- Rụng rời!
Tôi nằm vật ra giường ngay sau khi vừa về đến phòng.
Lý do mà tôi mệt ư? Dĩ nhiên là từ chuyến đi thực địa ngoài ý muốn của mình rồi còn gì.
Dẫu cho đúng là ý tưởng chạy thẳng đến tận nơi để tự tay mang những lễ vật trở về là do tôi. Nhưng thử tưởng tượng bạn đã phải lái xe gần ba tiếng đồng hồ để đến nơi, sau đó thì phát hiện ra lễ vật bị hỏng mất một cái, rồi lại phóng xe tiếp đến khu vực khác, chiến đấu một trận hoành tráng với thứ to bằng cả một quả núi trong gang tấc chỉ để thu về một sợi lông chim. Và cuối cùng là phóng xe thêm ba tiếng đồng hồ nữa để quay về.
Chỉ riêng khoảng thời gian di chuyển thôi cũng đủ khiến bản thân mình tả tơi khi bao nhiêu khói bụi cứ thế mà phả vào mặt rồi.
Thế nên, ngay khi vừa về đến đền Kinouka, tôi liền giao hết mọi thứ cho Kokai và các Miko khác. Tiện thể hỏi nhờ các Miko trước đây chăm sóc cho chiến hữu, trong khi bản thân mình thì cứ đi về phòng mà nằm sấp mặt lên giường. Những lúc thế này thì mới thấy một chiếc giường êm ái là tuyệt vời nhất.
Nhưng nếu nghĩ lại thì tính ra mình còn có thể trở về sớm như thế này là vẫn may mắn chán. Vì theo như diễn biến thật sự, sau khi tiêu diệt được Sắc Điểu, chúng tôi sẽ phải cùng với nhóm Mạo Hiểm Giả, cùng tìm cách liên lạc với đội hỗ trợ để đến mang xác Sắc Điểu về, rồi còn họp bàn thỏa thuận để chia phần thưởng sao cho công bằng xứng đáng. Cũng may là cả tôi và Kokai đã đồng thuận với nhau rằng hai đứa chỉ cần “Lông vũ Sắc Điểu” là đủ rồi, phần còn lại thì bọn họ tự chia lấy, nên chúng tôi mới có thể quay trở về trước buổi tối. Nếu không thì còn phải chờ đợi thêm một khoảng lâu nữa.
Nhưng mà, chuyện liều mình chiến đấu với một Majuu như vậy, mà chỉ nhận về một sợi lông vũ, rõ ràng là không công bằng. Thế nên tôi cũng nhận được chút đỉnh tiền thưởng từ vụ đó, và số lượng thì có thể giúp tôi sống yên ổn trong ít nhất là một tháng sắp tới.
Hà… bây giờ tôi sẽ đi ngủ một chút.
Đừng có mà đánh thức tôi dậy nhé.
Chúc ngủ ngon.
…
…
Tôi tỉnh dậy vào một lúc nào đó mà bản thân mình không hề hay biết. Chỉ biết rằng khi nhìn ra khung cửa sổ bên ngoài, thì mặt trăng đã lên, cùng với những ngôi sao sáng chói cả một bầu trời đêm rồi.
Tôi vẫn cứ nằm đấy lim dim nửa tỉnh nửa mê, cả cơ thể cũng chẳng buồn cử động, cho đến vài phút sau, thì mới đưa tay chạm vào chiếc điện thoại rồi mở màn hình cho nó sáng lên.
- Mình ngủ qua cả giờ cơm chiều luôn rồi. Đi cả một chặng đường nhưng chỉ nhắm mắt được có ba tiếng thì có được xem như đủ giấc không nhỉ!
Nói thì nói thế thôi, chứ thật ra bây giờ có cho tôi ngủ nữa thì tôi cũng không ngủ được nữa đâu.
Tôi nằm đó thêm một chút nữa rồi quyết định bật dậy…
Nhưng cũng lại ngồi yên trong phút chốc, rồi đưa tay gãi đầu sồn sột vài cái… Tóc tôi vẫn còn dính nhiều cát bụi sau cuộc chinh phạt chim Sắc Điểu, và vì đi đường nhiều gió thổi tốc ngược lại, nên giờ tóc của tôi bị bết lại hết rồi.
- Đi tắm thôi!
Tôi bật dậy khỏi giường rồi cứ thế mà ra khỏi phòng.
Và khi ra khỏi phòng, thì như một hình ảnh quen thuộc chợt hiện ra trước mắt tôi. Đó là một cô bé dáng vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, đang ngồi yên theo thế Seiza bên cạnh cửa phòng tôi như một bức tượng sống.
Giống một bức tượng sống thật đấy.
Bức tượng người hình Kokai đang ngồi nhắm mắt một cách tĩnh lặng đến bất ngờ, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ năng nổ thường ngày. Chẳng phải những lúc im lặng thế này, thì trông cô bé rất chững chạc, rất trưởng thành, có nét cuốn hút riêng, và cũng rất xinh đẹp đó sao.
Vì Kokai nhận trách nhiệm phục vụ riêng cho tôi, thế nên cô bé sẽ luôn phải túc trực ở bên tôi. Nhưng vì tôi không muốn có ai đó xâm phạm vào khoảng khắc riêng tư của mình, nên Kokai chỉ còn cách là ngồi đợi bên ngoài như thế.
Tôi nhẹ nhàng ngồi hỏm xuống để có thể nhìn Kokai rõ hơn.
Vẫn im lặng, đĩnh đạc như một bức tượng sống. Là Kokai đang tọa thiền hay là vì cô bé… ngủ mất rồi?
Tôi đưa tay quơ lên quơ xuống trước mặt, cũng không hề thấy phản ứng. Và nếu lắng nghe thật kỹ thì hơi thở của Kokai trở nên nhẹ nhàng, dìu dịu hơn.
- Ngủ thật!
Cũng không có gì lạ.
Phải đi cả một chặng đường kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ như thế. Mặc dù không phải chiến đấu giống như tôi, nhưng ngay sau khi về đến đền Kinouka, Kokai không hề nghỉ ngơi, mà phải tiếp tục công việc chuẩn bị lễ vật và nhiều thứ khác. Chỉ có mình tôi là đi thẳng về phòng và đánh một giấc thôi. Thế nên, việc Kokai có ngồi đây đội tôi rời vô tình ngủ quên cũng là chuyện bình thường.
Kokai mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.
Nếu như tôi không mang dòng máu Bất Tử Nhân, mà chỉ là một Nhân Loại bình thường. Thì nhiều khi, tôi cũng không thể nào sánh được bằng với Kokai trong mọi việc như thế này đâu.
Là do những đớn đau trong quá khứ đã tôi luyện nên một Kokai của bây giờ, hay còn có một nguyên nhân nào đó khác?
Tôi không biết và cũng không muốn biết.
Những thứ liên quan đến cảm xúc của người khác, rõ ràng không phải là phạm trù của tôi.
Tôi chỉ là một Nhà Lữ Hành, sẽ rời khỏi nơi đây sớm, nên những vấn đề của người khác, chắc chắn, tôi sẽ không quá bon chen vào, và sẽ chỉ dừng lại ở mức “nghe để biết” vậy thôi.
…
- Oi. Nếu như ngủ ở đây thì sẽ bị cảm lạnh đấy!
Tôi khẽ lay cô bé cho đến khi mở mắt.
Kokai lờ mờ tỉnh dậy, đưa tay lên dụi mắt.
- Mấy giờ rồi?
