Enra là một trong những cường quốc đứng đầu về khá nhiều lĩnh vực khác nhau. Khi nhắc đến Enra, có lẽ mọi người sẽ nghĩ ngay đến điểm đặc trưng nổi bật nhất chính là ba tòa tháp cao sừng sững phía trước kia.
Xin thưa đó không phải là tháp đâu.
Vì sẽ chẳng có tòa tháp nào mà lại cao đến độ xuyên thủng cả bầu trời như thế. Mà kể cả khi là có đi nữa, thì cũng sẽ không có một ai hay một du khách nào lại đến tham quan nơi ấy.
Lý do đơn giản là vì nó cao xuyên cả bầu trời như thế, thì dù có lên được nơi cao nhất và nhìn xuống, cũng không thấy được gì cả bởi lẽ mây che lấp đi quang cảnh thành phố hết rồi. Nếu có thì cũng chỉ là mây mây và mây thôi.
Nhưng, lý do chính yếu nằm ở chỗ, ba tòa nhà cao đó không phải tháp. Vì đó, thực chất chính là cung điện Priah, nơi ở dành riêng cho người cai trị Enra dưới tư cách một vị Vua, cùng với gia đình hoàng tộc của người.
Enra có tổng cộng hai mươi tám quận, và cung điện Priah ngự trị ngay quận một, cũng là quận trung tâm của cả đất nước.
Vì là trung tâm đầu não, hay có thể xem như là thủ đô của Enra, một nơi có dính dáng đến các thế hệ hoàng tộc như vậy, một lẽ hiển nhiên rằng dân thường không được phép lui đến nếu không phải là những người có liên quan đến hoàng tộc.
Không sai.
Chỉ có những cá nhân có liên quan đến hoàng tộc hay giới quý tộc, thì mới được quyền đến quận một. Thế nên tôi đang trên đường thẳng đến cung điện Priah. Và khi dừng trước khu vực cổng vào có lính gác đứng canh thì.
- Không phải quý tộc, thì tuyệt đối không được phép vào!
Đúng như những gì tôi đã nghĩ từ trước. Quả nhiên phải là người đặc biệt, nếu không thì còn lâu.
Tôi đã dự tính được chuyện này trước sau gì cũng xảy ra nên đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng.
Tôi lấy trong túi áo khoác của mình ra một tấm thẻ căn cước… mà nó có thật sự là thẻ căn cước hay không thì đến chính tôi cũng chẳng biết nữa.
Người lính canh gác nhận lấy tấm thẻ từ tôi với ánh mắt không khỏi nghi ngờ.
Tôi đây chẳng dám làm điều gì bậy bạ đâu trong khi anh đang lăm lăm khẩu súng thế kia.
Người lính mang tấm thẻ đi vào đồn canh trong phút chốc. Sau đó, anh ta bỗng dưng mở bật cửa một cách đầy bất ngờ. Anh ta chạy thẳng ra chỗ tôi với nét hớt hải trên gương mặt. Tôi còn để ý thấy rất rõ cái nét hoảng hồn, sợ sệt đến tái xanh còn in rất rõ trên mặt. Không những thế, anh ta còn đột nhiên đứng thẳng lưng, và tay phải đưa chéo lên trán như trong quân đội.
- Xin thứ lỗi!
A… thái độ thay đổi hoàn toàn luôn rồi.
- Vì tôi mới nhận công việc chưa lâu, nên không nhận ra con gái của Phù Thủy Thời Không Saya – sama. Mong được tha thứ!
A… thì ra là lính mới.
Mà dù cho là mới hay cũ, thì tôi thiết nghĩ chắc cũng rất ít người biết đến cô con gái thứ hai của Phù Thủy tối thượng Shinomiya Saya. Nếu là Shinomiya Mikasa, thì chắc là họ sẽ nhận ra ngay. Thế nên là tôi cũng không để bụng nếu như anh ta không nhận ra tôi.
Anh lính thân thiện trả lại tấm thẻ cho tôi rồi nhanh chóng cho kéo khung bảo vệ và mở cánh cổng lớn phía sau.
- Xin chúc ngài một ngày tốt lành!
Giờ thì không chỉ riêng anh lính, mà tất cả những binh lính canh gác còn lại cũng đứng nghiêm chào tôi thành kính như thế.
Tôi tiếp tục vặn tay ga và di chuyển qua cánh cổng lớn.
Thật lòng mà nói thì tấm thẻ tôi đã đưa cho anh ta được lấy từ ngay trong phòng làm việc của mẹ.
Trước khi khởi hành, tôi đã chuẩn bị hành lý, cũng như phải đắn do suy nghĩ xem mình nên mang theo những thứ gì cần thiết cho chuyến đi. Đồ của chị, thì là chiếc máy nghe nhạc cùng tai nghe với con xe motor phân phối lớn này. Còn của mẹ, thì tôi mang theo cặp mắt kính không độ mà bà ấy hay dùng để giả trí thức mỗi khi ngồi viết tiểu thuyết, đi kèm với tấm thẻ tạm gọi là căn cước này.
Nhiều khả năng, sau khi kiểm tra thông tin bên trong tấm thẻ, anh lính biết được đây là thẻ của Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya, nên mới thay đổi thái độ như thế.
Nhưng như vậy cũng khá là đáng lo nếu lỡ như có một kẻ nào đó lấy cắp tấm thẻ này rồi giả dạng người nhà của Phù Thủy Thời Không thì sao?
Lý ra, họ không nên dễ dàng để một người lạ như tôi qua mới đúng.
Hoặc cũng có thể là trong tấm thẻ này, có lưu trữ một loại thông tin nào đó và cũng bằng một cách nào đó, họ phân biệt được ai với ai.
Nói chung là tôi chẳng biết đâu.
Sau khi được phép đi vào khuôn viên của cung điện Priah, tôi lái xe thêm mười phút nữa trên con đường duy nhất có hai dãy đèn hai bên đường với một rừng cây xung quanh. Phải thừa nhận rằng cung điện rộng lớn một cách không cần thiết… thật sự là như thế.
Sau cùng, tôi đã đến được nơi cần đến.
Xuất hiện trước mắt tôi lúc này chính là sự to lớn của cung điện Priah, nói rằng diện tích của nó bao trọn cả một quận thành phố như thế này không hề sai chút nào. Tôi ngước cổ lên nhìn cái độ cao xuyên thủng trời kia đến độ nếu như không dừng lại kịp thời, thì sẽ bị ngã bổ nhào ra phía sau.
