Chương 11: Bị Đánh lén

Khi Tần Mục nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết cũng là lúc, Diệp Khinh Tuyết nhìn thấy hắn, sau khi kinh ngạc một lúc Diệp Khinh Tuyết mới hô lên:

- Tần Mục!

- Ngốc nữ, sao lại là ngươi!

Tần Mục cười khổ nói.

Lưu Kim nhìn thấy Tần Mục có quen biết với Diệp Khinh Tuyết, liền cảm thấy có hi vọng nên trong lòng càng cao hứng hơn. Diệp Đông nhìn con gái của mình một chút, sau đó lại thoáng đánh giá Tần Mục một chút rồi đột nhiên lộ ra thần sắc quái dị.

Người này là do Lưu Kim dẫn đến, hẳn là vệ sĩ do hắn giới thiệu đến đây, vậy tại sao Khinh Tuyết lại quen hắn?

Còn nữa con gái của Diệp Đông ta, vì sao lại bị người ta gọi là ngốc nữ?

- Lưu Kim, người này là ai?

Sắc mặt Diệp Đông trầm xuống, ấn tượng đầu tiên của hắn với Tần Mục không được tốt lắm.

- Diệp tổng, vị tiểu ca này là người mà ta dựa theo yêu cầu của ngài tìm được, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của ngài!

- Hừ, ta thấy ngươi muốn lừa ta đúng không? Bộ dáng của hắn giống như sinh viên vậy, có thể có được bao nhiêu bảo lĩnh? Sao hắn có thể bảo vệ con gái của ta được?

- Diệp tổng, chuyện khác ta không dám nói, nhưng thân thủ của Tần tiểu ca đúng là rất lợi hại, ta có thể lấy danh dự của mình để đảm bảo!

- Danh dự của Lưu Kim ngươi, ta thật sự không thể tin được!

Diệp Đông không chút lưu tình phất tay nói:

- Việc đàm phán của chúng ta đã thất bại, ngươi mang người đi đi!

- A. . . Chuyện này. . . Diệp tổng!

Vẻ mặt Lưu Kim đầy vẻ cầu xin.

- Chờ chút!

Diệp Khinh Tuyết không đợi hai người nói xong đã đứng lên nói với Diệp Đông:

- Chuyện này ta đồng ý, để hắn làm vệ sĩ cho ta đi!

- Ây. . . Khinh Tuyết!

Diệp Đông kinh ngạc nhìn Diệp Khinh Tuyết một lúc, trong lòng lại không biết nên buồn phiền hay là vui mừng đây!

Trước đây, Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn phản đối việc hắn thuê vệ sĩ, bây giờ khi nhìn thấy tên tiểu tử này, lại không chút do dự nào đã đồng ý.

Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng đơn bạc của tên tiểu tử này, hắn sẽ lợi hại như lời Lưu Kim nói sao? Có thể bảo vệ Diệp Khinh Tuyết?

- Không cần nói nữa, nếu ngươi muốn tìm người khác ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!

Diệp Khinh Tuyết đã xác định muốn Tần Mục làm vệ sĩ cho nàng.

- Vậy được rồi!

Diệp Động lại nhìn về phía Lưu Kim:

- Thân thủ của tên này thật sự không có vấn đề hay sao?

- Ta lấy danh dự ra đảm bảo, hắn tuyệt đối là một. . .

- Được rồi, có cơ hội ta sẽ đích thân nghiệm chứng!

Diệp Đông thật sự không muốn nói nhảm với Lưu Kim chút nào nói:

- Ngươi đi về trước đi, ngày mai ta sẽ bỏ chút thời gian đến công ty để bàn chuyện hợp tác!

Được, vậy ta rời đi trước!

Trong lòng Lưu Kim cực kì vui mừng, hắn không ngờ việc tạo quan hệ với tập đoàn Diệp thị lại đơn giản như vậy, quả thật đúng như là mơ.

Lưu Kim vỗ vào vai Tần Mục, nói:

- Biểu hiện tốt một chút.

Sau đó liền đi ra ngoài.

