Ngày tiếp theo, sau khi luyện tập tại võ đường, tôi trở vào phòng thờ có bộ giáp sắt Samurai để thắp một nén nhang, rồi hành lễ cúi đầu như những gì mình đã làm trong suốt hơn mười năm qua rồi ăn sáng, thay đồ đi học như mọi khi thôi.
Và khi đến trường, thì việc đầu tiên xảy đến với tôi chính là bị thầy giám thị mắng cho một trận ngay khu vực để giầy dép vì cái tội bỏ về ngang xương ngày hôm qua khi đang nói chuyện.
Ừ thì đúng là tôi đã tỏ thái độ không đúng khi tự dưng bỏ về trong khi tiết học vẫn còn đang tiếp tục ở trường, nhưng cũng do cực chẳng đã thì mới làm như vậy. Nếu như thầy ấy cứ để yên cho tôi đi tìm một chỗ nào đó để ngủ đến lúc tan trường thì tôi cũng đâu cần phải làm như vậy.
Ông ấy mắng tôi xa xả oang oang trước lối vào.
Thật ra thì tôi đã biết trước được thể nào chuyện này cũng xảy ra nên trước khi đến trường, tôi đã sử dụng đến một vật dụng bảo bối mà có lẽ trên thế giới này, lâm vào hoàn cảnh này thì thứ đó phải sánh ngang như một thánh vật trên cả tuyệt vời, đó chính là nút lỗ tai.
Tôi có đeo hai cái nút bịt lỗ tai nên nói trắng ra thì nãy giờ thầy ấy đang mắng mỏ cái gì, tôi chẳng nghe thấy gì hết. Nhưng tôi vẫn có thể đoán được từng lời từng chữ mà thầy nói ra bởi lẽ tôi có biết đôi chút về đọc môi người khác. Chỉ cần nhìn cách miệng người đối diện phát âm ra, tôi cũng đoán được rằng người ấy đang nói gì dẫu cho cả hai tai chẳng nghe thấy được bất cứ âm thanh nào.
Sau khi mắng chửi chán chê thì trông thầy giám thị xuống sức rõ rệt, còn mặt tôi thì cứ trơ ra bởi lẽ thứ nhất, tôi chẳng nghe thấy gì. Thứ hai, từ nãy đến giờ, tôi nhìn thầy nhưng thực chất là đang để ý thấy mái tóc của thầy ấy mà thôi. Hôm nay trông nó láng bóng hơn bình thường nhỉ, chắc chắn là tóc giả. Vì thầy giám thị bị hói kinh niên mà.
Mẹ thường dạy rằng chọc phá người lớn tuổi là điều không nên, thành thử ra những điều vừa xong tôi chỉ suy nghĩ trong đầu chứ không nói ra thành lời. Chứ nếu nói về điểm xấu thì mẹ tôi, người được biết đến với cái tên “Phù Thủy Thời Không” hay “Phù Thủy vĩ đại nhất Enra” thì có khi lên đến con số vô cực rồi.
Vĩ đại thì vĩ đại, nhưng phá hoại và ăn hại thì cũng bằng thừa.
- Hoàng tộc Kain đã có lịch sử gầy dựng và trị vì Enra tính đến thời điểm này đã hơn hai thiên niên kỷ. Từ thuở sơ khai, Đế Vương đầu tiên của hoàng tộc Kain đã tìm ra mảnh đất…
Tiết đầu tiên là Lịch sử.
Vẫn là những bài giảng về quá trình hình thành nên Enra và những điều liên quan đến Hoàng tộc Kain.
Tôi biết, không như một số quốc gia khác. Đất nước này vẫn còn Hoàng tộc, vẫn có Vua để trị vì và gần như cả một quốc gia rộng lớn như thế này đều được điều hành bởi cả một hệ thống mà trong đó Vua là người đứng đầu.
Tôi cũng chỉ từng được thấy vị Hoàng Đế đời thứ 114, cũng là vị Vua hiện tại qua màn ảnh tivi, báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng.
Không như mẹ tôi đã làm việc và phục vụ cho Hoàng tộc Kain từ rất lâu về trước nên cũng chẳng có mấy ấn tượng gì về những người mang dòng dõi Hoàng tộc. Nhưng, tôi phải thừa nhận rằng nhờ có Hoàng tộc Kain, nhờ vào đường lối cai trị đúng đắn nên Enra mới được hưởng thái bình trong suốt thời gian qua. Vì chiến tranh đâu đó vẫn còn tồn tại và xảy ra trên khắp mọi nơi.
Chiến tranh giữa các quốc gia, nhân loại, hay thậm chí là những sinh vật vốn chẳng phải là con người.
…
…
- Cơ thể “Majuu” được phân chia thành nhiều phần khác nhau tùy thuộc vào đặc trưng của giống loài…
Tiết tiếp theo là Sinh học.
Hiện tại, tôi đang ngồi chống tay lên cằm, mắt lờ đờ buồn ngủ khi phải nghe thấy những thông tin, những điều mà mình chẳng hề hứng thú. Mà nói thẳng ra thì trong tất cả các môn học, không có môn nào khiến tôi hứng thú để mà tập trung vào cả. Mỗi một ngày đến trường đối với tôi cũng giống như tra tấn tinh thần khi muốn ngủ nhưng không có một nơi êm ái như giường để mà ngủ.
