Ờ thì… bằng một phương pháp khó hiểu nào đó, mà bây giờ, tôi lại trở thành người nổi tiếng khắp đền Kinouka rồi.
Hiện giờ, tôi đang dạo bước đi khắp đền Kinouka với sự dẫn dắt của Kokai như bình thường thôi. Chỉ là khác ở chỗ, khi chúng tôi đi ngang qua các Miko thì biểu hiện của họ là đều tỏ ra giật mình, rồi luống cuống cúi đầu chào, rồi nhanh chóng chạy đi chỗ khác, đến khi nào chắc chắn rằng tôi không thể nghe thấy thì mới xì xầm gì đó với nhau, dù cho họ không biết rằng đôi tai của Huyết Tổ nhạy bén hơn người bình thường gấp trăm lần. Đến tiếng của con muỗi bay ở phòng bên cạnh tôi còn nghe được mà.
Đại đa số họ đều bàn tán về việc tôi đánh bại Iroha trong trận so tài Sojutsu. Có vẻ như chuyện tôi dành lấy chiến thắng được chính những Miko có mặt ở võ đạo truyền tai nhau và lan tỏa với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Tính đến thời điểm hiện tại thì gần như toàn bộ đền Kinouka đều biết hết cả rồi.
- Biết thế này, mình đã giả vờ thua cho xong!
- Sẽ không được đâu ạ. Nếu như Noel – sama giả vờ bị đánh bại, thì cũng sẽ bị Iroha – sama bắt đấu lại thôi. Ở đền Kinouka, chỉ duy nhất một mình Iroha – sama là người đã được thỉnh giáo vị cao thủ Sojutsu do liên đoàn Sojutsu công nhận và đã trở thành học sinh xuất sắc nhất của vị cao thủ đó. Chỉ cần thoáng nhìn qua thôi, Iroha – sama có thể bắt nhịp được ai có học Sojutsu và trình độ của họ đạt đến ngưỡng nào. Việc Iroha – sama có thể đánh giá được thực lực của Noel – sama rõ ràng là không thể tránh khỏi. Nên là nếu như chị cố tình giả thua, thì Iroha – sama sẽ biết ngay và rất giận. Tình huống tệ nhất là sẽ phải giao đấu cho đến khi Iroha –sama cảm thấy thỏa mãn thì thôi!
Thế hóa ra việc tôi dành chiến thắng lại là một sự lựa chọn đúng đắn nhất. Tính ra thì cũng may mắn cho tôi thật. Chứ nếu phải chịu cảnh đấu đi đấu lại thì phiền toái khối thứ.
Thắng thì sẽ tránh được cái vòng lặp tử thần như Kokai vừa nói. Nhưng cái giá đổi lại chính là trở thành tâm điểm chú ý của cả ngôi đền.
Nghĩ lại thì tôi chỉ ở lại đây có vài ngày thôi. Sau khi lễ hội kết thúc thì tôi sẽ rời khỏi đây và mọi chuyện rồi cũng trở lại bình thường. Thế nên là nếu cố gắng giả điếc một chút thì cũng không đến nỗi khó khăn lắm.
- Nhưng mà, Noel – sama mạnh thật. Ở đền Kinouka này, không một ai có thể trở thành đối thủ của Iroha – sama đâu. Hay phải nói Iroha – sama là Miko nắm giữ nghệ thuật dùng thương mạnh nhất ở đây!
- Iroha mạnh đến vậy à. Hơn cả Đại Đền Trưởng sao?
- Umu… thật lòng mà nói thì em chưa từng được chứng kiến cuộc giao đấu nào, nên cũng không phân định được ai hơn ai. Nhưng chúng ta đang nói đến Mikuru – sama, người đã trở thành Đại Đền Trưởng từ khi còn rất trẻ và hiện đang được tất cả các Miko khác trong đền kính trọng. Nên em nghĩ loáng thoáng thì có lẽ, Mikuru – sama sẽ nhỉnh hơn!
Tôi cũng không rõ lắm về chuyện ai mạnh hơn, giữa Iroha hay chủ đền Mikuru. Tôi bỗng dưng cũng muốn xem thử một trận so tài giữa hai người họ để tìm ra ai là người mạnh nhất trong Sojutsu.
- Iroha – sama mạnh là thế, nhưng lại bị Noel – sama hạ cho đo ván một cách rất nhẹ nhàng, nên một lẽ tất yếu là sẽ khiến cho mọi người đều ngạc nhiên. Có khi ngay bây giờ, khối các Miko bắt đầu ngưỡng mộ Noel – sama rồi cũng không biết chừng!
A… nếu như điều đó là sự thật thì phiền phức cho tôi lắm.
Tôi không có nhu cầu trở nên nổi tiếng đâu.
- Nhưng mà ngẫm lại thì em quả thật một đứa trẻ may mắn. 10 năm trước thì được đích thân phục vụ Saya – sama, được tận mắt chứng kiến những điều tuyệt vời mà ngài đã làm với đền Kinouka. Còn bây giờ thì lại trở thành phục vụ riêng cho Noel – sama, người đã đánh bại Iroha – sama bằng Sojutsu, thứ mà đền Kinouka chúng em rất đỗi tự hào. Không có đứa trẻ nào may mắn bằng em khi được phục vụ cả hai thế hệ tuyệt vời như vậy đâu!
Nếu như không nghe câu chuyện từ Đại Đền Trưởng, thì tôi sẽ chẳng mấy quan tâm đến Kokai ngay lúc này.
Công việc giỏi nhất của Kokai là phục vụ như một nhân viên quán trọ.
Dẫu cho cô bé có nói rằng được phục vụ bà già ngố nhà mình và tôi là điều may mắn. Nhưng đôi khi tôi cũng tự hỏi rằng liệu khi làm công việc phục vụ này, thì những ký ức đau buồn khi xưa có trở về hành hạ tâm trí cô bé hay chăng.
Dù cho Kokai có đang thể hiện một nụ cười rạng rỡ ngay bây giờ đi nữa, nhưng bên trong Kokai đang có cảm giác như thế nào, tôi không biết.
Tôi không biết và cũng không muốn biết, vì tôi sẽ không vi phạm nguyên tắc cũng như châm ngôn sống của chính mình nữa.
Những thứ như thấu hiểu cảm xúc của người khác đó… không phải chuyên môn của tôi. Rõ ràng là như vậy.
- Chị không phải người tuyệt vời được như em nói!
- Hẩy?
Tôi đứng lại trong phút chốc, khiến cho Kokai đi trước tôi cũng phải dừng và quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi đang định nói điều gì đó trong suy nghĩ của mình. Và cũng vì một nguyên nhân nào đấy, tôi lại quyết định không nói ra, mà chỉ tiếp tục bước đi.
- Không có gì đâu!
Tôi bước ngang qua Kokai cứ mãi nhìn mình khó hiểu.
- Sao thế. Em không định dắt chị đi tham quan nữa ư. Vậy thì chị về phòng đó nhé!
- À không. Xin thứ lỗi cho em, Noel – sama!
…
…
Kokai dẫn tôi đến một gian phòng khác.
Gian phòng này rộng như sảnh chính của đền lúc tôi mới vào.
Tôi và Kokai đứng ở phần tầng lửng phía trên cao, nên có thể theo dõi xuống bên dưới, nơi có rất nhiều Miko đang tập trung bên dưới thành một nhóm cũng đang bàn tán xì xào gì đó.
Tôi hỏi Kokai.
