Chương 233: Huyết ngọc

Tống Dương bắn tiếng đe dọa, Phó Trình không biểu lộ gì rõ ràng, chỉ có điều nhìn bọn họ từ trên xuống dưới như muốn tìm thấu lai lịch của cả Tống Dương và búp bê sứ.

Đã thấy Phó Trình, bọn họ cũng sẽ không dùng con tin áp chế, đồng thời cũng để đối phương nhanh chóng bình tĩnh lại, Tống Dương phất tay về phía sau, đám người Tề Thượng hiểu ý, cười ha hả buông người trong tay ra, mọi người đều lui cả lại trong dịch quán.

Phó Trình lúc này mới biết bọn họ ở đây diễn kịch:

- Các người đều là người Nam Lý?

Tống Dương mỉm cười, không trực tiếp trả lời, mà cười nói:

- Không dùng cách này, sao có thể nhanh chóng tìm được ngươi, sợ ngươi sẽ nhanh chóng thả thư đưa tin đổi người, như vậy làm cách nào cũng không kịp nữa.

Nói xong, liền trở lại đề tài cũ:

- Dùng sứ đoàn ngoại quốc đổi lấy nghĩa phụ nếu ngược lại, ngươi ở Nam Lý bắt lấy sứ đoàn Đại Yến, hơn phân nửa sẽ được như ý nguyện, nhưng ở Đại Yến bắt sứ đoàn Nam Lý, ngươi tuyệt không có cơ hội thành công.

Đối với thân phận của đám người Tống Dương và sứ đoàn Nam Lý làm thế nào biết được mưu đồ của mình, trong lòng Phó Trình vô cùng nghi ngờ, tuy nhiên việc này không phải việc cấp bách, không ngại trước tiên nghe chút lời đạo lý của đối phương, Phó Trình từ chối cho ý kiến, làm động tác ra hiệu Tống Dương tiếp tục nói.

- Nếu sứ đoàn Yến quốc ở Nam Lý gặp chuyện không may, Yến quốc sao có thể từ bỏ ý đồ, ngoài sự giận dữ không chừng còn đem theo cả việc binh đao, chúng ta nhất định sẽ thiệt thòi lớn, cho nên mới nói, nếu ngươi ở Nam Lý mưu đồ việc này, chỉ cần ngươi khống chế con tin, mặc kệ ngươi đưa ra điều kiện gì, Phượng Hoàng thành sẽ đều đáp ứng. Nhưng không trái được một chữ: Nam Lý yếu, Đại Yến mạnh.

- Nam Lý và Đại Yến gần đây quan hệ bất hòa, dần dần trở mặt, không sai, Đại Yến quả thật coi trọng sứ đoàn lần này của chúng ta, toàn bộ đường đi đều bố trí hết sức chu đáo, có thể triều đình các ngươi thực lòng đợi chúng ta, không phải sợ đắc tội với Nam Lý chúng ta, mà là sợ trước mặt con dân Đại Yến, lộ rõ bản chất phong độ quốc gia các ngươi. Cảnh Thái dùng sứ đoàn Nam Lý chúng ta để mua chuộc lòng dân cũng không đủ. Ngươi còn đòi Tình thành thực sẽ quản sự sống chết của sứ đoàn Nam Lý ta sao?

- Lại nói ngươi, trấn Khánh doanh hiện tại là cái gì? Là quản quân. Nếu tin tức truyền ra, dân chúng Yến quốc biết được, có một đội quân làm phản bắt sứ đoàn Nam Lý làm con tin, ngươi cảm thấy khắp nơi dân chúng Yến quốc sẽ nghĩ như thế nào? Khi không có việc gì, Cảnh Thái đối xử tử tế với sứ đoàn Nam Lý là muốn cho dân chúng thấy mình là người có công đạo; Nhưng với tình hình bây giờ, nếu Cảnh Thái đáp ứng điều kiện của ngươi, y mới không có cách nào ăn nói rõ ràng với con dân Đại Yến.

