Chương 41: Một đi không trở lại

Quang Minh Thần Chủ 15400 kim tệ ủng hộ hết cho bạn

Mong bạn sẽ tiếp tục . Đa tạ

Cổ Hạo Phá Thiên đẩy trước 5000 kim

kiemtra3121

.................

Có lẽ, mọi người đều hiểu đó là cách tốt nhất trong lúc này. Khi mà quân thù đang tiến đến rất gần những người lính những người dân quân chỉ có rất ít đạn. Không có một cuộn băng cứu thương, không 1 viên thuốc chữa bệnh. Người đàn ông gầy gò, vừa nhìn đã biết ngay là một con nghiện nặng.

Ông thò tay vào túi, lôi ra 1 gói nhỏ ông ta mở cái gói lấy ra 1 cục nhựa đen đen. Ngắt lấy mẩu nhỏ, vân vê một lúc rồi đưa cho anh dân quân. Anh dân quân, xiên mẩu thuốc phiện vào một cái que rồi bật lửa đốt. Mẩu thuốc phiện, nhỏ bằng hạt đậu xanh bắt đầu cháy và tỏa khói xanh.

Nó có mùi thơm rất lạ, khi mẩu thuốc phiện đã phồng lên nở to bằng hạt bắp. Anh dân quân thả nó vào cái bát nước còn nóng rót ra từ bi-đông. Anh dùng cách quê khuấy cho mẩu thuốc phiện tan hết rồi đưa cho tôi.

Tôi run run, bưng bát nước thuốc phiện đưa lên miệng rồi ngửa cổ uống 1 hơi hết sạch. Mọi người bảo tôi:

"cứ nằm xuống khe đá nghỉ một lát để lấy lại sức "

Quả là một bài thuốc công hiệu ! Tôi ngừng hẳn việc tiêu chảy, bụng tôi sôi ùng ục lên. Đau đớn đã giảm, và rồi hết hẳn những cơn đau quặn gan quặn ruột. Không biết bằng cách nào mà lúc tối, thằng Tuất đem đến tôi một bi đông cháo còn nóng ấm.

Ăn được một chút cháo nóng, tôi thấy mình như khỏe lại. Tôi mong đến nửa đêm, là mình có thể đeo súng đi theo đơn vị hành quân. Sau này, khi hành quân qua những triền núi toàn đá khô cằn gặp.

Những dải đất hiếm hoi, trồng loài cây anh túc đang trổ hoa lung linh huyền ảo. Tôi lại nhớ đến, bát nước pha thuốc phiện mà mình đã uống hôm ở thung lũng Táp Ná. Giữa vòng vây trùng điệp của quân thù, chúng tôi chưa thể rời khỏi thung lũng Táp Ná như kế hoạch đã định.

Buổi tối, chúng tôi nhận được thông tin chiến sự ở huyện Nguyên Bình đang diễn ra ác liệt. Bọn địch, đang tấn công vào khu công nghiệp mỏ thiếc Tĩnh Túc. Các trận đánh ác liệt đang diễn ra, ở Hoàng Tung Minh Tâm.

Tin này, do một dân quân vừa ở Nguyên Bình về thông báo lại. Do vậy, Trung úy Tuân quyết định :

"bộ phận của chúng tôi vẫn ở lại Táp Ná, chưa vượt núi sang Nguyên Bình "

Vậy là, chúng tôi đã ở Táp Ná đã được 1 tuần rồi. Thời gian đã gần giữa tháng ba, những cây đào trong thung lũng Táp Ná đã tàn hoa. Chúng đang lên những mầm lục mới, cây gạo già ở bản Táp Ná lác đác đã có những bông hoa nở.

Hoa đỏ trên cành, như những giọt máu rưng rưng. Tiếng súng, vẫn vang vọng đâu đây. Chúng tôi không hiểu, diễn biến của cuộc chiến hiện tại như thế nào. Tôi nóng lòng, mong được trở lại đội hình của tiểu đoàn.

.........................

Buổi sáng tập hợp, tất cả chúng tôi ở trong khe đá phía sau màn Táp Ná. Anh nhắc nhở, nghiêm khắc phê bình 1 số chiến sĩ tự ý đi lại lung tung trong thung lũng. Sang cả các bản làng ở thung lũng bên cạnh.

Và cả nhà dân trên sườn núi, để tìm kiếm lương thực thực phẩm, săn bắt chim thú. Lại tự ý, cùng dân quân xuống núi bám địch. Trong các chuyện này, anh phê phán khá gay gắt:

-số anh em cơ quan Tiểu Đoàn bộ chúng tôi

Anh yêu cầu mọi người:

" phải chấp hành nghiêm kỷ luật quân đội, lỷ luật chiến trường"

Sau khi nhắc nhở các chiến sĩ, Trung ý Tuân quyết định:

" ngay sáng hôm nay, đồng chí Bảo sẽ chỉ huy một tổ đi làm nhiệm vụ chiến đấu. Rõ Chưa !"

Tôi vội đứng dậy:

" báo cáo, rõ !"

Trung Úy Tuân giải thích thêm:

" đồng chí chọn lấy, 2 chiến sĩ đi cùng nhiệm vụ. Tìm đường sang huyện Nguyên Bình . Tìm vị trí trú quân hiện nay, của tiểu đoàn 3. Sau đó, quay lại đón bộ phận ở Táp Ná"

" Rõ nhiệm vụ chưa ?"

"Rõ rồi ạ !"

Trung Úy Tuân còn nói thêm, vì còn chưa thật yên tâm:

" các đồng chí đi làm nhiệm vụ lần này, phải nhớ là khi tìm thấy Tiểu Đoàn. Thì phải nhanh chóng quay lại Táp Ná. Tất cả anh em còn lại, đang chờ ở đây !"

Tôi hiểu vì sao Trung ý Tuân lại nói như vậy. Những ngày qua, anh đã cử 2 tổ trinh sát tìm đường và tìm vị trí của tiểu đoàn hiện nay. Sau đó, quay lại đón bộ phận ở Táp Ná. Nhưng cả hai tổ, đã đi quá thời gian quy định không thấy ai quay trở lại.

Trung Úy Tuân nghi ngờ, họ thoát khỏi vòng vây quân địch rồi. Thì sợ, không dám quay trở lại nữa.

Sau này, chúng tôi mới biết. Một tổ bị lọt vào ổ phục kích của quân địch, bị thương vong. Tổ còn lại, thì đúng như Trung Úy Tuân nghĩ. Thấy Trung Úy Tuân cứ vòng vo ám chỉ mãi và có vẻ không tin tưởng tôi.

Tôi liền nói rất cương quyết, để Trung Úy Tuân và mọi người ở lại yên tâm:

" nếu lần này vượt được qua núi mà còn sống. Nhất định, chúng tôi sẽ quay trở lại đón anh em ở đây ~!"

Trung Úy Tuân nghe vậy dịu giọng:

" thôi được rồi, lựa chọn người và lên đường ngay đi !"

Tôi nhìn, số anh em cơ quan Tiểu Đoàn bộ và đại đội 11 đang đứng ngồi trong khe đá. Mọi người đều nhìn chăm chăm vào tôi. Ai cũng muốn được tôi chọn đi cùng. Tôi suy nghĩ một lát và quyết định chọn người thứ nhất.

Là thằng Mông: là người dân tộc quê quán ở đây, nó biết tiếng địa phương lại thông thạo địa hình đường đi lối lại của khu vực rừng núi này.