Trước mặt tôi bây giờ… ý là ở dưới mặt đất là một cánh cổng lớn khác. Nhưng lần này thì nó hoàn toàn rộng mở như đang chào đón tôi vậy. Trái ngược với sự an toàn lúc ở ngoài.
Nó đã có ý muốn mời thì tôi cứ vào thôi.
Tôi tiếp tục lái chiếc motor, nhưng chỉ dám di chuyển nhẹ nhàng để tránh gây ra tiếng động lớn.
Vừa đi, tôi để ý thấy bên cánh phải là một đội quân binh sĩ của hoàng tộc hiện đang tham gia vào một trận chiến luyện tập với kiếm và thương.
Bên trái thì là một đội khác nhưng lại luyện tập về việc bắn súng, thế nên cứ mấy giây, thì sẽ lại nghe thấy tiếng súng bất chợt khiến người khác không tránh khỏi bất ngờ.
Tính ra thì họ cũng siêng năng chăm chỉ thật.
Bây giờ chỉ mới có 5h45 sáng thôi mà họ đã luyện tập nặng như vậy. Nếu là tôi thì sẽ bắt đầu khóa luyện tập của mình trễ hơn thế nhiều, có khi sẽ dở thói lười rồi mặc kệ luôn. Nhưng điều đó không có nghĩa bản tính tôi là một kẻ siêu lười biếng đâu. Chỉ là thi thoảng tôi trở nên như thế thôi.
Sau cùng thì tôi cũng đã đến trước bậc thang cao lớn để đi lên hướng cửa vào của cung điện. Nhưng vì các bậc thang không hề có con đường mòn dốc nên chắc chắn, không thể dắt xe lên được, và tôi không còn sự lựa chọn nào khác là tạm thời rời xa Snow Leopard trong một khoảng thời gian ngắn.
Đứng đây và đợi nhé. Tôi sẽ quay trở lại ngay, cộng sự à.
Tôi đã định tự tay mình là người mở cánh cổng ra, nhưng bỗng dưng, người thực hiện việc ấy không phải là tôi, mà là một quý ông lịch lãm trong bộ trang phục vest đen với chiếc cà ra vát đen.
Mà cũng không phải là do quý ngài ấy tự tay mở. Chính hai cánh cổng nó tự mở ra như thể được trang bị hệ thống tự động. Và ngay phía sau là quý ông ấy đang đứng mà thôi.
Quý ông lịch lãm càng tỏ ra thanh lịch trang nhã hơn khi nhẹ nhàng cúi đầu chào tôi.
- Rất hân hạnh được đón tiếp người, con gái của Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya, ngài Noel. Chào mừng đến với cung điện Priah!
Cảm giác khi được một ai đó chào mình với vẻ cung kính như thế thật kỳ lạ nhưng cũng khá đỗi mới mẻ đối với một con nhỏ đã sống một mình suốt mười năm trời ròng rã. Nhưng cũng xin nói thật một điều rằng nếu giả sử như ngày nào mình cũng được đối đãi như thế này, thì chắc tôi sẽ tìm cách rời khỏi chốn này càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ cảm thấy hơi chút ái ngại, khó chịu khó ở như thể phụ nữ đến kỳ vậy.
Rõ ràng tôi không phải là Công Chúa hay quý tộc gì cả. Nên chắc chắn, tôi sẽ không hợp với những hình thức mang tính trịnh trọng như thế này.
Quý ông lịch lãm ấy tự giới thiệu.
- Tôi là Lean, quản gia của cung điện, và cũng đương nhiệm vị trí quân sư tạm thời của đức Vua. Từ giây phút này trở đi, xin phép được hướng dẫn ngài Noel đến gặp đức Vua và vương Hậu. Xin hãy đi lối này!
Và tôi cũng đi theo người ông ấy.
Lean nói rằng bản thân vừa là quản gia, nhưng cũng vừa là quân sư của đức Vua, vậy ắt hẳn đây phải là người mà đức Vua vô cùng tin tưởng, cũng như có vai trò không thể thiếu.
Nhưng, tôi có tự hỏi rằng hai chữ “tạm thời” ấy, có phải ý muốn nói rằng Lean sẽ không nắm giữ vị trí quân sư này quá lâu.
Cũng có thể do tôi là đứa hay suy nghĩ sâu xa mọi vấn đề, nên cũng có cái nhìn hơi trật ra khỏi đường ray bình thình đôi chút.
Nhưng nhiều khi Lean tự cho rằng bản thân không thể sánh ngang được với cựu quân sư đắc lực nhất của đức Vua là Phù Thủy Thời Không, nên ông ấy cũng không dám tự nhận bản thân như cánh tay trái đắc lực nhất.
Có thể, Lean sẽ rút khỏi vị trí này ngay sau khi Shinomiya Saya trở lại.
Bà ấy… không đáng để được tôn kính đến chừng ấy đâu.
Một con người sống thì bê tha, lười biếng, thích gây ra một mớ hổn đốn để con gái mình đi giải quyết hậu quả, hay suốt ngày tỏ ra như một đứa trẻ lắm rắc rối đó, rõ ràng là chẳng xứng đáng để được tôn vinh đâu.
Nói thật đấy.
Thế nên là Lean à. Tôi có một lời khuyên chân thành là ông nên tự hào mà “đá” bà ta ra và ung dung nhận lấy vị trí vinh hạnh đó cho bản thân mình thì hơn.
…
…
Vậy là tôi sắp được diện kiến người trị vì của cả Enra.
Đối với tôi mà nói cái danh hiệu “Vua” không phải là thứ có thể dễ dàng có được.
Nếu là ở những quốc gia khác, thì đó hoàn toàn là do các cuộc tổng tiến cử của đông đảo người dân sinh sống trong vương quốc ấy.
Nhưng còn đối với Enra, thì hoàng tộc Kain đã trị vì đất nước từ thuở sơ khai. Và ai ai cũng đều đặt một niềm tin lớn lao vào điều ấy như một lẽ tự nhiên. Tuy nhiên, không một ai thể hiện sự bất mãn hay không hài lòng cả. Việc người dân ủng hộ Hoàng tộc Kain hãy tiếp tục trị vì Enra là điều không thể tránh khỏi, bởi lẽ niềm tin của họ vào cái tên Kain từ bao đời nay, vốn không hề bị phản bội.
