Chương 10: Tìm Việc Làm Thêm 2

Lưu đổng vừa nói ra luật chơi, liền làm cho tất cả mọi người biến sắc, trong bọn họ có vài người vui vài người buồn!

- Giám sát viên, ta cho rằng luật như vậy không công bằng!

Có người không nhịn được đứng dậy, rõ ràng hắn là người bên tổ ít người.

Lưu đổng thản nhiên nói:

- Vì sao không công bằng?

- Ta cảm thấy nhiệm vụ của chúng ta so với tổ nhiều người thì khó hơn rất nhiều, mà số người của bọn ta thì ít hơn bọn hắn một người!

Chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra, làm kẻ tập kích chỉ cần có thể làm Tần Mục bị thương một chút thì đã thành công, mà bên bảo vệ phải cùng kẻ tập kích vật lộn ở bên ngoài, còn phải liều mạng bảo vệ Tần Mục an toàn, độ khó thật sự lớn hơn rất nhiều!

Lưu đổng lắc đầu.

- Số người hai bên đều giống nhau, chẳng lẽ cố chủ không tính là người sao?

- Cái này. . .

Tất cả mọi ngươi bên tổ ít người đền kinh ngạc đến ngây người, sức chiến đấu của tên tiểu tử yếu đuối này có thể bỏ qua không cần tính, hơn nữa vì thân là cố chủ, cho nên rất có thể biến thành vướng víu, và trở ngại sức chiến đất của bọn họ!

- Nếu các ngươi không muốn làm, có thể lập tức rời khỏi đây!

Lưu đổng không kiên nhẫn chỉ ra cổng nói, có lẽ đối với hắn mà nói, người nào bị đào thải, người nào được lưu lại đều không liên quan gì tới hắn.

- Này, các ngươi có thể nhanh lên một chút không, đừng có lãng phí thời gian của ta!

Tần Mục cũng không kiên nhẫn hô lên.

- Ta sát, tên gia hoả này đúng là chén đã mẻ thì không sợ rơi!

Tổ ít người không biết phải như thế nào, đành phải chuẩn bị tâm lý trước, sau đó chạy đến bên cạnh đem Tần Mục bảo vệ.

- Tiểu tử, ngươi thông minh một chút cho ta, nếu có người đến gần ngươi thì chạy nhanh một chút, tốt nhất là liều mạng mà chạy!

Tần Mục trợn to mắt, trong cái cuộc đời này của hắn chưa từng biết đến hai chữ chạy trốn!

Tổ nhiều người như đang cười trên nổi đau của người khác, đối với bọn hắn mà nói đây là chuyện tốt trời ban

- Chuẩn bị kỹ càng đi, bây giờ bắt đầu!

Lưu đổng nói, sau đó cùng tên giám sát viên còn lại xoay người đi đến một bên.

Tổ nhiều người đều giống như phát điên, tên to con trước kia lấy Tần Mục làm trò cười quát to:

- Các huynh đệ, xông lên, nghiền ép bọn hắn!

Bảy người mang theo khí thế hung hăng lao đến, sĩ khí của tổ ít người rõ ràng là yếu hơn một chút, phòng thủ của bọn họ đã bị đánh tan trong nháy mắt!

Vốn là đã không còn ai bảo vệ Tần Mục, tổ nhiều người tuỳ thời đều có thể công kích Tần Mục, nhưng mà dường như những người kia không muốn kết thúc sớm như vậy, sau khi nhìn Tần Mục một chút bọn họ lại chạy tới vây công những người còn lại của tổ ít người.

Đại khái khoản năm phút sau, sáu người của tổ ít người đều đã nằm ở trên mặt đất, mất hết năng lực chiến đấu!

Bảy người của tổ nhiều người đều nở ra một nụ cười chiến thắng, sau đó chậm rãi đi về phía Tần Mục!

- Vậy là kết thúc, chuyện kế tiếp ngươi tự mình xử lý đi, ta còn phải đi gặp Diệp tiên sinh!

Lưu đổng phân phó với giám sát viên ở bên cạnh một tiếng, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.

- A. . .

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, chính là một bóng người bay xẹt qua, nện vào nền gạch dưới chân Lưu đổng! Lưu đổng vô ý thức xoay người, Đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ tình hình trước mắt, thì đôi mắt bỗng nhiên co rút lại!

- Chuyện. . . Chuyện gì vừa xảy ra!

Lưu đổng đi đến trước mặt tên giá sát viên, lại phát hiện hắn còn mờ mịt hơn cả mình, không biết có phải là vì bị doạ sợ hay không.

Tần Mục phủi phủi tay, đi đến trước mặt Lưu đổng, đưa tay ra nói:

- Kiểm tra đã kết thúc, thù lao của ta đâu?

- A. . . Vị tiểu ca này, không biết nên xưng hô như thế nào?

Lưu đổng cũng không có trả tiền, mà lại nhiệt tình nắm tay Tần Mục nói.

- Đừng lãng phí thời gian của ta.

Tần Mục lại không bình tĩnh, lạnh giọng hỏi.

- Hay là ngươi muốn quỵt nợ?

- Không, không, không. . . Ta muốn mang tiểu ca đi gặp một người, người này chính là người giàu nhất thành phố Ninh Giang của chúng ta, hắn. . .

- Không có hứng thú, ta chỉ muốn tìm việc làm thêm mà thôi!

- Làm thêm?

