Chương 3: Shinomiya Noel - Part 03 - End

- Noel – chan, em trốn ở đây phải không? Are, không thấy!

Tôi chợt nghe thấy có giọng nói quen thuộc đang gọi tên tôi.

- Noel – chan, em trốn ở đâu rồi? Noel – chan?

Tôi đang trốn mà, làm sao có thể trả lời được.

Nhưng lý do vì sao mà tôi lại trốn nhỉ?

À phải rồi, tôi đang chơi trò trốn tìm với Onee – chan.

Sau kết quả oẳn tù tì, tôi trở thành con mồi, và Onee – chan trở thành con sói, vậy nên tôi mới phải trốn để không bị sói bắt.

Nhưng phải thừa nhận một điều rằng khả năng tìm kiếm của Onee – chan kém quá chừng.

Nói không phải đùa chứ thật sự ra thì tôi chỉ đơn giản là trốn dưới gầm ghế sofa ngay tại phòng khách, nơi bắt đầu trò chơi của cả hai đứa cơ. Ấy thế mà từ nãy đến giờ, Onee – chan cứ tìm kiếm vòng vòng ở đâu mà không tìm ra tôi.

Onee – chan là một Huyết Tổ mà.

Đáng lý ra, khứu giác của chủng loài Huyết Tổ phải rất nhạy, cho phép họ đánh hơi được mùi hương của mục tiêu ở cự ly rất gần. Sở hữu một khả năng thiên phú như thế, mà chị ấy vẫn cứ ngớ ngơ kiểu gì.

Nhưng, tại sao tôi lại chọn trốn ở một nơi có thể dễ bị tìm đến như thế?

Không phải là tôi không biết chơi.

Trong nhà thật ra còn vô số chỗ trốn khác mà ít bị để ý đến lắm. Nhưng nguyên nhân vì đâu, mà tôi lại chọn nơi dễ bị phát hiện ra nhất.

Thật khó hiểu quá đi.

Tôi chợt bừng tỉnh sau giấc ngủ.

Hóa ra chỉ là mơ.

Những hình ảnh về thời thơ ấu, khi cùng Onee – chan chơi trốn tìm ngày ấy, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tôi vừa mới thiếp đi một lúc thì phải. Không biết là đã thiếp đi được bao lâu.

Tôi mở cánh cửa tủ ra, thì đập vào mắt tôi ngay lúc này, chính là cái thân hình đồ sộ màu đen kịt đang đứng quay lưng về phía mình.

Như một phản xạ không điều kiện, tôi nhẹ nhàng từ tốn kéo cánh cửa tủ lại, xem như bản thân mình chưa từng làm gì cả.

Ngồi yên trong tủ và cố không gây ra tiếng động, tôi thử cố nhớ lại chuyện gì vừa mới xảy ra.

À, nhớ ra rồi.

Nhiều thứ linh tinh, để rồi cuối cùng, tôi đang phải chơi trò trốn tìm với thầy giám thị… kiêm đười ươi tinh tinh… thôi gọi chung là thầy quái vật đi.

Thật lòng mà nói, tôi có rất nhiều thắc mắc.

Dựa theo hình hài bất ổn, không thể phân biệt được cụ thể chính xác kia thì chắc chắn, đó là một Majuu rồi.

Theo như những gì tôi biết, thì Majuu là những thực thể xuất hiện không rõ xuất xứ với những hình hài biến dị, không nhất định.

Không biết chúng là gì. Nhưng ta có thể chắc chắn một điều rằng Majuu sẽ tấn công bất kỳ sinh vật sống nào khác biệt với chủng loài của chúng. Chính sự hung dữ của chúng, mà tất cả các quốc gia trên thế giới, đều tổ chức những lực lượng chuyên trị các Majuu, và Enra cũng không phải ngoại lệ.

Tuy nhiên, nhờ vào sức mạnh của Hoàng tộc Kain, Enra được bao phủ bởi một tấm khiên bảo vệ ma thuật, và Majuu không thể nào có thể vượt qua được nó. Vậy thì tại sao, ngay trước mặt tôi lúc này, lại có sự tồn tại và hiện diện của một Majuu?

- Shi… no… mi… ya… Em… đâu… rồi…?

Nó vẫn đang tìm kiếm tôi mà nhỉ.

Mà thôi kệ đi.

Ngay cả một Huyết Tổ mũi thính còn hơn loài “chó”, còn chưa bao giờ tìm ra được tôi trong trò trốn tìm, thì chắc là nó cũng không thể đâu.

Điều quan trọng thứ hai, và cũng là câu hỏi lớn nhất.

Con người có thể hóa thành Majuu được sao?

Theo như những công trình nghiên cứu mới đây nhất của các khoa học gia lỗi lạc nhất trên thế giới, vẫn chưa có những kết quả tổng quan hết về các bí ẩn xung quanh Majuu. Hay phải nói rằng những thực thể này vẫn còn nhiều cần phải nghiên cứu hơn. Nhưng, chưa bao giờ có chuyện con người có thể biến hóa thành Majuu, hay Majuu có thể biến thân còn người.

Tôi có nghĩ đến trường hợp rằng một quốc gia nào đó đã tìm ra được phương pháp chuyển hóa khả năng biến thân này thông qua nghiên cứu sinh học. Nhưng thiết nghĩ điều ấy cũng không mấy hợp lý khi cốt lõi cơ bản nhất vẫn là cơ chế sinh học của Majuu vốn một thể hỗn độn và tuyệt nhiên không hề đồng nhất với cơ chế sinh học của con người. Chính tôi là người đã chứng minh ra được điều đó trong bài luận văn tiến sĩ của mình, và đến thời điểm hiện tại, cả thế giới vẫn đang phải công nhận rằng luận án của tôi là chính xác.