- Bảy giờ hơn. Nếu muốn ngủ thì nên về phòng đi. Mà nếu ngủ giờ này thì ban đêm sẽ không ngủ được nữa đâu!
- Em không có ngủ. Em đang đợi Noel – sa…
Lời của Kokai từ từ dừng lại khi quay sang trông thấy tôi. Và ngay khi định hình được hình ảnh của tôi đang đứng trước mặt, Kokai mới giật mình, rồi lùi ngược lại và cúi đầu đến sát đất.
- Em xin lỗi, em xin lỗi Noel – sama. Em không có ý định ngủ gật đâu. Chỉ là do trong lúc ngồi đợi, vì mệt quá nên có buông lỏng cơ thể một chút. Thật không ngờ là thiếp đi từ lúc nào không hay. Em vô cùng xin lỗi Noel – sama. Xin chị hãy tha thứ cho em!
Không cần nói thì tôi cũng hiểu nỗi khó khăn của Kokai. Đó cũng là một phần lý do mà tôi mới không cần đến người phục vụ riêng. Lo công việc ở đền đã vất vả rồi, những Miko ở đây nên dành thời gian cho riêng bản thân mình để nghỉ ngơi.
Tôi đứng dậy, lặng lẽ bước ngang qua Kokai vẫn còn đang cúi dập đầu sát đất.
- Noel – sama?
Cô bé quay lại nhìn tôi.
Tôi cũng quay lại nhìn Kokai.
- Chị đang định đi đến phòng tắm. Dẫn chị đến đó được không?
Kokai lại nở nụ cười rạng rỡ.
- Dạ vâng!
…
…
Ở đền Kinouka có bồn tắm nước nóng ngoài trời được xây dựng ở khu vực sân sau.
Hà… còn điều gì tuyệt vời hơn khi lại được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng sau một giấc ngủ ngon để rũ bỏ đi những bụi bẩn trong suốt chuyến đi đầy mệt mỏi.
Một bồn tắm nước nóng ngoài trời có gió thổi hiu hiu lạnh. Có ánh đèn màu vàng cam xung quanh tạo ra cảm giác dịu dàng ấm áp. Có rượu sake nóng trôi lềnh bềnh giữa hồ nước để mình “Chill”. Tôi đã được hưởng thụ hết những điều tuyệt vời nhất khi ngâm mình trong làn nước nóng đấy rồi.
A… rõ ràng thật quá xa xỉ đối với một Nhà Lữ Hành nay đây mai đó như tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên được cái sự quyến rũ chết người này đâu.
Và cũng sẽ không quên cái sự phục vụ tuyệt vời khi được Kokai vào chà lưng, gội đầu theo đúng như phong tục văn hóa của Amatsu.
Thoạt đầu, khi đang ngâm mình và hưởng thụ cái sung sướng hạnh phúc xa xỉ trong làn nước nóng cũng như vị nồng của rượu sake, thì bỗng dưng tôi nghe thấy có tiếng Kokai bên ngoài nói rằng xin phép được vào chà lưng. Tôi đã từ chối vì tôi thuộc dạng người không thích để người khác trông thấy mình đang khỏa thân ướt sũng trong nhà tắm. Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói ỉu xìu của Kokai, không hiểu lúc đó trong đầu tôi suy nghĩ gì, mà cuối cùng lại thay đổi ý định.
Tôi để cho Kokai bước vào và chà lưng cho mình. Dĩ nhiên là tôi có quấn khăn tắm ở phía trước, chỉ ngồi trên ghế gỗ, chìa tấm lưng ra cho Kokai làm công việc của mình thôi.
Có lẽ vì Kokai là người thường, nên lực chà của cô ấy yếu hơn hẳn so với khả năng chịu đựng của tôi, dẫu cho tôi biết rõ cô ấy đang không ngừng hì hục chà mạnh nhất có thể, nhưng lại không thể khiến cho tôi có cảm giác đau rát, thay vào đấy lại cảm thấy nhột.
Trong lúc chà lưng, Kokai có nói tôi sở hữu một làn da trắng tuyệt đẹp.
Tôi nên hiểu đó như một lời khen hay là một lời nói móc, bởi lẽ theo quan điểm vặn vẹo về cái đẹp trong riêng mình. Một đứa “Bạch Tạng” với nước da trắng bệch dị thường thế này thì có cái gì mà đẹp. Nếu không phải bị xem như thiếu máu thì cũng vô cùng kỳ dị. Ấy thế mà vẫn còn có những người thích thì cũng lạ thật.
Nhưng tôi sẽ luôn tự nhủ đó như lời khen vì tôi biết, mình là một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu, xinh đẹp với đôi mắt đỏ hồng như viên Ruby đầy thơ mộng mà.
Sau khi đã xong công đoạn chà lưng, Kokai xin phép được gội đầu cho tôi.
Tôi đã cho phép Kokai nhìn thấy bản thân ướt sũng trong trạng thái khỏa thân rồi, nên cũng chẳng có vấn đề gì khi cho phép Kokai chạm luôn vào tóc của mình. Và ngay khi chạm vào tóc, tôi cũng nhận được một lời khen khác về mái tóc trắng bạch kim mềm mại thướt tha.
Về làn da thì tôi không có mấy ấn tượng, nhưng về mái tóc thì bản thân tôi rất đỗi tự hào khi có một mái tóc suôn mượt như thế. Vậy nên nếu ai đó có muốn khen về tóc của tôi thì xin hãy cứ tự nhiên. Tôi sẽ nhận hết.
…
…
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, tôi đã hoàn toàn lột xác trở thành một con người hoàn toàn khác mà đến chính bản thân cũng cảm nhận được rất rõ ràng rằng mọi thứ tiêu cực nhất, đều đã được gột rửa hoàn toàn.
Một cảm giác sảng khoái vô cùng.
- Noel – sama trong bộ trang phục này trông dễ thương lắm ạ!
Tôi hiện tại đang diện lên trên người một bộ Yukata màu nâu sậm, có chiếc áo Haori màu trắng thêu hình cánh hoa ngạn bỉ bên vai phải.
Đây là loại trang phục truyền thống của Amatsu, và thường sử dụng hầu hết tại các quán trọ mang phong cách Amatsu. Tôi sẽ không bàn đến việc nó được làm nên từ loại vải chất liệu nhẹ và cực kỳ thoáng mát, khác hẳn so với cái kiểu quấn kín cơ thể như con tôm luộc lăn bột rồi thả vào chảo mỡ.
Tóc của tôi cũng được cột đuôi dựng ngược đứng lên và được giữ lại bởi một cây trâm dài chỉa ngang qua búi tóc phía sau.
Đứng nhìn mình trước gương, tôi bỗng dưng nhớ đến bà mẹ ngố nhà mình.
Phải rồi… vì xuất thân từ Amatsu, lại là người cực kỳ yêu quê hương của mình, nên quanh năm suốt tháng, bà ấy luôn mặc một bộ Kimono màu trắng in hình hoa lan màu đen. Thi thoảng thì có đổi sang Kimono màu hồng hay đỏ vào những dạng đặc biệt. Nhưng ngoài Kimono ra, bà ấy chẳng hề mặc bất kỳ loại trang phục nào khác cả.
