- Cảm ơn vì bữa ăn!
Một lời cảm ơn vì vừa được thưởng thức một bữa ăn ngon và no bụng, đó cũng chính là một nét văn hóa truyền thống của Amatsu mà gia đình tôi vẫn thường hay làm.
Lý do là bởi lẽ tôi vừa mới dùng bữa trưa trong một căn phòng nào đó thuộc đền Kinouka, một nơi mà ngay bên phải mình, là cả một khu vườn với rất nhiều cây xanh và hoa cỏ. Nhưng tất cả đều không thể sánh bằng với một chiếc ao nhỏ được cất lên bằng đá với âm thanh lộc cộc cứ mỗi phút một vang lên của một loại ống tre.
Tôi để ý, ở vách đá phía trên, có một dòng nước nhỏ chảy xuống vào một đầu của ống tre ấy. Và khi đã đầy nước, ống tre sẽ đập thẳng xuống mặt hồ, phần đầu còn lại sẽ vung lên, đánh cốp vào khung cố định của ống tre tạo ra âm thanh lốp cốp. Khi đã nhả hết nước ra thì phần đầu bên này sẽ lại bật lên và tiếp tục hứng lấy dòng nước từ trên chảy xuống. Rồi cứ tiếp tục như thế như một vòng tròn khép kín.
Điều đó có nghĩa là sao nhỉ?
Tôi thật lòng không biết quá nhiều hay quá chi tiết về nét văn hóa Amatsu. Nhưng mà, khi cứ ngồi đây và chiêm ngưỡng những âm thanh này, tôi cảm thấy tâm hồn mình thật thanh tịnh. Giống như mọi thứ xung quanh mình bỗng trở thành một điều gì đó rất phù du và không còn quan trọng đến bất cứ sự đời gì nữa. Cảm giác như đang tận hưởng sự cô đơn một mình để tiếp tục suy nghĩ đến một miền vô cực chân trời nào đó.
…
… Ây, không được không được…
Nếu mà cứ thế này thì tôi sẽ mãi mãi không thể dứt ra được mất.
Tôi đã quá xem thường sự cuốn hút của ngôi đền này.
Đâu thể nghĩ được một ngôi đền ngay giữa một chốn rừng núi thì lại đủ sức thu hút lấy tôi chỉ với những nét đẹp tự nhiên ấy.
Nhưng điều đáng nói nhất là thức ăn ở đây ngon một cách khủng khiếp.
Chỉ là một set cơm trưa bao gồm một chén cơm trắng đầy ụ hình quả núi, một con cá được nướng hun khói cháy xém đôi chút hai cánh viền nhưng vàng giòn rụm ở phần thịt, những miếng dưa và củ ấu được mang đi ngâm chua nhưng vẫn giữ được độ mọng nước kỳ lạ. Và cuối cùng là một chén canh miso khoai sọ và thịt heo không có quá nhiều mỡ.
Tất cả chỉ đơn thuần là một set cơm trưa bình thường mang đậm phong cách của Amatsu mà tôi đã được ăn rất nhiều lần từ hồi còn nhỏ đến độ cảm thấy nó đỗi bình thường cực kỳ.
Vậy mà giờ đây, tôi lại vừa được có một trải nghiệm hoàn toàn mới, giống như thể vị giác vừa phá hủy đi bản lề cũ của quá khứ để tiếp nhận lấy một hương vị khác hẳn, tuy chỉ là trên một món ăn duy nhất.
Do đâu vậy nhỉ?
Do đâu mà tôi lại có cảm giác rằng một set đồ ăn trưa như thế này đối với mình trước đây chỉ đơn giản là ăn rồi nuốt cho xong chuyện và chẳng hề cảm thấy xúc động gì so với lần này cả.
…
… A… Chắc hẳn là vì nó rồi.
Bà mẹ ngố của tôi… bên ngoài hào nhoáng là thế, uy quyền là thế, được nhiều người tôn kính là thế, nhưng bên trong thì nát bét không điều gì có thể diễn tả được thành lời. Và quan điểm nấu nướng của bà ấy thì bị dập khuôn một cách cực kỳ nhàm chán.
Bà ấy không phải là nấu ăn dở.
Trình độ nấu ăn của bà ấy rõ ràng là hơn tôi rất nhiều. Nhưng đã từng có một thời gian, bà ấy đã cho tôi ăn bữa trưa liền tù tì bằng set cơm truyền thống đến phát chán.
Trưa nào, bà ấy cũng làm cho tôi set cơm này với lý do duy nhất rằng nó đầy đủ chất dinh dưỡng.