- Shi… no… mi… ya…

Rõ ràng là việc hợp nhất hay chuyển hóa giữa con người và Majuu là điều không thể. Vậy thì tại sao, thầy giám thị lại có thể làm được điều đó ngay trước mặt tôi?

Nhưng quan trọng hơn hết là, nếu như chuyện này là thật. Thì điều đó có nghĩa là luận án tiến sĩ của tôi đang bị đe dọa và có nguy cơ bị phản bác.

Tệ rồi đây.

- Shi… no… mi… ya…

Im lặng cái coi, không thấy rằng tôi đang điên đầu khổ não lo lắng cho luận án tiến sĩ của mình sao?

Tôi quay mặt sang bên phải, thì mới nhận ra rằng, trò trốn tìm này đã đến hồi kết thúc với phần thắng thuộc về “sói”.

- Tìm… thấy… em… rồi… Shi… no… mi… ya…

Thầy quái vật đó có con mắt đỏ ngầu lòi và to đến chừng ấy à. Tôi còn có thể thấy rõ được hình ảnh của chính mình trong con mắt đó nữa cơ.

Còn ngồi đây làm cái gì, chạy lẹ.

Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi tủ đồ, và nhờ có thế, mà cú đấm của thầy quái vật mới không đánh nát tôi như cái tủ đồ kia.

Sức mạnh khủng khiếp thật.

Nếu là người bình thường, nhất định sẽ bị đè bẹp như con cuốn chiếu, chung với cái tủ đồ đó rồi.

Tôi chạy như “mất dép”, dù cho từ đầu đến giờ, tôi không hề mang dép.

Tôi cứ chạy trên hành lang gỗ như vậy.

Chạy đi đâu cũng được, chủ yếu là tìm chỗ để trốn thôi mà.

- Shi… no… mi… ya…

Không thể tin được rằng lại có người chơi trốn tìm giỏi hơn cả Onee – chan.

Không… ngay từ đầu, là do Onee – chan chơi trò đó quá tệ mà thôi.

Nhưng nếu đã đụng phải một tay biết chơi trốn tìm rồi, thì dù có chui nhủi ở góc nào, cũng sẽ sớm bị phát hiện ra mất.

Hay là chạy ra ngoài tìm người tới giúp?

Chuyện đó có thể làm được, nếu như ngôi nhà to vật này không được đặt giữa một vùng đồi cao, xung quanh chỉ toàn cây cỏ, rừng rậm, và phải đi bộ trên một con đường nhựa duy nhất trong thời gian tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ thì mới đến được khu vực có con người sinh sống ở dưới chân ngọn đồi.

Tôi thì không có ý phàn nàn gì về sở thích xây nhà ở nơi vắng vẻ và gần gũi với thiên nhiên. Nhưng phải thú thật rằng đôi lúc nó phiền phức đến dở người. Cứ mỗi lần cần gì, muốn đi mua đồ cũng khó, hay dịch vụ chuyển phát tìm đến đây lúc nào cũng trong tình trạng bị chậm trễ.

Hay là trở thành tình nhân của thầy ấy luôn đi nhỉ.

Biến trở thành hình dạng đó, cũng là vì thầy ấy nghĩ rằng tôi đã từ chối tình yêu của thầy.

Đôi khi quá xinh đẹp cũng là một cái tội không thể được dung thứ là thế.

Nếu là do yêu tôi một cách điên cuồng, khiến thầy trở ra như vậy. Thì trở thành người yêu, tình nhân đêm, vợ thứ, vợ hờ, hay gì gì đấy… có lẽ tôi sẽ không phải chịu cảnh chạy trốn đến mệt thân này.

Mà cái cảm giác trở thành tài sản cá nhân của một ai đó, sẽ như thế nào nhỉ?

Dẫu cho có đang là một cô gái độ tuổi phơn phởn, nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu được rõ “tình yêu” là gì.

- Shi… no… mi… ya… Em… đâu… rồi…

“Em đang ở trong phòng ăn đây này thầy ơi”.

Phải trốn chạy như thế nào và đến bao giờ đây?

Điện thoại di động và điện thoại bàn đều nằm ở trong phòng khách.

Mà tôi thì hiện không thể quay trở lại phòng khách vì cửa vào đã bị thầy quái vật đánh cho các cột nhà rơi xuống chắn ngang hết cả rồi.

Nếu như có thể chạy ra khỏi ngôi nhà, dù có xa một chút, nhưng tôi vẫn có thể chạy đến khu vực người sinh sống và nhờ cứu giúp được. Nhưng, thầy quái vật hiện đang đứng ngay chỗ hành lang duy nhất nối ra với cổng chính của tòa nhà. Thế nên là cũng không thể vượt qua được.

Hm…

Còn có cách nào khả quan hơn không?

Chẳng lẽ chỉ còn phương án trở thành tình nhân của thầy quái vật, và chấp nhận người yêu của mình là một Majuu.

Gì đây. Chuyện tình giữa người đẹp và quái vật à?

Nghe nó hư cấu quá chừng.

Nếu như muốn giết Majuu…

Chỉ cần một vật nhọn đâm xuyên qua đầu chúng là được. Kể ra thì cũng không khác gì so với những sinh vật sống khác.

Nếu như lúc này, tôi chạy được vào trong bếp và lấy được con dao thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc. Mà từ phòng ăn chạy đến bếp thì hoàn toàn khả thi.

Rồi, quyết định là sẽ chạy vào bếp tìm con dao.