Nhưng khi nãy tôi có nói đến rằng chiến tranh không những chỉ xảy ra giữa các quốc gia, giữa con người với nhau, mà cũng xảy ra từ những giống loài không phải con người. Những sinh vật ấy đích thị chính là “Majuu” mà vị giáo viên bộ môn kia đang nhắc đến.
“Majuu” là tên gọi cho một giống loài sinh vật không phải con người.
Chúng giống như một loài động vật khác nhưng về căn bản thì cũng không hề giống như động vật bình thường.
Trong những cuốn sách có ghi chép đến thì người cổ đại đã gọi chúng bằng nhiều cái tên khác nhau, “Tay sai của quỷ dữ”, “Nô bộc của bóng tối”. Và một trong những cái tên ngắn gọn nhất thường được sử dụng chung cho những loài sinh vật này là “Majuu”.
Người ta cho rằng Majuu là giống quỷ dữ thuộc Ma Tộc. Và Ma Tộc thì đã tồn tại rất lâu cùng với Nhân Loại từ thuở khai thiên lập địa.
Ma Tộc vốn bản chất tàn bạo.
Chúng tấn công con người, động vật khác mà không cần biết đến lý do. Thế nên lũ Majuu cũng không kém cạnh gì khi chúng liên tiếp tấn công mỗi khi trông thấy con người.
Về hình dáng thì như đã nói, phần nào trông chúng giống động vật, nhưng chúng vốn không phải là động vật. Giống như mỗi một giống loài đều có những bộ phận của những loài động vật thông thường khác gộp chung lại thành ra một sản phẩm lỗi đầy dị hợm.
Majuu thường sinh sống tại những cánh rừng, những khu vực hang động và thường hoạt động về đêm, nên các khu rừng rậm hay đồng bằng ngoài Enra thường xuất hiện rất nhiều Ma Thú mà người dân luôn được khuyến cáo rằng không được phép rời khỏi Enra khi đêm xuống.
Majuu rất nguy hiểm, và may mắn thay trong thời kỳ hình thành lên Enra, chưa từng có một Ma Thú nào xâm nhập và xuất hiện trong Enra bởi lẽ xung quanh Enra, xung quanh cả một quốc gia rộng lớn này được bao phủ bằng một kết giới vô cùng mạnh mẽ và vững chắc. Người dân ở đây gọi đó là “Holy Blessing” vì cũng nhờ vào kết giới này mà bao năm nay, Enra không gặp phải những đợt chiến tranh bất ngờ.
Trong lịch sử có ghi nhận rằng quân đội của quốc gia khác đã từng bất thình lình xuất hiện và xâm chiếm Enra. Nhưng vì có Holy Blessing mà quân xâm lược không thể tiến công.
Không có bất kỳ thứ vũ khĩ hay khoa học công nghệ nào có thể xuyên phá được sức phòng ngự của kết giới thế nên Enra hoàn toàn bình yên vô sự và trở thành một trong những quốc gia giàu mạnh cũng như an toàn nhất trên thế giới.
Holy Blessing, giống như tên gọi của nó, sự ban phúc từ những vị thần. Nhưng trên thực tế thì đây đơn thuần chỉ là một dạng kết giới được tạo ra bởi quang thạch được đặt tại một căn phòng đặc biệt nằm sâu bên dưới cung điện của Hoàng tộc Kain.
Quang thạch sẽ sử dụng đến Ma Lực của người đứng đầu Hoàng tộc Kain, là đương kim Hoàng Đế của Enra và dựa vào đó để hình thành nên tầng kết giới bảo hộ cho Enra. Ma Lực của Hàng đế càng mạng, càng dồi dào, thì kết giới sẽ càng vững chắc, càng bền, và chống đỡ được nhiều sức tổn phá đến từ bên ngoài.
Chính vì lẽ đó nên sự an toàn của Hoàng đế luôn là ưu tiên hàng đầu bởi lẽ chỉ cần ngài có mệnh hệ gì thì hiển nhiên kết giới xung quanh Enra sẽ bị phá bỏ, tạo điều kiện cho những thế lực bên ngoài công phá.
Đây là bí mật mang cấp độ quốc gia, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Vậy thì làm sao một đứa thường dân như tôi lại có thể biết được bí mật động trời như thế?
Câu trả lời là vì mẹ tôi, Phù Thủy Thời Không, người đã phục vụ cho Hoàng tộc Kain qua bao thế hệ qua, cánh tay phải đắc lực của Hoàng đế là người đã “lỡ mồm” tiết lộ ra hết tất cả trong một phút ngẫu hứng mà chính tôi cũng chẳng hề hỏi hay để tâm đến.
Bí mật cấp quốc gia đã bị chính miệng bà ấy nói ra và tôi là người đã nghe được. Thế nên tôi vẫn luôn phải giữ kín bí mật này trong lòng và cũng nhờ đó tôi mới nhận ra bản thân mình đang phải mang một trách nghiệm lớn trên vai. Đó cũng là lý do vì sao tôi luôn nói rằng Phù Thủy vĩ đại nhất thế giới thực chất chỉ là một người phụ nữ sống quá độ tuổi bình thường của con người nhưng lại ngốc nghếch không chừa phần ai. Tôi đã rất mệt mỏi mỗi khi phải chịu đựng những sự ngu ngốc của bà ấy.