- Những Miko đấy là…
- Dạ, là tổ phụ trách những vật sính lễ cần thiết cho lễ hội đó ạ. Lễ hội Kagura truyền thống ở đền chúng em về mặt ý nghĩa cũng là để tạ ơn các vị thần đã mang đến những điều yên bình, an lành cho từng đứa con Amatsu, thế nên cũng phải chuẩn một vài thứ được xem như vật lễ!
Lễ hội Kagura…
À… tôi nhớ ra rồi…
Tôi đã từng xem trên tivi và mạng xã hội, nhưng chủ yếu vẫn là từ lời kể của bà già ngố nhà mình. Đó là một lễ hội có quy mô khá lớn với sự tham gia của rất nhiều người, và thường được tổ chức tại các ngôi đền ở Amatsu.
Tôi vẫn còn nhớ điểm nổi bật nhất trong lễ hội Kagura chính là sẽ có một Miko với trang phục sặc sỡ hơn đôi chút, đứng trên một vũ đài hoặc di động hoặc cố trụ và thực hiện những điệu múa truyền thống của Amatsu với mục đích là để cảm tạ các vị thần đã mang đến những điều yên bình, tốt lành nhất đến với những đứa con mang dòng máu Amatsu giống như lời Kokai đã nói. Và một trong những thứ không thể thiếu ngoài điệu múa truyền thống của Miko, thì cũng phải có những vật phẩm có giá trị được xem như lễ vật, để thể hiện sự thành kính lên các vị thần.
Điệu nhảy Kagura… nếu như tôi nhớ không nhầm thì hình như là…
- À phải, Saya – sama cũng đã từng trở thành Miko chính, nhận trách nhiệm thực hiện điệu nhảy Kagura trong lễ hội 10 năm trước. Khi đó, Saya – sama rất là đẹp và lấp lánh đấy ạ!
Ờ… nhờ Kokai, tôi cũng vừa mới nhớ ra rằng bà già ngố nhà mình cũng đã từng khoe tôi vài tấm hình bà ấy diện phục trang Miko chính và thực hiện điệu nhảy Kagura ở một nơi nào đó trông rất lung linh rực rỡ.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, nên chỉ cảm nhận được mẹ mình thật xinh đep và rạng rỡ giống như cách nghĩ của Kokai. Thì ra tấm hình hồi đó được chụp ngay tại ngôi đền này.
- Ở đền chúng em, việc chuẩn bị các vật lễ rất quan trọng. Nên vào những dịp này trong năm, Mikuru – sama luôn chú trọng và tổ chức hẳn một tổ chuyên chuẩn bị những vật lễ cần thiết. Nhưng có vẻ như, tổ chuẩn bị đang gặp vấn đề gì thì phải!
Kokai chạy đến chỗ của họ, mà bỏ mặc luôn cả vị khách mà đáng lý ra cô bé đang phải dẫn dắt phục vụ.
- Mọi người, có chuyện gì thế?
- A, Kokai, chuyện là…
Mà cũng nhờ thế thì tôi mới có thời gian tự do cho mình đôi chút.
Phải công nhận một điều rằng những bức tượng các vị thần ở đây được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ và chi tiết. Đến điểm cốt yếu chính có lẽ là những chiếc cột trụ gỗ được dựng ở các góc xung quanh gian phòng cũng trạm trổ hình tượng rồng và phượng hoàng cũng không hề kém cạnh gì.
Rút cuộc thì bà già ngố nhà mình còn thể hiện được bao nhiêu tài năng nữa đây? Thật lòng không dám tin tất cả những thứ này đều được sinh ra từ khả năng sáng tạo của bà ấy.
Tôi dạo bước đến gần một chiếc giá gỗ.
Ở đó có để sẵn một bộ Kimono màu trắng với họa tiết hoa lan đầy sắc màu khác nhau. Rất có thể đây chính là bộ phục trang dành cho người sẽ trở thành Miko chính thực hiện điệu múa Kagura cho tâm điểm của lễ hội. Nếu so với hình ảnh tôi còn nhớ được về việc bà già ngố đã đóng vai Miko năm trước thì nó có hơi một chút khác biệt. Chắc lẽ họ sẽ thay đổi chủ đề cho bộ cánh vào mỗi năm để tạo nên sự đổi mới.
- Heh, không thể giao đúng hẹn. Nhưng chẳng phải chỉ mới hôm qua, họ còn nói rằng mọi thứ đang theo chu trình rất hoàn mỹ, không gặp phải trục trặc gì ư?
Tổ chuẩn bị lễ vật đang gặp rắc rối nào đó mà Kokai đang dò hỏi thử. Xem chừng rắc rối còn phức tạp hơn dự tính, khiến cho Kokai cũng không tránh khỏi bất ngờ.
Tuy tôi không mấy quan tâm cho lắm, nhưng nếu không hỏi thăm thì cũng thật không đúng.
Tôi đến chỗ Kokai.
- Có chuyện gì vậy?
- A Noel – sama, em vừa mới thảo luận với tổ chuẩn bị lễ vật. Đền Kinouka có hợp tác cùng với Guild Mạo Hiểm Giả và Guild Bất Tử Nhân ở thành phố kế bên. Bên chúng em có đưa ra yêu cầu nhờ họ tìm kiếm giúp các sính lễ cần thiết cho lễ hội tối mai. Bên họ đã hoàn thành yêu cầu và đang cho người vận chuyển chúng đến đền. Nhưng vào sáng nay, tổ chuẩn bị lại nhận được tin rằng chuyến xe vận chuyển của họ gặp sự cố, nên sẽ không thể giao vật phẩm được đến đúng hẹn. Khả năng cao sẽ phải đến sáng ngày mốt thì mới đến được!
Như thế thì chẳng phải đã trễ rồi ư. Lễ hội tối mai là bắt đầu, trong khi các lễ vật thì đến sáng ngày mốt mới được giao tận nơi.
Gạo nấu thành cơm rồi còn đâu.
- Bên bộ phận đảm nhận khâu vận chuyển cũng đã gửi lời xin lỗi đến chúng ta. Họ còn nói rằng sẽ hoàn tiền lại nếu như Kinouka có yêu cầu. Nhưng mà với đền ngay lúc này, điều quan trọng là cần đến những vật lễ ấy hơn tiền bạc. Phải làm thế nào bây giờ!
Kokai và cả tổ chuẩn bị đều đang rơi vào trạng thái khó nghĩ.
Vốn chẳng phải việc của tôi vì suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc. Nhưng mà có chuyện này làm tôi không ngừng thắc mắc.
- Cho chị hỏi tí nhé. Những lễ vật mà bên chúng ta yêu cầu bao gồm những thứ gì?
- Dạ, là “Áo da chồn lửa”, “Lông vũ của Sắc Điểu” và “Nhánh cây Horai”. Đó đều là những vật phẩm cần thiết để tiến hành lễ hội!
Toàn là những vật phẩm cấp độ S cả. Đền Kinouka không quá chơi trội khi quyết định sử dụng những thứ này để làm lễ vật đó chứ.
Theo những gì mà tôi được biết thì “Áo da chồn lửa” không thể may theo như trang phục thông thường, mà chỉ có thể thu nhặt được sau khi đã giết “Fire Weasel”, một chủng loài Kaijuu mang hình dáng con chồn có màu trắng được bao bọc khắp cơ thể là một tấm áo màu đỏ và xung quanh tứ chi của nó đều bốc lên ngọn lửa xanh. Loài này thường sinh sống trên các khu vực hang động trên núi với nhiệt độ khá cao, nên rất khó để có thể tìm ra được hang ổ của bọn chúng. Và nếu như có tìm được đến nơi, thì chính nhiệt độ của khu vực ấy cũng đủ khiến những Mạo Hiểm Giả gặp không mấy khó khăn.