Tần Mục nhìn thoáng qua Diệp Khinh Tuyết nói:

- Ngốc nữ, chẳng lẽ là ngươi tuyển vệ sĩ?

- Không được gọi ta là ngốc nữ, sau này phải gọi là đại tiểu thư!

Diệp Khinh Tuyết nghiến răng trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Mục.

- Ngươi nghĩ hay lắm, nhưng mà ta còn chưa có đáp ứng nha!

Tần Mục đi tới ngồi xuống ghế sa lon, cầm quả táo mà Diệp Khinh Tuyết mới vừa gọt xong bắt đầu ăn.

Không cần nói đến Diệp Đông, ngay cả Diệp Khinh Tuyết đều trợn to đôi mắt, tên này là ai a?

- Vì sao các ngươi lại nhìn ta như vậy, chúng ta là bạn học, ăn có một quả táo có cần phải vậy không?

Diệp Đông nhíu mày nói:

- Ngươi nói là ngươi vẫn còn đi học ở cao trung Vân Lan?

Một tên học sinh, sẽ có thân thủ như thế nào? Tên Lưu Kim kia thật sự lừa mình sao?

- Ta ở độ tuổi này, còn đi học có gì kỳ quái?

- Ý của ta không phải như vậy!

- Vậy ý của ngươi là gì? Haizz, nói chuyện với ngươi đúng là tốn sức. Ngốc nữ, phiên dịch giúp ta một chút!

Diệp Khinh Tuyết nói:

- Ngươi muốn làm vệ sĩ sao?

- Ùm, ta muốn tìm việc làm thêm, kiếm chút tiền sinh hoạt!

- Làm thêm? Hay là dứt khoát làm dài hạng đi, dù sao chúng ta cũng học chung một trường, khi ngươi đi học cũng giống như đi làm!

Tần Mục nhìn Diệp Khinh Tuyết một chút, sau đó nói:

- Ngươi thật sự muốn ta làm vệ sĩ cho ngươi, ngươi có cừu nhân ở cao trung Vân Lan sao?

Bỗng nhiên Diệp Đông nói:

- Đương nhiên không phải ở cao trung Vân Lan, Khinh Tuyết muốn thi vào đại học Yên Kinh!

- Ngươi để ta đi Yên Kinh bảo vệ nàng?

- Không sai! Chỉ là, ta lại không biết thân thủ của ngươi như thế nào, nhưng tên cừu nhân của ta không ai là kẻ tầm thường!

Thực ra Diệp Đông vốn muốn hỏi phẩm đức nghề nghiệp của Tần Mục như thế nào, bởi vì hắn biết rõ những tên cừu nhân của hắn không phải một tên vệ sĩ có thể đối phó. Hắn muốn chắc rằng nếu thật sự có chuyện nguy hiểm xảy ra, thì tên vệ sĩ tên Tần Mục này sẽ không bỏ Khinh Tuyết mà chạy một mình!

- Trong mắt ngươi thì những người không tầm thường đó, có trình độ gì?

Đối với vấn đề này Tần Mục rất hiếu kỳ.

Diệp Đông sững sốt một chút, sau đó lắc đầu nói:

- Ngươi đừng cho rằng ta là một tên thương nhân thì sẽ không có kiến thức, nếu ta nói ra chắc chắn sẽ làm ngươi khiếp sợ!

- A, chuyện này đúng là rất thú vị!

Tần Mục hơi trầm tư, sau đó bỗng nhiên nói:

- Nếu như ngươi có thể làm cho ta một cái thư thông báo trúng tuyển của đại học Yên Kinh, ta có thể đáp ứng các ngươi!

Vốn là Tần Phỉ Phỉ muốn đợi sau khi Tần Mục tốt nghiệp sẽ trở về Yên Kinh, nhưng mà thành tích của Tần Mục đúng là quá tệ, nếu muốn thi vào đại học Yên Kinh thì chỉ ngây ngốc ở trong lớp học sẽ không thể nào làm được! Cho nên nếu như Diệp Đông có thể làm cho hắn một cái thư thông báo trúng tuyển vào đại học Yên Kinh, vậy thì hắn hoàn toàn không cần phải cực khổ học tập, cũng bớt đi một ít công phu của hắn!

- Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm!

Vốn là Diệp Đông đã muốn làm như vậy.

- Vậy được rồi!

Tần Mục nhìn Diệp Khinh Tuyết, cười nói:

- Ngốc nữ, sau này ta chính là thiếp thân vệ sĩ của ngươi!

Tần Mục cố ý nhấn mạnh hai chữ "thiếp thân", làm Diệp Khinh Tuyết phải tức giận trợn to mắt liền nhìn hắn một cái:

- Sau này phải gọi ta là đại tiểu thư!

- Biết rồi, ngốc nữ.

- Ngươi. . .

Diệp Đông nhìn hai người đang cãi nhau như một đôi oan gia, bỗng nhiên trong lòng lại có một chút bất an.

- À, đúng rồi, có cần ký hợp đồng không?

- Chuyện này không cần vội, bây giờ mới cuối tháng tư, tới lúc thi đại học còn thời gian gần một tháng!

Diệp Đông tất nhiên sẽ không dễ dàng quyết định như vậy, trước lúc quyết định hắn phải tìm người thăm dò Tần Mục một chút.

- Được, vậy ta về trước.

- Ta cũng phải về nhà, đi cùng đi!

Diệp Khinh Tuyết nói xong liền đứng dậy.

Sau khi Tần Mục cùng Diệp Khinh Tuyết vừa đi ra khỏi tập đoàn Diệp thị, đột nhiên Diệp Khinh Tuyết lại hỏi:

- Tần Mục ngươi luyện võ từ nhỏ đúng không.

Tần Mục biết là Diệp Khinh Tuyết không hiểu vì sao khi ở trên tiết thể dục hắn có thể ném quả tạ nặng mười cân bay xa hai mươi mét, cười nhạt một tiếng nói:

- Cũng có thể nói là như vậy!

- Vậy thực lực của ngươi như thế nào?

- Muốn bảo vệ ngươi là dư xài!

- Ngươi cũng đừng khoác lác, mặc dù ta không biết cụ thể cừu nhân của Diệp gia là ai, nhưng lúc cha ta nói chuyện có thể nghe ra được, những người kia tuyệt đối không đơn giản, có lẽ không kém hơn năng lực của Thanh Long bang!

Tần Mục cũng lười giải thích với Diệp Khinh Tuyết, lắc đầu nói:

- Nhà chúng ta không cùng đường, ta đi đây!

- Được, ngày kia gặp lại!

Nhìn bóng lưng của Tần Mục đã dần đi xa, Diệp Khinh Tuyết đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới xoay người rời đi.

Mặc dù tập đoàn Diệp thị cách nhà của Tần Mục hơi xa một chút, nhưng mà Tần Mục lại không có thói quen đi xe buýt nên hắn chuẩn bị đi bộ trở về.

Trên đường trở về Tần Mục lại thưởng thức phong cảnh ở ven đường, không thể không nói, kinh tế và khoa học kỹ thuật của thế giới này cùng thế giới của năm trăm năm sau đúng là chênh lệch rất lớn!

Đáng tiếc thế giới này năm trăm năm sau, hệ sinh thái của địa cầu đã hoàn toàn bị phá vỡ, nhân loại muốn sinh tồn cũng là một vấn đề, xem như là kinh tế phát đạt thì có ích lợi gì chứ?

Dần Dần, bóng đêm đã thôn phệ mất một tia sáng cuối cùng, Tần Mục thì tản bộ trên phố như cũ, dù sao thì hôm nay muội muội cũng không có ở nhà, có trở về cũng không làm gì.

- Nên đến cũng đã đến, cũng nên chào hỏi một chút nhỉ?

Khoé miệng Tần Mục hiện lên một nụ cười, sau khi chuyển hướng mấy lần hắn liền đi vào một cái ngõ hẻm vắng vẻ.

Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh xuất hiện, đột nhiên đánh một chưởng vào lưng của Tần Mục.

( chương 12 mình đã dịch xong nhưng lỡ bấm nút shirt nó xoá luôn r mấy lão ạ tầm chiều mai ta sẽ đăn lên, mấy lão thông củm)