Nhưng cũng có một lần bà ấy nói rằng Quang thạch sử dụng chính Ma Lực của Hoàng đế để tạo ra Holy Blessing, nhưng Ma Lực chảy trong huyết quản Hoàng đế về cơ bản không đủ mạnh để duy trì Holy Blessing 24/24, huống hồ chi nó có thể chống đỡ được nhiều sự nguy hiểm bên ngoài. Chính vì thế nên mẹ tôi, Phù Thủy Thời Không, đã rót một phần Ma Lực của chính bản thân mình vào trong Quang thạch để tạo ra Holy Blessing mạnh mẽ như hiện giờ. Nhưng Quang thạch chỉ tiếp nhận Ma Lực từ vị Vương chính thức của Enra, nên phải chăng bà ấy cũng từng là…
- Shinomiya, trái đất đang kêu gọi Shinomiya!
Khi tôi lấy lại sự tập trung của mình và hướng về người cất tiếng gọi tên mình thì cũng là lúc tôi nhận ra rằng bản thân đang trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
- Lại không tập trung nữa rồi. Không lẽ bài giảng của tôi chán lắm đến thế sao?
Không phải bài giảng chán mà là đây đều là những kiến thức mà tôi đã từng được học và vẫn còn nhớ rất rõ trong ký ức của mình. Dù sao thì tôi cũng đã tốt nghiệp đại học và đang bảo vệ luận án tiến sĩ kia mà. Nhưng đâu ai chịu tin tôi.
- Nếu bài học của tôi buồn chán đến thế thì sao em không ra ngoài hay về nhà đi cho khỏe. Tôi biết em thích ngủ hơn là thích đến trường mà!
Sao thầy biết hay thế?
Có phải là do tôi thường xuyên ngủ gật trong giờ học của thầy và giữ mốc kỷ lục số lần tôi ghé thăm phòng y tế để ngủ đúng không?
- Tôi vẫn sẽ đánh dấu là em có tham gia tiết học trên lớp nên là em có thể rời khỏi đây được rồi. Em mà còn nằm đây ngủ thì sẽ gây ảnh hưởng đến những người còn lại mất!
Xem tôi như dịch bệnh và tìm cách xua đuổi vậy à? Dù cho tôi bị bệnh “Bạch Tạng” thật nhưng bệnh đó đâu có lây đâu chứ.
Mà thôi thế nào chẳng được, vì đã được phép vắng tiết học này nên thật dại dột khi không nhân cơ hội ấy mà tìm một góc nào đó đánh một giấc cho sướng cái thân. Thế nên tôi đã rời khỏi phòng học theo đúng như nguyện vọng của giáo viên và rảo bước đến nơi mà tôi yêu thích đầu tiên ở trường này là phòng y tế.
…
…
- Quả nhiên là em sẽ đến, tôi đang đợi em đây, Shinomiya Noel!
Thầy giám thị đang đứng hiên ngang trước cửa phòng y tế.
Làm cách nào mà thầy ấy lại biết được rằng tôi sẽ đến phòng y tế được nhỉ?
- Với cách hành xử, thói quen của em, chắc chắn em sẽ lại ngủ gật trong lớp và được rời khỏi lớp. Em sẽ không lãng phí cơ hội này tìm một nơi để ngủ cho đến hết tiết. Và tôi cũng đoán được rằng nơi em chọn đầu tiên sẽ là phòng y tế trường, thế nên tôi đã đứng đây đợi em, Shinomiya!
Thầy quan tâm em hơi bị dữ dội quá rồi.
Mà tại sao trong hơn ba ngàn học sinh đang học tại ngôi trường này, chỉ có duy nhất một mình em là bị thầy dò xét hết lần này đến lần khác?
Hay phải chăng thầy thật sự là một Stalker, chuyên bám đuôi rình rập các nữ sinh?
Lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi gặp mặt thầy giám thị thì tôi đều bị ăn mắng thôi, và đa số lý do đều là vì tôi hay trốn tiết và thường mang đến nhiều rắc rối ngoài ý muốn giống như những bức thư tỏ tình chẳng hạn.
Nói mới nhớ, sáng nay đến trường, mở tủ đựng giầy ra thì lại thêm tình trạng những lá thư quá tải đổ ào ra như thác nước, và thầy giám thị cũng đã xuất hiện cực kỳ đúng lúc để mắng tôi xa xả không ngớt.
Là thầy ấy thích tôi nên cứ hay chen ngang vào đời sống của tôi à?
Không được đâu thầy ơi.
Dù cho em có tốt nghiệp đại học và đang bảo vệ luận án tiến sĩ thì chúng ta vẫn là thầy trò, không thể đến với nhau được đâu ạ.
- Shinomiya, ngày hôm nay, chúng ta phải nói chuyện cho ra lẽ. Tôi sẽ không để em trốn nữa đâu!
Nhưng có lần nào thầy chịu nói chuyện cho đàng hoàng tử tế. Cứ mỗi lần nhìn thấy em thì thầy đều trách mắng đến nhức cả tai.
Em thì không “ngán” thầy mắng chửi vì đã có nút bịt tai, nhưng cứ nhìn cái bản mặt mỗi khi gân cổ lên hét thì cảm thấy thương cho một người dễ lên tăng xông máu lắm.
Vì thương thầy nên tôi sẽ không để thầy phải tức giận. Thế nên thay vì đến phòng y tế để ngủ cho hết tiết học thì tôi quyết định sẽ bỏ học về nhà.