Ừ thì tôi không phủ nhận giá trị dinh dưỡng của nó khi hầu hết mọi chất cần thiết đều có tất trong set trưa. Nhưng đối với một đứa trẻ thì việc bắt nó ăn mãi một món trong một bữa từ ngày này sang ngày khác, từ tháng này sang tháng nọ, cũng là đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Ấy thế mà tôi còn nhớ, bản thân mình vì một nguyên nhân thần thánh nào đó lại chấp nhận việc ấy một cách ngoan ngoãn đầy miễn cưỡng mà không hề có chút phản kháng.
“Sao khi đó, mày lại hiền như thế hả Noel?”.
- Nhưng nói gì thì nói, giá như món cá này được nướng khét hơn một chút. Món canh Miso này được nêm mặn hơn một chút… giống như bà ấy từng làm… thì mới gọi là sự hoàn thiện!
Bữa trưa mới thật sự là thời gian yên tĩnh khi chỉ có mỗi mình tôi ở đây.
Sau khi đã đưa tôi đi dạo hết một vòng của đền Kinouka, thì cũng là đến bữa trưa, nên Kokai đã đưa tôi đến căn phòng này và phục vụ bữa trưa cho tôi.
Càng ngày tôi càng thấy bản thân mình như một vị khách V.I.P khi quả thật, mọi thứ đều được phục vụ đối với mình rất hoàn hảo.
Thật ra thì lúc đầu, Kokai còn có ý định ngồi quan sát tôi từ phía sau với lý do là sẵn sàng đợi lệnh ngay khi tôi cần.
Nhưng hiển nhiên, không đời nào có chuyện tôi chấp nhận để cho một người nào đó cứ chăm chăm nhìn mình từ phía sau lưng trong khi đang dùng bữa.
Ai mà có thể nuốt nổi cơm khi cứ bị săm soi như đối tượng cần theo dõi hay động vật trong vườn thú cơ chứ.
Nên là tôi đã bảo Kokai hãy ra ngoài đợi, nếu cần thì sẽ gọi sau.
Dĩ nhiên Kokai không chịu.
Cho đến khi tôi làm quả mặt “nếu vậy thì chị sẽ đi ra ngoài bắt cá, hái nấm rừng, tự làm bữa trưa rồi sau đó sẽ thẳng tiến đi đến thành phố tiếp theo” thì cô nhóc đó mới rối rít xin lỗi và nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Thiệt tình, tôi không ghét những người có đam mê, biết cố gắng thực hiện mục tiêu hay lý tưởng của mình, nhưng xét cho cùng, cũng không chịu nổi những người hay mang đến phiền phức.
Nghĩ lại thì việc Kokai dày công nghiên cứu Ma Thuật, dẫu biết việc đó là hoàn toàn vô nghĩa đối với cá thể không có tố chất, là do ngưỡng mộ bà mẹ ngố nhà mình. Cũng có khi, cô ấy cứ theo sau làm phiền tôi với chung một lý do.
Fan cuồng của bà mẹ ngố nhà mình thật sự phiền phức quá đi.
- Xin lỗi đã làm phiền!
Bỗng có một giọng nói khác cất lên, phá đi khoảng không của riêng tôi.
Ngước lên thì thấy trước mặt mình bây giờ là một Miko có phần già dặn và lớn tuổi hơn Kokai hay là Iroha. Đó là một người phụ nữ có mái tóc mang một màu đỏ có hơi chút đặc biệt, nếu phải nói trắng ra thì màu đỏ ấy sẽ chỉ được nhìn thấy ở quả cà chua mà thôi… màu đỏ cà chua?
- Liệu tôi có thể xin phép được trò chuyện với Shinomiya – sama đôi phút được không?
Một nét thanh tao khác hẳn so với Kokai hay là cả Iroha.
Tôi không cảm nhận được bất kỳ sự nguy hiểm, phiền phức, bất cứ cảm xúc tiêu cực nào từ người phụ nữ này. Hơn nữa, tôi lại có cảm giác nếu như mình từ chối, thì rõ ràng bản thân mình sẽ trở thành một người phải chịu khá nhiều thiệt thòi… tôi cũng không rõ vì sao mình lại có cái cảm giác này. Kiểu như nhất định, phải đồng ý với người phụ nữ ấy, dẫu cho chẳng phải là bị bắt buộc hay gì hết.
- Xin cứ tự nhiên!
Được sự cho phép, người phụ nữ lạ mặt ấy từ từ ngồi xuống hướng bàn đối diện tôi.
Người ấy nhẹ nhàng lấy ấm trà bên cạnh và cũng rất hòa nhã khi rót trà vào một cái chén rồi đẩy về phía tôi với thái độ đầy tao nhã, cung kính, cẩn trọng.
Một bước lấy lòng khách hàng cực kỳ có thiện cảm và tạo ra sự hạnh phúc cho người đối diện là đây chứ đâu.
Thật là một nét gì đó rất Amatsu.
- Cảm ơn!
Tôi cũng phải đáp lại theo lễ nghi sao cho phù hợp.
