lớn lên hoàn hảo và ưu tú. Trở thành nam tử hán mặc chiến bào, kiêu dũng thiện chiến, đỉnh thiên lập địa, từ một công tử anh tuấn mặc cẩm y, tài mạo song toàn, tư thái nhẹ nhàng, trở thành anh hùng của Đại Chiêu.
Không hổ là nam chính của thế giới này.
Suy nghĩ của Tống Ấu Quân nhất thời bay xa, nghĩ đến xuất thần, không chú ý bản thân đã nhìn chằm chằm Khương Nghi Xuyên rất lâu, khiến hắn phát hiện ra.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững quay sang.
Tống Ấu Quân hơi hoàn hồn, nàng thấy ánh mắt Khương Nghi Xuyên rất lười nhác, nhưng không có chút độ ấm nào, lập tức ý thức được bản thân thất thố, đành làm bộ không có việc gì dời tầm mắt đi.
Khương Nghi Xuyên hẳn là vô cùng chán ghét nhân vật này, nhưng là chỉ cần nàng không đi trêu chọc, Khương Nghi Xuyên cũng sẽ không chủ động tới kiếm chuyện.
Chỉ là Tống Ấu Quân không thể cái gì cũng không làm, nếu chờ đến lúc Khương Nghi Xuyên thật sự trở về Chiêu quốc, dẫn binh tới đánh chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình, nếu nàng không muốn Lung quốc trở thành nơi xương khô chồng chất, thì cũng chỉ đành cố gắng cải thiện quan hệ với Khương Nghi Xuyên.
Nhưng nhìn tình huống trước mắt, chuyện này có vẻ cực kỳ khó khăn, không thể nóng lòng nhất thời.
Tống Ấu Quân nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu tiếp tục chép văn chương.
Sau khi kết thúc khóa sớm, có non nửa canh giờ là thời gian dùng cơm, Tống Ngôn Ninh đã sớm đói đến mức muốn chửi thề, gấp không chờ nổi nói với Tống Ấu Quân: “Hoàng tỷ, chúng ta mau đi ăn cơm đi.”
Tay Tống Ấu Quân viết xuống một hàng chữ, mới gác bút, lắc cổ tay đứng lên: “Tiểu tử ngươi hôm nay vô cớ hại ta chép văn chương, không lấy được đồ ăn ngon cho ta, ta không để yên cho ngươi đâu.”
Tống Ngôn Ninh nhắc tới việc này lại tức giận, hung hăng liếc mắt nhìn bóng dáng Khương Nghi Xuyên đi ra cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng tỷ yên tâm, món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại!”
Hai người này cứ ngươi tới ta đi, sông núi khẳng định không phải một sớm một chiều là có thể gặp nhau, khuyên nhủ khẳng định là vô dụng, Tống Ấu Quân nghĩ thầm chờ tiểu tử này bị Khương Nghi Xuyên cho ăn mệt, tự nhiên sẽ học được cách thu liễm.
Nhưng mà tưởng tượng, tiểu tử này đầu óc ngu như heo, lỡ như làm ra chuyện gì khác người chọc cho Khương Nghi Xuyên bực mình, chỉ sợ quan hệ của mình và hắn sẽ không thể hòa hoãn nữa, vì thế trầm giọng nói: “Việc này không vội, ta đã có biện pháp.”
Tống Ngôn Ninh vừa nghe, tức khắc vô cùng cao hứng, xoa tay hầm hè: “Hoàng tỷ nhất định phải nghĩ ra biện pháp thật hay, trừng trị thật tốt tên họ Khương kia.”
Tống Ấu Quân lung tung đáp lời, đi theo hắn cùng tới Thiên điện dùng cơm, lúc đó cung nhân ở các cung đã sớm cầm hộp đồ ăn đứng đợi, vừa vào cửa đã thấy Khương Nghi Xuyên cùng Tống Tễ ngồi ở bên trong, vị trí gần cửa sổ.
Tống Ngôn Ninh muốn ngồi ở bên cạnh họ, định vừa ngồi ăn cơm vừa châm chọc mỉa mai, chiếm chút tiện nghi ngoài miệng.
Tống Ấu Quân lại nhìn thấu suy nghĩ của hắn, một tay đem hắn túm chặt, chỉ vào một chỗ ngồi rất xa: “Ngồi ở đó, thanh tịnh.”