“Lông vũ Sắc Điểu” là một chiếc lông vũ có bảy màu cầu vồng, có thể được tìm thấy ở những chiếc tổ của loài Kaijuu mang hình hài một loài chim to lớn với bộ lông lấp lánh đầy đủ bảy màu. Chúng cũng thường hay làm tổ ở những khu vực vách đá cao cheo leo. Tuy xét về mặt địa lý thì không quá khó khăn để tìm ra được tổ của chúng, nhưng chính sự chênh lệch to lớn về kích thước, nên cũng không ít các Mạo Hiểm Giả đã phải bỏ mạng vì loài chim Sắc Điểu vừa khổng lồ, vừa hiếu chiến, đặc biệt là khi biết có những kẻ dám tiến đến gần tổ của mình. Thế nên, vật phẩm mang tên “Lông vũ Sắc Điểu” cũng thuộc dạng cấp S.
Cuối cùng là “Nhánh cây Horai”, một vật phẩm vô cùng có giá trị mà bất kỳ các chuyên gia nghiên cứu về ngành “Giả Kim Thuật” đều khao khát muốn có được bởi lẽ, đó là loài cây duy nhất có chứa hàm lượng các nguyên tố giàu nhất trong tất cả các loại khoáng sản. Mặc dù tên gọi thì là “Cây Horai”, nhưng về mặt bản chất, thì chúng không phải thực vật, mà lại là một khoáng vật kim loại thường được tìm thấy trong các khu hầm mỏ bị bỏ hoang. Điều khiến loại vật phẩm này trở nên khó tìm chính là vì chúng sẽ thường mọc ở tầng sâu nhất của hầm mỏ, nơi tràn ngập hơi độc phát ra từ các mỏ kim loại. Cây Horai sẽ hút những chất độc đó, và chuyển hóa thành các hàm lượng nguyên tố, khiến cho thân cây phát sáng giữa hầm tối. Cây nào càng phát sáng, chứng tỏ càng hút được nhiều độc kim loại, và càng có giá trị.
Cả ba vật phẩm trên đều là những thứ có giá trị thuộc cấp bậc S. Việc một ngôi đền lựa chọn những loại vật phẩm như thế để tổ chức lễ hội như thế này thì… rút cuộc thì đền Kinouka đã phải chi ra bao nhiêu tiền để thuê Guild Mạo Hiểm Giả lẫn Guild Bất Tử Nhân cùng chung tay thực hiện?
- Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!
Lại có thêm một giọng nói khác bỗng cất lên, cắt ngang đi dòng suy nghĩ của tôi.
Quay đầu lại nhìn thì người đang tiến đến gần đó chính là Mikuru.
- Đại Đền Trưởng!
- Có chuyện gì mà mọi người đều tập trung ở đây hết thế!
- Dạ thưa, chuyện là…
Một Miko thuộc bộ phận chuẩn bị bắt đầu giải thích cặn kẽ tình hình chung của đền.
Sau khi nghe xong vấn đề, đến ngay cả Mikuru là người đứng đầu nơi đây cũng có đôi nét phiền lòng.
- Là vậy ư. Nếu như đợi đội vận chuyển đến thì sẽ không kịp cho lễ hội. Nhưng chúng ta lại không thể tiến hành tổ chức mà thiếu đi các lễ vật ấy. Thật đáng tiếc khi ta lại không hề nghĩ đến trường hợp như thế này!
Hm, ngay cả là người đứng đầu một ngôi đền với bao năm kinh nghiệm như Mikuru mà cũng không ngờ đến tình huống bất ngờ, thì có lẽ là từ trước đến nay, chưa từng xảy ra vụ việc hi hữu như thế. Chứ tôi không nghĩ rằng một người đã ngồi vào vị trí trưởng đền, được bao nhiêu người tín nhiệm và tôn trọng như thế lại kém năng lực quản lý. Bản thân tôi khi tiếp xúc với Mikuru cũng không cho rằng cô ta là loại dân “nghiệp dư”. Nhưng sau chuyện này, chắc chắn, Mikuru sẽ phải tự rút kinh nghiệm và trau dồi bản thân mình hơn.
- Mikuru – sama, hay là chúng ta yêu cầu đơn hàng khác ạ. Bên vận chuyển cũng đồng ý rằng chỉ cần chấp thuận, thì có thể hoàn lại số tiền cho chúng ta! Kokai chợt hỏi.
- Chuyện hoàn tiền không phải là vấn đề quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta không thể thay đổi lễ vật vì đây chính là truyền thống mỗi năm và đền chúng ta luôn theo nó từ lúc được hình thành cho đến nay. Việc lựa chọn các lễ vật cũng mang ý nghĩa riêng, và đặc biệt là tất cả đều là quyết định của Saya – sama. Chính vì thế, chúng ta càng không thể thay đổi ý muốn của người!
Ôi trời… các người thần tượng bà già ngố nhà tôi quá mức cần thiết rồi.
Việc lựa chọn mang ý nghĩa riêng ấy hả.
Tôi thì dám đảm bảo rằng việc bà ấy sử dụng mấy thứ đó, chẳng qua là để cho nó “ngầu lòi” hơn chứ chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu có thì cũng là do bà ấy tự đặt ra theo cái suy nghĩ “củ chuối” nào đấy thôi.
Tôi mới là người sống chung và liên tiếp phải chịu đựng những cái suy nghĩ dở hơi của bà ấy nên hiểu rõ con người đó hơn ai hết đây này.
Tôi ghé sát tai Kokai.
- Này!
- Hí ya!
Kokoi bỗng giật mình rồi lùi ra xa khỏi tôi.
- Có cần phải phản ứng dữ dội như thế không!
- Tại vì… tại vì… Noel – sama gần quá…
Cái cô bé này có hành động và phản ứng đôi khi cũng mâu thuẫn với nhau. Thật là phiền phức quá.
- Nếu chẳng may không thể giải quyết được chuyện lễ vật. Thì điều gì sẽ xảy ra sau đó?
- Hm… em cũng không biết nữa. Từ lúc được xây dựng hoàn thành cho đến giờ, chưa từng xảy ra sự việc như hiện tại. Bây giờ, chúng em chỉ có thể nghe theo quyết định cũng như sự chỉ đạo của Mikuru – sama. Nhưng nếu theo như lời Mikuru – sama vừa nói, không thể tiến hành buổi lễ nếu như thiếu đi các lễ vật. E rằng tình huống tệ nhất sẽ phải hủy bỏ cả lễ hội năm nay mất!
Để tôi ngồi thực hiện bài toán mang tính liên đới nhé.
Mọi năm, đền Kinouka sẽ tổ chức lễ hội truyền thống để cảm ơn các vị thần, với những lễ vật là điều kiện bắt buộc phải có. Sau khi lễ hội kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau thưởng thức “Bánh bao mặt trăng nhân đậu đỏ” cùng với chút rượu Sake nóng dưới mặt trăng tròn. Đó là quy trình thông thường mà nó đáng lý sẽ được thực hiện.
Năm vì tình hình dịch bệnh… ủa nhầm… vì không thể dâng lên các lễ vật, điều bắt buộc phải có nên lễ hội sẽ gặp một chút rắc rối. Lấy tình hình tệ nhất là không thể được tổ chức, thì sẽ không có tiết mục cuối cùng là ăn bánh bao mặt trăng.
Từ đó tôi có thể đưa ra một kết luận cuối cùng.
“Nếu như lễ hội bị hủy bỏ, thì sẽ không có bánh bao mặt trăng nhân đậu đỏ”.
