Tạ Tư Trạc dự đoán rất chuẩn, thống soái Phó Trình làm phản, chiếm thành Hồng Dao, bắt cóc sứ đoàn quá cảnh, chính là để đổi lấy nghĩa phụ đang bị triều đình giam trong nhà lao.
Yến quốc có kỷ luật quân sự rất nghiêm, nếu quan trên bị uy hiếp, cấp dưới mà dao động sẽ bị quy vào tội phản quốc, với lý lẽ đó chủ tướng Trấn Khánh Phó Trình nếu bắt cóc quan lớn của Yến quốc để đổi nghĩa phụ, trừ phi y có thể bắt được Quốc sư, nếu không triều đình tuyệt đối không thoả hiệp. Nhưng đoàn sứ giả ngoại quốc là một trường hợp ngoại lệ. Người Yến vốn tự cao tự đại, dù sao cũng phải dốc hết tâm sức bảo vệ tốt đoàn sứ giả, để thể hiện uy phong của nước lớn.
Chủ ý của Phó Trình quả không tồi, bao vây, áp chế đoàn sứ giả là cơ hội thành công duy nhất cứu tính mạng của nghĩa phụ… nhưng đó cũng chỉ là khả năng mà thôi.
Tống Dương bỗng nhảy dựng lên, chửi một tiếng:
- Không hiểu đầu óc kiểu gì mà nghĩ ra được kế sách như vậy!
Tiếp đó quay hắn quay sang tóm lấy Trường sử Hồng Dao:
- Gọi người của ông vào đây, cùng ta hoá trang, mau, mau lên!
Đội quân của Thành thủ đại nhân mang đến đã bị tiêu giết hết, nhưng trong dịch quán còn lại một số sĩ tốt của Đại Yến, Tống Dương đột nhiên đưa ra yêu cầu thay đổi trang phục, Trường sử vốn không có chủ ý gì, thấy người khác nói gì thì làm thế, thậm chí đến hỏi cũng không hỏi, hoàn toàn y lệnh mà làm.
Tống Dương không chỉ đổi quần áo cho mình, mà còn giục đám người từ Phong ấp đi theo hắn cùng đổi trang phục, Tiểu Uyển không hiểu hắn định làm gì, nhíu mày hỏi:
- Huynh định liều chết xông ra à? Vậy cần gì phải thay trang phục, muội sẽ tiên phong dẫn đường, mọi người theo sau xông lên là được rồi!
Nói xong thuận tay cầm chắc cây đao hướng ra bên ngoài, Tống Dương vội vàng chạy lên chắn phía trước, nhưng chưa đợihắn đi cản Tạ Tư Trạc đã đứng bên cạnh Tiểu Uyển đưa tay kéo lấy cô ta:
- Đừng đi, hãy nghe lời Tống Dương.
Người khác ngăn cản cũng không được, nhưng nếu cơ thể Tiểu Uyển va phải Tạ Tư Trạc sẽ làm búp bê sứ này vỡ mất, nên Tiểu Uyển không dám dùng sức đành lùi lại.
Tiểu Uyển mặt mày nhăn nhó, bất kể thế nào cũng dừng chân lại, bất mãn nói:
- Vừa rồi thấy các ngươi không ai nóng vội, các vị lão thần nói này nói nọ, ta còn tưởng lần này không cần đánh, nào ngờ bây giờ mới chuẩn bị, mau làm gì thì làm đi.
Tống Dương cười không so đo với Tiểu Uyền.
Vừa nghe Trấn Khánh tạo phản, người Yến tự giết lẫn nhau, Tống Dương đã không lo lắng. Bọn tay sai Phó đảng, Cố gia, Tạ môn, tinh anh hội tụ một đường, mọi người tất cả đều là phản tặc. Phản tặc gặp tạo phản, có gì mà phải kinh hoảng, chờ loạn chiến qua đi có thể cho thấy rõ được thân phận, có thể cùng Phó Trình ngồi lại thương lượng, không biết chừng lại có thể cùng nhau bàn bạc hợp sức hành sự , nhưng đó là việc sau khi hiểu được rõ mục đích của đối phương. Tống Dương không thể đợi đến lúc đó.