Tôi quay lưng bỏ đi thì bỗng dưng…
- Đứng lại Shinomiya, đừng nghĩ là tôi sẽ để em đi đơn giản như vậy!
Thầy ấy đã sồn sồn nắm lấy cổ tay tôi và kéo lại.
Chu choa, nét mặt thầy ấy hiện đang rất giận dữ đấy. Giống như kiểu nếu như không khéo léo thì sẽ rất dễ khiến thầy ấy nổi điên lên và quậy phá lung tung mất.
Nắm lấy cổ tay học sinh và chường bộ mặt đáng sợ ấy, như thế này có bị tính là bạo lực học đường không? Hay là hành động không đúng đắn giữa giáo viên với học sinh mà tôi vẫn thường thấy trên manga và anime?
Chắc là không đâu. Vì trông thầy ấy như chẳng có vẻ gì là đang có ý “dê xồm” hay “xâm hại” tôi cả.
Chỉ đơn thuần là ngăn không cho tôi chạy trốn mà thôi. Vì quả thật tôi đang có ý định chạy trốn thật nên thầy ấy mới ngăn tôi thôi.
Nhưng nắm lấy tay một cô gái trẻ chưa chồng chưa con thì thật khiếm nhã.
Có ai không, cứu tôi với.
- A, thầy giám thị đang bắt nạt Noel – chan kìa!
Vị cứu tinh của tôi đến rồi à.
Phải nói là cả một nhóm người trong CLB bóng rổ đã đến để ứng cứu cho tôi.
Trông thấy tôi đang bị thầy giám thị “bắt nạt”, họ đã tức tốc chạy đến. Cô bạn đội trưởng đã gạt tay thầy ấy ra và đối mặt với thầy ấy một cách dứt khoát.
- Thầy tính làm gì Noel – chan? Thầy có biết rằng Noel – chan là quân bài chủ lực có khả năng đưa đội bóng trường ta đến giải quốc tế không? Thầy nắm chặt tay cậu ấy như vậy, lỡ như cậu ấy bị thương thì ai chịu trách nhiệm đây?
Họ cứu tôi chỉ vì lý do đó thôi ư?
À thì đúng thật trước đây tôi cũng đã từng ghé ngang qua CLB bóng rổ của họ để giúp đỡ cho vài trận thiếu người. Chỉ vì tôi không có việc gì để làm nên giết thời gian vậy thôi mà cuối cùng, họ cứ liên tiếp đến mời tôi gia nhập CLB hết lần này đến lần khác. Dù rằng tôi cũng đã từ chối không biết bao lần vì chỉ thích CLB “về nhà” nhưng xem ra họ vẫn chưa hề có ý định từ bỏ nhỉ.
Nhưng nhìn chung thì tôi đang được họ bảo vệ rất nhiều.
Thật không hiểu nổi lý do vì sao mà tôi lại được nhiều người cưng chiều thế nhỉ. Tôi nhớ mình đâu có làm gì nổi bật để rồi trở thành một công chúa hay một thần tượng gì trong trường đâu.
Nếu có thì khả năng duy nhất là vì tôi hay được biết đến với cái danh con gái của Thời Không Phù Thủy. Vì bà ấy là một vĩ nhân và con gái của một vĩ nhân thì luôn được bảo vệ vậy sao.
Trông tôi bánh bèo thật đấy.
- Tụi này sẽ cản thầy giám thị. Cậu nhanh chạy đi Noel – chan!
Họ mở đường máu cho tôi thoát thân kìa.
Tuy sự việc không đến mức như vậy nên tôi nhận ra đây chính là cơ hội để mình đánh bài chuồn.
- Xin cảm ơn!
Tôi cúi đầu nói lời cảm ơn rồi nhanh chân chạy đi mất hút.
- Đứng lại, Shinomiya!
Mặc kệ thầy giám thị có níu kéo hay sao đó, tôi nhanh chân chạy ra khỏi trường, đón một chiếc taxi và phi thẳng về ngôi nhà thân thương của mình.
…
…
Tối đến, tôi đã luyện tập một chút ở võ đường rồi đi tắm.
Không muốn khoe nhưng phải nói thẳng ra một điều rằng mẹ tôi là một người vô cùng “ngựa”. Vì nhà tôi có một cái sân rất lớn nên bà ấy đã sử dụng một phần sân hẳn hoi, lắp một hàng rào bằng cọc bằng tre, rồi đào lấp, thiết lập hẳn một cái bể tắm suối nước nóng lộ thiên ngay ở đó. Bà ấy nói rằng đôi lúc cũng muốn được ngâm mình trong một cái bồn tắm nước nóng lớn nên quyết định làm hẳn một cái suối nước nóng ngay trong vườn nhà. Để rồi không ít lần, bà ấy đã kéo chị và tôi cùng khỏa thân tắm suối nước nóng.
Hồi đó tôi còn nhỏ nên chưa hề nghĩ sâu xa vì sao bà ấy lại như vậy. Nhưng nếu bây giờ nghĩ lại thì quả nhiên là bà ấy có lý do.
Tôi hiện tại đang khỏa thân, để lộ ra làn da trắng một cách bất thường này và ngồi rũ người trong hơi ấm của dòng nước.
Sảng khoái thật.
Tôi có cảm giác như bản thân mình đang được chìm đắm trong thứ gì đó rất tuyệt vời, rất dịu dàng, rất ngọt ngào. Hay phải nói cho chính xác nhất thì tôi đang là người hạnh phúc nhất thế giới.