Rõ ràng là không ổn chút nào cả.
Tôi chấp nhận ở lại đây, cũng như nhẫn nhục chịu đựng những sự phiền toái đến với mình với một mục tiêu duy nhất là để được thưởng thức món bánh bao mới nghe tên đã đầy hấp dẫn ấy. Không có chuyện tôi sẽ ngồi yên cho nó thoát ra khỏi lòng bàn tay mình đâu.
Tất cả là vì miếng ăn.
Tôi chợt đưa tay xin ý kiến.
- Nếu có thể thì để tôi đến gặp trực tiếp đội vận chuyển đang gặp sự cố. Họ chỉ nói rằng việc giao hàng sẽ bị dời đến sáng ngày mốt, thế nên nhiều khả năng là chỉ có phương tiện bị gặp trục trặc, còn các lễ vật thì vẫn nguyên vẹn. Vậy thì để tôi chạy đến đó tiếp nhận trực tiếp và mang về là có thể tiếp tục tổ chức lễ hội được rồi!
Và như những gì mình dự đoán, tất cả ánh mắt đều hướng chăm chăm thẳng vào tôi.
Kokai đã phản đối.
- Không thể được đâu ạ. Noel – sama là khách quý của chúng em kia mà. Làm sao có thể bắt Noel – sama làm một việc mà vốn dĩ thuộc về trách nhiệm của chúng em được!
- Kokai nói không sai. Việc chuẩn bị lễ vật vốn thuộc về đền Kinouka, và sự cố lần này cũng là vấn đề giữa đền Kinouka với Guild. Chúng tôi không thể bắt Shinomiya – sama phải gánh nhận trách nhiệm thay được! Mikuru cũng tiếp lời.
Nhưng nếu như không được ăn bánh thì tôi sẽ bị trầm cảm cả đời mất.
- Chiến hữu… chiếc motor của tôi có thể chạy được với vận tốc tối đa lên đến 800 km/h, chưa kể đấy là loại xe có thể chạy trên mọi địa hình, thế nên sẽ không có khó khăn gì xảy đến với tôi. Với lại, chẳng phải mọi người cũng không hề muốn lễ hội bị hủy vì đây là truyền thống bao đời nay, cũng như là ý nguyện của mẹ tôi đúng chứ. Chi bằng cứ để tôi giúp một tay, xem như là góp phần hoàn thành mong muốn của mẹ mình cũng là điều bình thường và nên làm mà!
Họ bắt đầu quay sang nhìn nhau với nét khó xử hiện hữu rất rõ trên gương mặt luôn đấy.
Là vì họ lo sợ làm phiền đến tôi hay là vì tôi sẽ làm hỏng việc thế!
Mãi một lúc sau, Mikuru mới trả lời.
- Nếu vậy thì xin được làm phiền Shinomiya – sama. Sự thật rằng chúng tôi không hề muốn hủy bỏ lễ hội truyền thống này, cũng như không muốn khiến cho Saya – sama phải buồn vì sự sai sót của chúng tôi. Xin được nhờ Shinomiya – sama!
- Cứ để đấy cho tôi!
- Thế thì tôi sẽ viết một bức thư nhượng quyền, sẽ ghi rõ việc thu hồi những lễ vật sẽ được giao toàn quyền cho Shinomiya – sama. Khi gặp đội vận chuyển ở Guild, người chỉ cần giao lá thư cho họ là được!
Tôi gật đầu đã hiểu.
Mikuru quay sang Kokai.
- Kokai, em sẽ đi chung với Shinomiya – sama. Hỗ trợ cho người nếu như cần thiết. Tuyệt đối không được gây phiền hà gì cho Shinomiya – sama, nhớ chưa!
- Dạ vâng!
Ehh… nếu được thì tôi muốn đi một mình hơn.
Nhưng quả thật nếu có Kokai đi chung thì sẽ đỡ rắc rối hơn nếu chẳng may lá thư nhượng quyền không phát huy công dụng vì sự nghi ngờ của đội vận chuyển, thì có một Miko của chính đền Kinouka làm chứng thì sẽ đáng tin hơn.
…
Sau khi đã nhận nhiệm vụ, tôi và Kokai rời khỏi đền Kinouka bằng việc bước xuống 200 bậc thang đá.
Việc đầu tiên khi chúng tôi xuống đến nơi là trông thấy hai nữ Miko khác đang đứng sẵn ở đó, cúi đầu chào tôi với vẻ thành kính. Bên phải chính là chiến hữu của mình.
Có vẻ như theo như yêu cầu của tôi, đền trưởng Mikuru đã cho hai Miko nhận trọng trách chăm sóc anh bạn chiến hữu của mình. Không biết họ làm bằng cách nào vì nhìn quanh ngó quẩn, ở gần đây không hề có bất cứ ngôi nhà hay nơi nào có khả năng làm hầm cất xe cả.
Điều quan trọng là trông chiến hữu còn rất sạch bong, như thể vừa được chùi rửa rất kỹ càng nữa.
Không biết đền Kinouka đã sắp xếp như ra sao, nhưng thôi, chỉ cần tình trạng của chiến hữu ổn định thì tôi sẽ không thắc mắc chi tiết cách họ chăm sóc đâu.
Sau khi gặp lại chiến hữu, việc tôi làm trước tiên, chính là nhẹ nhàng vuốt ve người bạn của mình.
- Đã để cậu phải đợi lâu. Xin lỗi nhé, nhưng có vẻ như chúng ta sẽ nán lại nơi đây vài ngày. Tha thứ cho hành động ích kỷ của tớ nhé!
Tôi cầu mong sự bỏ qua và tôi biết chắc chắn mình sẽ được tha thứ, bởi vì chiến hữu rất giàu lòng vị tha mà. Ấy thế mà vẫn có người không thể nào hiểu được tấm lòng của nhân vật tuyệt vời đó.
- Noel – sama. Tại sao chị lại đi nói chuyện với một cái xe vậy ạ?
- Đừng thắc mắc những gì chị vừa làm. Vì dù em có nhận được câu trả lời thì nhất định cũng sẽ không hiểu gì đâu!
- Vâng!
Tôi đưa cho Kokai một chiếc kính đeo lên mắt để chắn gió dự phòng có sẵn trong cốp.
Cô bé nhảy lên sau yên xe và bắt đầu ôm chặt lấy tôi từ sau lưng. Không những thế, tôi còn cảm nhận được hình như Kokai còn dí sát mặt mình vào tấm lưng của tôi rồi hít hà không ngừng thì phải.
- Etou… Kokai – san, chị có thể hỏi là tại sao em lại ôm chị chặt như thế được không?
- Xin đừng thắc mắc những gì em đang làm. Vì dù chị có nhận được câu trả lời thì chắc chắn cũng sẽ không hiểu đâu ạ!
Cảm giác như tôi đang bị móc mỉa ấy.
Khả năng tiếp thu và học hỏi thì tôi đã được Mikuru nói trước rồi. Nhưng cũng phải biết cái nào nên tiếp thu vào cái nào không nên chứ.
Nghe thì rõ ràng mình vừa bị nói móc đấy. Nhưng tôi cũng không thể làm được gì ngoài việc chấp nhận chịu thua, giả vờ như không hay không biết gì hết mà vặn tay ga, bắt đầu di chuyển về phía trước.
…
…
Vận tốc hiện tại tôi đang di chuyển với chiến hữu là 120 km/h.
Tuy có bị gió thổi vào tóc nhưng cũng không phải là thứ khiến cho tôi phải quan ngại. Tôi nghĩ mình nên tăng tốc vì nếu chiếu theo thời gian dự kiến mà đội vận chuyển giao hàng trễ hẹn, khả năng cao là họ cách đền Kinouka một đoạn khá xa. Thế nên việc tăng tốc sẽ là cần thiết.