Chỉ một lát sau, đám người đến từ Yến Tử Bình tất cả đã hoán đổi xong trang bị của binh lính nước Yến. Tống Dương rút ra một thanh yêu đao, nói với Khâu đại nhân:
- Đại nhân, phải đắc tội với ngài rồi.
Khâu đại nhân giật mình hoảng hốt, nhìn cây đao sáng loá:
- Ngươi muốn làm gì?
Hữu thừa tướng Ban đại nhân ngồi một bên cả ngày không nói câu nào, hừ lạnh một tiếng, nói chuyện không chút khách khí:
- Hắn muốn đi gặp tên họ Phó đó, điều này mà cũng không đoán được, đúng là đồ ngu!
Ban đại nhân đã cải trang nhập hội, tiếng nói được Nam Vinh dùng thuốc đặc chế trở nên khàn khàn dị thường, Khâu đại nhân không nhận ra lão ta, bị lão ta mắng có chút không thoải mái, Tống Dương cười khuyên giải:
- Ông ta là lão già nhà quê, Khâu đại nhân đừng so đo với ông ta.
Rồi hắn kề dao lên cổ Khâu đại nhân, tiếp tục nói:
- Thế nào cũng phải gặp Phó Trình, không thể không làm như vậy. Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm hại đến ngài đâu.
Bọn người La Quan, Tề Thượng cũng đã tỉnh ngộ, liền học theo Tống Dương mỗi người tự tìm một tên quan lớn của đoàn sứ giả để khống chế, chỉ có một người không nhúc nhích đó là Tạ Tư Trạc, nàng yếu liễu đào tơ, cầm cây đao hết sức khó khăn, không có cách nào làm ra vẻ uy hiếp, khống chế đối phương được.
Búp bê sứ Tạ Tư Trạc lại thử nâng cây đao nhẹ nhất, nhưng cuối cùng đành khẽ thở dài buông xuôi, mắt nhìn về phía Tống Dương:
- Ta muốn đi.
Tống Dương cười nói:
- Đi phía sau ta.
Có thêm một một người tay không cùng áp giải cũng không việc gì.
Tất cả mọi người của Yến Tử Bình đi ra ngoài cũng không ổn, phải có một người ở lại trấn thủ, Tống Dương có vẻ hơi do dự, Nam Vinh thấy thế lùi lại, buông vị quan viên trong tay ra:
- Ta sẽ lưu lại.
Tống Dương gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía người Ban đại nhân.Nam Vinh Hữu Thuyên hiểu được ý của Tống Dương, nhưng không cần không đợi nàng bằng lòng Hữu thừa tướng lại cười khẩy một tiếng:
- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không trốn đâu, mà cũng chẳng có hứng thú để làm gì.
Tống Dương cười hề hề bảo:
- Đa tạ ngài.
Rồi hắn lại dặn dò thủ lĩnh cấm vệ của Nam Lý mấy câu, bảogã phối hợp với Nam Vinh. Xong xuôi đâu đấy, một hàng hơn mười người từng cặp một tiến ra ngoài dịch quán, còn chưa đi đến cửa, Tống Dương liền quát to với bọn phản quan:
- Các ngươi trông cho rõ, Khâu đại nhân sứ giả của Nam Lý đang ở đây nếu muốn y còn sống thì tìm Phó Trình đến để thương lượng.
Tề Thượng lớn tiếng quát bằng tiếng Đại Yến Quan thoại:
- Trong thời gian cháy hết một nén hương, không gặp được người, đại gia vỗ tay hai tiếng, thì ai cũng không còn đường sống!
Rất hiếm khi Ba Hạ mở miệng vậy mà hắn cũng thốt lên một câu:
- Không sai!
Trong mắt Hữu Thừa tướng, Khâu đại nhân là kẻ ngu xuẩn, nhưng việc đã đến nước này, đương nhiên phải toàn lực phối hợp với Thường Xuân hầu, lão còn kịp thời tiếp lời:
- Mau mời Phó tướng quân đến.
Phản quân không thể ngờ, con tin của mình giờ lại biến thành con tin của người khác, được dùng để uy hiếp chính mình, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau. Phó Trình truyền lệnh:
- Nếu là người Nam Lý chỉ bao bây chứ không giết.