Từ lúc bà ấy và chị không trở về, tôi vẫn giữ thói quen tắm suối nhưng chỉ thi thoảng mà thôi, không thường xuyên như bà ấy. Và cứ mỗi lần ngâm mình thế này, tôi gần như quên hết sự đời cũng như chẳng hề muốn rời khỏi nơi này chút nào. Suối nước nóng phải nói rằng có một cái sức hút vô cùng ghê gớm.
Lý do vì sao mà mẹ tôi lại thích ngâm mình trong suối nước.
Tôi đã từng trông thấy nét mặt đầy hoài niệm ấy của bà khi ngâm mình trong làn nước.
Bà ấy từng nói rằng quê hương của bà đến từ miền viễn Đông, và ở đó, được tắm mình trong suối nước nóng đã trở thành một phong tục tập hóa.
Bà đã rời khỏi quê hương để đến đây, trở thành một phù thủy, một cánh tay đắc lực của Hoàng tộc Kain và gần như đã từ bỏ đi mọi phong tục tại quê nhà. Cho đến khi bà tự xây cho mình một ngôi nhà mang mong cách viễn Đông, thì cũng là thời điểm bà muốn sống lại những tháng ngày ấy. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt hoài niệm và mong muốn được trở về nơi được gọi là nhà trong bà ấy.
…
…
Tiếp theo là chương trình thời sự.
Tôi vừa nấu ăn, vừa mở kênh thời sự ra nghe.
Vẫn là những tin tức mang đến cho người nghe cảm giác rằng Enra vẫn đang rất yên bình và hòa bình. Còn điều gì tốt đẹp hơn khi biết đất nước mình vẫn còn thái bình. Dù cho sự biến mất của Phù Thủy Thời Không đã gây nên một sự náo động không hề nhỏ đối với Enra, nhưng có thể giữ được nền hòa bình như thế này, chứng tỏ rằng khả năng ngoại giao của Hoàng tộc Kain thật đáng ngưỡng mộ.
Nhưng điều tôi mong mỏi nhất mỗi khi nghe đến kênh thời sự là những thông tin về vấn đề giáo dục. Tôi đang mong có một ngày bộ giáo dục sẽ bỏ đi cái luật mọi trẻ em chưa đến tuổi trưởng thành đều phải đến trường. Nhưng xem chừng vẫn còn rất lâu để bác bỏ đi ý kiến ấy.
Thành thật mà nói thì tôi ngán viễn cảnh phải dậy sớm để đến trường lắm rồi.
Không phải vì tôi bị bắt nạt hay bị tẩy chay gì ở đó, nhưng với tôi, việc đến trường đều đặn mỗi ngày thật sự rất mất thời gian mà chẳng hề thu được bất cứ thứ gì có lợi về mình. Nó giống như việc chuyển đổi chỗ ngủ khi mỗi ngày đến trường đều đi tìm một chỗ để ngủ.
Vậy nếu không đi học thì tôi sẽ làm gì?
Vì luận văn bảo vệ tiến sĩ tôi đã hoàn thành và gửi lên bộ giáo dục, nên những gì có thể làm là ngồi ở nhà chờ đợi.
Vậy thì trong khoảng thời gian đó tôi sẽ làm điều gì tiếp theo đây?
Có lẽ đi du lịch cũng là một phương án hay.
Tôi chợt trông sang cuốn sách “Minerva Du Hí” ở trên bàn.
Chẳng là trong lúc dọn dẹp căn nhà, tôi đã vô tình tìm thấy cuốn sách này trên ngăn sách. Vừa trông thấy nó, những ký ức trong tôi về một thời trẻ thơ bỗng ùa về. Và nhiều nhất cũng như rõ ràng nhất là những lần tôi bắt mẹ kể cho tôi nghe về chuyến hành trình của Minerva.
Tôi đã từng say đắm cái thế giới trong ánh mắt của Minerva.
Mỗi một ngày là một câu chuyện mới trong chuyến hành trình của Nữ Phù Thủy Du Hí kia. Và dần dần, tôi cũng đã từng có một ước mơ được giống như Minerva.
- Du lịch một chuyến có lẽ cũng không đến nỗi tệ đâu!
…
…
Ding dong.
Có tiếng chuông cửa.
Tính ra thì cũng đã rất lâu rồi tôi mới được nghe lại tiếng chuông cửa cất lên.
Vì sao ư?
Vì từ ngày Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương Huyết Tổ mất tích, tôi đã hoàn toàn sống một cuộc sống một mình suốt hơn 15 năm qua. Và cũng trong thời gian đó, hầu như cũng chẳng còn bất kỳ ai đến ghé thăm nơi này. Mà lúc xưa, cũng đâu có mấy ai tìm đến nơi ở của Phù Thủy Vĩ Đại nhất Enra để làm gì. Họ chẳng dám làm thế nữa là.
Tôi bước trên hành lang gỗ, trong đầu đang thắc mắc tự hỏi không biết là ai ghé thăm vào giờ này.
Và khi tôi nhìn qua hệ thống camera ghi hình thì… ôi thôi.
- Thật sao?
…
Tôi đã mở cửa chào đón người vừa đến thăm nhà mình.
Tôi “phải” mở cửa chào đón người vừa đến thăm nhà mình.
