Chương 40: Đau bụng và liều thuốc nhanh

xin gọi ta võ thần 50000 kim tệ góp vào truyện

꧁★Thái Thượng Thần Đế★꧂ đạo hữu đẩy truyện 10000 kim

============

Chúng tôi nghỉ lấy lại sức, rồi tiếp tục tìm đường rút sang Nguyên Bình, trở về với đội hình của tiểu đoàn. Anh em dân quân cho biết:

" bọn địch chỉ bắn pháo vào đầu Thung Lũng, chứ chưa đánh vào khu vực Táp Ná . Dân quân đã bắt được, một tên nghi là thám báo trinh sát của chúng !"

"hiện nay, trung đội dân quân của bản. Vẫn chốt chặn, ở đầu Thung Lũng."

Một số chiến sĩ, các đơn vị quân đội khi rút lui thất lạc. Khi đi ngang qua đây, cũng ở lại tham gia chốt chặn đánh địch. Anh em dân quân, đề nghị bộ phận của chúng tôi ở lại. Cùng lực lượng, dân quân của bản chiến đấu.

Tôi đồng ý, nhưng nói với anh em dân quân:

" việc này phải xin ý kiến của Trung Úy Tuân. Vì tôi không thể quyết định được"

Tôi bảo thằng Tuất, quay lại phía sau thông báo và đón bộ phận của Trung Úy Tuân . Di chuyển vào bản Táp Ná, đến khoảng 8 giờ tối thì tất cả chúng tôi đã tập trung đầy đủ. Ở khu bản nhỏ cuối thung lũng, anh em dân quân mời chúng tôi ăn cơm.

Hai mâm khá thịnh soạn: cơm trắng có thịt lợn luộc bí đỏ nấu canh rau cải đắng xào gừng

Và cả một chai rượu ngô nữa ~

Chúng tôi, mỗi người làm một chén cho khí thế. Bao nhiêu ngày rồi, chúng tôi mới lại được ăn một bữa no và ngon đến thế. Ánh lửa bập bùng, soi không rõ mâm cơm nhưng tôi vẫn nhận thấy rõ :

Những khuôn mặt bộ đội dân quân, hốc hác vì đói ăn, thiếu ngủ bao ngày. Đêm biên giới âm u, những người lính người dân ngồi sát bên nhau. Bên mâm cơm, chia nhau từng miếng cháy đáy nồi. Trận chiến đấu ngày mai, ai trong số những người đang ngồi quanh mâm cơm hôm nay sẽ nằm xuống?

Chiến tranh, là không thể biết trước điều gì. Tôi thấy nghẹn nghẹn trong cổ họng, khi nhớ đến những người đồng đội đã hy sinh. Ăn xong, chúng tôi tranh thủ bàn việc phòng ngự chặn quân giặc tấn công vào Táp Ná .

Trung Úy Tuân có vẻ hơi bực, anh không bằng lòng với tôi vì đã vượt quyền khi tỏ ý nhận lời ở lại chiến đấu cùng với dân quân ở đây. Anh muốn tiếp tục, cuộc hành quân đi tìm Tiểu Đoàn ngay. Tuy vậy, anh cũng cùng với chúng tôi bàn phương án chiến đấu.

Theo anh em dân quân, thì đường vào bản Táp Ná : rất dễ phòng thủ, nhưng lại rất khó rút lui. Nếu để địch chiếm được vị trí chốt phòng ngự đầu bản. Thì chúng có thể khống chế, toàn bộ thung lũng.

Dùng hỏa lực bắn chặn, bịt ngay con đường lên núi phía cuối bản. Lúc ấy, toàn bộ bộ đội và dân quân: Sẽ như là, nằm trong lòng bàn tay quân giặc.

Ngày thứ hai, khi chúng tôi dừng ở đây bản Táp Ná vẫn bình yên. Tuy vậy, để đề phòng tình huống bất ngờ quân địch tấn công. Chúng tôi, tản ra ẩn nấp ở các khe hõm đá, sát chân núi đá.

Tiếng pháo của địch, bắn lúc xa lúc gần, không tới được thung lũng này. Anh Tuân nóng ruột với việc, đi tìm đường sang Nguyên Bình. Anh em dân quân Táp Ná, thông báo lại:

"bọn địch, vẫn chốt chặn con đường sang huyện Nguyên Bình. Chưa thể vượt qua dốc yên ngựa"

Vừa nhai 1 miếng cơm nắm xong, thì bụng tôi bỗng quan đau dữ dội. Sau đó, tôi bị tào tháo đuổi đi ngoài ra toàn nước.

~ chắc chắn nguyên nhân là cơm cháo ôi thiu. Uống nước đọng, ở những hốc đá lâu ngày mất vệ sinh ~

Tôi đau bụng và đi ngoài liên tục, không ngừng lại được. Người tôi mệt bã ra, vì đau và mất nước.

May mà bọn địch, chưa tấn công vào Táp Ná. Tôi không phải vận động chiến đấu, tôi nằm rũ người trong một khe đá.

Mệt đến nỗi, chân tay không nhấc lên nổi. Cứ thế này thì nguy hiểm quá. Đêm đến, theo kế hoạch của Trung úy Tuân. Chúng tôi sẽ leo qua vách đá, tìm lối để vượt sang bên kia dãy núi. Có một dân quân thông thạo địa hình, sẽ dẫn đường. Với sức khỏe suy kiệt thế này, chắc chắn tôi không thể nào đi theo đội hình được.

Tôi đã nghĩ đến phương án phải ở lại bản Táp Ná với một anh em dân quân. Thằng Châu và thằng Tuất, đang rất lo lắng. Đột nhiên, một anh dân quân cùng một người đàn ông gầy gò. Ông ta là dân trong bản đến, sau khi hỏi han tình hình của tôi.

Người đàn ông gầy gò nói:

" chú phải uống một liều thuốc phiện thôi"

" không được ! lỡ anh ấy bị sốc hay bị nghiện thuốc phiện luôn thì làm thế nào ?" thằng Châu lập tức phản đối, nó lo lắng cho tôi.

Anh dân quân cũng đắn đo mãi mới nói:

" có lẽ không việc gì đâu, tôi vừa nghe họ bàn đến đấy. Đã ngồi dậy, ôm bụng lật ra ngay phía sau mô đá. Cơn đau quặn lên, làm tôi chỉ muốn gục xuống. Người tôi hình đã bị rút kiệt hết nước rồi !

Mệt quá, tôi phải bám vào vách đá mới đứng vững và lảo đảo vào. Về đến chỗ khe đá, nơi mọi người ngồi. Bỗng có tiếng súng ở đầu Thung Lũng rộ lên.

Tôi quyết định luôn : Đưa thuốc phiện cho tôi !"

Thằng châu lo lắng, nó cứ năn nỉ can ngăn tôi không nên uống thuốc phiện. Tôi nói với nó và mọi người và cũng là để tự trấn an:

" điều quan trọng nhất bây giờ, là bệnh phải khỏi thật nhanh. Để còn tiếp tục chiến đấu và hành quân theo anh em. Sống sót và thoát được ra khỏi vòng vây của bọn giặc rồi mọi chuyện tính sau"