Tài ăn nói của Tống Dương quả thực không tồi, tuy nhiên mấy đạo lý trước đó, nói rồi thấy thật buồn tẻ, mà mấy câu nói sau, chính mình nghe còn phát hoảng, lúc này Tạ Tư Trạc đưa tay sang, nhẹ nhàng nắm tay Tống Dương ra hiệu hắn không cần sốt ruột, lập tức Tạ Tư Trạc nói tiếp câu chuyện đang dang dở:

- Ngươi không có cơ hội, Cảnh Thái sẽ không đàm phán điều kiện cùng ngươi, việc y muốn làm không ngoài mấy việc quan trọng…

- Thứ nhất, trước tiên giữ lấy ngươi, cho tin tước chuyển thư tới tui, nói sẽ thương lượng cùng ngươi, hơn phân nửa là khuyên ngươi hồi tâm chuyển ý, quay đầu là bờ, chuyện cũ y sẽ bỏ qua … Nhưng cùng lúc đó y sẽ âm thầm điều binh khiển mã, ép ngươi vào đường cùng không lối thoát. Thứ hai, khi binh mã sắp xếp xong y sẽ không chút do dự, trước tiên chém đầu nghĩa phụ ngươi, dù sao ngươi cũng đã làm phản rồi, Đại Yến không thiếu người có thể thống lĩnh đội binh mã này, trực tiếp cắt đứt suy nghĩ viển vong của ngươi, kệ ngươi muốn đấm ngực dậm chân, than trời trách đất. Điều thứ ba, không để ý tới sống chết của sứ đoàn Nam Lý, điều trọng binh bao vây tấn công thành Hồng Dao. Nơi này là trọng yếu, nhưng người có thể chống đỡ được bao nhiêu đội binh mã? Lại nói về thủ hạ của ngươi, ta không tin tất cả bọn họ đều trung thành với ngươi, toàn tâm toàn ý theo ngươi làm phản, đến lúc đó chính ngươi xem mình còn có thể kiên trì được mấy ngày. Cuối cùng Cảnh Thái chiếu cáo cùng thiên hạ, ngươi bị Thổ Phiên hoặc Khuyển Nhung mua chuộc…Thậm chí nói rõ ngươi là gian tặc của nước khác phái tới, ngươi đã giết hết sứ đoàn Nam Lý, triều đình phái quân đến bình nghịch, đánh một trận thắng lớn, chỉ là không kịp cứu đoàn sứ giả. Về sau Đại Yến hướng về Nam Lý đem lại chút công đạo, cái này không đáng nói tới, bởi dù sao Nam Lý cũng sẽ không phái quân đánh sang đây.

- Đúng.

Tống Dương tiếp tục đề tài, lời nói không mấy khách khí:

- Với tính cách khốn kiếp của Cảnh Thái, ngươi muốn dùng tính mạng người khác ép y sao? Ngươi nghĩ như thế nào, tâm phúc bên cạnh ngươi không khuyên nhủ gì ngươi sao?

Từ khi Thiên Hạc vệ chủ quản rơi vào ngục, tâm tư Phó Trình gần như chỉ đặt vào việc cứu người, những điều Tống Dương và Tạ Tư Trạc đã nói, ông ta đều đã suy nghĩ tới, nhưng ông ta thứ nhất không có biện pháp khác; thứ hai quan tâm tới thì sẽ loạn, tất cả mọi người đều giống nhau, một khi đề cập tới người mình thực sự quan tâm, họ đều nắm lấy dù chỉ một tia hy vọng, vốn dĩ toàn bộ không có chút cơ hội, nay bỗng chốc có được tia hy vọng này, trong lòng ông ta cho rằng nên thử, nghĩa phụ gặp chuyện không may, ta chẳng lẽ không thể làm chút việc gì.

Quả nhiên, Tống Dương và Tạ Tư Trạc nói xong, Phó Trình lắc đầu, hiển nhiên vẫn khăng khăng cố chấp, không ngờ nói nhiều như vậy, lại hỏi lần nữa:

- Các người rốt cuộc là ai, sứ đoàn Nam Lý sao biết ta có quan hệ cùng Thiên Hạc Vệ.

Tống Dương thấp giọng nói:

- Mượn một chỗ nói chuyện được không?

Thân phận bí ẩn, không thể nói chuyện trước mặt người khác, mặt khác Tống Dương bắt đầu tính toán, nếu cuối cùng không cách nào thuyết phục được đối phương, không còn cách nào, đành phải bắt vị Phó tướng quân này lại, dễ dàng dẹp cuộc loạn lạc này xuống, đợi đại quân nước Yến đánh tới, mọi người trong thành Hồng Dao đều sẽ chết.