Chỉ có điều…
- Noel – sama… Noel – sama… xin… hãy chậm lại… Gió… gió… thổi mạnh quá…
Dù cho có đang ôm tôi thật chặt như gấu Koala, nhưng có lẽ vì sức chịu đựng của Nhân Loại thông thường không thể chống lại lực ly tâm khi đạt ở vận tốc trên 100 km/h mà không được bảo hộ đầy đủ, nên trông Kokai bây giờ như thể đang muốn ngã xuống đường khi đầu cứ bị giật về phía sau.
Thông thường thì tôi nên giảm tốc.
Nhưng ngay lúc này đây, trong tâm trí tôi bỗng dưng hiện lên một ý muốn đen tối mang tầm vốc quái ác.
Thay vì giảm tốc, tôi lại cố tình kéo tay ga, khiến cho tốc độ của chiến hữu tăng vọt từ 120 lên hẳn 200 và còn lên cao nữa. Đó là chưa kể, tôi còn thực hiện một cú móc đầu ngoạn mực khi biểu diễn tiết mục lái xe bằng một bánh với tốc độ chóng mặt.
Phía sau tôi, Kokai không ngừng hét.
- Đừng mà… đừng mà… Noel – sama… xin hãy tha cho em đi mà… có ai không… cứu với…
Tôi giả vờ như có âm thanh gì đó lướt ngang qua, hoàn toàn không nghe thấy tiếng một cô gái nào đó đang than khóc kêu cứu gì hết. Và cứ tiếp tục như thế một lúc nữa cơ.
…
…
Kokai gục ngã giữa đường. Cơ thể nhỏ bé đó không ngừng trút những hơi thở hổn hển như vừa trải qua giây phút tử thần hiếm hoi.
- Cứ tưởng… là tiêu rồi… cảm ơn các vị thần… vì đã cho phép con… được tiếp tục sống…
Ngồi yên ở trên lưng chiến hữu, tôi vừa chống cắm vừa quan sát Kokai với gương mặt bình thường không chút biến sắc.
- Sao rồi, đã thấy đỡ hơn chưa?
- Thật quá đáng, Noel – sama. Dù cho em đã không ngừng nài nỉ nhưng chị vẫn tàn nhẫn làm điều ấy. Đây là lần đầu tiên của em đó!
- Vậy lẽ nào, em “ra”quần rồi à?
- Không có nhé. Em là một Miko được đào tạo chuyên nghiệp mọi thứ về lễ nghĩa. Không bao giờ có chuyện em…
Cảm giác như mình mới trả thù được xong vậy. Thoải mái thật.
Mặc kệ Kokai có kêu gào ra sao, điều tôi lưu tâm ngay lúc này là tính nhẩm quãng đường và thời gian mình đi.
Ngoái cổ lại nhìn con đường mòn duy nhất, và nhìn vào đồng hồ hiển thị trên màn hình của chiến hữu. Tính từ lúc rời khỏi đền Kinouka để đến được đây với vận tốc là trên 200 km/h thì tổng cộng mất gần ba tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Nếu giả sử đội vận chuyển giao hàng với tốc độ trung bình là 50 km/h, thì sẽ phải mất đến 12 giờ đồng hồ. Nếu có thể tăng tốc lên một chút thì thời gian cũng rút gọn được đi chút ít nhưng cũng không đáng.
Sau khi đã chấn tỉnh lại, Kokai bắt đầu chạy đến chỗ đội vận chuyển ở phía đối diện kia.
Tôi chỉ đơn giản là đưa lá thư chuyển nhượng cho Kokai và nhờ cô bé đi nói chuyện với họ, vì dẫu sao để cho một nữ Miko ngay tại đền Kinouka ra tay làm việc thì sẽ nhanh hơn là một người lạ hoắc như tôi. Thế nên, tôi chỉ việc ngồi đây mà đợi cô bé trở ra sau khi xong việc thôi.
Tôi nói không sai.
Cô bé quay trở ra kìa.
- Noel – sama, em đã xác nhận với họ rằng chúng ta đến đây để nhận lễ vật theo yêu cầu của Mikuru – sama. Phía bên họ cũng xác nhận thông báo từ Guild rằng Mikuru – sama đã liên lạc với bên đó trước. Nên bây giờ, ta có thể bắt đầu thu hồi lễ vật được rồi ạ!
Đơn giản hơn tôi nghĩ nhỉ.
Cứ tưởng là sẽ phiền phức rắc rối lắm trong khâu xác thực thư nhượng quyền. Nhưng xem ra trưởng đền cũng dốc hết khả năng của mình để tránh chúng tôi gặp trở ngại.
“Good job, Mikuru”
…
Tôi theo Kokai đi đến chỗ căn lều dựng tạm ven đường của đội vận chuyển.
Nguyên nhân chính gây ra sự cố cho họ chính là tình trạng lở đất từ dãy núi bên phải, khiến cho đất đá rớt xuống, chặn kín cả lối đi, khiến cho các phương tiện trọng tải lớn như xe vận chuyển không thể đi tiếp, buộc họ phải dừng lại.
Tôi để ý thấy có nhiều nhân viên lẫn các Mạo Hiểm Giả và các sinh vật Bất Tử khác đều đang dốc hết khả năng của mình để làm công việc phá hủy và dọn dẹp những tảng đá chắn đường. Có thể, sau khi nghe được vụ việc, Guild Mạo Hiểm Giả và Guild Bất Tử Nhân đã hợp tác cùng nhau, cho người đến dọn dẹp hiện trường, thế nên số lượng mới đông như thế.
Đi ngang qua những căn lều dựng tạm, tôi thoáng để ý thấy một vài người đang nằm trên những chiếc giường xếp con, với bông băng thuốc đỏ bó bột đầy người. Nhiều khả năng, đây là những nạn nhân vô tình bị thương khi trận lở đất diễn ra, và may mắn được phía bên Guild hỗ trợ ứng cứu kịp thời.
Và nếu để ý xa xa hơn nữa thì sẽ trông thấy một xe container vận chuyển đều đâm sầm vào vách đá đến nát cả phần đầu. May mắn là không có trận hỏa hoạn hay cháy nổ nào.
Kokai nói với tôi.
- Đội vận chuyển có nói với em rằng do không lường trước được vụ việc, nên kết quả là đường đi thì bị chặn kín, người lái xe chuyên chở thì bị thương. Họ đã phải chờ đợi đội cứu trợ từ Guild đến để xử lý hiện trường, đồng thời cũng phải đợi người lái xe khác đến, thế nên thời gian giao hàng mới bị kéo dài đến sáng ngày mốt!
Ừ thì với tổng số thiệt hai mà tôi ước tính lúc đi ngang qua, việc thu dọn hiện trường sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian. Cũng như tình trạng của người lái xe như thế, phải chờ đợi người khác đến tiếp tục công việc. Có khi lịch hẹn dời đến ngày mốt vẫn còn là khiễng cưỡng. Tôi cho rằng sẽ còn lâu hơn thế nữa cơ, vì đống đá lở chất trước đường nhiều đến không xuể. Một nhóm người bên Guild hỗ trợ cũng không khiến nó nhanh hơn được đâu.
- Là ở đây, xin mời hai người vào trong!
Tôi và Kokai đi theo sự hướng dẫn của một nhân viên thuộc Guild vào bên trong một căn lều.
Ở đây, chúng tôi đã được trông thấy hai lễ vật.