Tôi sẽ không nói quá sâu vào những thứ liên quan đến Hoàng tộc như chính sách trị vì hay đối sách ngoại giao, vì đó vốn dĩ không phải vấn đề của tôi. Nếu có liên quan, thì may ra chỉ có dính líu một chút đến với Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya. Nhưng với tính cách của bà ấy, tôi có thể khẳng định trăm phần trăm rằng bà ấy, sẽ đánh bài chuồn trước những vấn đề nhức đầu trên, bởi lẽ tính cách cũng như con người bà ấy là một cỗ máy chỉ làm theo bất cứ điều gì tự bản thân bà ấy muốn.
Đôi khi, tôi cũng thi thoảng tự hỏi rằng công việc của bà ấy dưới cương vị là Phù Thủy mạnh nhất Enra, hay quân sư đắc lực của Hoàng đế Kain, thực chất là gì. Cũng như vai trò của bà ấy, vốn dĩ ra sao.
- Quý cô Shinomiya Noel. Chúng ta chuẩn bị diện kiến Đức Vua, Hoàng Hậu, các Hoàng Tử và các Công Chúa. Xin hãy sẵn sàng!
Thành thật mà nói thì tôi cũng có một chút áp lực.
Dẫu cho trong quá khứ, không ít lần tôi đã phải đứng trước đám đông chỉ để thuyết giảng một chuyên đề khoa học, và tất cả những người lắng nghe đều là những nhà khoa học đồng nghiệp, có mặt có tiếng trong giới nghiên cứu mà tôi không thể nói năng một cách bậy bạ. Nhưng nhiêu đấy cũng không đủ khiến tôi phải cảm thấy lo toan bằng việc này.
Cánh cửa lớn đó được mở ra hai bên, và tôi chỉ đơn thuần bước vào bên trong với một tâm trạng đầy lo lắng.
Đây là đại sảnh chính diện kiến Đức Vua chứ nhỉ.
So với mức độ rộng lớn và khang trang của nó thì chắc chắn sẽ là như thế rồi.
Nếu phải so sánh với dinh thự của Phù Thủy Thời Không thì rõ ràng nó sẽ rộng bằng cả phòng khách cộng với gian phòng ngủ. Chưa kể đến những tình tiết xung quanh khiến tôi đến choáng ngộp. Nhưng khi nhìn kỹ thì quả thật nếu như thiếu những tình tiết hoa văn đó, thì không thể nói rằng nơi đây là sảnh chính của một tòa lâu đài… một tòa lâu đài mang phong cách hiện đại có các tháp cao tầng xuyên thẳng chọc trời.
Ở phía trên cao, có hai chiếc ghế được đặt ngay tại vị trí quan trọng nhất của căn phòng, kế bên còn thêm một vài chiếc ghế khác mang kích thức nhỏ hơn. Và tất cả, đều được yên vị bởi năm nhân vật đặc biệt.
- Shinomiya Noel, xin được diện kiến Đức Vua, Hoàng Hậu, các vị Hoàng Tử cùng các vị Công Chúa. Xin kính chúc Hoàng tộc Kain luôn mãi được trường tồn!
Không phải là tôi không biết phép nghĩa.
Tôi hoàn toàn hiểu được những điều được xem như tiên quyết nhất và cơ bản nhất trong giao tiếp. Và nếu nói rằng tôi không học được gì từ người mẹ “kỳ quặc” của mình, thì đó hoàn toàn là lời nói dối.
Đối mặt với Hoàng tộc, phải biết cách ứng xử sao cho phải phép. Đây cũng là điều cực đỗi quan trọng mà ngay cả một đứa trẻ thường dân cũng phải biết.
Nhưng mà tại sao mãi vẫn không thấy hai tiếng “bình thân”.
Phải chăng là do tôi đã làm sai ở đâu đó rồi.
Do tôi hành lễ không đúng cách. Hay do trang phục của tôi không phù hợp khi diện kiến Đức Vua.
Nếu thật sự là do bộ thường phục này thì chắc chắn, vị quản gia khi nãy sẽ nhắc nhở tôi, huống hồ chi, chính ông ấy cũng nói rằng bộ đồ này hoàn toàn phù hợp, và Đức Vua lẫn Hoàng Hậu sẽ không phán xét một ai đó qua dáng vẻ bên ngoài.
Là do tôi đã sai ở đâu được nhỉ.
- Shinomiya Noel. Hãy ngẩng mặt lên cho ta xem!
Điều này cũng khá lạ vì nào giờ, tôi chưa bao giờ nghe đến việc Đức Vua yêu cầu một thường dân ngước mặt lên cho ngài xem.
Ý tôi là việc đang cúi chào, thì tuyệt đối không được phép ngước mắt lên, vì đó sẽ là khi quân phạm thượng, sẽ bị mang trọng tội. Nhưng riêng lần này, đích thân ngài ấy đã nói tôi hãy ngẩng đầu lên, thành thử ra tôi sẽ… không làm đâu.
- Hãy ngẩng lên, ta cho phép!
Có lẽ vì đã hiểu ra lý do thật sự, nên ngài ấy mới nói rõ ràng như vậy.
Thôi thì đành chiều lòng người quan trọng.
Tôi vẫn chưa muốn bị tống giam khi độ tuổi vẫn còn quá trẻ.
Tôi đã ngước lên một cách chậm rãi vì trong lòng vẫn còn chút hoài nghi.
Mà cái nét nhìn từ các nhân vật quan trọng đó thẳng về phía tôi sao thật… “thân thương”.
Tôi không quen sử dụng từ ngữ miêu tả cho lắm, bởi vì tôi là con người của khoa học, chứ không phải văn chương.
Nhưng nếu xét trên kinh nghiệm đã đọc không biết bao nhiêu tác phẩm của Phù Thủy Thời Không thì từ ngữ tôi có thể sử dụng được trong trường hợp này sẽ là “thân tình”.
Đức Vua, Hoàng Hậu, và các vị Công Chúa Hoàng Tử, cả sáu con người ấy đều nhìn về hướng tôi với ánh mắt tràn đầy sự thân thương đúng như tôi đã nói.
Một sự thân thương như thể các vị phụ huynh dành tặng cho đứa con lâu ngày không gặp. Một sự thân thương như các anh chị em cũng dành tặng cho nhau sau khoảng thời gian rất dài. Một sự chân tình mà có thể nói rằng là các thành viên trong gia đình với nhau.
Hay là họ đang nhầm lẫn tôi với ai đó.