Mà chén trà thơm thật đấy.
Vị của nó cũng không quá ngọt hay quá đắng, hoàn toàn rất phù hợp sau bữa trưa đầy đủ chất dinh dưỡng khi dường như vị trà đã rửa trôi đi mọi gia vị còn vương nơi đầu lưỡi. Cảm giác như mình đã thực hiện xong bước cuối cùng trong việc đánh răng rửa mặt vào mỗi buỗi sáng vậy. Mọi thứ phải nói rằng rất hoàn hảo và gọn ghẽ.
- Xin lỗi vì chưa tự giới thiệu. Tôi tên Mikuru, là Đại Đền Chủ của Kinouka. Rất hân hạnh được đón tiếp ngài!
U choa… gặp mất rồi.
Đại Đền Chủ chính là người đứng đầu ngôi đền, hay nói cho dễ hiểu hơn là người điều hành, làm chủ và là người quyết định hết mọi thứ của ngôi đền này. Nếu chiếu theo thứ tự trong một công ty thì rõ ràng là tổng giám đốc rồi còn gì. Là người cực kỳ có quyền lực nhất chứ ai.
Nhưng mà trẻ như thế này sao?
Kiểu gì thì nhìn cô ấy cũng chưa thể nào qua được 30 cái xuân xanh. Trở thành Đại Đền Chủ ở độ tuổi như thế thì là rất trẻ rồi còn gì.
À mà chết… tôi cũng phải đáp lại chứ.
- Tôi là Shinomiya Noel. Xin lỗi vì đã làm phiền, và cũng rất cảm ơn vì đã cho phép tôi được ở lại trong khoảng thời gian này!
- Xin đừng bận tâm. Tôi biết việc Shinomiya – sama ở lại Kinouka không thật sự là nguyện ý của người. Đều là do Kokai hết!
A… thần linh ơi, cuối cùng thì con cũng đã được gặp người có thể cứu vớt được cuộc đời con.
Như vậy là nguyện ước của con đã trở thành hiện thực rồi.
Cảm ơn các ngài, và cũng xin lỗi vì đã lỡ nghĩ các ngài là một bọn lừa đảo mà cố đòi lại đồng 10 gil lúc sáng liên tục.
Đúng đúng đúng…
Ngay từ đầu, tôi không có ý định ở lại đây đâu.
Tất cả đều là do cái cô Miko phiền phức đó đấy.
Làm ơn tìm cách kìm hãm cái sự phiền phức trong cô ta đi.
A… khoan một chút.
Thật ra thì tôi cũng có thể từ chối giữa chừng. Nhưng bởi lẽ tôi muốn được thưởng thức món “Bánh bao mặt trăng nhân đậu đỏ” nên mới quyết định ở lại. Với lại, chính Iroha mới là người lôi kéo tôi bằng thứ quyến rũ ấy. Thế nên là… hãy nhẹ tay với Kokai nhé.
- Mong người thông cảm. Kokai trông có hơi vô phép và ồn ào như vậy, nhưng sâu trong tâm, con bé vì quá ngưỡng mộ Saya – sama nên mới không ngừng bám theo sau người, con gái của Saya – sama. Nên một lần nữa, rất xin lỗi và mong nhận được sự tha thứ từ người!
Nếu cô đã nói thế thì tôi cũng không còn lý do gì để mà ghim vụ này trong lòng.
… Chắc vậy…
Nhưng có một chuyện tôi cần xác định.
- Kokai đã đưa tôi về phòng của mình. Xin hỏi rằng phòng của tôi có còn chìa khóa sơ cua nào nữa không?
- Chỉ có hai cái, một cái đã được giao tận tay cho Shinomiya – sama. Một cái thì đang được Kokai giữ vì con bé nhận trọng trách phục vụ riêng cho người!
Ngon lành.
Như thế thì tôi có thể yên tâm đêm nay, sẽ được ngủ yên giấc mà không lo có đứa Miko phiền phức nào đó lẻn vào giữa chừng rồi quấy rối tôi đang ngủ. Vì cả hai chiếc chìa tôi đang giữ hết bên mình đây.
Chỉ cần biết được điều này thì đối với tôi, khoảng thời gian ở lại đây đã không trở nên hoang phí.
Bỗng dưng, Mikuru chợt đưa tay che miệng cười khúc khích.
Khi tôi cứ lơ ngơ nhìn theo nụ cười đó thì Mikuru mới giải thích.
- Thật thất lễ. Dẫu biết Shinomiya – sama là con gái của Saya – sama. Nhưng có vẻ như cả hai không giống nhau chút nào!
A… lại thêm một điểm cộng nữa dành cho vị Đại Đền Chủ này.
Quả không hổ danh là người đứng đầu của một ngôi đền, có con mắt biết nhìn xa trông rộng và vô cùng sáng suốt.