“Hoàng tỷ, ngày xưa chúng ta nhìn thấy Khương Nghi Xuyên đều sẽ đi lên đi trào phúng hắn hai câu, vì sao hiện tại lại tránh hắn xa như vậy?” Kiêng kị Khương Nghi Xuyên như vậy, Tống Ngôn Ninh tất nhiên là người đầu tiên không vui, hắn hận không thể đến bên cạnh Khương Nghi Xuyên hếch hai cái lỗ mũi, thật muốn diễu võ dương oai một phen.
Tống Ấu Quân âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới đôi tỷ đệ này không đầu óc như vậy.
Nàng nghĩ nghĩ, ra vẻ thâm trầm nói: “Ngươi có hiểu lạt mềm buộc chặt?”
Tống Ngôn Ninh trầm tư một lát rồi chớp mắt, rồi sau đó nói: “Chẳng lẽ hoàng tỷ là muốn chụp bao bố hắn, hung hăng tấu một đốn?”
Nàng lắc đầu, phóng nhẹ thanh âm nói: “Bây giờ chúng ta giống như nhường nhịn kiêng kị Khương Nghi Xuyên, chính là biểu hiện giả vờ để hắn cho là chúng ta đã từ bỏ việc gây phiền toái cho hắn, khiến hắn nghĩ rằng chúng ta thoái nhượng, khi hắn thả lỏng cảnh giác thì chúng ta lại cho hắn một đòn trí mạng, khiến hắn không hề phòng bị, hoàn toàn bị đánh nát.”
Tống Ngôn Ninh vừa nghe, lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi khen không dứt miệng, tích cực đối với việc này đặc biệt mạnh.
Tống Ấu Quân liền nói: “Cho nên chúng ta trước mắt không cần làm gì cả, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ nói cho ngươi nên hành động như thế nào.”
Lừa gạt ngốc tử còn không đơn giản sao?
Tống Ngôn Ninh lập tức tỏ vẻ sẽ không tìm Khương Nghi Xuyên gây phiền toái nữa, thậm chí ăn uống rất ngon miệng, còn ăn không ít thức ăn trong cung của Tống Ấu Quân.
Hai người ăn uống no đủ trở về Duyệt Văn Điện, chỗ trống cơ bản đều có người ngồi, những người từ ngoài hoàng cung đến ngày hôm nay nhìn thấy Tống Ấu Quân cũng ở đây, không khỏi đem cảm xúc kinh ngạc viết hết trên mặt, mười phần rõ ràng.
Tống Ấu Quân làm như không thấy, vì không để người khác cảm thấy nàng biến hóa quá lớn, nàng liền làm giá, mặt mày tinh xảo trong lúc vô tình toát ra một chút cao ngạo, đây là đang diễn vai trưởng công chúa.
Không coi ai ra gì là danh từ riêng dành cho nàng ta.
Tống Ngôn Ninh thì càng quá mức, nghênh ngang trở lại chỗ ngồi của mình, ách một tiếng.
Tổ hợp hai tỷ đệ kiêu ngạo vừa ngồi xuống, xung quanh liền vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ, thậm chí có người liên tiếp đặt ánh mắt qua hướng Khương Nghi Xuyên.
Hôm nay phá lệ an tĩnh, Tống Ấu Quân vốn dĩ cứ nhìn thấy Khương Nghi Xuyên là sắc mặt liền không tốt, giờ phút này lại thành thành thật thật ngồi một chỗ, chống cằm phát ngốc, không biết suy nghĩ cái gì.
Không chừng là nghẹn cái ý xấu gì đây.
Mà Tống Ấu Quân hoàn toàn không biết suy nghĩ của người khác, hai mắt vô thần, suy nghĩ trống rỗng.
Rất nhanh, chuông khóa gõ vang, một nam tử trung niên cầm quyển sách bước vào Duyệt Văn Điện, âm thanh nghị luận trong điện biến mất, sôi nổi đứng lên bái lễ vấn an phu tử.
Giám Thiên cung tổng cộng có ba điện dùng cho việc dạy học, trong đó, học sinh trong Duyệt Văn Điện là huyết mạch toàn bộ tầng lớp thượng cấp của Lung quốc, ngoại trừ hoàng tử công chúa, thì còn lại đều là vương hầu và con của trọng thần, thân phận tùy tiện đặt ở bên ngoài đều là vô cùng tôn quý, nhưng ở trong Duyệt Văn Điện, cũng không khác gì so với những học sinh bình thường, quy củ có lễ.