Tôi có suy nghĩ như thế và vô tình quay đầu về phía sau để kiểm tra xem liệu có còn ai đang ở đây, và cũng là để xác minh lại rằng liệu mình có đang nhầm lẫn điều gì. Nhưng ở đây, thì ngoài tôi ra, chỉ còn có mỗi cánh cổng to lớn mà khi nãy, tôi vừa mới bước vào.
- Là lỗi của ta. Xin lỗi vì đã khiến cho ngươi cảm thấy hoang mang!
Cũng thật kỳ lạ khi Đức Vua lại tỏ ra như một con người vừa mắc phải sai lầm.
Ấy thế mà tôi cứ nghĩ rằng, làm Vua của một nước, thì trong mọi tình huống, đặc biệt là trước mặt thường dân, thì càng không được phép để lộ ra sai sót của mình. Vì đó sẽ là nhược điểm chí mạng, kéo đến những hệ lụy không mong muốn trong tương lai sau này.
Sau khi đã chấn chính lại bản thân mình, họ đều thể hiện ra một nét trang nghiêm quý phái của giới Hoàng tộc.
- Lần đầu tiên đến với Lâu đài Priah. Ắt hẳn ngươi vẫn còn bỡ ngỡ một vài điều. Nhưng thật tâm mà nói, chúng ta luôn mong muốn được gặp ngươi một lần, con gái của Đại Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya. Một lần nữa, Hoàng tộc Kain chúng ta vinh hạnh được đón tiếp ngươi!
Những lời có cánh ấy rõ ràng là không phù hợp với tôi một chút nào cả.
Thật sự là như vậy. Tôi hoàn toàn không quen chút nào.
Nhưng bản thân vẫn phải cố gắng kìm nén để không làm phải điều gì kỳ cục.
- Xin cảm ơn, Đức Vua. Ơn nghĩa này, tiểu nhân như thần thật sự không dám!
Lại nữa rồi.
Ngay sau khi tôi vừa cất tiếng nói, thì thái độ của họ đối với tôi lại giống hệt như ban nãy. Lại là cái nét bồi hồi “thân thương” đến từ Hoàng Hậu cùng các Hoàng Tử lẫn Công Chúa.
Tôi thật sự tự hỏi rằng điều đó mang ý nghĩa là gì.
- Thế thì chẳng hay, ngươi đến Priah có việc gì. Nghe nói rằng ngươi có nguyện vọng muốn được diện kiến ta vì vấn đề quan trọng?
- Vâng. Thần xin phép được mạo muội đề cập đến một chuyện. Đó chính là chuyện của Phù Thủy Thời Không, Shinomiya Saya, mẹ của thần, và Mãnh Vương Huyết Tổ, Shinomiya Mikasa, chị của thần!
Tôi không nghĩ rằng sẽ thật hấp tấp khi bỗng dưng hỏi ngay về việc đó. Bởi lẽ lý do tôi đến đây, hoàn toàn cũng do nó thôi.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện Hoàng tộc Kain sẽ tỏ ra bối rối, hay không muốn trả lời câu hỏi này của tôi. Và quả nhiên, suy tính của tôi một lần nữa lại đúng.
Họ bắt đầu ngoảnh mặt sang hướng khác để tránh đi ánh nhìn của tôi. Hoàn toàn khác xa so với cái tình “thân thương” khi nãy.
Rồi bỗng nhiên, tôi thoáng nghe thấy.
- Nhưng, Shinomiya Saya… còn không có liên quan gì với em!
Tôi có nghe được câu nói đó, nhưng lại không để ý rằng nó đến từ đâu. Từ các vị Hoàng Tử hay Công Chúa, tôi cũng không để ý nữa.
Nhưng điều đó có nghĩa là gì.
- Ngươi muốn biết về điều gì đã xảy đến với Phù Thủy Thời Không, Shinomiya Saya, và Mãnh Vương Huyết Tổ, Shinomiya Mikasa vào mười năm trước?
- Vâng. Đó cũng chính là nguyện vọng của thần. Mong được Đức Vua và Hoàng Hậu chấp thuận!
Thái độ của họ rõ ràng là rất bất thường khi tỏ ra băn khoăn như thể đang phải đưa ra một quyết định gì đó rất khó khăn. Điều ấy còn thể hiện rõ ràng hơn trên gương mặt của các vị Hoàng Tử Công Chúa, nhất là khi cô Công Chúa lớn nhất lại chính là người nắm lấy tay áo của Đức Vua như thể không muốn ngài nói ra.
Tôi bắt đầu có những thắc mắc trong đầu.
Không… chính xác hơn là tôi đã có những câu hỏi ấy từ rất lâu rồi, và bây giờ thì quyết định đối mặt với nó. Phải chăng rằng Hoàng tộc Kain đang cố tình che giấu đi điều gì đó về Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya trong sự kiện mất tích 10 năm trước.
Rồi không biết họ đã bàn bạc với nhau điều gì, nhưng Đức Vua đã lên tiếng.
- Vụ mất tích mười năm trước của Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương huyết Tổ. Thật đáng tiếc rằng đến chính bản thân ta cũng không rõ!
Hả? Tôi không nghe lầm đó chứ? Không rõ là làm sao?
- Quả thật, mười năm về trước, Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương Huyết Tổ đã nhận yêu cầu từ Hoàng tộc, đi khai phá một tàn tích. Cũng là một nhiệm vụ bình thường như bao lần khác. Nhưng, vì một lý do nào đó, cuộc khai phá vẫn chưa được hoàn thành. Dĩ nhiên, Hoàng tộc Kain đã cử người đi điều tra thì chợt phát hiện ra rằng Phù Thủy Thời Không lẫn Mãnh Vương Huyết Tổ đều đã mất tích một cách đầy bí ẩn. Cho đến thời điểm hiện tại, chúng ta vẫn đang nỗ lực tìm kiếm họ, nhưng đáng tiếc rằng, mọi thứ vẫn đang chìm trong bế tắc!
Không phải chứ. Thế hóa ra việc tôi quyết định đến đây lại trở nên công cốc rồi.
Mà dù sao thì trước khi đến đây, tôi cũng đã tự đặt cho mình rất rất nhiều giả thiết khác nhau, trong đó bao gồm luôn cả việc tôi sẽ nhận được thông tin mang giá trí là hai chữ “trắng tay”, thế nên tôi cũng cảm thấy điều này là chuyện gì đó quá khó hiểu.
Bên cạnh đó, khẽ quan sát thấy ánh mắt của Đức Vua và Vương Hậu, và với kinh nghiệm nhìn người cực kỳ “ít ỏi” của mình thì… tôi cảm giác rằng họ không hề nói dối.