- Là “Áo da chồn lửa” và “Nhánh cây Horai”!
Trước mặt chúng tôi là một cái giá có treo một chiếc áo mang màu đỏ lấp lánh. Và một bên là một chậu cây có cành hoa lấp lánh như kim loại. Đây đích thị là vật phẩm “Áo da chồn lửa” và “Nhánh cây Horai”, các vật phẩm cấp S đặc biệt khó tìm nhưng vô cùng có giá trị.
Kokai nhanh chóng chạy đến kiểm tra rồi quay đầu lại nói với tôi.
- Chúng hoàn toàn không bị tổn hại gì hết, Noel – sama!
Được như thế thì quá tốt quá nhỉ. Chí ít thì chúng vẫn còn nguyên vẹn, chứ nếu bị hỏng hóc trong quá trình vận chuyển thì sẽ phiền lắm.
Xem chừng ra chuyến đi của tôi đã không phải đổ sông đổ biển…
Hoặc đấy… chỉ là điều tôi đã nghĩ.
Kokai chợt hỏi nhân viên kia.
- Thế còn “Lông vũ của Sắc Điểu”. Chúng tôi đặt hàng đến ba món kia mà!
- À vâng. Bên chúng tôi cũng nhận được yêu cầu ba món bao gồm “Áo da chồn lửa”, “Nhánh cây Horai” và “Lông vũ Sắc Điểu”. Dĩ nhiên là bên chúng tôi đã hoàn thành cả ba. Chỉ có điều…
Oi oi… ba chữ “Chỉ có điều” đó… không được ổn lắm đâu. Mà cái nét bồn chồn, lo lắng của cái anh nhân viên kia, tại sao lại mang đến cho tôi một cảm giác vô cùng bất an thế hả.
- Thật xin lỗi. Trong quá trình vận chuyển, cả ba đều được giao đầy đủ cẩn thận. Nhưng vì trận lở đất, tài xế đã mất quyền làm chủ chiếc xe, khiến nó bị đâm vào vách núi bên cạnh. May mắn thế nào, “Áo da chồn lửa” và “Nhánh cây Horai” vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng “Lông vũ Sắc Điểu” thì bị gẫy làm đôi mất rồi!
- Sao cơ!
- Đây chính là “Lông vũ Sắc Điểu”. Như các vị thấy. Nó đã bị gẫy mất!
Một nhân viên khác từ bên trong, mang ra cho chúng tôi thấy một sợi lông vũ lớn bằng cả một con cá sấu với bảy màu óng ánh cầu vòng, nhưng trong tình trạng gẫy khúc làm đôi hình mái nhà trong tranh của mấy đứa con nít thường hay vẽ.
Phải rồi…
“Áo da chồn lửa” có thể bảo vệ người mặc khỏi lửa, nước, và các yếu tố tự nhiên khác. Nó cũng không dễ bị rách hay hư hại bởi những tác động ngoại lực. Hay nói đúng hơn thì đó là một chiếc áo giáp vô cùng hoàn hảo.
“Nhánh cây Horai”. Nhờ vào việc hút các tinh chất kim loại để nâng cao hàm lượng cho chính mình. Nó có độ cứng ngang với kim cương. Sẽ không bao giờ bị vỡ, và cũng có thể chịu đựng được những yếu tố khác. Cũng là một vật có độ bền cực kỳ cao.
Nhưng còn “Lông vũ Sắc Điểu” chỉ đơn thuần là một sợi lông được rơi ra từ cánh hoặc cơ thể của chim Sắc Điểu. Nó chỉ được vẻ to lớn vậy thôi chứ về cơ bản cũng chỉ là sợi lông dễ gẫy. Chỉ cần không cẩn thận thì nó sẽ bị hư hại ngay.
Tôi đã quên mất điều quan trọng này mà đinh ninh rằng cả ba món đều ổn.
- Phải làm thế nào bây giờ. Kể cả khi “Áo da chồn lửa” và “Nhánh cây Horai” vẫn còn. Nhưng nếu thiếu “Lông vũ Sắc Điểu” thì cũng không thể tiến hành lễ hội được! Kokai nói.
- Xin đừng quá lo lắng. Tuy “Lông vũ Sắc Điểu” đã bị gẫy, nhưng chúng tôi đã tìm ra cách giải quyết ổn thỏa!
Tay nhân viên đó nói như thế rồi nhanh chóng lấy một tấm bản đồ khu vực đặt trên bàn, và chỉ vào một điểm.
- Trong quá trình dọn dẹp hiện trường, chúng tôi đã vô tình phát hiện ra có một tổ của loài chim Sắc Điểu ở gần đây. Chúng tôi đã xin ý kiến từ Guild Mạo Hiểm Giả và Guild Bất Tử Nhân, cho phép tiến hành thu thập “Lông vũ Sắc Điểu” khác. Phía bên hai Guild cũng đã chấp thuận nên ngay lúc này, đã có một nhóm các Mạo Hiểm Giả lẫn các Bất Tử Nhân đều đang thực hiện nhiệm vụ thu thập “Lông vũ Sắc Điểu” mới. Họ sẽ quay trở lại ngay thôi, nên các vị không cần phải lo lắng đâu ạ!
A… lại thêm một lý do khiến cho quá trình vận chuyển bị chậm đi.
Nhưng cũng còn may khi gần đây lại có tổ chim Sắc Điểu. Như vậy thì xem như đã giải quyết được mọi vấn đề rồi còn gì. Thế thì việc mà ta có thể làm, là ngồi yên một chỗ rồi chờ đợi cho đến khi nhóm Mạo Hiểm giả ấy quay về.
Trông Kokai cũng thở phào nhẹ nhõm hơn là tốt.
Tôi chỉ thắc mắc rằng liệu việc thu thập có diễn ra thuận lợi hay không.
Như đã nói, chim Sắc Điểu không chỉ sở hữu thân hình to lớn, mà chúng còn rất hung hăng hiếu chiến khi biết có kẻ dám lai vãng đến tổ của chúng.
Nếu tính về độ khó thì việc thu thập “Áo da chồn lửa” cũng không mấy khó khăn, khi đám Fire Weasel không mạnh như vẻ bên ngoài của chúng. Cùng lắm thì chỉ bị chúng cào hay cắn đến đau chút đỉnh, và bị những ngọn lửa quanh các chi của chúng khiến mình bị phỏng. Nếu có sự chuẩn bị trước thì có thể tránh được những thương vong ấy.
Thu thập “Nhánh cây Horai” ở hầm mỏ chứa hơi độc. Chính vì nơi đó có quá nhiều hơi độc, nên không một sinh vật hay Majuu nào có thể sống được ở dưới. Nên không phải lo đến việc chiến đấu hay bị tập kích. Chỉ cần có một chiếc mặt nạ phòng độc là xem như xong. Bạn sẽ chỉ chết trừ khi mua phải mặt nạ phòng độc hàng dỏm, hoặc quên mang bình oxy, hoặc quên những biện pháp phòng độc.
Nhưng còn việc thu thập “Lông vũ Sắc Điểu”. Cách đơn giản nhất là lấy chúng từ những tổ chim cheo leo giữa các vách đá, nhưng chim mẹ thì hầu như luôn túc trực bên tổ nếu như có trứng ở trong. Chính vì thế, một cuộc chiến với chim mẹ là điều gần như không thể tránh khỏi.