Cái ông thầy giám thị đầu hói này…
Thật đấy, đi ngay phía sau lưng tôi, chính là ông thầy giám thị đầu hói lúc nào cũng thích gây sự với tôi mọi lúc mọi nơi mỗi khi tôi xuất hiện ở trường.
Chuyện gì vừa mới diễn ra ấy nhỉ?
Để tôi ráng nhớ lại xem nào.
Ờ… đầu tiên là tôi đang ở trong bếp, vừa nấu ăn vừa nghe chương trình thời sự. Rồi tôi nghĩ vu vơ đến chuyện đi du lịch trong khoảng thời gian chờ đợi luận án tiến sĩ được tiến cử. Sau đó thì chợt có tiếng chuông vang lên ngoài cửa làm ngắt đi dòng suy nghĩ. Và khi ra đến nơi mở cửa thì ông thầy giám thị khó chịu ấy lại đang đứng ngay trong nhà tôi thế này.
Sao ông ta cứ thích ám lấy tôi thế nhỉ?
Đừng nói là thầy thích em đến độ phải mò đến nhà em vào tận đêm hôm thế này nhé.
Em đã nói rồi mà, dù cho thầy không có tóc nhưng chúng ta vẫn là giáo viên và học sinh, tuyệt đối không thể đến được với nhau đâu thầy ơi.
- Tôi nghe thấy mùi thơm. Em đang dùng bữa tối sao?
Mùi thơm này chắc là từ đĩa gà sụn rán tôi vừa mới nấu xong ở trong bếp ra rồi. Chỉ là chưa kịp ăn thì đã phải giáp mặt với ông thầy giám thị đột nhiên đến ghé thăm nhà.
- Ăn tối vào giờ này sẽ khá có hại cho sức khỏe. Hơn nữa, nếu là món dầu mỡ thì lại càng không tốt. Bản thân em là con gái, phải biết tự chăm sóc bản thân. Tôi biết em đang sống một mình, nhưng không phải vì thế mà em sống buông lơi bản thân…
Lại nữa rồi đấy.
Lúc nào cũng vậy. Cứ mỗi khi trông thấy cái mặt tôi là ông ta lại cảm thấy khó chịu hay sao mà không ngừng chỉ trích tôi này nọ. Dẫu cho đây là nhà tôi, thì ông ấy cũng không buông tha, mà phải mò đến tận đây buông lời chỉ trích mới chịu. Tôi tự hỏi không biết bản thân đã làm gì gây thù chuốc oán đến ông thầy này nhỉ. Tôi nhớ là mình chỉ ngủ trong lớp và tự ý bỏ về thôi mà.
- Thầy đến nhà em có việc gì không ạ?
Tôi đã phải đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề ngay nếu như không muốn cái bài diễn thuyết nhàm chán đó lê thê kéo dài trước bữa tối.
- Trách nhiệm của tôi là dõi theo học sinh của mình, cũng như báo cáo về cuộc sống học tập thường nhật của từng học sinh ở trên trường. Nhưng thiết nghĩ em là một trường hợp đặc biệt, nên tôi đã phải đặc cách sử dụng đến hình thức đặc biệt hơn bao giờ hết!
Vẫn như mọi khi, tôi chẳng hiểu được ý của thầy ấy là gì.
Cái “hình thức đặc biệt” đó có phải là cái gọi là đến thăm nhà học sinh không nhỉ?
Nhưng đấy là công việc của giáo viên chủ nhiệm khi phải đến nhà, gặp gỡ phụ huynh học sinh và rồi báo cáo lại tình hình học tập của học sinh trên lớp. Còn trong trường hợp của tôi, rõ ràng hình thức đó là thừa thải bởi lẽ ai ai cũng biết rằng tôi chỉ đang ở có một mình.
Tôi đã nói với thầy rằng.
- Hiện tại thì cả mẹ lẫn chị của em đều đang vắng nhà. Nên nếu là gặp gỡ phụ huynh thì có lẽ thầy nên đến vào một dịp khác!
Tôi nói như thế, một phần vì cũng muốn ông ấy nhanh chóng rời khỏi nhà để tôi còn dùng bữa tối. Nhưng tôi đã không hề nghĩ rằng đó lại là mở đầu cho vô số rắc rối khát mà đáng lý ra, tôi đã từng cho rằng nhiều khả năng nó sẽ xảy đến.
Sau khi nghe tôi nói như vậy, thầy ấy bắt đầu trả lời với giọng điệu khá kỳ lạ.
- Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương Huyết Tổ không có ở nhà. Đúng thế nhỉ. Hai sinh vật bất tử vĩ đại nhất Enra hiện đang không có mặt ở đây. Và em, Shinomiya Noel đang sống một mình tại căn nhà to lớn này!
Không chỉ trả lời với giọng điệu lạ lùng, ông thầy giám thị đó bất thình lình lao đến.
Ông ấy dùng sức đẩy tôi vào tường.
Hai bàn tay thô ráp của ông ấy giữ chặt lấy hai cổ tay tôi dính chặt vào bức vách.
Đôi mắt ông ấy nhìn tôi trợn tròn. Hơi thở ông ta bắt đầu gấp rút khiến cho tôi cũng có thể dễ dàng nghe được mùi rượu và thuốc lá. Chắc chắn trước khi đến đây, ông thầy này vừa mới đi nhậu về. Và nếu để ý kỹ thêm một chút thì có mùi hương của một loại nước hoa thường xuyên được sử dụng bởi những cô gái ở phố đèn đỏ.