Phó Trình cũng không phải ngốc, hiện tại đâu chịu theo Tống Dương tới chỗ khác, ông ta im lặng lạnh lung nói:

- Có gì ngươi cứ nói ở đây đi.

Trên cổ tay của Tạ Tư Trạc đeo một sợi kim liên, bình thường đều ẩn trong vạt áo nếu không đưa ra thì không ai có thể nhìn thấy, giờ phút này nàng đưa tay ra, dưới chuỗi vòng là một khối hồng ngọc nho nhỏ.

Đem ngọc bài kim liên, Búp bê sứ bảo Tống Dương:

- Chàng đưa cho ông ta xem, nhưng nhớ rõ, đây là vật bên người của ta, không được đưa qua tay của người khác.

Không thể đưa vào tay người ngoài, nhưng nàng lại hào phóng đặt vào lòng bàn tay của Tống Dương. Ngọc bài bên người, vẫn còn độ ấm nhiệt độ cơ thể của Búp bê sứ, ấm áp nhẵn mịn… Tống Dương giơ tay, đem ngọc bài giơ lên trước mắt Phó Trình, cẩn thận giữ gìn, chỉ có phép xem, không cho đối phương chạm vào.

Phó Trình tốt xấu cũng là một vị tướng quân, hành động sẽ không lỗ mãng, không đi chạm vào đồ bên người của cô nương, chỉ có điều ông ta vươn người nương theo ánh lửa cẩn thận xem miếng ngọc, một lát sau vẻ mặt biến đổi mạnh mẽ, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Búp bê sứ:

- Đây là….Thường, thường…

Không đợi ông ta nói hết lời, Búp bê sứ liền gật đầu:

- Ngươi có thể nhận ra nó thì tốt rồi, ta họ Tạ.

Miếng ngọc màu đỏ thẫm hòa cùng sắc xám phớt qua, cùng với Nhật Xuất Phương Đông, dùng làm hỏa tâm ngọc bội để kết thành anh em có phần giống nhau, tuy nhiên hỏa tâm ngọc là một khối ngọc bích ở giữa nổi lên màu đỏ, mà miếng ngọc của Tạ Tư Trạc lại phủ một màu đỏ thẫm, dường như bị ngâm sâu trong ao máu hàng vạn năm giờ mới được lấy lên vậy. Nó khiến người ta cảm giác bất cứ lúc nào nó cũng có thể làm rớt ra một giọt máu.

Trung thổ lớn như vậy, huyết ngọc cũng chỉ có một khối…Năm đó khi Tạ đại nhân làm chủ quản Thường Đình Vệ, Tiên đế vì biểu dương công lao, từng ban thưởng hai bảo bối đặc biệt trong đại nội: một viên ngọc tròn trịa như quả long nhãn không lớn không nhỏ, khi ngọc đón ánh sáng hơi có màu trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy ở giữa có một giọt nước màu xanh biếc; viên còn lại là viên hồng ngọc. Hai kiện bảo bối đến cùng nhau, ngầm có ý nói tấm lòng son sắt. Đợi Tạ đại nhân khi gặp nạn, hai bảo bối này cũng không cánh mà bay, chưa ai tìm thấy nó, hiện nay án tử này vẫn còn trong sổ của Hình bộ.

Phó Trình chức quan không tính là thấp, nghĩa phụ của ông ta lại là chủ một vệ ở Tình thành, đương nhiên biết được lai lịch của bảo bối này, Trung thổ chỉ có duy nhất một miếng, dựa vào công nghệ bây giờ khả năng làm giả là hoàn toàn không thể.

Lúc này Tạ Tư Trạc bỗng nhiên nhớ ra điều gì, đem Phó Trình đến một bên vắng vẻ, quay sang Tống Dương nói với hắn:

- Ngọc bội này lần trước không giao cho chàng, thứ nhất vì nó là di vật của cha ta, ta muốn giữ lại, vả lại đồ vật này tuy đáng giá, nhưng sẽ gây họa, cho nên…Chàng chớ hiểu lầm.

Tống Dương nghĩ lại, mới hiểu được ý tứ của Búp bê sứ, nàng nói chính là khi mới tới Yến Tử Bình, Hầu gia nghèo khó rối loạn khắp nơi, nàng từng đem tất cả trang sức của mình bỏ vào hộp đem tới giúp đỡ.