Toàn thân thì mặc Kimono, nhưng chân thì đi ủng chống mưa, và trên đầu thì luôn đội chiếc nón phù thủy vành rộng màu đen. Một sự kết hợp phục trang chẳng giống ai, hay phải nói đến bốn chữ “thảm họa thời trang” hay “sỉ nhục cả một ngành thời trang” cũng chưa đủ cho mức độ kỳ dị của nó đâu. Ấy vậy mà đã từng có một thời, loại hình đó lại trở thành một trào lưu mà nhiều người, cả Nhân Loại lẫn các Bất Tử Nhân, đặc biệt là chủng tộc Phù Thủy đều mặc y như thế. Đến bây giờ, ở Enra và một số nơi khác vẫn còn theo cái trào lưu đấy.
Tôi không thường mặc những loại trang phục như thế này. Nhưng rõ ràng là cũng không hề ghét nó. Chỉ là do bị người thân đầu độc và tự bôi xấu đi hình ảnh của loại hình trang phục này trong tâm trí mình mà thôi. Chứ thật lòng thì, được mặc loại trang phục này khiến cho tôi cảm thấy một thứ gì đó rất mới mẻ. Và cũng cực kỳ thoải mái vì độ nhẹ của nó nữa.
…
Tiếp theo đó, tôi được Kokai dắt đến căn phòng ăn mà buổi trưa mình đã dùng bữa ngay tại đây.
- Bữa tối đã sẵn sàng, xin mời Noel – sama!
Hiện tại thì thang đo hạnh phúc của tôi đang được dâng cao lên đến đụng nóc và còn muốn phun trào ra bên ngoài khi trước mặt tôi là điều khiến trái tim không thể ngừng xao xuyến rung động như đang nhìn thấy một nửa định mệnh của đời mình.
Cái bàn tiệc thịnh soạn toàn những của ngon vật lạ này là sao?
Tại sao trước mặt tôi là cả một bàn tiệc với hơn chục món ăn mang đầy đủ màu sắc lung linh lấp lánh khác nhau đều xuất hiện hết cả ra thế này?
Đang có tiết mục đặc biệt gì à?
- Kokai. Không lẽ ngoài chị ra vẫn còn vị khách nào đến thăm đền và trọ lại à?
- Dạ không. Từ sáng đến giờ chỉ có mỗi mình Noel – sama là ở lại đây thôi. Có còn ai nữa đâu ạ!
- Vậy thì số lượng thức ăn ở trên bàn có hơi quá nhiều thì phải. Nó hẳn phải là một bàn tiệc dành cho một nhóm ít nhất mười người!
- Tất cả là đều dành cho Noel – sama đó ạ!
- Cho chị ư. Chỉ có mỗi mình chị thôi?
- Vâng, chỉ dành riêng mỗi mình Noel – sama thôi. Là do em đã báo cáo với Mikuru – sama rằng Noel – sama đã phải chiến đấu với Sắc Điểu để thu thập “Lông vũ Sắc Điểu” mới, thay cho cái cũ đã bị hư hại. Để tỏ lòng biết ơn, Mikuru – sama đã ra lệnh cho những đầu bếp giỏi nhất, phục vụ một bữa ăn thịnh soạn nhất dành riêng cho Noel – sama ạ!
Heh… phải làm đến mức này để thể hiện lòng biết ơn chỉ vì một cái lông, một lần nữa, tôi tự hỏi rằng đền Kinouka đang không quá chơi trội đấy chứ.
Nhưng dù sao thì với một người mang tâm hồn ăn uống. Tôi luôn rộng mở với tất cả những gì mang tính chất ẩm thực. Thế nên là riêng lần này, tôi sẽ vui vẻ đón nhận tấm lòng của mọi người.
- Vậy thì cho chị gửi lời cảm ơn đến đền trưởng!
- Dạ vâng. Thế thì em xin phép được lui ra. Chúc Noel – sama dùng bữa ngon miệng!
Cái cách mà Kokai cúi chào tôi, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đến cả bước cuối cùng là nhẹ nhàng kéo cửa cũng đậm chất phục vụ ở các quán trọ suối nước nóng. Cô bé quả nhiên rất có giỏi trong mảng phục vụ nhỉ.
Nhưng thôi, nhiệm vụ trước mắt của tôi chính là chìm đắm trong hạnh phúc với những món ăn ngon trước mắt này.
Xin mời cả nhà dùng bữa.
…
Ngay khi tôi dùng đũa cắp lấy miếng cá hồi tươi sống đỏ hồng đã được chấm qua tương có kèm theo một chút màu xanh của mù tạt bào nhỏ chuẩn bị đưa lên miệng, thì bỗng dưng có một tiếng hét cất lên.
- Ahhhhhh!
Tiếng hét bất thình lình đó khiến cho tôi bị giật mình, và kết quả là miếng cá tươi bị trượt ra khỏi đầu đũa, rơi xuống sàn nhà trước sự chứng kiến đầy ngỡ ngàng của chính tôi.
Miếng ăn lên đến miệng rồi, nhưng lại bị rơi tuột ra khỏi ngay phút đá bù giờ cuối cùng. Trái tim tôi như tan vỡ thành từng mảnh nhỏ với sự đau đớn tột cùng không thể diễn tả lại thành lời cứ thế mà trào dâng trong linh hồn không ngừng gào thét này.
Còn điều gì tồi tệ hơn điều mà tôi đang phải nếm trải hay không?
- Có chuyện không hay rồi, Noel – sama!
Kokai mở tung cánh cửa phòng và báo cho tôi biết.
Nhưng bản thân tôi vào thời điểm ấy dường như đã trở thành một người đánh mất đi lý trí. Tôi không cần biết và cũng không muốn biết chuyện quái gì đã xảy ra. Tôi đột ngột dùng hai lòng bàn tay đã để lỡ mất miếng mồi ngon của mình, bấu chặt vào vai Kokai và như muốn siết lại.
Tôi chỉ hỏi một câu thôi.
- Đứa nào làm mất miếng ăn của bà?
- No… Noel – sama… Trông chị… đáng sợ quá…
- Trả lời cho chị biết, đứa nào dám làm phiền khi chị đang dùng bữa?
- Dạ… là ở phòng vật lễ… tiếng hét cất ra từ nơi đó!
- Đi!
…
Rồi tôi đi theo Kokai chạy đến phòng chứa lễ vật với sự phẫn nộ đang dâng đến cao trào. Trong đầu tôi lúc này chỉ suy nghĩ duy nhất một thứ, đó chính là “sẽ đập cái kẻ đã khiến tôi trở nên đáng thương như bây giờ ra bã”, rồi sẽ bắt tên đó bồi thường tổng thiệt hại về cả mặt thể chất lẫn tinh thần. Nhưng chắc chắn, là sẽ dần cho một trận nên thân trước đã.
Đến nơi, tôi trông thấy có rất nhiều Miko đang đứng chụm lại thành một đám.
Ai thèm quan tâm làm gì.
Bây giờ, tôi chỉ muốn xông ra đó và gặng hỏi từng người một xem đứa nào là chủ nhân của tiếng hét bất thình lình hồi nãy rồi “chửi” cho một trận. Tôi đang nóng máu kinh khủng và sẵn sàng đánh mất hình tượng thiếu nữ của mình để giải tỏa hết nỗi niềm.
Nhưng tôi đã phải tạm gác cái ý định đó sang một bên, và cũng dần bình tĩnh trở lại bởi lẽ, tôi cảm nhận được xung lực ma pháp vô cùng mạnh mẽ và rùng người.
Có cái gì đó cực kỳ đáng sợ đang hiện diện ngay trong căn phòng này. Một thứ gì đó đáng lý ra không nên tồn tại.
Thứ gì đây?
Majuu ư?