Nhất định là ông thầy giám thị vừa có một cuộc vui đùa ở nơi lấp lánh ánh đèn đỏ rồi.
Nhưng quan trọng là nét biểu hiện trên gương mặt ông ta như phản ánh rõ một điều rằng “ông ta đang thèm muốn tôi như một tên biến thái”.
- Shinomiya Saya, Phù Thủy Thời Không vĩ đại nhất Enra, Shinomiya Mikasa, Mãnh Vương Huyết Tổ hùng mạnh nhất Enra. Và Shinomiya Noel, cô con gái đẹp nhất của Phù Thủy Thời Không. Em có biết không Shinomiya. Em có biết rằng là em rất đẹp không. Em có biết rằng rất có nhiều người khi nhìn thấy em lần đầu tiên, đều thoang thoáng lên trong đầu ý định muốn “chiếm hữu” lấy em làm của riêng không?
À, nếu là về chuyện đó thì tôi cũng có biết.
Tôi biết là tôi nổi tiếng mà.
Nhưng đến mức là ai cũng muốn chiếm lấy tôi làm của riêng thì thú thật là mới nghe lần đầu. Và trong đó có luôn cả ông thầy này nhỉ.
- Ah ah, ngày đầu tiên trông thấy em, tôi nhận ra mình đã bị nguyền rủa. Dáng người nhỏ nhắn của em. Gương mặt thanh tú của em. Đôi mắt màu đỏ đẹp rực rỡ ấy của em. Mái tóc trắng tinh khôi đó của em. Đôi lông mi dài ấy của em. Và cả đôi môi gợi cảm này nữa. Em tựa như một thiên thần từ chốn linh thiêng nào đó hạ trần vậy. Kể từ khi trông thấy em, tôi như một tên điên khi không lúc nào không nghĩ đến em. Em đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Em đã quyến rũ tôi. Đã nguyền rủa tôi như một tên điên thế này. Tất cả đều là lỗi tại em!
Sao lại đổ thừa hết mọi điều lên tôi thế kia.
Tôi chỉ là một cô gái trẻ bị bệnh “Bạch Tạng”, không thích đến trường vì đã học hết chương trình cấp ba và luôn bị thầy mắng do cái thái độ bất cần vô phép thôi.
À, tôi luôn thắc mắc là vì sao mình cứ bị thầy phàn nàn chê trách đúng lúc đúng chỗ. Tôi cho rằng là do ông thầy thích tôi và làm mấy chuyện đó để thu hút sự chú ý của tôi. Dĩ nhiên chỉ là đùa. Nhưng không ngờ rằng nó lại là thật.
Thầy giám thị thích tôi, “thèm muốn” tôi một cách điên cuồng.
Yay yay yay, như thế này là sai quá rồi.
Ông thầy bắt đầu kê sát gương mặt của một ông chú biến thái lên cổ tôi rồi bắt đầu hít hà đầy bệnh hoạn.
- Mùi hương này… thì ra em luôn sử dụng loại sữa tắm này. Thật là kích thích. Em có biết rằng ở em luôn toát ra một hương vị lôi kéo người khác không. Em cũng là một cô gái trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn mà nhỉ, chắc hẳn cũng có những nhu cầu của tuổi thanh thiếu niên. Shinomiya, chiều thầy nhé. Thầy sẽ bảo vệ em. Sẽ yêu thương em và cho em hết tất cả mọi thứ thầy có. Hãy trở thành của riêng thầy mà thôi!
Lần đầu tiên tôi rơi vào tình trạng này. Dẫu cho cũng đã từng thấy qua khá nhiều trong mấy bộ manga 16+ về mấy tay biến thái giở trò với nữ sinh. Nhưng có ai ngờ rằng chính mình lại trở thành nạn nhân của tay biến thái đó đâu.
Có phải chăng vì đã xem mấy cái thể loại đó không dưới vài chục lần, nên riết rồi tôi cũng thấy bình thường, dẫu cho bản thân đang trở thành nạn nhân của một sự quấy rối.
Tôi không hề cảm thấy sợ hãi hay hoảng loạn.
Tôi cũng không biết lý do vì sao mà mình lại để yên cho ông ấy hít hà mình trong thời gian cũng khá là lâu.
Cho đến khi bàn tay ông ấy bắt đầu di chuyển xuống phần hông rồi nhích nhích xuống mông. Và ông ta khẽ thì thầm bên tai tôi thì tôi cảm thấy nhột nhột khó chịu nên đã phản ứng lại bằng cách thoát khỏi sự khống chế của ông ấy nhanh như một cơn gió và đơn giản như một vừa ăn một bát cháo. Sau đó, tôi nắm lấy tay phải ông thầy rồi cũng nhẹ nhàng vật ông ấy ngã lăn ra sàn bằng võ thuật mình từng được học.
Tôi vật ông ta nằm đo ván trên sàn mất rồi.
Ông ấy bất tỉnh và cũng không thấy có phản ứng gì lại nên tôi cứ nghĩ ổng chết rồi. Nhưng không, bởi lẽ ông thầy vẫn còn thở.
Biết làm sao được.
Là do thầy khiến tôi cảm thấy nhột nhột khó chịu nên tôi đành phải ra tay. Chứ nếu thầy “nhẹ nhàng” hơn một chút thì có khi chẳng phải bị hạ đo ván bởi một đứa con gái một cách nhục nhã thế này đâu.