Tống Ấu Quân miễn cưỡng nghe phu tử giảng bài được một lát, nàng lại phát hiện bản thân hoàn toàn nghe không hiểu, thậm chí sách dùng cho việc dạy học, tất cả cũng đều là nội dung nàng chưa thấy qua, không bao lâu liền có chút mơ màng sắp ngủ.
Vì thế nàng quyết định từ bỏ nghe giảng, cúi đầu tiếp tục chép văn chương.
Tống Ấu Quân chép đến nghiêm túc, lúc chép xong hai lần cuối cùng, mới phát hiện tiết học trong điện đã kết thúc từ lâu, phu tử đã dạy xong, ngồi ở phía trên.
Còn Tống Ngôn Ninh thì ngủ đến mười phần thơm ngọt, có lẽ hắn luôn là như thế, phu tử cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, không thèm so đo.
Lại nói tiếp, Tống Ngôn Ninh so với Tống Ấu Quân nhỏ hơn hai tuổi, đứng thứ sáu, là con do phi tử sinh ra, thân phận ở trong đám hoàng tử không coi là tôn quý, nhưng không trở ngại việc hắn được hoàng đế yêu thích, thêm việc hắn và Tống Ấu Quân lại thập phần thân cận, cho nên có thể đi ngang ở trong hoàng cung.
Tuy ngày thường thấy hắn giương nanh múa vuốt, luôn làm người khác ngứa răng, nhưng lúc này an tĩnh ngủ, bộ dáng cũng thật xinh đẹp, càng chọc người yêu thích.
Hài tử có người thể khiến người khác đau lòng là một chuyện tốt, nhìn lại Khương Nghi Xuyên kia, chỉ có thể làm một nhóc đáng thương sống lay lắt.
Tống Ấu Quân nghĩ, lại nhịn không được nhìn qua Khương Nghi Xuyên, đúng lúc này Tống Ngôn Ninh lại đột nhiên phát ra thanh âm: “Hoàng tỷ…”
Một tiếng này của hắn kêu đến mơ hồ không rõ, nhưng ở trong điện vô cùng yên tĩnh lại đặc biệt đột ngột, nháy mắt liền đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn lại đây, đồng loạt nhìn về hướng của hắn.
Tống Ngôn Ninh tiện đà rầm rì nói: “Tỷ mau nghĩ cách đi, chỉnh chết Khương…”
Một chữ 'Khương' này vừa ra khỏi miệng, hai tay Tống Ấu Quân liền chống bàn, trên đùi phát lực, một chân hung hăng đạp lên ghế Tống Ngôn Ninh: Con mẹ nó, ai cho ngươi ngủ!
Tống Ngôn Ninh trực tiếp bị đá ngã chổng vó, người, giấy và bút mực trên bàn đều ngã trên mặt đất, kêu ngao ngao.
Mọi người thấy hắn té ngã cũng hoảng sợ, phu tử trực tiếp cả kinh đứng lên: “Lục điện hạ!”
Ai ngờ ngay sau đó Tống Ngôn Ninh đột nhiên nhảy lên: “Ai, ai đá ta!”
Hắn hất nghiêng mực, trên cẩm y nhiễm một tảng lớn màu mực, trên mặt cũng bị in mấy dấu, ánh mắt tức giận trợn lên tìm hung thủ.
Tống Ấu Quân cũng đứng lên, thần sắc mang theo sủng nịnh bất đắc dĩ: “Ngươi xem ngươi, ngủ rồi mà cũng không thành thật.”
“Hoàng tỷ, tỷ có nhìn thấy ai đá ta?” Tống Ngôn Ninh cả giận.
“Làm gì có ai đá ngươi.” Nàng lấy ra một cái khăn gấm, dùng sức chà xát lên mặt Tống Ngôn Ninh, ngữ khí ôn nhu: “Mau trở về rửa mặt, thay luôn một thân xiêm y bẩn này đi.”
Vắt chân lên cổ mà trở về, đồ hoạ tinh nhà ngươi!
Mặt Tống Ngôn Ninh bị xoa đỏ, nhận lấy khăn gấm, thấy trên tay trên người tất cả đều là mực, bán tín bán nghi nói lời từ biệt với phu tử, định trở về thay quần áo.
Ra khỏi Duyệt Văn Điện, hắn sờ sờ gương mặt còn có chút phát đau, thầm nói lực tay hoàng tỷ cũng quá lớn rồi, làm gì có người nào lau mặt như vậy?