Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, bọn Tống Dương đều là người thông minh lanh lợi, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, nói gì đến chuyện tìm kế sách đối phó.
Tuy nhiên cũng không đợi bọn họ đưa ra chủ ý gì, càng không chờ sứ đoàn Nam Lý tập kết xuất hành, bên ngoài tiếng vó ngựa phi càng lúc càng gần, âm ầm như sấm, tiếng hô “giết” rung trời… lại có một cánh kị binh Đại Yến quy mô hai nghìn quân đuổi tới. Đội quân này đúng là tinh binh, hàng ngũ ngay ngắn, động tác nhanh nhẹn, khiến cho quan quân Nam Lý lớn nhỏ đều hồn vía lên mây. Đội quân Yến đến nhanh như gió, mạnh mẽ như lửa trực tiếp xông về phía quân bản điah thành Hồng Dao.
Dẫn đầu sứ đoàn Nam Lý, Khâu đại nhân lấy làm lạ:
- Đây là. … nội chiến của Yến quốc?
Chỉ cần có người nói ra, Tề Thượng tiếp lời dù có là lời vô ích cũng nói:
- Quân Yến đánh quân Yến, không phải nội chiến thì là cái gì?
Bộ binh đánh nhau với kị binh vốn đã có sự không cân sức, số quân lại kém đến mấy lần, phụng mệnh Thái thú đám lính Yến bảo vệ dịch quán của thành thủ quân Yến gần như không có đường lui, trong chớp mắt, đã bị kị binh đánh cho tan tác, thương vong thê thảm. Cùng lúc đó lại có một đội quân mới đuổi tới, mặc dù không nghiêng hẳn về phe nào, nhưng triển khai đội ngũ, vây quanh dịch quán trùng trùng điệp điệp từng lớp.
Tướng giữ thành Hồng Dao than một tiếng, không để ý tới sứ giả của Nam Lý, quay ngựa lao ra ngoài dịch quán, chỉ vào bọn kị binh mới đến lớn tiếng mắng to là phản nghịch, nhưng cũng chỉ mắng được nói được vài tiếng, thủ lĩnh đối phương hạ lệnh một tiếng, tên bay ra như châu chấu, toàn thân thành thủ bị tên bắn trúng như con nhím, chết một cách bi thảm.
Sau khi tấn công đội bạn, giết Thành thủ, hai ngàn kị mã Yến Quốc, cưỡi ngựa dàn chiến trận, trận thủ thẳng tiến dịch quán. Hộ vệ người Nam Lý tất cả đều lo lắng vã mồ hôi… hộ vệ không phải là đội quân công thành, lại ở lãnh địa của nước khác, chỉ là có được tí chút kính trọng, chứ chưa từng mang hồng mâu đại thương ra trận, chỉ khi đánh giáp lá cà mới dùng đến mã tấu, thật là thiệt thòi lớn, huống chi số lượng còn kém xa.
May mà, đối phương chỉ là tạo ra áp lực, không cho người Nam Lý có cơ hội chạy trốn, nhưng chưa tiến vào công sát, dường như còn chờ hiệu lệnh của quan trên.
La Quan không cần Tống Dương dặn dò, vận thân pháp nhảy lên cao, thăm dò một vòng rồi quay lại, lắc đầu:
- Bị bao vây toàn bộ, nói thẳng ra, thân thủ tốt thì còn xem vận may, thủ thân kém thì không còn hi vọng.
Tề Thượng đưa tay chỉ chính mình hỏi:
- Ta có được tính là thân thủ tốt không?
La Quan không sợ bị đắc tội với ai, lại lắc đầu, giơ tay chỉ Tống Dương:
- Hắn cũng không tính.
Đại quân vây quanh tứ phía, nếu có hành động gì sẽ hàng vạn mũi tên bay ra, lúc đó cao thủ hay người bình thường cũng đều có kết cục giống nhau.
Biến loạn ở Yến Tử Bình năm đó, bên cạnh Quốc sư có vô số cao thủ võ công tinh nhuệ, nhưng trước hàng nghìn man nhân vây quanh cũng chỉ có Yến Đỉnh và hai môn đồ là Đại Tông sư mới thoát thân trong đại loạn, những người khác đều chết thảm.