“Vũ khí bình thường không thể gây tổn hại cho Demi-Majuu”.

Bỗng dưng, có một giọng nói kỳ lạ nào đó xuất hiện trong đầu tôi.

Là do tôi tự tưởng tượng ra à?

Một giọng nói chẳng mấy thân quen gì cả, mà cũng không rõ đó là giọng của đàn ông hay phụ nữ.

Nó thoáng qua như một cơn gió, nhưng nội dung thì lại rất rõ ràng và cảm giác cực kỳ chân thật như thể đây không phải tưởng tượng.

Demi – Majuu…

Đó là cái gì?

Một khái niệm hoàn toàn mới trong công cuộc nghiên cứu về Majuu sao?

Nhưng nếu phân tích từ cách gọi tên, thì đây không phải là một Majuu hoàn chỉnh chứ nhỉ. Một chủng loài có phân nửa là Majuu.

Chưa từng có một ghi chép hay nghiên cứu nào nói về một chủng loài lai Majuu ngoài thuần chủng. Thế nên, đây rõ ràng là một phát kiến vĩ đại trong lịch sử khoa học.

Nếu như giọng nói đó không phải là ảo giác, vậy thì mục tiêu chạy vào bếp lấy dao và chơi solo một chọi một là ý kiến bị vứt bỏ rồi.

Kế hoạch tiếp theo là gì đây?

Xem chừng chỉ còn cách chấp nhận trở thành tình nhân đêm cho thầy quái vật thôi.

Không hiểu sao ngay lúc này, trong đầu tôi chợt lóe lên một hình ảnh quen thuộc.

Gọi nó là một sáng kiến thì sẽ hợp lý hơn. Nhưng cái ý kiến này vẫn chưa có gì lấy làm kiểm chứng nên kết quả cũng là may rủi.

Thôi kệ đi.

Liều ăn nhiều.

Nghĩ đi tính lại thì tôi cũng không muốn trở thành tình nhân đêm của một ai đó già hơn mình quá mười tuổi cho lắm.

Tôi nhảy ra khỏi chỗ trốn của mình rồi ra sức chạy thục mạng.

Tiếng bước chân lịch bịch đã khiến cho thầy quái vật phát hiện ra tôi.

- Shi… no… mi… ya…

Làm ơn, thầy có thể gọi tên em một cách nào đó dễ thương hơn một chút được không?

Thầy yêu em lắm mà, nên ít nhất cũng nên nâng niu và trân trọng cái tên của người phụ nữ trong tim mình tí xíu đi.

Phải thừa nhận một điều rằng tuy mang hình dạng khổng lồ là thế, nhưng thầy ấy cũng chạy nhanh đến “dã man”.

Trông thấy tôi, thầy ấy đã chuyển hướng và phi như tên bắn, chỉ trong thoáng chốc, mà khoảng cách giữa hai chúng tôi đã gần như khép lại.

Tôi bất chợt dừng lại, sau đó thì quyết định chạy ngược về phía thầy quái vật.

Hành động của tôi trông có vẻ như là “điên” khi tự dưng lại hướng về phía của kẻ đang truy đuổi mình, nhưng tôi thật sự có dụng ý khi làm điều này.

Khi chạy đến gần thầy ấy, tôi đã thực hiện một cú trượt ngay phía dưới hai chân của thầy ấy đầy ngoạn mục. Nhờ hành động bất ngờ này mà thầy quái vật đã không kịp ngăn tôi lại. Chỉ trong tích tắc, tôi đã luồn được ra phía sau lưng và tiếp tục chạy thật nhanh trên tuyến hành lang.

- Shi… no… mi… ya…

Thầy ấy lại đuổi theo tôi.

Cứ mỗi lần bước chân nặng nề đó vang lên, cả ngôi nhà cứ rung chuyển dữ dội như động đất. Sẽ thật đáng quan ngại bởi lẽ nhiều khả năng ngôi nhà sẽ sập bất cứ lúc nào, nếu như thầy ấy cứ tiếp tục tạo ra những rung chuyển mạnh như thế.

Thầy chạy nhanh hơn tôi rất nhiều.

Nhưng cứ mỗi khi tôi sắp bị bắt đến nơi, thì tôi sẽ thay đổi hướng chạy của mình hòng cắt đuôi một cách bất thình lình.

Như đã nói, ngôi nhà này rộng lớn đến phát mệt, nhưng lại không thiếu chỗ trốn. Muốn chơi trốn tìm thì xin thưa rằng không một nơi đâu phù hợp hơn cái dinh thự mang đậm phong cách cổ lỗ như thế này. Và xin thưa là trong ngôi nhà này, có tất thảy là mười ngàn không trăm ba mươi hai vị trí có thể trồn được. Và chính tôi là người đã tìm ra rồi còn lập hẳn ra cái danh sách chỉ từng chỗ.

Có ai muốn cái danh sách này không?

Tôi có thể up lên cloud rồi share cho bất cứ ai muốn download nó xuống mà dùng.

Chính vì biết rõ mọi cơ ngơi trong căn nhà này, nên cứ mỗi khi tôi sắp bị bắt, thì ngay lập tức sẽ chuyển hướng rồi chui vào một chỗ trốn nào đó hòng đánh lạc hướng thầy ấy trong thoáng chốc. Ngay sau khi thầy ấy mất phương hướng, tôi đã chui ra rồi tiếp tục chạy, và lại bị rượt đuổi như thuở ban đầu.

Tôi không dám tự nhận mình chơi giỏi trò trốn tìm.