Không… không phải… đó là một thứ còn vượt qua khỏi phạm trù của Majuu. Và hiển nhiên còn đáng sợ hơn cả Majuu.
- Lũ Nhân Loại hạ đẳng!
Nó nói được. Nó có thể giao tiếp được với con người.
Cái thứ toàn thân chỉ có duy nhất một màu đen ngòm từ đầu đến chân, chỉ có duy nhất một đôi mắt đỏ ngầu lấp lóe giữa làn màn đen ấy chỉ càng khiến cho những ai trông thấy nó đều phải rợn người.
Nó to lớn hơn bất cứ một ai đang đứng ở đây, dễ chừng còn có thể đụng nóc trần nhà với độ cao 4 mét.
Không thể nhìn rõ được hình dạng của nó là gì. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, thứ này không phải là Majuu mình từng đối mặt. Sự tàn ác và kinh khủng của nó còn vượt qua hẳn những Majuu mạnh từ đó đến nay, vượt qua cả Sắc Điểu gấp vạn lần.
Tại sao một thứ như thế lại xuất hiện ở đây.
- Lũ Nhân Loại hạ đẳng. Các ngươi biến hết đi cho ta!
Nó thật sự có thể nói được tiếng của Nhân Loại.
Các Majuu gần như không thể giao tiếp hay nói chuyện được một cách trôi chảy được như nó. Nhưng bây giờ đâu phải là lúc bận tâm đến điều đó.
Cái thứ đen ngòm kia bắt đầu tỏa ra những xung lực ma thuật, tạo thành một lực ép khá lớn đè nặng xuống cả căn phòng. Những người không chịu nổi lực ép vô hình này sẽ đều ngã gục hoàn toàn. Chỉ duy nhất một mình tôi là vẫn có thể đứng thẳng. Ngay đến cả người được xem như mạnh nhất đền là Iroha, cũng phải chống gối mà hứng chịu đợt xung lực này tan đi.
Kokai… cô ấy vẫn đứng vững được. Nhưng cũng chỉ biết dùng hai tay tự giữ lấy đầu mình. Có vẻ như sự khó chịu này vẫn ảnh hưởng đến cô ấy dẫu cho không nhiều so với những người khác.
Khi đợt xung lực tan đi hoàn toàn, cái thứ đó mới dán đôi mắt đỏ ngầu về phía tôi và Kokai.
- Hô, vẫn còn một kẻ không bị ma lực của ta tác động. Thật thú vị. Ngươi không phải là con người!
Không tỏ ra hoảng sợ hay lo lắng gì hết.
Ma Lực của nó tuy mạnh hơn hẳn so với Majuu, nhưng thú thật, nhiêu đó vẫn chưa thể nào khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi đến độ làm những chuyện như quỳ xuống xin tha để được sống. Vì tôi là cái đứa con gái không dễ dãi, nhượng bộ và cũng phần nào ghét bị thua cuộc khi chưa thử sức. Với một thứ không phải là Majuu, nhưng cực kỳ mạnh mẽ như vậy, thay vì hoảng sợ, thì nổi lên trong tôi là sự tò mò muốn biết rằng giới hạn của bản thân mình sẽ là ở mức nào.
Tôi triệu hồi Vương Hồn Khí.
Thanh Katana màu bạc trắng xuất hiện lòng vòng xung quanh tôi một cách hào hoa mỹ lệ, và biến thành kiếm thật khi nằm gọn trong tay mình.
Tôi chuyển thành thế chuẩn bị rút kiếm Iai trong Kenjutsu, sẵn sàng lao vào tấn công bất cứ lúc nào.
- Cả gan đối đầu với ta, một Demon vĩ đại cai quản chốn hắc ám suốt 300 năm qua, và là vua của những linh hồn sao. Thật quá ngông cuồng. Dù cho ngươi không phải Nhân Loại nhưng hành động ngu ngốc đó của ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình!
- Bớt nói lại “đê”. Đứa nào nghẻo trước, một khắc sau sẽ rõ!
À phải rồi… hiện hữu và nổi lên trong tôi ngay lúc này không chỉ đơn thuần là sự tò mò về đẳng cấp, mà còn là sự tức giận khi nhớ lại miếng ăn của mình đã rơi khỏi tầm tay vì một kẻ nào đó đã chen ngang bằng cách gây ra một mớ bòng bong.
Chính là cái thứ đen ngòm chết tiệt này.
Chính nó là cội nguồn của tiếng la hét bất thình lình, làm cho tôi không làm chủ được tinh thần thép của mình, để rồi kết quả là mất miếng ăn. Đấy chính là sự nhục nhã lớn nhất trong cả cuộc đời thanh xuân của mình.
Tôi không biết ai là chủ nhân của tiếng hét. Không cần biết con mắm Miko nào trong đám này sợ quá rồi cất ra tiếng hét đấy.
Tôi chỉ cần biết chính cái thứ này là nguyên nhân cho tất cả.
Thế nên, bao nhiêu sự hận thù đau đáu, bực bội, bức xúc ngấm dần trong từng đốt xương tủy, tôi sẽ thể hiện hết qua đường kiếm duy nhất này.
- Chết đi!
Từ một thứ như cánh tay đen ngòm, cũng bắn ra một thứ có kích thước dài như một mũi thương Yari và đâm thẳng vào tôi với tốc độ rất cao.
Sự nguy hiểm của mi chỉ đạt ở đến mức đó thôi à. Hoàn toàn không phải là đối thủ của con này nhá.
Tôi “bung” đôi cánh dơi sau lưng mình dang rộng ra. Tay phải rút thanh kiếm từ trong bao, lao thẳng đến và thực hiện một đường chém ngang rồi dừng lại ngay phía sau lưng cái thứ đen ngòm ấy.
Khi hắn quay đầu lại định đánh trả, thì cũng là lúc tôi từ từ cho thanh kiếm trở vào bao. Và khi tôi tra mạnh phần cuối để tạo nên âm thanh “Clink”, thì cũng là lúc cái thứ dài dài như mũi thương Yari kia bị chẻ làm đôi, kéo dài đến chính cánh tay đen ngòm của cái thứ đó. Rồi thứ gì đó cũng đen đen trông như máu người không ngừng bắn ra, nhuốm bẩn hết cả sàn và cột nhà xung quanh.
Cái thứ tự xưng là Demon gì đó tự dùng tay trái ôm lấy cánh tay phải bị cắt lìa rồi từ từ lùi lại với tiếng gào đầy đau đớt đến chói tai.
- Ngươi… không thể nào… làm sao mà ngươi có thể… vũ khí của con người… không thể chạm được vào ta…
Nó nói cái gì đó, tôi có nghe nhưng không muốn thông suốt.
Tôi cũng chẳng buồn để tâm đến mọi ánh mắt còn tỉnh táo khác đều đang quan sát về hướng này rồi tỏ ra kinh hãi trước những gì tôi đã làm. Tôi chẳng để tâm.
Những gì tôi thể hiện, là một tia nhìn đầy giá lạnh, với những nỗi niềm bên trong chưa thể giải tỏa chỉ qua một đường kiếm.
Phải thêm vài đường nữa.
Tôi phải chém đứt thứ gì đó trên cái cơ thể đen thùi lùi đó của nó thêm vài lần nữa thì may ra mới hết điên tiết được. Nên lại thủ sẵn thế rút kiếm Iai, chuẩn bị cho cú đánh tiếp theo.
- Mái tóc bạc trắng… ta nhớ ra rồi… ngươi chính là… Shinomiya…
Tôi chuẩn bị trảm quỷ đây.
