Chương 32: Thiếu nước

mungvu09 góp vào 20000 kim tệ

♛☀✟CHIẾN☉ĐẠO✟☀♛đạo hữu đẩy truyện

Ngư Ngư đạo hữu đẩy truyện

....................

Gần chân núi đá, khi tôi đến được chân núi đá có lối mòn dẫn lên Lũng Vị. Thì trời đã tang tảng sáng, tốp đi đầu đã vượt lên lưng chừng núi.

Tại chân dốc, tôi gặp tiểu đoàn trưởng Trần Tất Thiêm và các chiến sĩ của đại đội 12 đang chờ đón ở đây. Các chiến sỹ đại đội 12, giúp các bộ phận khiêng cáng thương binh nặng.

Mang vác vũ khí leo lên dốc, chúng tôi nhanh chóng theo con đường độc đạo trơ trụi trèo ngược lên đỉnh núi. Bọn địch không phát hiện ra, nếu bọn chúng phát hiện.

Thì chỉ cần một lực lượng hỏa lực rất nhỏ, là con đường lên dốc núi sẽ bị chặn đứng một cách dễ dàng. Lên đến lưng chừng núi, tôi ngoảnh lại nhìn. Thị trấn Sóc Giang vẫn đang ầm ầm tiếng nổ, rừng rực lửa cháy.

Khi chỉ huy tiểu đoàn và các lực lượng đại 19 đại đội 11 đã rút lui lên Lũng vị. Các chiến sĩ đại đội 10 và trung đội tăng cường của cơ quan Tiểu Đoàn bộ cứ tiếp tục củng cố trận địa.

Tại điểm chốt, trước cửa ngõ thị trấn Sóc Giang. Họ cầm cự chiến đấu với bọn giặc suốt ngày hôm sau.

Buổi tối ngày 21/2, lực lượng cán bộ chiến sĩ chiến đấu tại chốt của đại đội 10 đã tổ chức thành công một cuộc phá vây.

Cuộc phá vây rút lui lên núi, về với đội hình chiến đấu của tiểu đoàn 3. Những ngày chúng tôi ở Lũng vị thật là khốn khổ. Thiếu lương thực, thiếu nước vách núi đá vôi khô khốc.

Chỗ khe đá có nhiều cây nhất, dòng nước ri rỉ ra cả ngày cũng chỉ được độ vài xô nước. Khi Bộ Đội chưa rút lên, bà con ở đây thường dùng nước mưa là chủ yếu. Nước mưa được hứng cho chảy vào các bể xây bằng xi măng.

Bể nào to lắm, cũng chỉ chứa được khoảng hai ~ba khối nước. Bây giờ, bộ đội và dân chạy loạn kéo lên cả trăm người. Thì lượng dự trữ nước của dân trên bản cũng cạn dần. Bộ Đội ẩn náu trong các khe đá hoặc giữa các mô đá Mồ Côi nhấp nhô khắp thung lũng.

Một anh thương binh, nằm trong khe đá. Anh tỉ mỉ quan sát những cây dương xỉ bám trên đá. Anh thấy những cái rễ lòa xòa, trùm lên hòn đá có những nốt phồng to như hạt đậu phộng.

Anh bứt lấy và ăn thử, thấy có nước và vị ngọt. Thì ra những cây dương xỉ trên núi đá vôi khác những cây dương xỉ sống ở khu vực núi đất và trong khe suối ẩm ướt. Những nốt sần, treo lủng lẳng trên rễ của cây dương xỉ trên núi đá vôi.

Quanh năm khô cằn, chính là cái túi dự trữ nước tự nhiên. Thiên nhiên khắc nghiệt, đã bắt buộc sinh vật phải có cách thích nghi để sinh tồn và phát triển. Người lính ấy sung sướng gào lên:

" nước, có nước rồi chúng bay ơi ha ha !"

"thôi chết, thằng này đau quá mê sảng rồi !"mọi người xúm lại vì ai cũng nghĩ anh mệt và khát quá mà mê sảng.

Người thương binh, đưa ra một nắm những hạt sần sùi từ rễ cây dương xỉ. Nói :

"mọi người nếm thử "

Thế là thật tình cờ, chúng tôi phát hiện được một nguồn nước mới. Tuy không nấu cơm, rửa vết thương cho thương binh được. Nhưng lại có thể giải khát, chúng tôi bứt những cái nốt sần sùi của cây dương xỉ nhai cho đỡ khát.

Quả là một nguồn nước vô tận của người lính trong vòng vây quân thù. Một nguồn nước nhỏ nhoi, nhưng thật vô cùng quý giá. Trong túi cóc ba lô, ngoài nắm hạt bắp rang, còn có thêm hạt nước của những cây dương xỉ mọc trên núi đá vôi khô cằn.

Những ngày ở Lũng Vị, chúng tôi chủ yếu là ăn gạo sấy. Đó là loại gạo, đã được rang chín đóng trong túi ni lông. Lẽ ra, có nước sôi đổ vào thì ăn sẽ ngon hơn. Nhưng chúng tôi không đun được nước sôi, vì khói bốc lên sẽ lộ vị trí dấu quân.

Vì thế, gạo sấy chủ yếu pha bằng nước lã. Ăn thứ gạo sấy này, như cơm nguội ném vào nước lạnh cho trương lên. Hoặc tựa như, những hạt cơm còn sót lại trong chậu sau khi rửa chén.

Nó nhạt nhẽo, nhưng trong vòng vây của kẻ thù có được một chút gạo sấy để ăn cho đỡ đói đã là may lắm rồi. Nhiều bộ phận, không còn lấy một gói gạo sấy nào nữa.

Lương thực cạn dần, gạo sấy rồi cũng hết. Bộ đội cả ngày, chỉ có vài hạt bắp hoặc hạt đậu tương rang khô khốc. Nhiều lúc, hành quân leo núi mệt thở không ra hơi. Vẫn phải cố nhai bắp, đậu tương rang cho đỡ đói.

Từ ngày 22/2/1979 trở đi, bọn địch :

-nhất là Lực lượng Đặc nhiệm 【sơn cước】 của chúng bắt đầu truy đuổi theo dấu vết của tiểu đoàn 3 chúng tôi.

Vị trí tiểu đoàn chúng tôi, ém quân ở Lũng vài lũng vị bị lộ. Do một số chiến sĩ công an vũ trang và thanh niên xung phong tự ý xuống bản tìm lương thực. Bọn địch phát hiện mấy người, mấy người bị chúng bắn thương vong.

Bọn chúng truy đuổi, theo số chiến sĩ này lên núi. Tình hình trên Lũng Vị, Lũng Vài ngày càng khó khăn.

Do lượng người tăng lên, một số cán bộ chiến sĩ các đơn vị của Trung đoàn cũng rút lui lên khu vực của tiểu đoàn 3. Vấn đề lương thực và nước uống rất nan giải. Có những vị trí bảo đảm phòng ngự rất tốt. Nhưng do không có nước uống nên chúng tôi lại phải rời đi.