Nếu giả sử như phải tham chiến, thì một tổ đội phải có ít nhất là năm người có sức chịu đựng tốt, có thể khiêu khích cho chim mẹ chỉ tấn công họ. Một nhóm ít nhất năm người có ma pháp chữa trị và hỗ trợ khi kịp thời. Một nhóm ít nhất ba người có tính linh hoạt cao để bảo vệ cho những người có ma pháp chữa trị. Nếu cần thì có thể hỗ trợ việc đả thương đối thủ. Một đội cung thủ phải trên năm người. Một đội pháp sư công kích trên năm người nhằm gây sát thương chủ yếu từ dưới đất. Một nhóm các Bất Tử Nhân biết bay trên cao như Phù Thủy, Điểu Nhân để công kích từ trên cao. Một nhóm người khác nhận nhiệm vụ sử dụng các công cụ cần thiết để bắt giữ chim mẹ nếu nó đã rơi xuống đất. Một nhóm các Thầy Tế hay Ma Đạo Sĩ để thực hiện yểm bùa hoặc ru ngủ nếu chẳng may nhóm bắt giữ thất bại.
Nhìn chung chung, thì để xử lý một con Sắc Điểu cái, tính sơ sơ cũng phải là một nhóm lên đến hơn 30 người. Đó là chưa kể đến chuyện phải biết bày binh bố trận sao cho hợp lý.
Thế nên là tôi cũng đang đinh ninh, không biết rằng nhóm Mạo Hiểm Giả được phái đi đó, có hoàn thành được nhiệm vụ được giao hay không.
- Kokai. Chúng ta đi thôi!
- Eh, Noel – sama. Chúng ta đi đâu thế ạ?
Tôi hiểu lý do vì sao Kokai lại hỏi tôi câu này.
- Đến tổ của Sắc Điểu. Chị nghĩ rằng nếu như muốn hoàn thành xong sớm việc này, thì cũng cần nên góp chút sức lực. Như thế sẽ nhanh hơn!
Tôi chỉ nói có thế thôi, và Kokai đã nở nụ cười rạng rỡ.
- Vâng, em hiểu rồi, Noel – sama!
Ngay khi chúng tôi vừa định rời đi, thì anh nhân viên kia liền can ngăn.
- Như thế thật quá nguy hiểm thưa quý khách. Sắc Điểu là loài chim ăn thịt hung hãn trong các chủng loài Kaijuu. Vậy nên, xin hãy để việc này lại cho các Mạo Hiểm Giả và các Bất Tử Nhân cấp bậc cao giải quyết!
Kokai liền quay lại nói với anh ta.
- Tôi hiểu nỗi lo của mọi người nhưng xin đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ ổn cả thôi. Bởi lẽ Noel – sama là người cực kỳ mạnh!
…
…
- Tổ một, nhanh chóng bao vây nó. Tổ hai, cẩn thận, đừng để nó tấn công tổ hai!
À… ừ thì…
Hiện tại, tôi và Kokai đang ngồi trên lưng chiến hữu rồi di chuyển đến khu vực được xem như là tổ của loài chim Sắc Điểu theo như lời anh nhân viên kia đã nói.
Thay vì đi bằng đường chính thì tôi lại quyết định đi bằng đường đồi. Thành thử ra, hai đứa chúng tôi hiện đang đứng ở khu vực đồi núi cao nhất, nơi cho phép cả hai có thể theo dõi được tình hình chung ở ngọn đồi bên dưới kia, chính là nơi đang diễn ra cuộc chiến giữa những Mạo Hiểm Giả, các Bất Tử Nhân cùng với Sắc Điểu.
Đúng như những gì mà tôi đã dự đoán trong đầu.
Để có thể phân định thắng thua với Sắc Điểu, thì phải cần đến một nhóm nhiều người, bao gồm các thành phần như tôi đã phân tích lúc đầu. Thì nhóm người đang gây chiến với nó, cũng giống hệt như vậy. Cũng có những người gánh team. Những người sở hữu ma pháp trị thương hay hỗ trợ. Những người tấn công từ trên cao lẫn dưới mặt đất. Và tất cả đều được dẫn dắt một cách rất bài bản theo một chiến lược cũng rất hợp lý.
Một cuộc chiến lấy sức chịu đựng và trí khôn làm cốt lỗi để dành chiến thắng.
Còn con vật to lớn kia không ai khác ngoài Sắc Điểu.
Một con chim với kích thước to lớn gần như bằng cả một quả núi. Với bộ lông óng ánh đủ bảy sắc màu kia, cùng những chiếc móng vuốt bén như dao cạo có thể cắt phăng đi môt nhúm rừng cây be bé chỉ trong chớp mắt. Cái thái độ hung hãn khi không ngừng vỗ cánh phành phạch, tạo ra những cơn gió lốc nhằm thổi bay đi những kẻ xâm lược tổ của nó, càng khẳng định cho loài hiếu chiến nhất trong họ nhà chim.
Con này mà bắn hạ, mang đi vặt lông, rồi xé phay ra thì cả một quốc gia chia phần nhau có ăn đến năm sau cũng chưa hết.
- Noel – sama. Đó chính là…
Ắt hẳn, đây là lần đầu tiên Kokai được nhìn thấy Sắc Điểu. Phải trông thấy một sinh vật to bằng cả một quả núi như thế, hiển nhiên là không thể không hoảng loạn.
Tôi xuống xe, tháo dỡ chiếc mắt kính.
- Ngồi ở đây đợi chị nhé. Chị sẽ xuống đó và giải quyết việc này nhanh nhất có thể!
Bỗng dưng, Kokai liền nắm lấy tay áo tôi.
- Chị đi thật sao Noel – sama. Nguy hiểm lắm đấy!
- Oi, chẳng phải mới lúc nãy, em hùng hồn tuyên bố với nhân viên đội vận chuyển kia rằng chị mạnh lắm còn gì. Sao bây giờ bỗng dưng lại thay đổi 180 độ vậy!
- Vì em đâu có ngờ rằng Sắc Điểu lại to lớn đến độ phải cần đến cả một tổ nhiều người như thế kia chứ. Chuyện này rõ ràng là quá sức của Noel – sama rồi còn gì!
Tôi chạm nhẹ lấy bàn tay đang giữ mình.
- Không sao. Chị sẽ ổn thôi. Vì chị biết rằng mình nhất định sẽ thắng. Nên hãy cứ ngồi yên ở đây mà đợi đi nhé!
Dù cho Kokai không trả lời và nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Nhưng tôi cũng sẽ xem đây là một sự đồng ý.
Tôi từ từ hạ bàn tay của Kokai xuống rồi quay lưng, chạy thật nhanh và thực hiện một cú nhảy trúc đầu xuống từ độ cao không thể xác định được chính xác này.
Bỏ qua lực hút Trái Đất, sức cản của không khí đang dồn hết lên mặt mình. Tôi cứ thế mà đâm thẳng xuống chỗ Sắc Điểu với tốc độ một lúc một tăng dần.
Tôi nói với Kokai rằng bản thân mình nhất định sẽ thắng. Đó không phải là một lời nói đại cho có vì tôi biết được yếu tố quyết định dành lấy chiến thắng khi phải chiến đấu với thứ to lớn hơn mình gấp nghìn lần này là gì. Và chỉ khi biết chắc chắn rằng mình sẽ thắng, thì tôi mới dám nói Kokai hãy ở yên đấy đợi tôi trở lại.
Tôi triệu hồi Vương Hồn Khí, biến ra thanh Katana màu trắng nằm chắc trong lòng bàn tay mình.
Tôi phóng thanh Katana xuống chỗ Sắc Điểu.