Lưu đỏng sửng sốt một chút, sau đó cười nói.

- Người này đang tìm bảo vệ, nếu như hắn vừa ý ngươi, vậy thì cả đời này không cần lo ăn lo mặc nữa!

- Ngày bình thường ta còn phải đi học, không thể làm bảo vệ riêng được! Không phải những tên minh tinh ngoài kia hay đến đây mướn người bảo vệ khi đi diễn sao? Ta cũng chỉ có thể làm thêm vào lúc đó!

- Ngươi đừng vội cự tuyệt, bất kể ngươi nghĩ cái gì, đi gặp một chút ngươi cũng có mất miếng thịt nào, nói không chừng hắn còn có thể đưa ra một cái giá làm ngươi hài lòng thì sao?

Tần Mục suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý, sau đó mới nói:

- Cũng tốt, ta đi với ngươi một chuyến!

- Được, đi thông báo cho Diệp tiên sinh một chút, nói là người hắn muốn ta đã tìm được! Ta sẽ tự mình đưa hắn đến!

Tên giám sát viên kia liên tục gật đầu, lại chỉ vào nhóm người đang nằm dưới đất nói:

- Lưu đổng, còn những người này. . .

- Không cần quan tâm đến bọn hắn, tìm người dọn dẹp bọn hắn đi là được!

. . .

Sau khi Diệp Khinh Tuyết nghe điện thoại của ba ba xong làm nàng có chút kỳ quái, nhưng vẫn quay đầu xe đi về cao ốc của tập đoàn Diệp thị!

- Đại tiểu thư!

Trên đường nàng đi ngang qua, những người chung quanh đều khách khí chào hỏi, còn Diệp Khinh Tuyết thì một đường gật đầu trả lễ. Khi đi đến văn phòng chủ tịch, Diệp Khinh Tuyết không không thèm gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào!

- Lão ba, hôm nay ngươi gọi ta đến có chuyện gì?

Diệp Khinh Tuyết tuỳ ý ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt vỏ, hoàn toàn tự nhiên như là ở nhà của mình.

Nhưng mà cái tập đoàn Diệp thị này, đúng thật là nhà của nàng a!

Diệp Đông ngừng công việc đang làm lại, đi đến bên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn con gái bải bối của mình một chút, sau đó nói:

- Vẫn là chuyện lần trước ta đã nói với ngươi, ta muốn. . .

Diệp Khinh Tuyết bỗng nhiên dừng tay lại, không đợi Diệp Đông nói xong liền nói:

- Ta cũng đã nói rõ ràng, ta không cần vệ sĩ!

- Vậy ngươi không thể đi đại học Yên Kinh được, học ở đại học Ninh Giang cũng không tệ lắm đâu!

- Không, ước mơ từ nhỏ của ta chính là được học tại đại học Yên Kinh, cho nên ta nhất định phải đi đại học Yên Kinh!

Diệp Khinh Tuyết quật cường nói.

- Ngươi không hiểu, Yên Kinh với Diệp gia với chúng ta mà nói chính là một nơi rất nguy hiểm!

- Sợ gì chứ, bây giờ là xã hội pháp trị, sẽ không có chuyện gì lớn đâu! Còn nữa đại học Yên Kinh chính là trường đại học lớn nhất Hoa Hạ, ở nơi đó trị nhất định là rất tốt, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng!

Diệp Đông vô cùng đau đầu, nhưng mà vì an toàn của con gái, nên vẫn nghiêm mặt nói:

- Chuyện này ngươi nhất định phải nghe lời ta, vừa rồi công ty vệ sĩ đã gọi cho ta, nói là đã có nhân tuyển thích hợp!

- Ta không muốn có vệ sĩ!

Diệp Khinh Tuyết khó mà tưởng tượng được, nếu mỗi ngày khi mình đi học đều có một tên thanh niên mặc tây trang, đeo kính đen mặt thì lạnh tanh đi theo bên cạnh, đó là loại tra tấn gì cơ chứ!

- Ngươi yên tâm, vì không để cho cừu nhân của Diệp gia chúng ta chú ý, nên vệ sĩ mà ta tìm cho ngươi chắc chắn sẽ không xuất hiện một cách quang minh chính đại, mà chỉ âm thầm bảo vệ ngươi thôi!

- Vậy ta cũng không muốn!

Lúc Diệp Đông đang muốn nói chuyện, thì chiếc điện thoại ở trong văn phòng đột nhiên vang lên.

- Diệp tiên sinh, Lưu đổng của công ty vệ sĩ Nhạc Tín mang đến một người nói là muốn gặp ngài, ngài thấy. . .

- Cho bọn họ lên đây!

- Vâng!

- Khinh Tuyết, người cũng đã đến rồi, không cần biết như thế nào, ngươi cứ xem trước rồi hãy nói!

Diệp Khinh Tuyết hừ một tiếng nhưng lại không nói gì, trong lòng nàng lại đang nghĩ là, phải làm sao để tên vệ sĩ kia biết khó mà lui!

Cóc cóc cóc ~ ~ ~ !

- Diệp tổng, ta là Lưu Kim

- Vào đi!

Cửa mở ra Lưu Kim nở một nụ cười đi vào.

Sau khi đi vào, Tần Mục vốn đang hững hờ bỗng nhiên nhìn thoáng qua Diệp Khinh Tuyết đang ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, dường như hiểu được cái gì, nhất thời cả người hắn đều có cảm giác không được tốt cho lắm!