Một lần nữa, tôi dang đôi cánh dơi và lao thẳng đến chỗ nó với tốc độ nhanh như một tia chớp. Tôi rút kiếm chuẩn bị thực hiện một nhát chém cuối cùng nhắm thẳng ngay vào vị trí mà tôi cho rằng là cổ của nó.
Nhưng trước khi lưỡi kiếm xé gió của tôi có thể chạm vào nơi cần chạm, thì từ cái thứ đen ngòm ấy, lại sản sinh ra một thứ bùn đen bao trùm lấy tôi như một quả bong bóng. Tôi đã phải ngừng ngay hành động tấn công của mình lại và thoát khỏi đó bằng cách xoay cơ thể, phóng thanh Katana lên ngay phía trên trần nhà cao bốn mét, và tự dịch chuyển bản thân mình treo tòn ten trên đó.
Tôi nhìn xuống thì toàn khu vực ngay bên dưới chân tôi, trong vòng bán kính 2 mét đều bị bao phủ bởi bùn đen. Nhưng thay vì nó lan rộng ra rồi nuốt chửng những Miko xung quanh như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng. Hình như, nhiệm vụ của thứ bùn đen đó chỉ đơn thuần là tránh không cho người khác tiếp cận, để cho tên đen thui kia từ từ thoát thân bằng cách chìm dần xuống lớp bùn đen ấy.
Tính chạy trốn à, đừng có hòng.
Tôi thay đổi hướng cơ thể, dùng chân đạp mạnh lên trần nhà để phóng thẳng xuống.
Tên Demon thấy tôi đang thực hiện pha đột kích từ trên không, liền cho bùn đen từ bên dưới biến thành những mũi Yari rồi không ngừng đâm lên như mưa.
Tôi bỗng nhận ra cách điều khiển bùn đen này rất giống như cách mà thầy giáo quái vật đã từng sử dụng vào lần giao chiến với tôi.
Khi ấy, tôi chỉ biết đưa kiếm chống đỡ và bị đẩy ngược lên cao. Nhưng lần này thì không như thế nữa.
Tôi lại ném thanh Katana bay xuyên qua những mũi thương Yari, rồi di chuyển bản thân mình. Như thế thì tôi đã vượt qua được đợt phản đòn của nó.
Tên Demon này lại tiếp tục tạo ra một mũi thương khác lớn hơn đâm trực diện vào tôi.
Tôi xoay cơ thể nhỏ nhắn của mình, và tận dụng chính lực xoay ấy để vung kiếm chém xuyên qua cả mũi thương đó, rồi cứ tiếp tục quét xuống cho đến khi nào chém được vào ngay chính giữa cái đầu.
Choeng.
Âm thanh này không phải là tiếng động của lưỡi kiếm kim loại chém được vào một thứ gì đó. Mà là khi lưỡi kiếm của tôi chém xuống sàn nhà thì sẽ tạo ra âm thanh ấy.
Hắn đã thành công trong việc tháo lui. Tôi chém hụt mất rồi.
Tôi cau mày, nghiến nhẹ răng của mình để thể hiện rõ cho sự tức giận của mình. Nhưng cũng nhờ vào mái tóc trắng bạch kim của mình, không biết đã bị bung ra từ khi nào trong quá trình giao đấu, đã phủ xuống che đi được phần nào sự khó chịu ấy trước bao nhiêu ánh mắt.
Tôi đứng thẳng dậy, cố gắng tự trấn tĩnh lại chính mình. Sẽ thật không hay nếu như cứ để những sự hỗn loạn này lấn át đi lý trí rồi đánh mất đi sự khôn ngoan của mình. Tôi có thể hiểu được vì trong cuộc chiến vừa rồi, tôi hiểu rõ bản thân chỉ toàn nghĩ đến việc giết cái thứ đó, mà không hề tính toán, suy nghĩ sao cho hợp lý. Tôi chỉ chém theo phản xạ tự nhiên hay theo bản năng sẵn có. Tôi hiểu rất rõ nếu như cứ tiếp tục tình trạng trên thì sẽ có một ngày, tôi mới là đứa phải trả một cái giá khá đắt.
Bình tĩnh lại nào, tôi ơi.
…
- Noel – sama!
Tôi quay lại nhìn thì thấy Kokai đang nắm chặt lấy tay áo mình với gương mặt đầy lo lắng.
- Noel – sama, chị vẫn ổn chứ. Không bị thương ở đâu chứ?
Trong tôi bây giờ không còn những cảm xúc tiêu cực như tức giận hay phẫn nộ nữa. Mà thay vào đó, là một cảm giác rất bình dị bình thường. Như thế là tốt đấy.
- Thứ đó không khiến cho chị bị thương được!
- Em biết rằng Noel – sama rất mạnh mà. Sắc Điểu to lớn là thế, Noel – sama giải quyết được cái một. Huống hồ chi một thứ như vừa rồi!
Không đâu.
Thứ đó rõ ràng còn khủng khiếp hơn Sắc Điểu gấp nhiều lần. Nếu cái thứ đó ngay từ đầu chịu đánh nghiêm túc, thì trước khi tôi và Kokai chạy kịp đến đây, thì chắc chắn, nó đã giết hết toàn bộ các Miko, luôn cả Iroha rồi.
Nhắc đến Iroha, cô ta cũng chống Yari, cố gắng di chuyển đến chỗ tôi với dáng vẻ hình như là đang bị thương.
- Thật sự ngại quá, lại được Shinomiya – sama cứu nguy. Ơn nghĩa này, đền Kinouka không tài nào có thể trả nổi. Xin cảm ơn vì đã cứu chúng tôi, Shinomiya – sama!
Iroha cố gắng cúi đầu, khiến cho các Miko khác cũng làm như thế.
Tôi sẽ nhận sự cảm ơn này vậy. Nhưng trước tiên, cô cần phải đi trị thương đi. Tôi có thể nghe thấy mùi máu ở phần bụng và nó đang thấm qua tấm áo màu trắng Keikogi kia kìa.
- Iroha – sama, chị bị thương rồi!
Kokai cũng đã để ý và nhanh chóng ra lệnh cho những Miko khác đỡ lấy Iroha rồi đưa cô ấy đi đâu đó thì tôi không biết.
Tôi đưa mắt nhìn lại chiến trường vừa xong. Ngoài việc trên sàn nhà xuất hiện một vết nứt do thanh kiếm của tôi gây ra và những dấu vết cào cấu hình móng vuốt xuất hiện ở một vài nơi xung quanh sàn và cột ra thì mức độ thiệt hại cũng không đến nỗi nào.
Không có ai phải bỏ mạng, đó là điều quan trọng nhất.
Rồi tôi chợt nhận ra một điều. Kokai nói rằng căn phòng này là phòng chuẩn bị các lễ vật cần thiết cho lễ hội tối mai. Nhưng nhìn quanh nãy giờ, tôi lại không thấy cái nào cả.
Tôi liền hỏi Kokai.
- Lễ vật của chúng ta đâu?
Kokai trả lời với nụ cười trên môi.
- Khi nãy em có hỏi những Miko khác. Họ nói rằng ngay khi tên đó xuất hiện, họ đã nhanh chóng di chuyển các lễ vật đến nơi an toàn khác. Hiện giờ, cả ba cùng với bộ Kimono mà Miko chính sẽ mặc để thực hiện điệu Kagura đều được chuyển đến khu vực hầm trú bên dưới đền. Mọi thứ vẫn ổn ạ!