Tôi trả lời một cách rất bình thản.
- Ra là như thế. Vâng, thần đã hiểu rồi. Xin cảm ơn người!
Sau đó, tôi thoáng để ý thấy Đức Vua và Vương Hậu bỗng quay sang nhìn nhau với ánh mắt khá là ngạc nhiên.
Tại sao họ lại có gương mặt đó nhỉ. Tôi thật sự không hiểu được.
- Chỉ vậy thôi sao. Ngươi dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như thế thôi ư?
Đức Vua bỗng dưng đặt câu hỏi đó cho tôi.
Nhưng với tôi, thì điều này cũng cần phải bàn đến à? Rõ ràng như thế còn gì.
- Vâng. Mục đích của thần đến xin phép được diện kiến Đức Vua và Vương Hậu, chính là muốn biết được tung tích của mẹ và chị thần. Nếu như ngay cả Hoàng Tộc cũng đang lâm vào thế khó khăn trong quá trình tìm kiếm như thế, thì thần cũng không còn lý do để tiếp tục gặng hỏi. Chỉ cần biết rằng Enra vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm Shinomiya Saya và Shinomiya Mikasa, với thần nhiêu đó đã đủ rồi!
Với tôi mà nói, có thể họ đang che giấu thông tin gì đó về hai người thân của mình. Nhưng tôi lại không cảm nhận được sự giả dối nào trên gương mặt họ.
Enra cần có Shinomiya Saya, cũng giống như cá cần nước hay con người cần không khí. Sẽ không có chuyện họ làm điều gì đó có lỗi với người thân của Shinomiya Saya hay chính bản thân Phù Thủy Thời Không. Nên tôi có thể tin được rằng không chỉ riêng mình, mà ngay cả Enra vẫn đang tiếp tục tìm kiếm với niềm tin rằng một ngày nào đó, Phù Thủy Thời Không và Vampire mạnh nhất sẽ quay trở lại với họ.
- Ngươi không trách Hoàng tộc, không trách Enra vì đã gây ra sự mất tích này cho họ sao. Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ rất hận chúng ta vì đã giao nhiệm vụ đó cho cả hai người họ!
Đức Vua trông thấy nhưng cũng tự ti và lo xa nhỉ.
- Mẹ của thần và chị hai của thần, họ luôn tự hào khi được đóng góp công sức của mình để phục vụ cho Hoàng tộc Kain lẫn cả Enra. Cứ mỗi khi họ quay trở về từ nhiệm vụ, thần luôn trông thấy nét tươi cười vui vẻ trên gương mặt ngốc nghếch đó của họ. Thần vẫn còn khắc sâu giây phút những lần cả ba người cùng ngồi quanh lửa trại ngoài sân, và nghe hai người họ kể về những điều mình đã trải qua, những con người mình đã được gặp, những pha phiêu lưu giật gân đến thú vị và rất nhiều thứ khác. Thần hiểu rằng với họ, được phục vụ cho đất nước là một vinh hạnh, một niềm tự hào mãnh liệt. Dù cho nhiệm vụ được giao có dễ dàng hay khó khăn đến nhường nào, thì hai con người ngốc nghếch ấy vẫn sẽ dốc hết tâm huyết của mình để hoàn thành. Mà một khi họ đã như thế rồi, thì thần cũng không có cách nào để giữ chân họ lại. Chính vì thế, cảm xúc trong thần hiện giờ rõ ràng không phải là sự căm hận đối với Hoàng tộc hay Enra!
Tôi cũng không rõ cảm xúc trong mình ngay lúc này là gì.
Có lẽ sẽ là một chút hụt hẫng khi vẫn chưa thể tìm ra được tung tích của họ.
Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng không vì thế, mà tôi lại nảy sinh lòng thù hận với Hoàng tộc hay với cả Enra.
Làm sao tôi có thể căm ghét thứ mà mẹ và chị đều đã ra sức bảo vệ cũng như chiến đấu vì nó suốt bao năm nay.
Nét mặt của Đức Vua và Vương Hậu có dẫu hiệu giãn ra như thể vừa trút được gánh nặng nào đó. Là do tôi hoài nghi hay vốn dĩ cảm xúc của những nhân vật “chóp bu” trong Hoàng tộc đều khó diễn tả cũng như khó hiểu đến nhường ấy nhỉ.
Mà dù sao đó cũng không phải là vấn đề của tôi.
Điều đáng nói là có lẽ như chuyến đi của mình đến đây không gặt hái được gì hết. Từ bây giờ, tôi sẽ cần suy tính làm gì tiếp theo.
…
Dường như họ cũng đoán được ra tôi đang tỏ ra suy tư về dự định tương lai phía trước. Và tôi cũng không biết con mắt của người Hoàng tộc có thể nhìn thấu được tâm can của thường dân sâu đến đâu mà Lean, chính ông ấy đã đề ra một ý kiến như thế này.
- Thưa đức Vua, mục đích của quý cô Noel đến đây là muốn tìm hiểu về sự mất tích của Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya và Mãnh Vương Huyết Tổ Shinomiya Mikasa. Sự thật rằng Hoàng tộc Kain cũng đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn tương tự khi thời gian bỏ ra trong quá trình tìm kiếm tính đến thời điểm hiện tại đã hơn mười năm nhưng vẫn không được gì. Những người sinh sống tại đất nước này đều hiểu ra sự quan trọng của nó và vẫn luôn muốn làm được điều gì tốt nhất. Ấy thế, thần vẫn cho rằng sẽ thật bất công cho những người thân quan trọng nhất đối với Phù Thủy Thời Không!
Eh… đúng là tôi có bằng thạc sĩ, nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm vì sao Lean lại nói những lời như thế.
Nó mang dụng ý gì ở đây à?
- Thiếu mất Phù Thủy Thời Không cũng như Mãnh Vương Huyết Tổ, Enra của chúng ta dường như đã mất đi hai trụ cột vững chắc nhất để nâng đỡ và bảo vệ cho sự yên bình lẫn sự thịnh vượng của cả đất nước. Thế nhưng, thần tin rằng, đối với những người thân của họ, sự mất mát này tương tự như việc mất đi cả một kho báu vô giá!
Đức Vua chợt cất tiếng.
- Ý ngươi muốn nói rằng, mất đi Saya và Mikasa, Enra chỉ như mất đi một trụ cột. Nhưng còn đối với cô gái đó, thì như mất đi cả một thế giới!