Đúng rồi đấy, tôi với người phụ nữ ngố rừng kia hoàn toàn không giống nhau gì hết. Trừ việc mang cùng một màu tóc và cái gương mặt y hệt như hai giọt nước ra thì còn lại chẳng có cái gì chung cả. Nên là đừng bao giờ mang tôi ra so sánh với bà ấy nữa.
Vì tôi biết tôi thua, được chứ.
- Saya – sama là một người rất hòa nhã, thân thiện với mọi người xung quanh!
Ờ, tôi biết là tôi khó gần, khó ở và hay cau có khó chịu với tất cả mọi người xung quanh rồi.
- Có lẽ là bởi vì cùng có chung một quê hương, nên ngài ấy rất dễ đồng cảm với những người khác. Thế nên, các Miko trong đền đều rất kính trọng và yêu quý Saya – sama. Chưa nói đến, cả ngôi đền Kinouka có được như ngày hôm nay, đều là nhờ vào người. Vậy nên, chúng tôi luôn ngưỡng mộ và kính trọng Saya – sama với tất cả tấm chân tình của mình!
- Mẹ tôi, bà ấy tuy xuất thân từ Amatsu, một nơi rất xa so với vị trí ở hiện tại, nhưng chưa bao giờ, bà ấy cảm thấy chán nản, hay từ bỏ đi nơi mình được sinh ra. Mặc dù sống ở một đất nước khác, nhưng tình yêu của bà ấy dành cho nơi chôn rau cắt rốn của mình vẫn rất mạnh mẽ như ngày nào. Kokai có nói cho tôi biết rằng cả ngôi đền này đều được lên ý tưởng và thiết kế bởi chính tay mẹ tôi. Chỉ cần nhìn vào lối thiết kế ở đây, tôi có thể hiểu được tình cảm của bà dành cho những người đồng hương, dành cho quê nhà của mình như thế nào!
- Vâng, bản thân chúng tôi cũng đều cảm nhận được tình yêu của Saya – sama lan tỏa khắp cả ngôi đền. Đối với chúng tôi mà nói, thì Saya – sama đã để lại cho những đứa con Amatsu sống xa nhà này một món quà vô giá!
Đó không phải là điều mà chỉ riêng những con người ở đây cảm nhận được đâu. Đến bản thân tôi là người đến đây lần đầu tiên cũng có chung một cảm giác.
Điều này chứng tỏ rằng bà ấy… “việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng”. Càng nghĩ, càng thấy bực mình mỗi khi nhớ lại cái điệu cười khả ố của bà ấy.
- Nhưng cũng đã từ rất lâu rồi, không thấy Saya – sama ghé thăm đền nữa. Mặc dầu thi thoảng, vẫn được trông thấy Saya – sama xuất hiện trên truyền hình. Ắt hẳn là người đang rất bận thì phải!
Tôi hiểu và không hề ngạc nhiên trước sự thắc mắc của Mikuru.
Shinomiya Saya xuất hiện trên truyền hình, hay trên những kênh thời sự chính trị, đồng hành cùng với Vua của Enra trong những sự kiện quan trọng là hoàn toàn chính xác. Ai ai cũng đều thấy rõ được điều đó khi xem trên kênh tivi hay tin tức trên các phương tiện truyền thông khác nhau.
Tuy nhiên, không một ai biết rằng tất cả đều là giả.
Sự thật rằng Shinomiya Saya đã mất tích hơn mười năm nay trong khi đang thực hiện một nhiệm vụ do chính Hoàng tộc Kain giao phó. Và cho đến nay, sự mất tích ấy vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, hay vẫn chưa thể tìm ra được Phù Thủy Thời Không.
Chính vì không muốn khiến cho cộng đồng rơi vào hoang mang hay rối loạn. Hoàng tộc Kain đã nảy ra một kế sách, đó chính là đánh lừa thị chúng bằng các phương tiện truyền thông. Sử dụng một loại Ma Thuật cho phép tái hiện và lập trình lại hình ảnh của Shinomiya Saya, hoặc đôi khi còn sử dụng một nhân vật thay thế, mang vóc dáng và gương mặt của bà ấy trong những lần dạo quanh thị sát Enra. Nhưng dĩ nhiên, tất cả cũng đều do Ma Thuật gây nên mà thôi.
Theo như lời của Lean – san, việc làm như thế vừa tránh cho cộng đồng hoang mang, vừa tránh cho các thế lực thù địch trong và ngoài nước được cơ hội nổi dậy vì Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya là sinh vật Bất Tử mạnh mẽ nhất trong chủng tộc Phù Thủy.