Được như thế thì quá may mắn.
Bởi vì nếu chẳng may ba món lễ vật cần thiết mà tôi đã phải nhọc công chạy cả một chặng đường dài, giao chiến gần chết với một con chim to tổ chảng, để mang về mà bị hủy hoại, thì có lẽ, tôi sẽ lại nổi điên lên mà đi truy tìm gã vừa rồi để đồ sát, dù cho có phải bới tung từng ngóc ngách của cả thế giới này.
- Tuy các lễ vật vẫn an toàn, Iroha – sama bị thương không quá nặng. Nhưng em nghĩ mình cần phải báo cáo chuyện này cho Mikuru – sama gấp!
Kokai nói không sai. Dẫu cho sự việc lần này đã được giải quyết tạm coi như là ổn thỏa, nhưng làm sao có thể biết được liệu cái thứ đấy sẽ không xuất hiện thêm lần nữa. Chuyện này nên cần phải cho trưởng đền biết để còn nhận chỉ thị tiếp theo.
Thế là tôi và Kokai cùng nhau đi đến phòng của đền trưởng.
…
…
- Chúng tôi lại một lần nữa được Shinomiya – sama ra tay cứu giúp. Ơn nghĩa này, chúng tôi nhất định sẽ trả đủ. Xin cảm ơn người!
Lời cảm ơn của đền trưởng giống hệt lời của Iroha. Nhưng thôi, tôi không để ý đến chuyện tiểu tiết đó đâu.
Ngay khi tôi và Kokai đang trên đường đi đến phòng của đền trưởng, thì bỗng dưng, lại bắt gặp ngay đền trưởng đang chạy ngược lại về phía chúng tôi với tốc độ đáng ngạc nhiên. Chưa kể đến trong tay cô ta còn có cả một thanh Yari trông vô cùng nguy hiểm. Dựa theo dáng vẻ khi ấy, nhiều khả năng rằng khi hay tin các Miko đang gặp nạn, đền trưởng đã nhanh chóng chạy đến cứu nguy. Nhưng bởi vì trước khi đến nơi thì tôi đã dẹp yên mọi chuyện rồi, nên cũng không còn cần thiết ứng cứu nữa.
Tôi sẽ không bao giờ quên cái hình ảnh hớt hải, chạy đi như một cái máy với cây Yari không ngừng đưa lên cao với ý định đồ sát mà quên đi mất hình mẫu người phụ nữ lễ nghĩa của một Miko chân chính.
- Kokai. Em có thể kể lại chi tiết toàn bộ mọi việc đã xảy ra được không?
- Dạ vâng. Sự thật là em vẫn đang làm đúng trách nhiệm của mình, dẫn Noel – sama đến phòng dùng bữa tối và ngồi bên ngoài chờ đợi, thì bỗng dưng nghe thấy tiếng hét từ phòng lễ vật. Sau đó, Noel – sama và em đã cùng chạy đến thì phát hiện ra một sinh vật gì đó rất kỳ lạ đang tấn công và muốn phá hủy các lễ vật. Nhờ có Noel – sama, mà sinh vật đó đã bị thương và chạy trốn mất. Tuy Iroha – sama có bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại thì chị ấy đang nghỉ ngơi ở phòng ạ!
- Một sinh vật kỳ dị ư. Nó trông như thế nào hả Kokai?
- Em không biết ạ. Toàn thân sinh vật đó đều là một lớp ma lực màu đen, chỉ có duy nhất ánh mắt màu đỏ cùng với thân hình to lớn. Em không thể nhìn ra được đó là sinh vật gì!
Rồi bỗng dưng, nét mặt của trưởng đền trở nên nghiêm túc và đầy lo âu.
- Lẽ nào chính là nó. Không thể nhầm lẫn được, nhất định là nó rồi!
- Mikuru – sama. Người biết thứ đó là gì sao ạ?
- Shinomiya – sama, Kokai. Thật ra đền Kinouka có che giấu một bí mật mà chỉ có duy nhất trưởng đền đời trước và tôi biết. Bí mật đó còn có liên quan đến cả Saya – sama cũng như sinh vật mà hai người đã gặp vừa rồi!
Không biết khi đó, trưởng đền đã nghĩ gì, mà cô ấy quyết định kể hết cho tôi nghe toàn bộ mọi chuyện.
Có vẻ như vào mười năm trước, cũng là khoảng thời gian mẹ tôi đến và thực hiện kế hoạch tái xây dựng lại ngôi đền. Bên ngoài thì giống một hành động từ thiện, nhưng thực tế thì tại mảnh đất này tương truyền có một loài sinh vật hắc ám đã nguyền rủa nơi đây. Đã có rất nhiều Miko làm việc tại đền chết nhưng không rõ lý do. Về sau, chủ đền trước, người tiền nhiệm đã phát hiện ra sự tồn tại của một loài sinh vật được biết đến với cái tên là Demon, đang nằm ẩn sâu bên dưới ngôi đền. Và chính nó là nguyên nhân gây ra những cái chết bí ẩn cho các Miko.
Vị chủ đền tiền nhiệm đã nhờ đến sự giúp đỡ của Shinomiya Saya, tức mẹ của tôi. Cả hai đã cùng lên kế hoạch tiêu diệt con quỷ đó. Nhưng vì sức mạnh của nó vượt ngoài sự tính toán của bà già, nên thay vì tiêu diệt, bà ấy chỉ có thể phong ấn nó xuống lòng đất sâu nhất bên dưới ngôi đền Kinouka.
Để tránh cho giới truyền thông đánh hơi ra chuyện này khiến hoang mang dư luận. Mẹ tôi cùng trưởng đền đã bày ra kế hoạch thực hiện phong ấn thông qua việc tổ chức lễ hội Kagura, lễ hội cảm tạ các vị thần Amatsu mỗi năm nhằm che mắt thiên hạ.
Mikuru cũng giải thích rõ vì sao lại sử dụng đến ba món là “Áo da chồn lửa”, “Lông vũ Sắc Điểu” và “Nhánh cây Horai” làm vật lễ bắt buộc, mà không phải thứ khác khi Kokai gợi ý việc thay thế.
Vì sức mạnh của tên ác quỷ đó mang thuộc tính “Hỏa”. Việc sử dụng “Áo da chồn lửa” làm vật tế là để kìm hãm sức mạnh của hắn, đồng thời cũng bảo vệ cho cả ngôi đền khỏi hỏa hoạn, vì bản thân ngôi đền nằm ngay phía trên khu vực phong ấn, nên nếu ngôi đền bị cháy, thì phong ấn sẽ bị phá vỡ.
“Lông vũ Sắc Điểu” mang màu sắc của cầu vòng thuộc tính ánh sáng, có thể kìm hãm đi tính khát máu của ác quỷ. Hay nói cho dễ hiểu thì lông của loài Sắc Điểu giống như một vật phẩm có công năng thôi miên hay ru ngủ ác quỷ. Khiến hắn ngoan ngoãn, không quậy phá mà chấp nhận để bị phong ấn.
Cuối cùng là “Nhánh cây Horai” có khả năng hút nhiều loại độc tố. Nó sẽ hút đi tất cả tà khí tỏa ra từ ác quỷ trong thời gian bị phong ấn. Cũng nhờ thế mà lời nguyền cái chết bí ẩn xảy đến với các Miko mà kết thúc.
Đó là lý do vì sao, việc sử dụng ba món vật phẩm cấp S này làm lễ vật là điều bắt buộc. Và không thể được thay thế bởi thứ khác.