Tề Thượng kêu lên một tiếng, tạm thời câm miệng…
Hồng Dao có binh biến, bất luận kết quả thế nào Thái Thú đều phạm phải tội lớn không làm tròn nhiệm vụ và sẽ bị quân luật trị tội chém đầu, thà chết trong loạn quân còn hơn. Bởi quân lệnh nghiêm khắc nhưng nhà Hán có truyền thống coi trọng người chết, nếu hi sinh vì nhiệm vụ sẽ không truy cứu tội trạng mà đối với con cháu đời sau triều đình còn chiếu cố đến.
Tuy nhiên không phải tất cả quan lại đều có được hành động dũng mãnh như Thái thú giữ thành, Lý đại nhân Trưởng sử thành Hồng Dao, cùng Thái Thú đến dịch quán, Thái Thú đã khẳng khái chết trong oanh liệt, còn y không dám bước chân ra ngoài dịch quán nửa bước, mặt tái nhợt, miệng lẩm bẩm:
- Phản rồi, phản rồi!
Mọi người không có tâm trí nghe y dài dòng văn tự, Lý Trường sử bị A Y Quả hắt chén trà lạnh vào mặt y mới miễn cưỡng trấn tĩnh trở lại, kể ra sự tình:
- Ăn cơm tối xong, đội quân Trấn Khánh đến Bắc thành xin thông quan, mọi thủ tục đều đầy đủ, lại là binh lính bằng hữu, tuy rằng đến có hơi chút đường đột, nhưng không có gì đáng nghi, ai có thể ngờ, sau khi vào thành bọn chúng đột nhiên trở mặt.
Cách phương Bắc không xa có ba toà thành, đều là binh mã đại doanh, cùng có vị thế như nhau, sẽ cùng Hồng Dao phối hợp khi cần trợ giúp, Trấn Khánh doanh là một trong số đó, Binh mã toàn doanh trại có tới một vạn hai ngàn quân mà Hồng Dao chỉ có ba nghìn quân phòng bị, lần này Trấn Khánh dốc toàn lực tấn công, lừa mở cổng thành, trong lòng vui mừng, không thắng mới là chuyện lạ.
Về việc vì sao bọ họ tạo phản Lý Trường sử cũng không biết.
A Y Quả phủi tay:
- Đúng là gặp xui xẻo, ở ngoài thì bị lão yêu bà chửi, về lại bị quân Yến bao vây, chuyện tốt chẳng thấy đâu, toàn những việc xúi quẩy đến.
Nói xong thò chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất, nhổ phì phì mấy bãi nước bọt vào đó… Người trên núi mê tín cho rằng làm cách đó có thể trừ tà, đuổi được vận rủi đi.
Uyển đại gia liếc mắt về phía Tống Dương:
- Tỷ phu, nghe Tiểu Phất nói, huynh chin màu đều không dính… không được may mắn lắm?
Chín màu không dính là Tiểu Phất nói, không được may mắn lắm là do Tiểu Uyển tự lĩnh hội. Tống Dương cười đau khổ, không chấp với Tiểu Uyển, Bên cạnh Tống Dương còn có hai lão nhân, lạnh lùng nói:
- Không lẽ nào lại khéo như vậy, không phải là không may mắn, mà phản quân chính là nhằm vào các ngươi đó.
Hữu thừa tướng Ban đại nhân mở miệng.
Nói về sự lõi đời, Ban đại nhân còn sành sỏi hơn Hồ đại nhân, bất kể nhìn người hay sự đời đều ít nhìn nhầm, mặc dù cụ thể bên ngoài chưa rõ lắm nhưng cốt lõi bên trong lão đã nhìn ra.
Binh mã đại doanh trong cảnh nội Yến quốc , đều đã có tên trong sổ sách triều đình, được tiếp tế đầy đủ vậy chất, Trấn Khánh không thiếu thứ gì, không có nhu cầu cướp đồ quân nhu, bọn chúng đến tấn công Hồng Dao thật ra không có ý nghĩa gì, nếu muốn tạo phản thật sự, nên tấn công thẳng vào vùng nội địa Đại Yến mới phải.