Chính vì bà ấy mạnh như thế, lại đang sống ở Enra, vậy nên có rất nhiều kẻ e ngại sức mạnh của bà mà không dám quấy phá đến Enra. Hay phải nói, sự yên bình của Enra, một phần đến từ Holy Blessing, tấm màn bảo vệ cho cả đất nước, nhưng chủ yếu vẫn chính là nhờ vào thị uy của Phù Thủy Thời Không, Shinomiya Saya.
Việc bà ấy bị mất tích tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài.
Chính vì vậy, ngoài những người thuộc Hoàng tộc và dân thường duy nhất là tôi, không một ai hề hay biết rằng mẹ tôi đã mất tích. Bí mật ấy đã được bảo toàn suốt hơn 10 năm qua khi mọi người vẫn tin rằng bà ấy vẫn còn đang sinh sống tại Enra.
Trước khi thực hiện chuyến du hành của mình, Lean - san cũng có cảnh báo rằng vì bà già ngố và chị tôi rất nổi tiếng, nên nhiều khả năng, tôi sẽ chạm mặt với những người đã từng tiếp xúc với họ, và nguy cơ bị hỏi thăm về tình hình của cả hai người là rất lớn. Thế nên, ngài ấy đã chỉ cho tôi một vài câu nói để ứng phó cho những trường hợp như trên.
- Mẹ tôi hiện vẫn đang sống và làm việc tại Enra. Chẳng qua vì phải đi công tác khắp nơi, đi đến nhiều đất nước khác với vị trí là đại sứ của Enra, nên bà ấy cũng không có mấy thời gian cho riêng mình. Bản thân tôi, số lần được gặp hay ăn một bữa cơm gia đình với bà ấy trong một năm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!
- Thật vậy ư. Chắc hẳn là cả Shinomiya – sama lẫn Saya – sama đều đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn rồi. Thế nên bảo sao, trong mười năm trở lại đây, Saya – sama không một lần ghé thăm đền!
Chỉ cần như thế thôi là đã quá đủ cho việc tìm kiếm một lý do để che giấu bí mật luôn được gìn giữ suốt 10 năm qua.
Nhưng mà khoan đã, chẳng phải nếu tôi làm như thế, thì cũng gián tiếp giúp đỡ cho Hoàng tộc Kain hay sao. Vậy thì có khác gì việc tôi trở thành con rối cho Hoàng tộc sai khiến đâu.
Việc bảo vệ cho sự yên bình của Enra nói chung gì đấy, cũng chỉ là mong ước của bà già ngố nhà mình thôi, chứ cũng không hẳn là của riêng tôi. Hay nói một cách chính xác nhất, việc Enra có xảy đến chiến tranh hay xã hội có trở nên bạo loạn hay không, đâu có liên quan gì đến tôi, và bản thân tôi cũng chẳng quan tâm gì đến nó.
Một khi đã quyết định bỏ nhà ra đi, thì xem như, tôi không còn can hệ gì với Enra nữa rồi.
Mà theo tính toán của tôi, dẫu cho thiên hạ có biết sự thật kia, thì Enra chẳng thể nào trở thành miếng mồi béo bở cho các quốc gia thù địch khác đâu.
Vì sao ư?
Vì với một con người tuy phiền phức nhưng luôn đặt quốc gia lên hàng đầu. Dễ gì có chuyện bà ấy không thiết lập sẵn ba bốn cái Ma Pháp bảo hộ đất nước nếu chẳng may Holy Blessing không còn nữa, thì tự khắc mấy cái Ma Pháp đó sẽ kích hoạt thay thế mà thôi.
Tuy tôi không thể chứng minh những điều mình vừa nói là đảm bảo. Nhưng tôi có thể lấy việc chung sống với bà ấy, và hiểu được suy nghĩ của bà ấy ra mà đặt lên bàn cân. Chắc chắn, Enra sẽ không bao giờ thất thủ được đâu. Mà nếu như có, thì đó sẽ là chuyện của 1000 năm hoặc xa hơn như thế nữa. Chí ít cũng không phải là lúc này.
- Vậy xin phép được hỏi rằng lý do vì sao Shinomiya – sama lại đến một nơi xa xôi như thế này?
Bây giờ thì chuyển sang hỏi thăm chuyện của tôi sau khi mối hoài nghi về sự hiện diện của bà già nhà tôi đã được gỡ bỏ rồi.
Nói thế nào đây.
Nếu như nói mình đang thực hiện một chuyến du hành để đi tìm tung tích của bà ấy, thì việc che giấu từ nãy đến giờ hóa ra lại trở nên vô ích. Mà tôi cũng đâu có ý định sẽ nói ra mục tiêu của mình. Cứ bịa đại ra một cái lý do nào đó nghe cho nó hợp lý là ổn.