Xác suất chỉ tầm năm mươi ăn năm mươi, bởi lẽ những lần tôi chui vào một chỗ nào đó để trốn, có khi bị thầy ấy phát hiện và phải nhanh chóng chạy trốn nếu không muốn bị đánh bẹp. Có khi cũng qua mặt được thầy ấy. Thế nên là thay vì chạy được đến nơi cần đến, thì tôi đã phải tham gia cái trò trốn tìm này trên dưới ba mươi lần. Tỷ số hiện tại thì là…

Tôi chạy tiếp đây…

Tôi cần rẽ sang ngã ba ở đằng kia là được rồi.

Nhưng khổ nỗi, thầy quái vật một lần nữa lại chắn ngay đường mà tôi cần phải đi.

Tôi liền nhanh trí sử dụng lấy một hòn đá rồi ném nó về phía bên trái.

Nghe thấy tiếng động, thầy quái vật bất thình lình hướng về nơi cục đá rơi.

Nhân cơ hội ấy, tôi đã phải thực hiện hành động rón rén như một tên trộm ngay trong chính ngôi nhà của mình. Nghe khôi hài một cách kinh khủng.

Tôi thực hiện một cú vồ lộn người rồi nấp ngay phía sau vách.

Thầy quái vật cũng bất thình lình quay cái đầu khủng khiếp kia ngược về phía sau. Nhưng may mắn là tôi đã nấp sau vách tường kịp lúc, trước khi bị bắt gặp, nên thầy ấy không hề hay biết.

Đợi cho đến khi thầy ấy bỏ đi đến vị trí khác, tôi cũng nhanh chóng di chuyển.

Và nơi tôi muốn đến đó, chính là căn phòng thờ duy nhất của ngôi nhà này.

Bước vào bên trong.

Vẫn là cái không gian yên tĩnh đầy trang nghiêm, dẫu cho hiện đang có một con quái vật đang đi dạo xung quanh bên ngoài hòng tìm con nhỏ tóc trắng da trắng nào đó về làm “tình nhân đêm”.

Một căn phòng hoàn toàn được làm bằng gỗ, những chiếc đèn lồng treo trên trần nhà thay cho những bóng đèn điện như những phòng khác.

Và cuối cùng chính là một tấm lồng kính to lớn được đặt ở ngay chính giữa căn phòng với một bộ áo giáp Samurai được đặt bên trong.

Thật lòng mà nói, lúc nào tôi cũng cảm thấy thật kỳ lạ.

Tại sao lại có một bộ áo giáp như thế này tồn tại trong ngôi nhà này?

Đồng ý rằng Phù Thủy Thời Không có xuất thân từ miền cực Đông của thế giới. Hay cái cách bà ấy lựa chọn một vùng đất chỉ toàn thiên nhiên rồi xây dựng nên một gia trang mang phong cách cổ kính như thế, đủ để chứng minh rằng bà ấy yêu thích các văn hóa ở miền đất phía Đông. Nhưng nếu đến mức là để một bộ áo giáp Samurai trong lồng kính và mỗi ngày đều phải thờ cúng một nén nhang thì thật kỳ lạ.

Liệu có nhất thiết phải hành lễ mỗi ngày trong suốt hơn mười năm với một bộ áo giáp rỗng tuếch như thế hay không?

Tôi luôn được dạy phải làm điều ấy từ khi còn nhỏ xíu với câu hỏi đó cứ mỗi lúc một lớn hơn. Nhưng vì không còn ai ở đây nên câu hỏi ấy cũng mãi không được trả lời.

- “Cầu nguyện đi!”

Giọng nói đó lại cất lên trong đầu tôi.

Giờ nếu chịu lắng nghe kỹ một chút thì 80% tôi có thể khẳng định được rằng giọng nói ấy là của đàn ông.

Tôi cũng chẳng buồn quan tâm hay tự hỏi giọng nói đó phát ra từ đâu, hay nguồn gốc của nó. Vì nó mà tôi đã chơi trò trốn tìm với thầy quái vật không biết bao nhiêu lần, để rồi cũng mò được đến tận đây. Nói một cách cho chính xác nhất thì chính giọng nói ấy đã chỉ dẫn tôi đến đây, đến trước chiếc áo giáp Samurai trong tấm kính kia.

- “Cầu nguyện đi!”

Tốt nhất là cứ nghe theo. Đã quyết định ăn liều thì theo cho đến phút chót. Dù rằng hôm nay tôi đã thắp một nén nhang và hành lễ ba lạy.

Tôi đến trước bộ áp giáp Samurai trong lồng rồi từ từ quỳ xuống.

Tôi lấy một nén nhang khác rồi bật lửa đốt và cắm vào trong hũ cát ngay phía trước.

Tơi tự lùi cơ thể lại một chút rồi bắt đầu nhắm mắt lại.

Tôi nên cầu nguyện điều gì đây?

Nếu như được hỏi rằng mỗi ngày, tôi cầu nguyện được gì. Thì chỉ đơn thuần là cầu sức khỏe cho bản thân mình. Cầu cho hôm nay sẽ mua được đồ giảm giá tốt. Cầu rằng sẽ đạt được giải đặc biệt trong vụ bốc thăm trúng thưởng hay quay xổ số. Cầu cho luận án khoa học tiến sĩ của mình nhanh nhanh được đề cử để mình thoát khỏi cái danh thạc sĩ. Rồi cũng cầu cho mọi điều may mắn sẽ đến với bản thân mỗi ngày.

Nghe thì có vẻ như tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nhưng trên thực tế, tôi không có cái quan điểm rằng sẽ cầu mong cho sự hòa bình của thế giới.