- Vâng, đức Vua anh minh!
Ah, bây giờ thì tôi mới hiểu ra được dụng ý của Lean.
Tôi khá bất ngờ khi ngài ấy có thể nhìn ra được những tâm tư tưởng chừng như đã giấu kín trong tôi. Chỉ có điều, nói ra những lời ấy đối với người đứng đầu một đất nước như vậy thì liệu có ổn không?
Tôi lo rằng Lean sẽ bị khép vào tội phạm thượng khi có ý nói giá trị của một đất nước không sánh bằng với cuộc sống của một thường dân. Và xem chừng, lần này, tôi cũng tỏ ra lo lắng một cách thừa thãi.
- Ngươi nói không sai. Hoàng tộc Kain đã đưa ra mệnh lệnh, giao trọng trách đó cho Saya và Mikasa, để rồi dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay. Dẫu cho cô gái nói rằng không hề oán trách gì chúng ta, nhưng cũng không thể trốn tránh được rằng chính Enra đã lấy đi gia đình của cô bé!
- Phụ Hoàng!
Bỗng dưng, vị công chúa thứ nhất, cũng là cô con gái cả của Đức Vua và Vương Hậu chợt cất tiếng nói lớn khiến cho tôi bị giật mình một phen. Vì lý do gì mà trông nàng ấy tỏ ra bức xúc đến thế.
Và cũng chính hoàng tử thứ hai là người ra giữ lấy nàng, cũng như khuyên nàng hãy bình tĩnh lại một chút.
Như những gì tôi đã nói lúc nãy, cảm xúc của những người đứng dầu Hoàng tộc lúc nào cũng luôn khó hiểu cả.
Rồi Đức Vua chợt nói với tôi.
- Cô gái, quả thật, chúng ta không thể giúp được gì cho tình hình của cô. Quá trình tìm kiếm Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương Huyết Tổ vẫn đang được tiến hành với công suất tốt nhất. Và những gì ta có thể hứa trước với cô là một khi đôi chân ta vẫn còn đứng trên mặt đất, hơi thở này của ta vẫn còn tồn tại, nhất định, ta sẽ tìm cho bằng được hai người họ an toàn trở về!
Không hiểu sao, khi nghe được những lời đó, tôi lại có một cảm giác rằng “Ah, mình có thể tin tưởng giao lại nỗi lo lắng đó cho Hoàng tộc”. Nguyên nhân có thể là vì Đức Vua chỉ đơn thuần như một người đàn ông trung niên tóc tai gọn gàng, trong bộ vest đen cà ra vát lịch thiệp như một doanh nhân hơn là áo choàng, vương miện như các nhân vật quyền lực trong các câu chuyện cổ tích.
Có lẽ, chính là nhờ vào phong cách giản đơn, gần gũi với thời thế hiện tại, nên tôi có thể tin tưởng ở Đức Vua.
Dường như, tôi bắt đầu hiểu một chút về lý do vì sao mẹ lại đồng ý từ bỏ cuộc sống của một con người tự do, để trở thành cánh tay quyền lực cho Enra.
- Tuy nhiên, nếu như cô muốn, ta có thể cho cô biết rõ hơn về nhiệm vụ của mười năm trước. Nhiệm vụ cuối cùng mà chúng ta đã giao cho Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya!
Ngay tại thời điểm ấy, bật lên trong tôi một ánh sáng của thứ gọi là “hy vọng”.
- Đúng như Lean nói, thiếu mất Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương Huyết Tổ, Enra chỉ mới như mất đi một trụ cột chống đỡ. Nhưng đối với cô, sự mất mát này rõ ràng là quá vô lý, đến chính bản thân cô cũng đã phải đánh đổi cái giá cho sự vô lý ấy bằng sự cô đơn suốt hơn 10 năm qua. Như thế thật không công bằng cho đứa con sinh sống ngay trên vùng đất Enra này, hoàn toàn không công bằng. Chính vì thế, ngoài việc hứa rằng sẽ tìm mọi cách để đưa hai người họ trở về an toàn. Chúng ta vẫn muốn làm thêm điều gì đó cho cô!
- Đức Vua. Vậy là ngài định…
Đức Vua ngồi trên ngai vàng chỉ gật đầu nhẹ một cái nhằm ra hiệu cho Lean.
Hiểu được ý muốn của nhà Vua, Lean chợt búng tay một cái khá lớn. Và ngay lập tức, hiện ra dưới chân của tôi, không còn là tấm thảm đỏ của căn phòng, mà toàn bộ là một tấm bản đồ với kích cỡ rất lớn.
Tôi còn chưa kịp mở lời hỏi, thì Lean đã giải thích cho tôi.
- Hiện giờ, chúng ta đang ở Enra, một trong các cường quốc lớn ở trung tâm của đại lục. Ngài có thể thấy, đây chính là bản đồ thế giới, bao gồm tất cả các quốc gia xung quanh Enra, tính luôn cả khu vực biển và hải đảo!
Về điều này thì tôi biết.
Bản đồ trông lớn là thế, nhưng nếu chịu quan sát một chút thì có thể dễ dàng nhận ra đây là một tấm bản đồ không chỉ riêng gì Enra, mà là bản đồ cả thế giới, với các khu vực được đánh dấu, cũng như phân chia ra thành núi, đồng bằng, sông, biển, đảo rất rõ ràng.
Cái dấu chấm màu vàng đang nhấp nháy ở một điểm đây chắc chắn là Enra rồi.
Xung quanh đó còn các cường quốc khác bao gồm Cossilios, Tordena và có cả Amatsu.
- Noel – chan, Mama đói quá. Noel – chan mau chạy đến Amatsu mua cho Mama một ít Dango đi!
Bỗng dưng ký ức về cái đòi hỏi mang tên “sự ích kỷ đầy vô lý của Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya” chợt hiện lên trong tâm trí tôi thoáng chốc.
Tôi đưa tay vẩy vẩy trên đầu mình như thể muốn thổi đi cái hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Onee – chan đã từng nói rằng cả quê hương của mẹ chính là ở Amatsu, một đất nước nằm ở rất rất xa thuộc phía Đông thế giới, nơi có những nét văn hóa cũng như những phong tục tập quán rất kỳ lạ và khác biệt so với ở Enra.
Tự dưng nhìn thấy cái tên Amatsu hiện lên trên bản đồ, tôi lại chợt nhớ về những ngày thời thơ ấu như thế.