- Không hẳn là tôi đến đây, mà chỉ đơn thuần là ghé ngang qua thôi. Tôi hiện đang trong một chuyến đi vòng quanh thế giới để du lịch khám phá. Tiện đường thì trông thấy ngôi đền nên dự định ghé vào hành hương và cầu mong cho chuyến đi sắp đến của mình được thuận buồm xuôi gió. Tôi định sẽ chỉ thắp một nén hương rồi sẽ khởi hành tiếp ngay, nhưng rồi có một vài việc xảy ra ngoài dự tính như trưởng đền thấy đấy, thành ra lại ở lại cho đến hết ngày mai. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người!
- Không sao đâu, xin người đừng quá khách sáo. Chỉ là Shinomiya – sama còn trẻ như vậy mà lại có ý định du ngoạn khắp thế giới. Điều này nghe thật tuyệt vời!
- Xin cảm ơn!
Mà cũng không hẳn là tôi nói dối toàn bộ sự việc vì tôi thật sự đang trong chuyến du hành đi xuyên các quốc gia. Nhưng để cho đối phương hiểu nhầm rằng tôi đang đi du lịch thì đấy là do cách suy nghĩ của họ rồi.
- Vì đối với Kinouka, Saya – sama là một người vô cùng quan trọng. Thế nên một khi Shinomiya – sama còn ở đây, thì chúng tôi luôn phải tiếp đón và phục vụ cho người thật tận tình. Nếu có yêu cầu gì, xin đừng ngại ngần nói với chúng tôi. Đền Kinouka sẽ cố gắng hết khả năng của mình để thực hiện!
Nếu được thì ngài trưởng đền có thể nói Kokai đừng lẽo đẽo đi theo tôi được không?
Cũng không cần phải có phục vụ riêng như Maid gì đâu. Vì tôi có thể tự lo cho bản thân mình được. Chỉ cần cho tôi mượn cái phòng ngủ và đừng ai vào quấy rầy tôi là đủ rồi.
- Chúng tôi có thể nghe theo bất kỳ yêu cầu nào của Shinomiya – sama!
- Thế thì…
- Trừ chuyện thay thế người phục vụ là Kokai!
Ắc ự… Bị từ chối ngay trước khi mở miệng.
- Rất xin lỗi Shinomiya – sama, nhưng thật ra thì ở đền Kinouka này, Kokai là người giỏi nhất trong việc phục vụ. Vì trước đây, con bé đã từng làm việc ở một nhà trọ lớn ở Amatsu, nên kỹ năng và kinh nghiệm của nó hơn hẳn bất kỳ Miko nào trong đền. Trông thế nhưng Kokai là một cô bé rất giỏi. Khả năng học tập của Kokai hơn hẳn so với những người trưởng thành khác. Có thể Shinomiya – sama không tin, nhưng hiện tại ngay lúc này, ngoài trách nhiệm của một Miko, Kokai còn đang nhận việc huấn luyện cho các Miko khác ở mảng phục vụ. Tuy có hơi ồn ào đôi chút, nhưng với người quan trọng như Shinomiya – sama, chúng tôi không thể thay thế phục vụ cho người vì Kokai chính là phục vụ giỏi nhất mà chúng tôi hiện có!
Con bé đó thật sự giỏi đến chừng ấy sao?
Kokai có nói rằng đã từng gặp bà già ngố nhà mình tầm năm 6 tuổi.
Bà mẹ ngố thì mất tích ít nhất cũng phải 10 năm.
Tính ra thì năm nay Kokai đã được 16 tuổi. Vậy thì sau khi gặp bà già ngố nhà tôi, Kokai đã làm việc ở một nhà trọ lớn với tư cách là phục vụ.
- Kokai là nhân viên phục vụ giỏi nhất ở đây. Thế cô gái phiền… năng động ấy đã bắt đầu làm công việc phục vụ này từ lúc nào sau khi gặp mẹ tôi?
Tôi cũng có đôi chút tò mò nên hỏi thế thôi.
Nhưng thật không ngờ.
- Không phải là sau khi gặp Saya – sama. Mà là trước cả lúc ấy nữa. Kokai làm việc ở quán trọ với tư cách là phục vụ năm con bé được 4 tuổi cơ!
Vô lý.
Tôi vừa nhận được một câu trả lời nằm ngoài cả suy đoán của mình.
Làm việc từ lúc 4 tuổi.
Chuyện này thật sự rất rất vô lý.
Một đứa trẻ bốn tuổi làm sao có thể đảm nhận một công việc như thế. Đó là chưa kể làm như vậy là xem như vi phạm quyền lao động và quyền trẻ em rồi còn gì.