Mà để ông thầy nằm đây thì lại không ổn nên tôi quay lưng định đi vào bếp lấy cho ông ấy một ly nước hay bất cứ thứ gì có thể giúp cho ông ấy tỉnh lại.
- Hay là báo cảnh sát?
Tôi nghĩ ra phương án này bởi lẽ quấy rối một nữ sinh được xem như một tội ác cực lớn, có thể phải lãnh án chung thân ở Enra. Nên nếu báo cho cảnh sát hay lực lượng an ninh nòng cốt của Enra thì có khi ông ấy sẽ phải ở tù suốt đời.
- Em từ chối tình yêu của tôi!
Tôi thoáng nghe thấy tiếng nói của ông ấy. Vậy là thầy đã tỉnh lại rồi.
- Em từ chối tình yêu của tôi. Tại sao em lại từ chối tình yêu của tôi?
“Vì hai chúng ta ngay từ đầu đã không thể đến bên nhau”.
Tôi muốn nói như thế lắm nhưng chỉ dám nghĩ chứ không dám cất lên thành lời. Một phần tôi cũng sợ rằng thầy sẽ bị sốc khi biết được sự thật này.
Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, tình hình có vẻ tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều.
Ông ấy đứng dậy nhưng theo kiểu cũng rất “quái đản”.
Ông ấy đứng lên giống như một vận động viên Yoga đứng thẳng khi đang nằm dưới đất. Mà tôi thì không nghĩ rằng xương ông ấy lại đủ dẻo dai để thực hiện một động tác quá sức như thế.
Sau đó, cả cơ thể ông ấy như đang tỏa ra một lượng ám khí màu đen.
Đôi mắt ông ta bỗng trở nên đỏ thẵm như máu và có thứ dung dịch gì đó màu đen tiết ra từ khóe mắt như bùn sình.
Thầy giám thị hướng đến tôi với vóc dáng rất kỳ lạ so với mức bình thường của một con người.
- Em từ chối tình yêu của tôi. Em cũng cho rằng tôi là một kẻ thất bại của xã hội. Cũng cho rằng sẽ tốt hơn hết là tôi không nên tồn tại trên thế giới này!
Nói như thế có phần hơi quá đáng rồi.
Đúng thật là tôi cảm thấy khó chịu khi cứ bị ông ấy làm phiền hết lần này đến lần khác. Nhưng không có đến mức cho rằng ông ấy là một kẻ tệ hại đến nỗi không cần thiết phải tồn tại. Bản thân thầy để được công nhận trở thành một giáo viên ở học viện lớn nhất Enra thì cũng phải có thực lực còn gì.
Mà quan trọng hơn, trông thầy đang không ổn chút nào kìa.
Và tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi cái thứ dung dịch màu đen chảy ra từ khóe mắt thầy ấy càng lúc càng nhiều, đến nỗi chảy tràn khắp cả sàn gỗ nhà tôi. Ngay cả cái thứ ám khí đen ngút phía sau ông ấy càng lúc lớn và ngột ngạt hơn.
- Nếu như tình yêu của tôi không thể đến được với em. Thì tôi chỉ cần biến em trở thành của tôi một cách bắt buộc. Phải… phải bắt buộc… phải bắt buộc…
Càng ngày càng không đúng rồi.
Không đúng ở tất cả mọi điều luôn ấy.
Làm sao tôi có thể hình dung ra được ông thầy giám thị lúc nào cũng “càm ràm” mỗi khi trông thấy cái bản mặt của tôi, thực chất lại là người yêu tôi đến điên dại… Nhưng đây đâu phải là lúc để mà nói đến việc ấy.
Quan trọng là linh tính như đang mách bảo với tôi một điều rằng là hãy nhanh chóng chạy đi.
Khi nãy, tôi đã dùng đến từ “không ổn” để miêu tả cho tình trạng của thầy ấy, hóa ra lại là vẫn còn quá nhẹ.
Cả thân thể thầy ấy gần như bị chìm đắm trong cái thứ chất lỏng đen kịt như bùn kia. Và rồi chỉ trong một cái chớp mắt, thầy giám thị đã biến đi đâu mất, mà thay vào đó, hiện diện ngay trước mắt tôi là một con gấu…
Là một con chuột túi chứ nhỉ?
… Hay là một con tinh tinh?
Hoàn toàn không thể trông ra được đó là con gì cả. Chỉ biết rằng kích thước của nó cao đến đụng nóc nhà tôi rồi. Toàn thân thì chỉ là một màu đen với cái mùi hương ẩm mốc bốc ra nồng nặc đến khó thở.
- Shi… no… mi… ya…
Nó đang cất tiếng gọi tôi chứ nhẩy.
Nhìn quanh nhìn quẩn không có ai ngoài tôi, nên chắc chắn là nói đang gọi tôi rồi. Dù cho cái tiếng gọi thì có chút khàn khàn mà chắc chắn sau khi nghe, các bạn nữ trong lớp sẽ ngồi sụp xuống, run rẩy sợ hãi.
Tôi cũng là con gái đây.
Tôi có nên hành động giống như thế, ngồi bệt xuống đất rồi tỏ ra sợ hãi hay không nhỉ?
- Shi… no… mi… ya… Em… là… của… tôi… Shi… no… mi… ya…
Được rồi.
Bây giờ thì không cần phải thắc mắc tự hỏi thêm một câu hỏi nào nữa.
Chạy thôi.