ทջườ¡ ☪ɦơ¡ ɦệ ₷℘αℳ góp 20000 kim tệ.
Lucembuon88 đạo hữu đẩy truyện
꧁şɦαɗøω꧂ góp cho truyện 10000 kim tệ
..........................
Bọn địch đã chiếm bản Nà Nghiềng, xe tăng chúng nằm lổm ngổm. Chiếm lĩnh khắp các ngõ ngách thị trấn Sóc Giang.
Con đường rút lui của đơn vị, sẽ đi qua giữa đội hình quân địch. Vẫn biết là như thế, nhưng không ai có ý kiến phản đối. Bởi vì, ai cũng hiểu:
-đường rút qua cửa hang phụ an toàn hơn, bọn địch khó phát hiện được .
-cửa hang phụ hẹp, vách núi đá dựng đứng.
Người khỏe leo lên leo xuống cũng khó huống chi là khiêng cáng có thương binh. Tiếp theo, trợ lý tham mưu tiểu đoàn Bùi Đức Thọ bắt đầu trình bày kế hoạch cụ thể. Cho tất cả cán bộ chiến sĩ đang có mặt trong hang nghe.
Theo kế hoạch, các bộ phận sẽ chia nhỏ thành từng tổ 3~4 người. Đeo vũ khí trang bị, khiêng cáng thương binh thật gọn gàng. Trong khoảng thời gian 2~3 phút, đó là khoảng thời gian pháo địch bắn 【cầm canh】vào cửa hang.
Phải vượt qua được quãng đường gần 200m, từ cửa hang xuống con mương nước. Nằm bên phải bản Nà Nghiềng rồi thoát ra cánh đồng. Tiểu đội trinh sát đi trước, em quân dọc theo con mương. Yểm trợ cho đội hình rút lui.
Tốp đi trước sẽ yểm hộ cho tốp đi sau, khi bị kẻ địch phát hiện sẽ ít hơn. Nếu bị phát hiện, sẽ tổ chức đánh trả. Vừa đánh vừa rút lui dần, sang bên kia cánh đồng, bám vào chân ngọn núi đá để chiến đấu.
Đại đội 12 sẽ cử người xuống để chi viện chặn địch khi cần thiết. Đồng thời đón cơ quan tiểu đoàn bộ và thương binh lên núi. Tôi hiểu việc chia nhỏ ra như thế, nếu chẳng may bị trúng đạn pháo. Hoặc quân địch phát hiện truy kích thì tổn thất sẽ ít hơn.
Bộ phận mở đường do trợ lý tham mưu Bùi Đức Thọ và các chiến sĩ trinh sát. Trinh sát lại có nhiệm vụ quan sát nắm tình hình địch, công bình phát hiện mìn và xử lý vật cản.
Khi đêm về khuya, trời lạnh buốt da buốt thịt. Chúng tôi tranh thủ, ăn nắm cơm đã khô cong cho đỡ đói chờ lệnh xuất phát.
Trợ lý tham mưu Bùi Đức Thọ nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng. Pháo và Dkz của bọn địch bắn vào cửa hang vừa dứt khói bụi còn mù mịt. Chính trị viên tiểu đoàn Hoàng Quốc Doanh hạ lệnh cho bộ phận đi trước:
XUẤT PHÁT !!!
Các tốp chia nhỏ 2~3 người xuất phát lần lượt sau mỗi đợt pháo địch vừa dứt. Tôi đi vào tốp gần cuối đội hình rút lui. Khi vừa có lệnh , chúng tôi lập tức lao ra ngoài cửa hang. Đá núi ở bên ngoài cửa hang bị pháo băm bụn nghiền nát.
Thậm chí sức nóng của lửa đạn, đã nung chín thành vôi bột cả con đường. Con đường vôi bột lát bằng đá từ trên dốc cho đến lên hang. Tất cả chúng tôi không thể nào bước đi như bình thường được.
Tất cả mọi người ngồi bệt xuống, súng quàng trước ngực ba lô sau lưng. Người hơi ngả về phía sau, hai tay dang sang hai bên. Giữ thăng bằng cơ thể, tụt xuôi nhanh xuống dốc.
Như trẻ con chơi, tuột máng trượt trong công viên. Khi cúng tôi, đến được đầu nhà bưu điện thị trấn. Pháo địch bắt đầu bắn loạt tiếp theo, mọi người nhảy xuống mương nước. Quên cả cái giá lạnh, chúng tôi lội trong mương nước.
Tất cả bám sát theo đi về phía bản Nà Nghiềng . Trong bản có lực lượng của địch co cụm chốt giữ. May mà, lòng mương sâu gần 2m so với mặt đường, nước lại chảy rào rào. Các bụi lau bụi lách rậm rạp, cho nên bọn địch không phát hiện được.
Theo kế hoạch, đến cuối bản Nà Nghiềng tốp đi đầu sẽ dừng lại. Lập thành một điểm chốt, sẵn sàng đánh chặn địch. Tiếp đó chờ để đón các tốp tiếp sau rút qua. Các bộ phận cứ thế thay thế nhau, tốp trước cảnh giới cho tốp sau vượt qua.
Tôi dừng lại, áp ngực vào bờ mương cho đỡ lạnh. Vừa căng mắt quan sát và canh chừng con đường từ bản Nà Nghiềng ra. Hồi hộp chờ tốp tiếp theo rút qua chỗ mình. Đội hình của tiểu đoàn bộ cùng các chiến sĩ cán bộ đại đội 11, đại đội 9 đã vượt được ra cánh đồng.
Phía chân núi đá, không ngờ cuộc rút lui của chúng tôi lại an toàn tuyệt đối. Bọn địch lại không phát hiện được, khi gần 100 con người và có nhiều thương binh và vũ khí.
Chúng tôi đi ngay qua dưới chân đồn công an vũ trang và sát bản Nà Nghiềng. Là nơi bọn chúng đang chốt giữ !
Có lẽ, bọn chúng còn đang choáng váng vì thất bại trận đánh lúc chiều. Và chúng cũng không ngờ, quân ta lại táo bạo và liều lĩnh đến thế.
Trời đã gần sáng, tôi và mấy anh em trong tiểu đội vô tuyến khẩn trương chạy đến chân núi đá. Chúng tôi băng qua những luống cày đang dở dang. Những luống cày chăng ngang rất khó chạy. Đến giữa đồng, tôi gặp mấy thương binh nhẹ đang dìu nhau.
Tôi giục:
" anh em hãy nhanh nhanh lên, trời sắp sáng rồi ! cố gắng đến chân núi bên kia hẵng dừng lại nghĩ kẻo bọn địch phát hiện ra đấy"
"vâng , vâng "
Vừa định chạy cho kịp anh em trong tiểu đội. Nhưng thấy mấy thương binh dìu nhau tập tễnh mãi, không qua được một bờ ruộng cao. Tôi lộn quay lại, đỡ từng người vượt qua đến gần chân núi đá.