- Kokai vốn là con gái của một chủ quán trọ có tiếng ở Amatsu, nên từ nhỏ, con bé đã có cơ hội được quan sát và học hỏi mọi thứ một cách vô thức. Lại thêm khả năng ghi nhớ gần như tuyệt đỉnh, nên từ nhỏ, bố mẹ đã cho phép Kokai được làm việc ở quán trọ dưới tư cách là phục vụ. Và Kokai đã làm rất tốt. Năm lên 6, bố mẹ đã gửi Kokai ở chỗ chúng tôi để học hỏi thêm về những nét văn hóa của Amatsu dưới tư cách là Miko giữ đền. Nhưng vì xét thấy khả năng của Kokai rất có tiềm năng, nên tôi đã xin phép gia đình cho phép con bé được tiếp tục học tập và làm việc ở đây. Rồi cũng bằng cách này cách kia, họ cũng đã đồng ý. Nên hiện giờ, Kokai đã sống ở đền Kinouka cũng 10 năm nay rồi!
- Con bé không nhớ và về thăm gia đình sao?
Khi tôi hỏi như thế, bỗng dưng, sắc mặt của Đại Đền Trưởng thay đổi hẳn đi.
- Đó lại là một câu chuyện khác!
Sau đó, tôi chợt nhận ra mình đã vô tình hỏi chạm đến điều mà đáng lý ra mình không nên hỏi, và cũng tiếp nhận một số thông tin mà bản thân đáng lẽ là không nên nghe.
Theo như thỏa thuận, Kokai sẽ học và làm việc tại đền Kinouka đếm năm 10 tuổi thì sẽ trở về bên gia đình. Nhưng vào đúng năm cuối cùng, thì bố mẹ của Kokai lại gặp nạn.
Quán trọ của hai vợ chồng họ bỗng dưng vào một ngày không mở cửa đón khách, và tình trạng đó kéo dài đến cả tuần. Người dân sinh sống xung quanh bắt đầu nghe thấy mùi hôi bốc ra từ bên trong nên quyết định phá cửa xông vào. Và chính thời khắc đó, họ đã phát hiện ra xác của đôi vợ chồng nằm trên một vũng máu giữa sảnh đón khách của quán trọ.
Theo như kết quả giám y, thì họ bị giết bởi nhiều nhát dao bị đâm ngay khu vực cổ họng và ngực. Dựa theo dấu vết tấn công trên thi thể nạn nhân, cảnh sát đã khoanh vùng đối tượng là một tên giết người hàng loạt, cũng sử dụng phương thức giống hệt như vậy. Và khi đối tượng bị bắt, hắn cũng không thèm phủ nhận những tội ác mà hắn đã làm. Trái lại còn tỏ ra rất phấn khích, tự hào về hành động trái lương tâm của mình. Với số nạn nhân đếm qua ba con số, hắn hiển nhiên bị kết án tử hình chỉ một tháng ngay sau đó.
Nhưng cái chết của bố mẹ Kokai đã để lại cho cô bé một vết thương lòng sâu sắc.
Cô bé đã quyết định không trở về quán trọ của bố mẹ, mà xin được tiếp tục ở lại đền Kinouka, vừa để phục vụ các vị thần, vừa như muốn quên đi nỗi đau mất đi người thân. Đó là nguyên nhân vì sao, Kokai đã ở lại đây trong khoảng thời gian lâu như thế.
- Từ đó đến nay cũng đã được 6 năm. Kokai cũng đã nguôi ngoai đi nỗi đau phần nào. Không những thế, Kokai vẫn tiếp tục cố gắng hết khả năng của mình để giúp ích cho đền Kinouka. Chính vì thế nên Noel – sama. Bề ngoài, Kokai có vẻ như đang rất vui vẻ và ồn ào, nhưng ẩn sâu bên trong, con bé là một người rất tốt và chân thành. Xin hãy chiếu cố cho Kokai ạ. Cũng giống như Saya – sama đã từng!
Are… vậy là mẹ tôi cũng biết chuyện của Kokai à.
- Không giấu gì Shinomiya – sama. 10 năm trước, khi Saya – sama ở lại đây để xây dựng đền, chính Kokai là người phục vụ riêng cho Saya – sama và được ngài ấy tín nhiệm vô cùng. Nên là, xin hãy để cho Kokai được tiếp tục phục vụ cho con gái của người, Shinomiya – sama!
Ư… tôi có thể hiểu cho nỗi đau khổ của Kokai, nhưng mấy người có biết rằng chính vì để Kokai lại gần bà già nhà tôi nên mới thành ra có cái tính cách hay làm phiền người khác đó đấy.
Nói không phải khoe mà cũng không có ý định khoe khoang gì nhưng bà già ngố nhà tôi, Phù Thủy mà mấy người luôn kính trọng ấy, ngoài việc sở hữu Ma Pháp mạnh mẽ ra thì còn có khả năng lây bệnh “phiền phức” cho người khác nhanh lắm.
Tôi không bị lây nhiễm vì có kháng sinh mang tên “phòng chống dịch bệnh Shinomiya Saya” nên mới được yên ổn như bây giờ đấy.