Nhưng, thời hạn sử dụng của chúng chỉ kéo dài trong một năm. Vậy nên, đền Kinouka bắt buộc phải duy trì nghi lễ phong ấn này mỗi năm, dưới hình thức là lễ hội cảm ơn thần linh.
Thế có khác nào việc mang thần linh ra để che mắt thiên hạ một bí mật động trời kia chứ.
Chẳng phải trách nhiệm của Miko là phục vụ cho các vị thần với sự kính trọng đó ư. Thế quái nào mà lại lấy thần linh ra làm bia đỡ đạn để che giấu việc phong ấn một con ác quỷ. Tôi đã định hỏi thẳng mặt như thế, nhưng nghĩ lại cũng thôi.
- Saya – sama từng nói rằng, vì con ác quỷ này rất mạnh, nên phải liên tục phong ấn để giảm bớt đi sức mạnh của nó. Dự định của người là sau khi đã chịu mười năm phong ấn, thì nó sẽ yếu đi rất nhiều. Đến khi ấy sẽ tiến hành tận diệt. Nhưng sự xuất hiện của nó ngày hôm nay… Việc con ác quỷ có thể hiện diện ngay trong đền Kinouka và khiến các Miko khác bị thương. Phải chăng rằng nó đã hoàn toàn thoát khỏi phong ấn!
Không… tôi không nghĩ rằng phong ấn đã bị phá vỡ.
Nếu như chỉ đơn thuần là do không chuẩn bị đầy đủ, chỉ có thể phong ấn thay vì tiêu diệt như cách mà bà già ngố nhà tôi đã làm. Thì với tính cách của bà ấy, chắc chắn, bà ấy sẽ ngay lập tức quay về tìm ra mọi phương pháp rồi tiêu diệt nó ngay khi có thể.
Việc đưa ra ý định kéo dài phong ấn đến mười năm nhằm tiêu hao đi sức mạnh của nó, chắc hẳn bà ấy đã tiên liệu sức mạnh của nó là một thứ vô cùng đáng sợ, đến ngay cả Phù Thủy Thời Không vĩ đại nhất cũng phải đưa ra phương án cẩn thận là làm hao mòn dần sức mạnh của kẻ địch.
Hơn nữa, trong lúc giao đấu với nó. Tuy ma lực nó tỏa ra rất khác thường, mạnh hơn nhiều so với Sắc Điểu, nhưng tôi vẫn cảm thấy dường như đó chưa phải là toàn lực của nó. Không phải là nó không tung ra toàn bộ, mà là không thể vì như có một thứ gì đó kìm hãm nó lại. Từ đó, nên chỉ có thể suy ra rằng phong ấn vẫn đang làm tốt nhiệm vụ của mình, vẫn đảm bảo sức mạnh của nó đang yếu đi. Nhưng vì đâu mà nó có thể xuất hiện ra bên ngoài, thay vì ở yên trong phong ấn, thì tôi hoàn toàn không rõ.
- Nếu thử đặt trường hợp phong ấn của mẹ tôi vẫn phát huy tác dụng. Thì liệu có phương pháp nào khác để cho con ác quỷ đó chỉ xuất hiện được trong một khu vực, hay chỉ có thể thoát ra khỏi kết giới phong ấn trong một khoảng thời gian ngắn thôi không?
Khi tôi đưa ra câu hỏi như thế, Mikuru và Kokai đều quay sang nhìn tôi.
- Tôi không cố ý bênh vực cho phong ấn của mẹ mình. Nhưng trong lúc giao chiến với nó. Tôi có thể nhận thấy rằng sức mạnh của nó thật sự đã bị làm cho suy yếu đi đáng kể. Nên tôi nghĩ rằng nhiều khả năng, phong ấn vẫn còn. Và vì một nguyên nhân nào đó khác, mà nó mới có thể thoát ra ngoài như vừa nãy!
Tôi chỉ nói lên quan điểm của mình thôi.
Mikuru tỏ ra rất lưu tâm đến điều đó, hay phải nói là sử dụng chính quan điểm đấy của tôi làm tiền đề để suy nghĩ.
- Phong ấn của Saya – sama từ đó đến nay chưa từng có dấu hiệu bị thuyên giảm. Mười năm trở lại đây, cũng chưa từng thấy con ác ma đó xuất hiện. Nếu như những điều Shinomiya – sama nói là đúng, thì khả năng cao rằng, đã có một người nào đó khác ký hiệp ước với nó!
- Hiệp ước?
- Chủng loài Demon, về bản chất thì cũng tương tự như Majuu. Nhưng chúng hoàn toàn không phải là Majuu. Majuu thường sẽ mang hình dáng của các loài động vật, một số Majuu đặc biệt có thể mang hình dáng của con người. Nhưng chúng sẽ chỉ dừng lại ở mức độ tấn công mọi thứ mà không tư duy. Còn đối với Demon, chúng là những thực thể mang hình dáng của ác quỷ. Chúng cũng có khả năng tư duy và giao tiếp như con người. Hay có thể nói, Demon là chủng loài bậc cao hơn cả Majuu. Có thể so sánh chúng với những Spirit cũng không hề sai!
Spirit là những tinh linh tồn tại trong tự nhiên. Là những thực thể có thể mang hình thù nào đó, hoặc cũng có thể là vô hình.
Các Spirit mang đến sức mạnh của tự nhiên cho những người ký hiệp ước với chúng.
Chí ít thì đó cũng là điều mà tôi còn nhớ được sau khi đã đọc qua một cuốn sách nói về những thực thể siêu nhiên.
Nếu như xem Spirit là những thực thể đại diện cho ánh sáng. Thì các Demon sẽ là những thực thể đại diện cho bóng tối. Ý của Mikuru là như thế.
- Thế nên, cũng không có gì lạ nếu như một người nào đó đã tìm ra phong ấn của tên ác quỷ kia và trở thành “Hôn thê của quỷ”!
Lại thêm một cái từ mỹ miều nữa tôi được nghe.
- Hôn thê của quỷ?
- Vâng, ý muốn nói là những người đã lập khế ước với các quỷ dữ Demon. Cũng tương tự như với các Spirit, việc lập khế ước với quỷ sẽ cho phép người chủ triệu hồi hay sử dụng các ma thuật hắc ám của quỷ. Nhưng cái giá đổi lại thì vô cùng đắt đỏ. Có khi phải sử dụng đến cả tính mạng của mình. Những người đồng ý cái giá đó và lập khế ước với Demon, thì đều được gọi chung là “Hôn thê của quỷ”!
Vậy thì cũng giống như lập khế ước với Spirit. Khi sử dụng quyền năng của Spirit, thì cũng phải mang một thứ gì đó ra để trao đổi. Nhưng cùng lắm thì cũng chỉ là một phần ma lực mà thôi.
Nhưng với các Demon, cái giá phải trả lên đến cả mạng sống như thế này thì phải nói rằng quả là một sự liều lĩnh đến ngu ngốc.
- Tại sao lại gọi là “Hôn thê của Quỷ” mà không phải “Hôn phu của Quỷ”?
- Bởi vì Demon không phân chia ra giới tính như Majuu. Trên hết, việc lập giao ước với Demon chỉ thành công giữa một người phụ nữ và một con quỷ. Nói cho dễ hiểu hơn. Chỉ có phụ nữ mới có thể lập khế ước với Demon. Và những người phụ nữ ấy sẽ được gọi là “Hôn thê của Quỷ”!