- Mười năm trước, các quốc gia trên thế giới đều đồng loạt phát hiện ra những tàn tích kỳ lạ bất chợt xuất hiện với số lượng mỗi lúc một nhiều hơn. Nếu như chỉ đơn thuần là những tàn tích mà loài người chưa từng khai phá ra thì đó lại là một chuyện khác. Điều quan trọng ở đây chính là việc những tàn tích ấy dường như có liên quan đến các “Majuu”!
Đây rõ ràng là một chi tiết mà tôi nên để tâm đến.
- Không ai rõ được “Majuu” tồn tại từ bao giờ, và nguyên nhân do đâu mà chúng là tồn tại. Những gì chúng ta biết được về “Majuu” rõ ràng vẫn còn là một con số đầy bí ẩn, nhiều hơn những kiến thức phổ thông được phổ cập ở các ngôi trường hay thông tin đại chúng. Ngoài việc chúng nguy hiểm, có thể tấn công bất kỳ loài sinh vật nào khi chúng bắt gặp, thì rõ ràng, chúng ta vẫn còn nhiều điều cẩn phải nghiên cứu thêm!
Về điều này thì tôi cũng có biết.
Khoảng thời gian tôi làm luận án nghiên cứu tiến sĩ, dĩ nhiên là phải nắm chắc những thông tin đó trong lòng bàn tay của mình. Mà từ bao giờ, cuộc nói chuyện này lại trở thành tiết sinh học trên lớp thế nhỉ.
- Với sự điều động cũng như hợp tác với các quốc gia, số lượng “Majuu” ở khắp nơi đều được kiểm soát ở mức độ an toàn. Thế nhưng, vì sự bất ngờ xuất hiện của các tàn tích kỳ lạ, mà mọi thứ dường như đã bị thay đổi!
- Thay đổi?
- Bằng một phương cách nào đó, từ khi xuất hiện những tàn tích kỳ lạ trên, thì số lượng của “Majuu” cũng tăng lên một cách khó hiểu. Theo như thống kê từ các quốc gia láng giềng và ở phía cực Đông, thì con số đó mỗi lúc một tăng lên, để rồi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng “Majuu” đã vượt qua khả năng định lượng của con người với tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Vấn đề về “Majuu” thời gian đó, phải nói rằng đã trở thành nỗi khủng hoảng ảnh hưởng cả toàn thế giới!
Chuyện này là có thật, tôi có thể đảm bảo.
Tôi vẫn còn nhớ rằng khi còn nhỏ, đã từng có một thời gian cả thế giới chao đảo, hay gần như rơi vào khủng hoảng trầm trọng khi đứng trước nguy cơ chiến tranh giữa Nhân Loại và “Majuu” có thể bùng nổ, với quy ước rằng thiệt hại là một con số khủng khiếp hơn cả thảm họa chiến tranh hạt nhân trong quá khứ.
Enra tuy đã có Holy Blessing bảo hộ từ Quang Thạch, nhưng không có nghĩa rằng đây là nơi hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Chính vì lẽ đó, mà đến chỉnh bản thân Enra, cường quốc được cho rằng sẽ là tấm khiên an toàn nhất cũng phải tính đến bước trưng dụng quân đội Nhân Loại lẫn các Bất Tử Nhân, thậm chí còn điều động một lượng lớn quân sự đến hỗ trợ cho các nước láng giềng.
Cũng chính khoảng thời gian khó khăn đó, mà Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya và Mãnh Vương Huyết Tổ Shinomiya Mikasa đã được điều đi hỗ trợ các khu vực bị Majuu tấn công với mức thiệt hại tương đối lớn.
Mặc dù chỉ ở nhà và chờ đợi như bao lần khác, tôi chỉ có thể theo dõi tình hình chiến sự qua truyền thông. Mọi thứ dần như trở nên khó khăn hơn rất nhiều khi số lượng Majuu cứ mỗi lúc gia tăng không lý do. Và tôi còn nhớ cái ngày mà cả hai hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nhà sau 6 tháng dài ròng rã, tôi đã ngỡ rằng đấy là khoảng thời gian lâu nhất mà tôi phải đợi chờ. Cho đến khi sự kiện 10 năm trước diễn ra.
Nếu sắp xếp các sự kiện trên lại với nhau, phải chăng tất cả đều có liên quan đến nhau, liên quan tới cả sự kiện 10 năm trước. Vì quả thật là sau cái nhiệm vụ đó, cả hai người họ chỉ ở nhà trong thời gian một năm tiếp theo mà thôi.
- Tuy chúng ta đã giảm được số lượng “Majuu”, nhưng suy cho cùng thì đấy cũng chỉ là giải pháp tạm thời. Để có thể giải quyết được tận gốc của vấn đề, chúng ta buộc phải đi tìm căn nguyên của sự sản sinh không kiểm soát của “Majuu”. Và cuối cùng, chúng ta đã tìm ra chính những tàn tích kỳ lạ kia là nơi bắt đầu của mọi thứ!
Riêng về chuyện các tàn tích kỳ lạ thì tôi lại không hề hay biết.
Có khả năng vì còn nhiều bí mật xung quanh nên Hoàng tộc mới cố tình giữ nguyên nó trong im lặng trước truyền thông công chúng. Thế nên, nếu không phải là người trong cuộc, thì sẽ không bao giờ có thể biết được ngọn ngành.
- Những tàn tích kỳ lạ đó có chứa đựng một nguồn ma lực dồi dào và vô cùng đặc biệt. Chính nguồn ma lực đó đã sản sinh ra các “Majuu”, dẫn đến tình trạng tăng số lượng những sinh vật ấy lên một cách nhanh chóng. Về nguyên lý hoạt động, thì vẫn chưa có gì là chắc chắn và cụ thể. Ta chỉ có thể hiểu được rằng những tàn tích đó chính là nguyên nhân gây nên sự bùng nổ về “Majuu”. Vì lẽ đó, mà các quốc gia đã họp lại, thống nhất rằng sẽ cho điều tra về các tàn tích trên, và nếu cần thiết thì phá hủy chúng. Tuy nhiên, vì ở đó lưu trữ một lượng ma lực đặc biệt, đến chính bản thân Nhân Loại cũng gặp không ít khó khăn khi tiếp cận với nó!
- Thế nên, chỉ có thể giao phó trọng trách này cho các sinh vật không phải Nhân Loại, cụ thể hơn là các Bất Tử Nhân, chính xác là mẹ và chị hai của thần!
Không cần phải nói ra lời giải cuối cùng đâu, vì tôi đã nắm bắt được những điều quan trọng.