Bọn phản quân bên ngoài cũng không dám manh động, hơn nữa bắt giữ uy hiếp đặc phái viên của đoàn sứ giả đều là Yến binh. Đại thế của thành Hồng Dao đã mất, phản quân không giết người nữa, nhưng những người may mắn trong thành còn sót lại cũng không thoát khỏi chế tài quân pháp. Bọn họ cũng chỉ còn đường chết, nên giờ coi như bước đường cùng, liều mình dù ngọc nát đá tan cũng là bình thường. Bọn Tống Dương làm ra vẻ đó là nguyên nhân khiến Yến binh phải làm như vậy. Nếu là cấp dưới của Nam Lý sứ đoàn dùng vũ lực khống chế đại quan, phản quân phải làm thế nào.
Năm trăm cấm vệ quân của Nam Lý cũng phối hợp chặt chẽ, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng hành động rất thận trọng, sợ ném chuột vỡ bình quý, tất cả đều không chú ý đến bọn phản quan, mà đem toàn bộ sức lực theo sát bọn bắt cóc tống tiền.
Tướng quân phụ trách bao vây dịch quán là tâm phúc của Phó Trình, trong lòng thì chửi thầm bọn hộ vệ Nam Lý vô dụng không bảo vệ được chủ khiến mấy tên người Yến bắt chủ mình uy hiếp, ngoài mặt lại tỏ vẻ hiền lành tươi cười, nhảy xuống ngựa đi vài bước, hai tay vỗ vỗ ra hiệu:
- Yến binh, yên tâm chớ nóng vội.
Vừa nói vừa thả lỏng giọng điệu:
- Tâm tư của các vị huynh đệ ta hiểu rõ, không bằng như thế này, các người thả sứ giả ra mỗi người sẽ được thưởng hai trăm ngân lượng, và đều có thể an toàn ra khỏi thành. Nếu mà không tin, ta sẽ tự trói tiến lên phía trước, đổi làm con tin của các ngươi.
Lời còn chưa dứt, bỗng có một tiếng kêu thảm thiết, Ba Hạ thẳng tay chém đứt lìa đầu một tên quan sứ làm con tin, giọng lạnh lùng:
- Mau về đi, kêu Phó Trình đến đây!
Khâu đại nhân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, người mềm nhũn, nếu Tống Dương không đỡ kịp thời lão đã ngã xuống đất, trong lòng lão sợ hại vô cùng, thầm nghĩ “không phải là chỉ diễn sao, sao lại giết người thật?”. Trước lúc khởi hành, Hồ đại nhân đã đặc biệt nhắc nhở lão Thường Xuân hầu là kẻ có tính cách Ma vương, bảo lão phải cẩn thận một chút, lúc đó còn cảm thấy không vấn đề gì, sớm biết như vậy dù thế nào cũng không đi chuyến đi tồi tệ này.
Tống Dương dìu lão đại nhân dậy, môi hắn khẽ mất máy, chỉ người đi sát bên cạnh mới có thể nghe thấy:
- Đừng hoang mang, kẻ bị giết là Trường sử thành Hồng Dao, chúng ta sẽ không đối phó với người cùng một nhà.
Nhóm con tin cũng không chú ý, khi đám người Tống Dương hoá trang, Tạ Tư Trạc nói nhỏ với Ba Hạ vài câu, về sau khi Ba Hạ động thủ mặc quan bào của Trường sử Hồng Dao lại không cho y mặc đồ của sứ quan, làm ra vẻ như vừa ở trong dịch quán tỉnh dậy, nên không kịp mặc đồ, đem giam giữ trong tay mình, từ lúc ra khỏi cửa Ba Hạ đều ấn đầu Trường sử Hồng Dao xuống không cho bọn phản quân nhìn thấy bộ dạng của con tin.
Việc này Tống Dương đã hiểu rõ, nếu chỉ uy hiếp không giết người, đối phương sẽ có cái thời gian chuẩn bị, thời gian càng dài, bọn Tống Dương sẽ càng lộ sơ hở.
Bọn cướp giết con tin, máu bắn tung toé, cấm vệ quân của Nam Lý cùng kêu lên, nhưng lại càng không dám có bất cứ hành động nào. Phản quân cũng không dám chậm trễ, tên quan lúc này phải sai người đi mời tướng quân lại, còn mình lại tiếp tục lại an ủi đám người Tống Dương.