Lại thêm được một thông tin vô cùng đắt giá.
Chỉ cần như thế thôi, là đã đủ quanh tròn khu vực tìm kiếm ra kẻ nào là “Hôn thê của Quỷ” rồi còn gì. Vì bắt buộc phải là phụ nữ, nên chắc chắn những gã đàn ông xung quanh khu vực này là xem như loại. Chỉ còn lại nữ giới thôi.
- Nếu như có một “Hôn thê của Quỷ” ngay tại đây, thì sự xuất hiện của con ác quỷ đó, dựa trên giả định phong ấn vẫn còn nguyên vẹn là rất hợp lý. Kết giới vẫn chưa bị phá hủy, sức mạnh của con ác quỷ đó vẫn còn đang bị kìm hãm, thì nó chỉ có thể hiện diện thông qua nghi thức triệu hồi từ “Hôn thê của Quỷ” mà thôi!
Tóm chung lại, giả thiết có một người phụ nữ nào đó đã tìm ra phong ấn của con quỷ. Người đó đã lập khế ước với nó để có được quyền năng hắc ám. Sau đó thì triệu hồi con quỷ ngay trong đền Kinouka để quấy phá. Như thế thì đúng thật hợp lý hơn việc phong ấn của bà già bị phá hủy.
- Kokai, em nói rằng con quỷ đã định phá hủy các lễ vật đúng không?
- Dạ vâng, em đã nghe những Miko khác nói rằng ngay khi xuất hiện, con quỷ đã cố tấn công vào các lễ vật. May mắn là Iroha – sama đang ở ngay đó, nên có thể giữ chân, tạo điều kiện cho các Miko khác nhanh chóng di chuyển các bảo vật đến nơi an toàn!
Mikuru lại trở nên suy tư.
- Xem chừng con quỷ đang có ý định phá hủy các lễ vật để chúng ta không thể tiếp tục nghi lễ. Nó đã đoán ra được chìa khóa thành công của nghi lễ là ở ba lễ vật đó rồi ư. Thật đúng là một loài thông minh!
Hoặc cũng có khi là do “Hôn thê của Quỷ” đã tiết lộ cho nó biết.
Nếu giả sử như người được gọi là “Hôn thê của Quỷ” đó sớm biết được ý nghĩa thật sự của ba món vật phẩm kia nhằm để duy trì khả năng phong ấn. Thì đó phải là người của đền Kinouka. Nói cho ngắn gọn hơn thì trong đền có nội gián, và một trong số các Miko ở đây chính là “Hôn thê của Quỷ”.
Nhưng để biết rõ chi tiết hơn về ý nghĩa của các vật phẩm, thì chỉ có trưởng đền trước đây, Mikuru và bà già nhà mình mà thôi. Tôi và Kokai chỉ mới biết chuyện đó mới vừa xong tức thì.
- Cho hỏi, trưởng đền lúc trước hiện đang ở đâu?
Kokai liền trả lời.
- Asuha – sama đã thôi không làm trưởng đền cách đây 4 năm rồi ạ. Ngài ấy hiện đã quay trở lại Amatsu và đang tiếp tục làm việc tại một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng cùng với gia đình. Thế nên là ngài ấy không phải là “Hôn thê của Quỷ” đâu ạ!
- À nói mới nhớ, Asuha – sama có gửi thư đến cho chúng ta. Trong thư, ngài ấy nói rằng vừa mới hạ sinh được một người con trai nữa đấy!
- Thật thế ạ. Asuha – sama tuy đã có tuổi rồi nhưng vẫn có thể hạ sinh được một đứa con. Em phải gửi thư chúc mừng cho ngài ấy mới được!
Nhìn cái cách Mikuru và Kokoi nói về vị trưởng đền trước đây một cách vui vẻ như thế, xem chừng ra cả hai đều rất tin tưởng người đó.
Mà nếu như vị trưởng đền cũ vừa hạ sinh một đứa con, thì càng khẳng định loại bỏ ra khỏi danh sách tình nghi vì khế ước với Spirit sẽ bị phá vỡ nếu như người phụ nữ mang thai. Nếu như mang yếu tố khế ước so sánh chung thì chắc chắn với các Demon cũng tương tự. Đặc biệt nếu đã được xem như “Hôn thê của Quỷ” thì cũng quá sai nếu người phụ nữ đó kết hôn với một người đàn ông khác và sinh ra một đứa con. Lẽ nào, Quỷ lại chấp nhận bị cắm sừng như thế. Cho nên, tôi nghĩ rằng một khi đã sinh con, thì không thể nào là “Hôn thê của quỷ”. Huống hồ chi chuyện trưởng đền cũ sinh con đã xảy ra cách đây không lâu.
Tôi cũng không nghĩ Mikuru là “Hôn thê của Quỷ”, vì cô ấy không ngốc đến độ kể ra chuyện lập giao ước với Quỷ trong khi bản thân mình chính là “Hôn thê của Quỷ”. Nó cho ta cái cảm giác kiểu như “Hung thủ là Hôn thê của Quỷ, và tôi chính là người đó đấy”. Một người thông minh sẽ không bao giờ làm như thế.
Vậy thì “Hôn thê của Quỷ” sẽ là một người khác. Một Miko nào đó đang làm việc ngay trong đền Kinouka này. Nhưng người đấy có thể là ai?
A mồ… càng ngày tôi càng lún sâu vào chuyện này quá rồi.
Thật phiền phức quá đi.
Tôi ở lại đây chỉ vì muốn ăn “bánh bao mặt trăng nhân đậu đỏ” thôi mà. Thế quái nào lại bị vướng vào chuyện như thế này kia chứ.
…
…
11h đêm, bây giờ tôi mới có thể trở về phòng của mình.
Tôi đã thay bộ Yukata bằng chiếc váy ngủ hai dây liền thân trắng của mình rồi leo lên chiếc giường êm ái với chăn êm nệm ấm.
Nhưng thay vì ngủ ngay, tôi lại trằn trọc không thể chợp mắt khi cứ mãi nghĩ ngợi lung tung về những gì mình đã trải qua ngày hôm nay. Đây quả thật là một ngày dài đầy biến động mà tôi cứ ngỡ như cả năm trời.
Nguyên nhân là do đâu?
Là vì cái tật tham ăn của mình dẫn lối đến mọi chuyện. Giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Nhưng nếu chịu khó suy nghĩ một chút, thì Demon, hay ác quỷ, là những phạm trù hoàn toàn mới so với tôi. Nhưng nếu so với bà già ngố nhà mình thì chắc chắn không hề quá xa lạ. Và điều quan trọng là có những kẻ mà bà ấy không thể xuống tay trong một lần duy nhất, mà chỉ có thể né tránh. Những kẻ vẫn còn toàn mạng sau khi đối mặt với bà ấy rõ ràng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Nếu như vậy, thì tôi càng quan ngại hơn về sức mạnh thật sự của con quỷ. Cuộc giao đấu ngày hôm nay, có thể tôi đã áp đảo được nó. Nhưng đấy là khi phong ấn của bà ấy vẫn còn hiệu lực, đã kìm hóa được phần lớn sức mạnh của nó. Thử tưởng tượng nếu như chẳng may tôi phải đối đầu với nó cùng toàn bộ sức mạnh được giải phóng. Thì liệu tôi có thể chiến thắng được thứ mà Phù Thủy Thời Không không dám đương đầu không?
Tôi cứ trằn trọc như thế mãi không thể ngủ được.
- Đêm nay có vẻ như sẽ rất dài đây!