Thế giới có hòa bình hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào bộ máy cầm quyền của các quốc gia. Bên cạnh đó, khi cầu nguyện một điều gì tốt nhất là nên cầu nó cho bản thân mình chẳng phải sẽ thiết thực hơn sao.

Nhưng mà, ngoài những điều trên. Vẫn còn một mong mỏi mà tôi hằng nguyện ước. Đó là cầu nguyện cho mẹ và chị tôi được bình an trở về.

Những giấc mơ về ký ức.

Hình ảnh của mẹ và chị cứ một lúc một lớn dần.

Tôi luôn là người đứng đó rồi dõi theo hính bóng của hai người họ cho đến khi biến mất.

Tôi biết rằng họ là những cười cực kỳ quan trọng đối với đất nước này. Họ gắn bó với nó cũng như hy sinh cả cuộc đời vì nền hòa bình của nó. Chính vì vậy nên tôi không thể cản bước chân của hai người trong những nhiệm vụ cấp bậc nguy hiểm.

Muốn đi theo lắm chứ.

Cứ mỗi lần có nhiệm vụ đến, và cả hai buộc lòng phải rời đi, tôi luôn muốn được đi theo, một phần vì lo sợ rằng họ sẽ không trở về, dẫu cho khả năng ấy gần như bằng 0. Một phần cũng là vì tôi không muốn rời xa khỏi gia đình này.

Vì tôi vẫn còn nhỏ. Và quan trọng nhất là vì tôi vẫn còn quá yếu.

Tôi không sở hữu nguồn Ma Lực mạnh mẽ như mẹ.

Tôi cũng không có sức mạnh võ thuật tinh luyện như chị.

Tôi biết nếu như mình cứ ngoan cố đòi đi theo, thì cũng chỉ như gánh nặng đối với họ. Thế nên, những gì tôi có thể làm chỉ là ở lại đây, và cầu chúc cho hai người được bình yên trở về.

Giá như tôi có thể mạnh mẽ hơn.

Giá như tôi có được sức mạnh.

Thì có lẽ, tôi đã không phải chịu đựng sự cô đơn này trong suốt hơn mười năm qua.

Hah… thôi đủ lắm rồi.

Tôi đã quá chán ngán việc cứ phải sống thui thủi một mình.

Tôi không muốn phải chịu đựng cái sự cô đơn này nữa.

Tôi muốn…

- “Vậy thì… hãy cầu nguyện đi!”

Tôi muốn có được sức mạnh.

Thứ sức mạnh càng to lớn càng tốt.

Thứ sức mạnh sánh ngang với quyền năng của Phù Thủy Thời Không.

Thứ sức mạnh không thua kém gì dòng máu bất tử của một Huyết Tổ.

Tôi muốn có thứ sức mạnh lớn hơn thế nữa.

Có thể vượt qua được Phù Thủy mạnh nhất thế giới.

Có thể vượt qua Huyết Tổ hùng mạnh nhất thế giới.

Hay thậm chí, là có thể mạnh hơn cả một vị Vua.

Rồi thì một tia sáng chợt lóe lên đến chói lòa.

Cả căn phòng thờ giờ đây được ngập tràn trong một màu trắng xóa đến kỳ lạ.

Tôi khẽ mở mắt thì phát hiện ra rằng khung cảnh xung quanh nơi đây đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn là gian phòng gỗ, với những chiếc đèn lồng mang đậm tính cổ truyền của miền cực Đông cùng dáng vẻ trang nghiêm. Mà thay vào đó, là một căn phòng khác lớn hơn, trần nhà cao hơn. Cách bày trí trong căn phòng cũng mang đậm tính chất phương Đông truyền thống, nhưng hoàn toàn khác với ngôi nhà trước.

Điều đặc biệt hơn, đó chính là bộ áo giáp Samurai được đặt trong lồng kính đã biến mất. Như thế cũng không đáng chú ý bằng việc có một gã Samurai, trang phục từ đầu xuống chân chỉ toàn là giáp sắt bạc đang ngồi vắt một chân trên chiếc gối nệm. Ngay cả gương mặt của người đó cũng hoàn toàn bị che kín, không thể nhìn rõ được. Những gì tôi có thể thấy được ở nhân vật ấy, chỉ là một bộ giáp sắt biết cử động và di chuyển.

Tôi không biết người này. Rõ ràng là như vậy.

Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, tôi lại có một cảm giác khá thân thương đối với người đó.

- “Khao khát sức mạnh, luôn là điều mà ta hằng mong mỏi trong suốt cuộc đời mình. Tuy nhiên, sức mạnh này đến từ những đường kiếm mỏng manh nhưng vô cùng sắc bén và dứt khoát. Đừng bao giờ xem thường nó. Lưỡi kiếm càng mỏng, thì đường đi của nó càng uyển chuyển. Càng bị khinh thường, thì nó lại càng sắc nhọn hơn bao giờ hết. Một trái tim kiên định, sẽ càng khiến cho lưỡi kiếm càng trở nên mạnh mẽ hơn!”

Những lời lẽ ấy thật kỳ lạ. Nhưng vì sao mà tôi có cảm giác như mình hoàn toàn có thể hiểu được nó.

Bộ áo giáp Samurai đó chợt đứng thẳng lên.

- “Dưới cái tên của vị Vương thứ 82 của Enra, Yamato the Samurai. Ta sẽ tiếp tục dõi theo từng bước đi của con, đứa trẻ sẽ được số phận dẫn dắt hay sẽ tự chọn lựa con đường của chính mình. Còn bây giờ, tiếp tục khao khát sức mạnh, cho đến khi thanh kiếm ấy hiện hữu trong lòng bàn tay của mình, chính là bước đi đầu tiên trên con đường của một vị Vương tương lai!”