Một lúc sau, tiếng vó ngựa vang lên, Phó Trình vội vã tới. Đến lúc đó, chiến sự ở Hồng Dao cơ bản đã trở lại yên tĩnh, bốn cửa đều bị Trấn Khánh khống chế, quân lính giữ thành người chết, kẻ chạy trốn… Phó Trình đã hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, quả nhiên là một vị uy phong chiến tướng.
Thấy y đi tới, Tạ Tư Trạc lại nhỏ giọng nhắc nhở Tống Dương:
- Không được nhắc đến quan hệ với Đàm Quy Đức.
Tống Dương hiểu ý lại hỏi:
- Phó gia thì sao? Có thể nhắc đến không?
- Phó gia và Tạ gia đều có thể.
Tạ Tư Trạc bỗng nhiên lại chuyển đề tài:
- Việc này đã thế này ta định làm lễ cúng bái, xin lỗi hắn.
“Hắn” là Trường sử Hồng Dao. Tống Dương nói:
- Việc cúng bái tế lễ, ta sẽ mời thầy đến làm lễ, nàng không phải lo, Ba Hạ mà không ra tay, ta cũng phải nhờ La Quan ra tay với hắn.
Tạ Tư Trạc gật đầu, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì:
- Vẫn còn, nhất định phải nhớ rõ, đừng nói phóng hoả lần thứ hai là do ngươi làm.
Nghĩa phụ của Phó Trình vì việc Tình thành cháy lần thứ hai, bị Cảnh Thái giáng tội không làm tròn trách nhiệm.
Tống Dương cười:
- Ta cũng không ngốc như vậy chứ, trước kia vẫn không để ý nàng cũng là người hay quan tâm đến người khác.
Lần này Tạ Tư Trạc lặng yên cười không nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn Tống Dương.
Đuốc của hai bên được thắp sáng, đôi mắt nàng ánh lên long lanh.
Hai người nói chuyện một hồi, Phó Trình đã phóng ngựa đuổi tới gần, tướng quân vui vẻ dị thường:
- Có tổ tiên Phó gia làm chứng, nếu không giết sứ giả, ta và các ngươi đều bình yên rời khỏi đây, về phần tiền bạc, các ngươi cứ ra giá, ta đều có thể đáp ứng.
Tống Dương lắc đầu, đưa con tin đang khống chế trong tay cho Ba Hạ tạm giữ, lập tức ném cây đao xuống đất, đi lên phía trước:
- Người làm như vậy sẽ hại chết mọi người, Lưu đại nhân còn đang trong ngục ở Tình thành, binh mã của Trấn Khánh sẽ không ai có thể sống sót.
Phó Trình không ngờ hai tên lính quèn nước Yến lại có thể biết “Lưu đại nhân đang ở trong ngục Tình thành”, không ngờ chỉ bằng một câu đã nói toạc được ra mưu tính của mình, sửng sốt nhíu mày hỏi:
- Các ngươi là ai?
Tạ Tư Trạc và Tống Dương cùng nhau đi lên, nói:
- Tướng quân xin trả lời trước, ngài đã cho chim bay đi Tình thành báo tin đòi đổi đoàn sứ giả lấy Lưu đại nhân rồi sao?
Phó Trình lắc đầu, vừa nãy ở trong dịch quán, Tống Dương đã biết rõ mục đích chính của Trấn Khánh doanh, đột nhiên trở nên bối rối nhất định nhanh chóng phải tìm được Phó Trình, chính là vì ngăn cản hắn truyền tin về Tình thành.
Tống Dương và Tạ Tư Trạc nhìn nhau cùng thở phào nhẹ nhõm. Tống Dương giọng điệu rất thoải mái nói với Phó Trình:
- Nói cho cùng, chúng ta cũng là cùng một nhà, ta họ Phó…
Tạ Tư Trạc vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài:
- Không phải họ Phó, ngươi lầm rồi.
Tống Dương chút nữa bị nghẹn họng, cười khan vài tiếng, trực tiếp vào chủ đề chính nói với Phó Trình:
- Ngươi ở đây bao vây chúng ta, nếu không đổi được người như mong muốn, ngược lại mà còn hại nghĩa phụ ngươi, ngày triều đình nhìn thấy bức thư tống tiền đổi người của ngươi cũng là lúc đầu nghĩa phụ ngươi rơi xuống.