Nếu lý do thật sự là như vậy, cũng như chuyện đó thật sự xảy ra, thì tôi lại càng không có lý do gì để ghét bỏ hay oán trách gì Hoàng tộc hay Enra.
Rõ ràng là như vậy.
Nếu có trách, thì chỉ trách hai con người ngốc nghếch đó quá yêu quý đất nước này mà thôi.
Nói thật thì nếu như có đặt tôi vào vị trí của Hoàng tộc, để có thể giải quyết được vấn đề liên quan đến những thứ không bình thường, thì chỉ có thể sử dụng đến những thứ không mang tính chất bình thường.
Bỏ qua chuyện thấu hiểu tại sao Nhân Loại gặp khó khăn trong việc xử lý tàn tích vì đó không phải điều tôi nên để tâm đến.
Nếu cho tôi được lựa chọn, thì tôi cũng sẽ điều động những quân cờ mạnh nhất trong tay.
…
- Mười năm trước, khi đã xác định được một tàn tích có sức ảnh hưởng lên toàn khu vực trung tâm, Phù Thủy Thời Không Saya và Mãnh Vương Huyết Tổ Mikasa đã được cử đến điều tra tàn tích nằm ở phía Đông thế giới, cũng như nhận lệnh phá hủy nếu cần thiết!
Lean chợt thay đổi địa điểm trên tấm bản đồ, xê dịch về phía bên phải khá xa và khá lâu. Điều đó đủ để chứng minh rằng khoảng cách từ Enra đến vị trí tàn tích đó chắc chắn là rất xa xôi.
Dựa theo bản đồ, thì tôi thấy nó còn vượt qua cả núi, rừng, biển, những khu vực hạn chế ra vào, những đồng hoang mênh mông, những thảm cỏ bạt ngàn, thậm chí là lãnh phận của một số quốc gia trọng điểm, từ các đất nước lớn nhỏ cho đến các Cường Quốc, cùng nhiều địa điểm khác nữa.
Rồi bỗng dưng trong vô thức, tôi tự dưng cất tiếng hỏi.
- Khu vực ở phía Đông… có bao gồm cả Amatsu không?
Lean trả lời tôi một cách rất tự nhiên.
- Tàn tích này nằm cách xa so với Amatsu hơn 20 ngày di chuyển bằng máy bay. Tuy nhiên, không thể nói rằng để có thể đi đến chỗ tàn tích, thì cần phải dừng chân tại Amatsu chờ đến chuyến bay tiếp theo. Nếu dựa theo lịch trình cũ của Phù Thủy Thời Không ngài Saya, thì quả thật, ngài ấy có dừng ở Amatsu và ở lại đó trong khoảng thời gian ít nhất là năm ngày với lý do là để báo cáo cho hiệp hội Bất Tử Nhân chi nhánh Amatsu!
À, cái này thì tôi có thể chắc chắn.
Chuyện đến báo cáo cho hiệp hội Bất Tử Nhân ở Amatsu thì nhiều khả năng là có, nhưng sẽ do chị hai đảm nhận trọng trách ấy mà thôi. Còn riêng người mẹ kia thì chắc chắn, bà ấy chỉ muốn được trở về quê hương và làm những việc như tắm suối nước nóng, ăn dango, cũng như được chơi một cách thỏa thích trước khi đi thực hiện nhiệm vụ được giao.
Tôi còn lạ gì cái bản tính ham vui của bà ấy, đặc biệt là những nơi như suối nước nóng thì lại càng không thể bỏ qua.
Lean chợt đưa cho tôi một chiếc tai phone không dây.
Tôi nhận lấy chiếc phone và đeo lên tai của mình. Sau đó thì…
- Đây là Shinomiya Saya của đội tiên phong điều tra tàn tích, alo alo, nghe rõ trả lời…
Lần cuối cùng mình được nghe thấy giọng nói của bà ấy…
Tôi thật sự không thể nhớ được.
Chỉ biết rằng đã hơn mười năm trôi qua rồi.
Tôi ngỡ rằng mình đang mơ giữa một giấc ngủ sâu.
Giọng nói đó, tuy mang khuynh hướng tinh nghịch của một đứa trẻ con, nhưng vẫn là giọng nói đó, vẫn là giọng nói mà tôi đã ngỡ rằng mình không còn được nghe thêm một lần nào nữa.
Bà ấy, là một con người sống buông thả, tự do, bê tha đến mức chỉ muốn làm những điều mình thích, và đùn đẩy trách nhiệm cho người khác nếu như bản thân có làm điều gì đó gây ra một đám hổ đốn. Đã không biết bao nhiêu lần, chị hai và tôi đã phải đi dọn dẹp những chiến tích mà bà ấy gây ra.
Ăn uống thì chẳng bao giờ đúng giờ đúng giấc.
Lúc nào cũng nhốt mình trong phòng ru rú cả ngày trời chẳng thấy tăm hơi đâu.
Đồ đạc thì bày bừa không chịu dọn dẹp cho ra hồn. Cứ mỗi lần dọa vứt món nào đó đi thì lại lăn lộn mè nheo như một đứa trẻ.
Tôi phải hứng chịu tính trẻ con của bà ấy, cũng như cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải nghe những lời than thở mang đậm tính nít ranh của người được xem là Phù Thủy mạnh nhất thế giới.
Và rồi bỗng một ngày, bà ấy biến mất không chút dấu vết.
Bà ấy bỏ lại tôi một mình tự sống trong ngôi nhà to lớn đến mức dư thừa kia suốt hơn mười năm qua.
Tôi đã sống đơn độc như thế suốt hơn mười năm và tưởng chừng như bản thân sẽ không bao giờ được nghe thấy những tiếng nói phiền phức đó thêm lần nào nữa.
- Quý cô Noel, cô vẫn ổn chứ?
Cho đến khi nhận thức được Lean lo lắng cho mình, tôi mới biết thì ra, mình vẫn còn cái gọi là cảm xúc. Cứ ngỡ rằng mình đã mất đi sợi dây cảm xúc từ lâu vì ngay đến bộ phim nổi tiếng rằng lấy đi nước mắt nhiều khán giả nhất cũng không khiến tôi cảm thấy rung động gì. Đến khi nhận ra suy nghĩ ấy là sai lầm thì tôi đã không thể tự giấu đi cái khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời mình là ngồi gục xuống với hai hàng nước cứ thế mà tuôn dài trên gương mặt của chính mình.
Thật là kỳ lạ.