Lại thêm một ánh sáng nữa “lóa” lên đến chói “lòa”.

Trở về với thực tại. Cũng đồng nghĩa với việc tôi đã trở lại với căn phòng thờ của ngôi nhà thân thương.

Tôi từ từ mở mắt thì liền trông thấy một vật thể phát ra ánh sáng trắng đang lơ lửng ngay phía trên đầu mình.

Tạo hình của nó thì giống như một thanh Katana, một loại vũ khí ở miền cực Đông.

Và quan trọng hơn là vật thể mang thanh kiếm Katana bỗng dưng bay thẳng đến, đâm xuyên vào ngực tôi chỉ trong nháy mắt.

Tôi không cảm thấy đau đớn gì, mà chỉ có chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, vật thể ánh sáng mang hình dáng Katana kia bỗng xuất hiện và bay vòng quanh cơ thể tôi như một bóng ma.

Khi tôi đưa tay chạm vào thì vật thể đó không còn phát sáng nữa, mà đã hoàn toàn biến thành một thanh Katana thật sự.

Một thanh Katana thật sự có sức nặng, có hương vị của kim loại và nhiều thứ khác.

Một thanh Katana màu trắng với hoa văn con rồng phương Đông miệng ngậm một bông hoa, trải dài trên bao kiếm.

Một thanh Katana hàng thật từ đâu bỗng dưng xuất hiện gọn trong tay tôi.

Nhưng đây không phải là lúc để tôi quan tâm đến nó.

- Tìm… thấy… em… rồi… Shi… no… mi… ya…

Thầy quái vật đã phát hiện ra tôi từ bên ngoài khung cửa sổ kính.

Tôi đã quên kéo tấm màn ở phòng thờ nên đã tạo cơ hội cho thầy ấy tìm ra tôi.

Thầy quái vật dùng chính cái thân thể to quá khổ của mình, thực hiện một cú đâm trực diện vào, phá nát cái phòng thờ, khiến cho mọi thứ bị đổ vỡ không thương tiếc.

Tôi cũng vì không kịp phản kháng, nên đã bị sức ép đánh bay ra khỏi căn phòng.

Tôi “lồm ngồm” ngồi dậy, nhưng với tình thế hiện tại thì hoàn toàn không thể trốn thoát.

- Bắt… được… rồi… Shi… no… mi… ya… Hãy… thuộc… về… tôi… Shi… no… mi…ya…

Giờ thì em biết thầy yêu em một cách mãnh liệt rồi.

Nhưng nếu là một cô gái bình thường, thì thật sự, thầy sẽ khiến cho họ sợ đến rùng người khi cứ “chưng” ra cái bộ mặt quái gở đó đấy.

- Em… là… của… tôi… Shi… no… mi… ya…

Thầy ấy vươn lòng bàn tay to lớn tính tóm trọn lấy tôi.

Tôi đã quyết rằng sẽ không chấp nhận trở thành “tình nhân đêm” của thầy quái vật nên cho đến phút cuối, cũng quyết phản kháng đến cùng.

Có sẵn vũ khí trong tay, tôi vung Katana chém thẳng lên một đường, cắt đứt đi cánh tay đen trụi của thầy ấy.

Thầy quái vật bắt đầu cất lên tiếng hét la thất thanh.

- Đau… đau… đau…

Thanh Katana này thật kỳ lạ.

Lưỡi kiếm mỏng hơn bất kỳ loại vũ khí nào, nhưng độ sắc bén của nó thì cũng tuyệt vời hơn bất kỳ món vũ khí nào. Điều đặc biệt hơn rằng càng chém vào cái thứ bóng tối kia, thì lưỡi kiếm càng tỏa sáng mãnh liệt. Và cái tay bị chặt đứt kia cũng hóa thành tro tàn ngay sau đó. Thầy quái vật cũng không có dấu hiệu hồi phục.

- Em… em… chém… tôi… Em… làm… đau… tôi… Tại… sao… Shi… no… mi… ya…

Trông thầy quái vật có vẻ rất sợ thanh kiếm này nên chủ động lùi lại sau khi bị tôi chém.

Nhưng chắc vì vẫn chưa chịu từ bỏ con bé tóc trắng bạch kim này nên thầy ấy một lần nữa lại lao đến.

Với kinh nghiệm luyện tập kiếm đạo suốt hơn mười năm nay, tuy là lần đầu tiên chạm tay vào kiếm thật, nhưng tôi lại không cảm thấy khó khăn gì khi sử dụng thanh Katana này.

Thầy quái vật tự biến cánh tay còn lại thành một thứ gì đó nhọn nhọn như mũi thương… thôi thì cứ tạm gọi nó là mũi thương đi.

Thầy ấy liên tục đâm vào tôi nhiều nhát với tốc độ rất nhanh.

Tôi cũng chỉ đơn thuần là dùng thanh kiếm này để chống đỡ lại mà thôi.

Cả căn nhà gần như tràn ngập trong cái âm thanh hai loại kim khí va chạm vào nhau đến chói tai.

Nhưng kỳ lạ rằng càng đánh, càng vung kiếm vừa cản đòn vừa đánh trả, tôi lại có cảm giác như mình dần trở thành một với thanh kiếm.

Cơ thể tôi như nhẹ đi, tựa như sự mỏng manh của chính thanh kiếm này. Tôi có thể luồn lách và thực hiện những đường kiếm điêu luyện đến nỗi chính bản thân cũng phải ngạc nhiên vì chưa từng một lần, mình làm được điều tương tự.

Tôi đã gây ra được khá nhiều vết thương cho thầy quái vật.