Khi thanh kiếm bay ngang qua tròng mắt của nó, thì cũng là thời điểm tôi sử dụng “Di Ảnh Thần Thuật”, dịch chuyển bản thân mình ngay đến vị trí của thanh Katana đang bay, chính là ngay trước con mắt phải đang mở to của Sắc Điểu. Tôi có thể thấy rất rõ hình ảnh của chính mình, đang giữa chắc thanh Katana trong tay, chuẩn bị thực hiện một nhát chém chí mạng, phản chiếu ngay bên trong con ngươi của nó.
Lý do mà tôi chắc chắn sẽ dành lấy phần thắng, chính là yếu tố “bất ngờ”.
Xoạch.
Một đường chém ngang ngay con mắt của Sắc Điểu rất chính xác và cực kỳ ngọt.
Dòng máu đỏ của Sắc Điểu không ngừng “túa” ra như dòng thác, và cũng may rằng tôi đã kịp thời dịch chuyển bản thân mình lên phía trên đầu nó bằng cách ném thanh kiếm lên cao rồi sử dụng “Di Ảnh Thần Thuật”, nên mới không bị máu của nó bắn vào người.
Sắc Điểu cất lên tiếng hét đầy đau đớn.
Nó bắt đầu vừa rống, vừa lăn lộn ngay giữa tầng trung.
Chính vì nó cứ quằn quại vung cánh tứ lung tung, khiến cho tôi bị nó đánh trúng. Nhưng tôi cũng kịp thời cắm lưỡi kiếm vào cánh của nó rồi tận dụng sức nặng của mình để kéo thanh kiếm xuống, tạo thành một đường cắt nữa ngay trên cánh của nó, và máu cứ tiếp tục bắn ra.
Sắc Điểu lại lăn lộn, hất tung tôi lên cao.
Tôi lại phóng thanh Katana xuống, rồi tự dịch chuyển để thu hẹp khoảng cách, vừa thực hiện một cú đâm ngay vị trí lưng, và tận dụng lực rơi để đẩy nó xuống đất. Với thân hình đồ sộ của nó, vụ va chạm đã gây ra một trận dư chấn nho nhỏ. Đến chính bản thân tôi cũng bị thổi ra xa. Nhưng với mức độ sát thương mà nó nhận được sau khi rơi cũng không hề nhỏ.
… Không… vẫn chưa kết thúc.
Nó vẫn có thể cử động tiếp được.
Nó đập cánh, tạo ra một cơn gió cát bụi như cuốn mù mịt hết mọi thứ. Khiến cho tầm nhìn không chỉ những người tham gia cuộc đấu này bị hạn chế, mà đến cả tôi cũng chịu chung số phận.
Cánh của nó tuy đã bị thương, nhưng nó vẫn có thể bay lên được.
Giờ thì nhờ vào lớp gió cát này mà tôi không thể xác định được vị trí của nó. Cho đến khi…
- Cẩn thận ngay phía trên!
Nhờ lời cảnh báo đó mà tôi nhanh chóng nhìn lên phía trên, và thấy rất rõ bộ móng vuốt sắc nhọn của nó đang chuẩn bị vồ lấy mình.
Tôi nhanh chóng ném thanh Katana lên cao, rồi tự dịch chuyển bản thân đi để thoát chết trong gang tấc.
Tôi tiếp tục phóng thanh Katana lên một vách đá cao rồi dịch chuyển, tự treo bản thân mình trên cao đó để xác định tình hình.
Xem chừng ra người vừa đánh động cứu nguy cho tôi là một anh chàng tóc vàng sáng, mặc bộ trang phục giáp sắt kỵ sĩ, có vẻ như là đội trưởng của nhóm chinh phạt này. Một lát nữa nếu có dịp, thì tôi sẽ cảm ơn anh ấy sau.
Còn bây giờ, tôi cần phải xác nhận tình hình của đối thủ.
Sắc Điểu vì tấn công không thành, nên nó lại bay đi chỗ khác.
Không để cho nó có cơ hội, tôi lại phóng thanh Katana bay đến gần nó và lại tự dịch chuyển mình. Rồi khi dịch chuyển, thì cũng là lúc tôi vung kiếm chém nó một đường.
Sắc Điểu trúng đòn của tôi, nó dùng móng vuốt đánh trả.
Tôi chắn ngang thanh kiếm để chống đỡ, nhưng cũng vì thế mà bị nó đạp rơi thẳng xuống đất.
Rồi điều bất ngờ tiếp theo, chính là khi anh chàng hiệp sĩ tóc vàng đội trưởng ban nãy đã kịp thời chạy ngay đến chỗ tôi sẽ tiếp đất, và đưa tấm khiên của mình ra che chắn.
Tôi chợt hiểu ra ngay ý đồ của anh ta, nên đã nhanh chóng thay đổi chiều của cơ thể, để đáp lên mặt tấm khiên đó một cách rất gọn ghẽ.
Anh ta tung hết sức đánh bật chiếc khiên.
- Lên!
Phải chăng vì là một kỵ sĩ, nên sức khỏe của anh ta cũng mạnh kinh khủng, khi có thể ném tôi bay ngược lên cả một đoạn cũng khá cao.
Nhưng vì Sắc Điểu cũng tiếp tục tấn công tôi bằng móng vuốt, nên tôi đã phải ném thanh Katana bay qua kẽ móng của nó, rồi lại tự dịch chuyển bản thân mình để thoát.
Tôi xuất hiện đúng ngay tầm nhìn của nó. Và bản thân tôi cũng một lần nữa nhìn thấy hình ảnh của chính mình được phản chiếu từ con mắt phải còn lại.
Tôi sẽ thực hiện một cú dứt điểm ngay tại đây.
Nhưng rồi bỗng dưng trong tôi lại nảy ra một suy nghĩ rằng liệu như thế này đã đủ giết nó chưa?
Với cơ thể to lớn như vậy. Cùng lắm là tôi chỉ có thể thực hiện một đường kém làm mù nốt con mắt còn lại của nó, chứ không thể giết được nó. Nếu như có thể đánh xuyên qua thị giác, phá hủy được hệ thống não thì tốt. Nhưng để làm như thế, tôi sẽ cần lưỡi kiếm này phải được kéo dài ra thêm cả trăm mét nữa thì mới đủ.
Và rồi điều bất ngờ khác đã xảy đến.
Có hai vị Mạo Hiểm Giả hành nghề Pháp Sư đã đứng sẵn ở đâu đó, niệm phép thuật rồi bắn ra hai tia sấm sét ngay vào thanh kiếm. Nhờ đó mà lưỡi Katana trong tay tôi trở nên vàng ửng và không ngừng phát ra âm thanh lách tách lẹt xẹt của điện năng.
Nhận ra đây chính là cơ hội.
Tôi xoay cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu của chính mình, và dồn hết mọi sức lực để thực hiện một cú đâm kiếm ngay vào giữa con mắt còn lại của Sắc Điểu.
Lưỡi kiếm tuy không đủ dài, nhưng nhờ vào tia sấm sét sẽ đi qua dây thần kinh thị giác, tấn công thẳng vào hệ thống não bộ và giật điện, kích hoạt những dòng điện khác trong cơ thể, khiến cho toàn thân hình to lớn của nó phát sáng lên vì bị điện giật ngay từ bên trong.
Sắc Điểu lại tiếp tục kêu gào quằn quại, cho đến khi nó dừng lại thì cũng là lúc cả thân hình nó rơi xuống mặt đất, tạo nên một trận rung chấn khác, khiến cho những dốc đá thấp hơn vỡ tan thành đá cuội.
Thả mình từ từ hạ xuống bằng đôi cánh đen của Huyết Tổ, tôi cố gắng quan sát đằng sau lớp cát bụi bay mù mịt, chim Sắc Điểu đã hoàn toàn bị đánh bại.