Lúc này Búp bê sứ mới tiếp lời:
- Hồng Dao dễ thủ khó công là binh gia trọng địa, đạo lý này không sai, nhưng đạo lý này chỉ có tác dụng khi hai nước hay thế lực lớn đối kháng. Còn như một đại doanh tạo phản, thực lực phản quân và thực lực của Đại Yến cũng như trời với đất,đạo lý sinh tồn của phản quân ở bốn chữ “vu hồi tung thâm” ( đi vòng vèo đánh sâu vào) nói trắng ra, bọn họ chỉ có cơ hội dánh du kích, Hồng Dao là nơi tử thủ, nếu tứ cố vô thân tiến vào đây không khác gì tự chui vào túi, chờ thất doanh chữ đoạt phía nam và nhị doanh chữ trấn đến tiêu diệt bọn họ.
Tề Thượng người này từ nhỏ tính cách đã coi trời bằng vung, chỉ cười mà bảo:
- Tiểu thư học vấn thật cao siêu.
Tạ Tư Trạc cũng cười cười:
- Gần đây chỉ tìm hiểu về lĩnh vực này, nhưng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.
Lúc trước Tạ Tư Trạc có nhắc tới Trấn Khánh nếu tứ cố vô thân, Tống Dương bỗng động lòng, hỏi:
- Có thể nào là … Người đó không?
Bên cạnh Tống Dương còn có Khâu thị lang, Ban đại nhân là quan lại của hai nước, và không ít người không phận sự, nên không thể nói rõ chuyện này, nhưng trong lòng Búp bê sứ rất hiểu được ý Tống Dương định nói, liền lắc đầu:
- Kẻ đó ở phương bắc, cách rất xa nơi đây, không phải là y.
Kẻ đó, chính là chỉ tên phản nghịch của Yến quốc, Trấn Quốc công Đàm Quy Đức.
Tống Dương có cảm giác Trấn Khánh đột nhiên đến chiếm cứ điểm quan trọng Hồng Dao, còn có một khả năng khác là sự phối hợp tác chiến. Nói không chừng Đàm Quy Đức muốn có âm mưu làm phản lớn, mà Trấn Khánh lại là tướng soái dưới trướng, sớm đã bị mua chuộc, giờ mới ra tay giúp chủ cũ.
Bọn tay sai Tạ Môn từ đầu đã có quan hệ với Đàm Quy Đức, bởi vậy Búp bê sứ biết Trấn Quốc công chỉ trấn thủ ở phương bắc, y muốn hành động việc gì cũng không tới lượt Hồng Dao quan phối hợp tác chiến.
Búp bê sứ còn sợ Tống Dương không tin, nàng dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Huống chi, chủ tướng của Trấn Khánh và kẻ đó có cừu thù, tuyệt đối không nghe theo sự bố trí sắp đặt của y.
Chủ tướng Trấn Khánh họ Phó tên Trình, phụ thân cũng từng là một vị tướng quân, vì cưỡng lại quân lệnh nên bị Đàm Quy Đức chém đầu tế cờ ở trận tiền.
Nói đi nói lại, Trấn Khánh làm phản, sát nhập Hồng Dao quan là nhằm vào đoàn sứ giả Nam Lý, Tề Thượng xuất thân là đạo tặc, trong đầu chỉ có ngón nghề trộm cắp:
-Trấn Khánh đến bao vây chúng ta vì cái gì? Bắt cóc tống tiền?
Nói xong gã lại mỉm cười, ý này chính gã cũng không tin, xong vì không biết nói gì nên tìm bừa một lý do để nói.
Nhưng nghe được bốn chữ “bắt cóc tống tiền”Búp bê sứ nhíu mày, thoáng có chút suy nghĩ, quay đầu về phía Trường sử Hồng Dao:
- Vụ Tình thành cháy lúc trước, nghe nói không ít quan lại bị hạch tội … chẳng phải thủ lĩnh Thiên Hạc vệ cũng bị liên luỵ sao?
Thiên Hạc vệ cũng là một cánh cấm vệ quân, nhưng địa vị khá thấp, không so được vơi cánh Thanh Ngưu, Vũ Lâm lúc đó là trọng vệ.
Lý Trường sử không biết vì sao tiểu nha đầu lại đưa ra câu hỏi này, nhưng cũng trả lời:
- Lưu thống lĩnh bị giam trong đại lao, nhưng chưa luận tội, chém đầu.