Các đòn đánh của thầy tuy nhanh, nhưng thực ra lại rất lung tung và thiếu tổ chức. Chỉ cần dõi theo một chút, là tôi hoàn toàn có thể nắm bắt được hướng tấn công của thầy ấy. Rồi dần dần thì để lộ ra nhiều sơ hở hơn. Còn tôi thì chỉ đơn giản là chém vào những chỗ sơ hở ấy. Kết quả là tôi đang dần chiếm được thế thượng lưu, mà trong khi thầy ấy còn không chạm được vào một sợi tóc của tôi.

- Shi…no… mi… ya…

Thầy ấy nổi điên lên rồi đúng không?

Cảm thấy khó chịu khi con nhỏ này cứ luồn lách qua lại hoài chứ nhỉ.

Cả thân thể ngùn ngụt bùn đen của thầy quái vật bỗng gia tăng lượng bùn lên khá nhiều. Và đòn tấn công của thầy ấy bất chợt phi đến từ ngay bên dưới sàn nhà. Một mũi thương khác đâm xuyên qua sàn gỗ dưới chân, đâm thẳng vào tôi.

Tôi kịp thời dùng lưỡi kiếm để cản lại nên thoát chết. Nhưng vì lực đâm lần này mạnh hơn rất nhiều, nên cả cơ thể tôi cũng vì thế mà bị đẩy phốc lên cao vút.

Thầy quái vật lại triệu hồi ra nhiều mũi thương nhỏ hơn và đâm thẳng lên chỗ tôi.

Mặc dù bị đẩy lên cao, nhưng tôi vẫn có thể vung kiếm chém bật đi bất cứ mũi thương nào đến gần mình.

Tôi đã tận dụng lợi thế gia tốc trong quá trình rơi xuống. Sau đó thực hiện một cú xoay vòng ngoạn mục và thực hiện một đường kiếm chém dọc theo phương thẳng đứng.

Tôi cảm nhận được lưỡi kiếm đã chạm đến thầy quái vật.

Nó cắt qua được lớp bùn dày đặc kia và thật sự đã chém thầy quái vật ra làm đôi.

Tôi ngã xuống đất, lăn lông lốc một đoạn dài.

Tôi ngước lên nhìn thì trông thấy thầy quái vật đang cất lên tiếng gào thét đến rợn người, trước khi cơ thể thầy ấy từ từ tách ra làm đôi. Thầy ấy giằng giũa trong cơn đau một thoáng chốc rồi từ từ bất động. Lớp bùn đen từ từ trôi xuống nhuốm thẫm nền đất, để cho tôi có thể nhìn ra được gương mặt quen thuộc của thầy giám thị.

Tôi cứ nghĩ rằng đòn dứt điểm vừa rồi đã cứu thầy thoát khỏi quá trình hóa Majuu. Nhưng không phải.

Thầy ấy lặng lẽ nhìn tôi, với cánh tay còn lại như cố gắng với đến tôi.

Khóe miệng thầy khẽ cất ra từng lời ngắt quãng.

- Shi… no… mi… ya… Tôi… yêu…

Những lời sau cùng ấy rút cuộc cũng không thể đến được tôi một cách trọn vẹn, dẫu cho tôi cũng đã biết được trước câu nói đó đầy đủ là gì.

Cơ thể thầy giám thị vỡ vụn ra thành nhiều mảnh và dần dần hóa thành những tàn tro rồi lặng lẽ bị cuốn đi bởi cơn gió lạnh của đầu thu.

Tôi lặng lẽ bước vào bên trong căn phòng viết tiểu thuyết của mẹ nay gần như đã trở thành một đống đổ nát.

Tôi lục lọi dưới ngăn kéo tủ và tìm ra được một chiếc đĩa CD lớn.

Tôi đặt chiếc CD lên chiếc máy nhạc chạy đĩa bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn không bị hư hỏng. Và tiếng nhạc từ đấy cũng bắt đầu được cất lên.

On a wagon bound for market

There’s a caf with a mournful eye.

High above him, there’s a swallow

Winging swiftly through the sky

How the winds are laughing.

They laught with all their might.

Laugh and laugh the whole day through.

And half the summer’s night.

Dona, dona, dona, dona

Dona, dona, dona, do

Dona, dona, dona, dona

Dona, dona, dona, do.

Tôi bước đến chỗ chiếc máy bán nước tự động mà mẹ tôi “làm màu” mua luôn một cái cho nó “oách”, để lấy một lon nước ép chanh dây. Sau đó thì bước ra chỗ hành lang gỗ và ngồi xuống trước căn phòng làm việc bị đổ nát để có thể nghe được tiếng nhạc rõ hơn.

Mẹ tôi, bà ấy vẫn thường hay sưu tập những thể loại nhạc như thế này để vừa thư giãn vừa làm việc.

Tôi cũng được một vài lần nghe, nhưng chắc là do không hợp nên tôi chẳng thấy nó hay gì hết. Và bây giờ thì nó… cũng không có gì là thú vị.

Tôi chỉ mở nghe vậy thôi, dù cho chẳng thích thú gì.

Nhưng vừa ngồi, vừa uống nước ép chanh dây, vừa nghe nhạc như thế này cũng không hẳn là tệ.

Ngồi ngẫm lại mọi thứ.

Chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ vậy.

Riết rồi không phân biệt được đâu là thật và đâu là mơ.

Nhưng chắc chắn, tôi không phải là kẻ thường hay mộng mơ.

Nhìn mãi về hướng thanh Katana màu trắng cắm giữa nền cát, tôi tự hỏi trong lòng mình một điều gì đó mà đến chính bản thân cũng không biết.