Tống Dương khụ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ “sao nhắc tới những chuyện xa như vậy”, liền lắc đầu cười nói:

- Không sao.

Nhận được lời như vậy, Tạ Tư Trạc liền vui vẻ, lúc này mới nhìn về phía Phó Trình hỏi:

- Có thể tìm một chỗ nói chuyện không?

Phó Trình do dự một lát cuối cùng gật đầu nói:

- Chúng ta tới phủ Thái thú.

Theo hiệu lệnh của tướng quân, có người đem ngựa lại cho bọn họ, Tạ Tư Trạc thể chất yếu ớt, từ nhỏ không ai dám để nàng cưỡi ngựa, nàng không biết cưỡi nên phải đi chung cùng Tống Dương.

Ba thủ lĩnh phản tặc đi về phía phủ Thái thú, nhưng quân bao vây dịch quán vẫn chưa rút, phản quân vẫn giám sát sứ đoàn Nam Lý một cách chặt chẽ, không cho bất kỳ kẻ nào rời đi.

Khi đi, Tống Dương đưa trả lại huyết ngọc cho Tạ Tư Trạc, không ngờ nàng lắc đầu nói:

- Đây là thứ có thể biểu lộ cho thân phận, vốn ở bên ngoài ta không nên đem theo mình có thể đem lại nguy hiểm, có thể gần đây nó vẫn ở bên người lúc xuất hành quên không bỏ ra…Hiện tại chàng hãy giữ nó giùm ta là được rồi.

Nói rồi, Búp bê sứ khẽ ngáp một cái, lẩm bẩm nói:

- Vất vả rồi.

Liền đó hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lung hắn, ghé má đặt lên vai hắn, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

Vốn dĩ đi đường mệt nhọc, buổi tối lại trải qua một cuộc bạo loạn như vậy, ép nàng phải động não suy nghĩ, dụng tâm, quả là cũng mệt mỏi. Khi vó ngựa dừng bước, Búp bê sứ mở choàng đôi mắt, chớ nói đoạn đường ngắn ngủi xóc như vậy, ngay cả nằm trên giường nệm êm ái, nàng tinh thần suy nhược cũng không phải muốn ngủ là ngủ được, nhưng Tạ Tư Trạc thật sự cảm thấy, khép mắt lại, tinh thần dường như được hồi sinh rất nhiều, cũng không tệ lắm, bờ vai của Tống Dương rất chắc chắn, dựa vào thực thoải mái.

Đến phủ Thái thú, khách và chủ ngồi xuống, Phó Trình lệnh quân sĩ đợi bên ngoài, Tạ Tư Trạc không giấu diếm, trước tiên đem thân phận của mình nói rõ chi tiết, có huyết ngọc làm chứng không thể hoài nghi, nhưng Phó Trình còn một phần nghi ngờ khác “thân phận của người đặc biệt, nói cho ta biết, không sợ ta sẽ để lộ bí mật của ngươi sao?

- Sợ, tuy nhiên ta nghĩ ngươi sẽ không để lộ bí mật của ta.

Tạ Tư Trạc nghĩ sao nói vậy:

- Ngươi là phản tặc, nếu để rơi vào tay quân Yến chắc chắn chết không còn nghi ngờ, đem bí mật của ta nói ra, sẽ chỉ làm sau này người báo thù ngươi ít đi một chút.

Phó Trình gật đầu cười:

- không hổ danh con gái nhà tướng, nữ nhân của Tạ đại nhân, quả nhiên không thua kém đấng mày râu.

Tạ Tư Trạc không để ý tới lời khen tặng này, tiếp tục nói tới việc của mình, vừa rồi nói qua chưa đủ, hiện tại nói về việc Phó gia lúc trước gặp nạn, mình làm sao có thể thoát hiểm, tất cả mọi việc kể ra một lượt, cuối cùng nói;

- Ngươi làm như vậy đơn giản là không còn cách nào khác, ngựa chết đem chữa thành ngựa sống, hợp sức lại thử một lần. Tuy nhiên nếu tay sai Tạ Môn chúng ta ra tay, giúp ngươi cứu người, lại là một cục diện khác.