- Vậy thì đúng rồi.
Búp bê sứ lại nhìn về phía Tống Dương:
- Tề đại ca nói quả không sai, bọn chúng đến là để bắt cóc tống tiền, chúng ta đều là con tin… Cha đẻ của Trấn Khánh chủ tướng là Phó Trình bị xử chết, khi đó y còn nhỏ, Lưu tướng quân của Thiên Hạc vệ và cha y là bạn tâm giao, âm thầm chăm sóc đứa con côi của bạn. Nhờ vậy Phó Trình mới có được ngày hôm nay, lớn lên y cũng là một tướng lĩnh xuất chúng thống lãnh một doanh trại binh mã… Phó Trình khởi binh tạo phản, hẳn là muốn dùng chúng ta đổi lấy dưỡng phụ của y.
Lời nói dài dòng, nhưng ý nghĩa rất đơn giản, cha đẻ đã chết, được cha nuôi dưỡng dục từ tấm bé thành danh, nay cha nuôi gặp nạn ngồi nhà lao, Trấn Khánh chủ tướng muốn làm phản cứu cha.
Không thể không nói, năm đó bản lĩnh dò la của Thường Đình vệ là tuyệt đỉnh thiên hạ, lí lịch tướng lĩnh, tình trạng kết bè kết đảng của quan lại đều nắm rõ. Việc Lưu tướng quân nuôi nấng hậu duệ của Phó gia, là một chuyện cơ mật, nhưng cũng không qua mắt được đám người họ Tạ.
Trước khi Tạ Bàn Tử xảy ra chuyện, tư liệu bí khố của Thường Đình vệ bị cháy, việc bí mật nuôi dưỡng đứa trẻ mồ côi này đồ rằng cũng bị mất tung tích từ khi đó, nếu không triều đình Đại Yến lạc tội Thiên Hạc vệ Lưu tướng quân, lẽ nào lại không thể không thêm cảnh giác với chủ tướng của đại doanh Trấn Khánh.
Mà càng làm cho Tống Dương khâm phục, chính là búp bê sứ Tạ Tư Trạc.
Lúc trước hai người cùng nhau ở phong ấp đọc sách, Tống Dương phát hiện, Tạ Tư Trạc hiểu biết rất rõ về các danh tướng đại thần Yến quốc, Tạ Tư Trạc đưa ra lý giải: trước khi Thường Đình vệ gặp chuyện không may, Tạ đại nhân đã có cảnh giác, cùng với việc phá huỷ hồ sơ trọng yếu cũng tốn không ít công sức tiền của đem tất cả lí lịch của các chức quan ngũ phẩm trở lên của Yến quốc sao lại thành một bản, giao cho Bạch tiên sinh bảo quản, nàng từng nhờ Bạch tiên sinh cho mượn những tư liệu này mang về cẩn thận tìm hiểu, bởi vậy nhớ không ít chuyện.
Tống Dương trước kia xem ti vi, vẫn cho tam phẩm là chức quan nhỏ, giờ đến Trung thổ, mới hiểu được ngũ phẩm cũng đã là tước vị quan trọng rồi, tướng lĩnh mang hàm ngũ phẩm gần như lữ trưởng, sư trưởng, còn ngũ phẩm quan văn đến nghìn năm sau thì được coi là thị trưởng một thành phố trực thuộc địa phương.
Tuy rằng Búp bê sứ không nói rõ rốt cục vì sao mình lại phải làm như vậy, nhưng cũng không khó đoán, nàng cũng muốn từ đó tìm cơ hội báo thù.
Nếu như Tạ Tư Trạc nhớ rõ được đại nguyên soái, thừa tướng hay thượng thư nào thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng Trấn Khánh doanh là một nhân vật không tiếng tăm, mặc dù địa vị không thấp, nhưng trong tình huống này không thể coi là nhân vật trọng yếu. Búp bê sứ vẫn còn nhớ ra vị chủ tướng của một thành là ai, thân thế ra sao, đủ thấy nàng từng dụng tâm như thế nào.
Vị Trường sử thành Hồng Dao nhìn búp bê sứ từ đầu đến chân, ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ, bất luận thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao vị nữ nhân này lại có thể nắm rõ trong lòng bàn tay các quan lại của Đại Yến như vậy.