Thứ sức mạnh kỳ bí này đã đến bên tôi, đúng như nguyện ước sâu kín nhất mà mình đã cố tình che giấu nó. Như thể nó đang muốn nói rằng “Hãy làm điều mà mình khao khát muốn làm nhất”.

Điều mà tôi khao khát nhất.

Tôi có thứ đó…

Tôi đưa tay lấy trong túi áo của mình ra một chiếc điện thoại cảm ứng hoàn toàn khác với cái mà tôi thường hay sử dụng.

Đây là điện thoại cảm ứng của mẹ tôi.

Bà ấy đã để nó lại, trước khi biến mất hoàn toàn trong nhiệm vụ mười năm trước. Hoặc cũng có thể là bà ấy đã quên mang theo nó. Dù là lý do gì thì trong thời gian mười năm trở lại, chiếc điện thoại vẫn còn hoạt động được. Và bây giờ, tôi đã mở nó lên sau từng ấy năm bất động.

Hình nền chính là hình của hai chị em lúc tôi còn nhỏ.

Sau đó, tôi kiểm tra vào mục tin nhắn, và trong đó, thể hiện ra những dòng tin nhắn mới nhất của mười năm trước. Và nhờ đó, tôi hiểu được rằng mệnh lệnh của nhiệm vụ năm ấy được gửi đến chính từ cung điện của hoàng tộc Kain. Hay nói cho dễ hiểu nhất, đây chính là tin nhắn mệnh lệnh của nhà Vua lúc bấy giờ.

Trong tôi lúc này bỗng mách bảo rằng nếu như có thể hỏi được cho ra lẽ, thì nhiều khả năng, tôi sẽ tìm được thông tin gì đó về người mẹ và người chị đang mất tích.

Tôi quyết định rằng sẽ đi một chuyến đến cung điện, dù rằng đây sẽ là một chặng đường xa hơn rất nhiều so với việc đến ngân hàng lãnh tiền trợ cấp.

Nhưng trước khi đi, tôi cần phải chuẩn bị một vài thứ.

Tôi trở vào trong phòng ngủ riêng của mình để lấy những thứ quan trọng cần mang theo. Chỉ đơn giản là vài bộ đồ có thể thay được và mấy loại dụng cụ cá nhân không thể thiếu. Cho hết vào một chiếc balo là ổn.

Sau đó, tôi tạt ngang qua phòng riêng của chị.

Ngày nào tôi cũng vào để dọn dẹp nên cũng không có gì là lạ khi tôi biết rõ được từng món vật dụng cũng như vị trí của chúng.

Tôi lượn mắt đảo hết một vòng và quyết định sẽ mang theo chiếc Headphone đắt tiền nhất mà chị ấy từng khoe, cùng với chiếc máy nghe nhạc đã có sẵn hơn 1000 bài hát trong đó. Dĩ nhiên là không thể quên mang theo đồ sạc hờ cho máy nghe nhạc hết pin.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ khi tôi thoáng trông thấy một chiếc chìa khóa được đặt trên bàn làm việc của chị.

Tôi suy nghĩ trong phút chốc rồi cũng quyết định lấy chiếc chìa khóa mang theo bên người.

Kế đến, tôi quay trở lại chỗ phòng làm việc của mẹ.

Tôi mở ngăn kéo xem có thể mang theo được thứ gì. Và cuối cùng cũng chọn hai thứ, một là cặp mắt kính không độ để bà ấy giả danh tri thức. Món thứ hai chính là cuốn sách “Minerva Du Hí: Hành trình đến vùng Hoàng Hôn ở phía Đông”.

Vẫn còn chiếc máy chạy đĩa đang chơi nhạc.

Tôi đã tính tắt nó đi, nhưng một suy nghĩ kỳ lạ chợt nảy ra trong tâm trí tôi lúc ấy. Tôi quyết định cứ để cho bài nhạc đó vang lên cho đến khi nó không còn có thể phát ra được nữa.

Tiếp theo, tôi bước vào gara để xe.

Mẹ tôi là Phù Thủy vĩ đại nhất mà, nên luôn được hoàng tộc Kain trọng dụng. Bà ấy luôn nhận được các món quà có giá trị, bao gồm cả một con siêu xe bốn bánh đời mới nhất mà tôi hoàn toàn “mù tịt” về hãng của nó. Chỉ biết rằng nó chạy khá êm và điều hòa cũng rất ổn định.

Tôi thì chưa có bằng lái xe hơi, nên không thể dùng nó rồi.

Nhưng tôi hoàn toàn có thể dùng con xe Motor mang tên Snow Leopard của chị hai. Tôi vừa mới thi bằng lái xe motor mới đây và vừa nhận bằng. Thế nên, tôi có toàn quyền sử dụng chiếc xe này giao thông trên đường mà không sợ bị trách phạt.

Tiếng xe motor ồ ồ vang khắp nơi.

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong.

Hành lý đã cho hết vào cốp.

Chiếc máy nghe nhạc đã được mở, nối liền với chiếc Headphone bluetooth trên đầu.

Tôi lái chiếc motor ra khỏi cửa, và lặng lẽ ngoảnh đầu lại nhìn căn nhà một nửa đã trở thành đống đổ nát.

Đây chắc chắn chưa phải là lời tạm biệt.

Cho đến khi ấy, nhất định, cả ba người chúng tôi sẽ cùng quay trở lại.

Vững tin vào suy nghĩ đó. Tôi kéo chiếc kính lái xe xuống che đi đôi mắt mình, và bắt đầu chạy vút đi trong tiếng nhạc phát ra từ bên trong căn nhà mỗi lúc một nhỏ dần.