Nhưng mà trưởng đền đã nói đến tận thế thì tôi có còn cách nào để từ chối được. Thôi thì nếu như đã yên tâm việc tối nay không bị làm phiền khi đang ngủ, thì tôi vẫn có thể nhắm mắt cho qua những chuyện còn lại.
- Xin lỗi vì đã lấy đi khoảng thời gian của Shinomiya – sama. Bây giờ, tôi phải quay trở lại công việc của mình. Nếu có cần gì hay thắc mắc điều, xin đừng ngần ngại hỏi các Miko trong đền ạ!
- Tôi sẽ lưu ý điều này, cảm ơn!
- Giờ thì tôi xin phép!
Đền trưởng Mikuru cúi đầu chào tôi rồi từ tốn rời khỏi căn phòng này với vẻ thanh tao vốn có của người đứng đầu ngôi đền. Và trả cho tôi khoảng không yên ắng một mình.
Thật lòng mà nói thì ngay bây giờ, tôi lại đang chìm đắm bản thân mình vào suy nghĩ về hoàn cảnh của Kokai.
Những vụ việc tội phạm giết người thì tôi thấy rất nhiều trên ti vi rồi.
Chúng sẽ giết người, rồi bắt đầu chạy trốn, nếu may mắn thì thoát được, còn nếu xui xẻo thì sẽ bị bắt. Chúng sẽ đứng trước vành móng ngựa rồi bắt đầu phản biện tội ác của mình, hoặc tỏ ra hối hận vì những gì mình làm. Mỗi lần quan sát những tên tội phạm ấy đứng trước vành móng ngựa, tôi tự hỏi rằng liệu chúng cảm thấy thế nào sau khi giết người.
Nếu như chúng cảm thấy bình thường thì có vẻ như chúng đã đánh mất đi trái tim của một con người. Có bị xử tử hình cũng không hề cảm thấy tiếc thương.
Nếu như chúng bắt đầu hối hận. Thế thì tại sao trước khi ra tay, chúng không thử suy nghĩ xem liệu hành động của mình có gây ra hiệu quả gì sau này.
Nhưng dù chúng có thái độ hay cảm giác ra sau, đối với tôi mà nói thì nó không hề quan trọng. Vì gieo nhân nào gặp quả nấy.
Nếu đã lấy đi sinh mạng của một con người thì cũng phải lấy sinh mạng của chính mình ra để mà trả giá.
Và dù có trả giá đi chăng nữa, thì một sự thật không thể thay đổi, đó chính là nỗi đau tiếc thương cho người ở lại, chính là những người thân của nạn nhân.
Đau đớn, cô đơn, buồn tủi, hụt hẫng…
Chắc chắn, đó đều là những cảm giác mà Kokai đã phải gánh chịu trong suốt 6 năm qua. Dẫu cho trưởng đền có nói rằng cô ấy đã nguôi ngoai và vui vẻ trở lại. Nhưng thật sự, tính cách và suy nghĩ của con người có thể thay đổi một cách dễ dàng như thế thì… tôi không trông đợi vào điều này cho lắm.
- Đi dạo quanh tiếp thôi!
Có ngồi đây suy nghĩ về vấn đề của người khác cũng chẳng ích lợi gì.
Dẫu sao thì mình cũng sẽ rời khỏi đây sau vài ngày nữa, nên những chuyện như vậy, chỉ nên dừng lại ở mức nghe cho biết.
Tốt hơn hết là không nên đi ngược lại với tiêu chí của chính mình đề ra thêm lần nào nữa hết.
Tôi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp ngay Kokai đang quỳ ngay bên cạnh cửa với nét im lặng hiếm có.
Trông thấy tôi, cô bé tự động chuyển chế độ sang rực rỡ.
- A Noel – sama, chị dùng bữa đã xong rồi ạ!
- Ờ… Đừng nói với chị là em ngồi ở đây từ lúc chị ăn đến giờ đó nhé!
- Dạ vâng, em là phục vụ riêng của chị, thế nên là nhiệm vụ của em luôn phải túc trực ở bên chị mọi lúc mọi nơi, hờ cho Noel – sama có yêu cầu gì đó, thì em có nghĩa vụ phải đáp lại mong muốn của Noel – sama!
Dáng vẻ đấy, cũng như nét phấn khởi ấy khiến tôi cảm thấy phiền phức.
Nhưng mà quả nhiên, tôi không thể nào ghét bỏ cô bé này được. Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bên ngoài.
- Vậy thì nhiệm vụ tiếp theo cho em đây. Hãy dẫn chị đi thăm quan những khu vực thú vị khác trong đền đi!
- Dạ vâng!
…
…
Rồi thì tôi đã được Kokai dắt đi tham quan nhiều phòng khác trong ngôi đền. Và hiển nhiên, cô bé sẽ không ngừng nói ra những điểm thú vị ở mỗi nơi mà tôi được đặt chân đến, nhưng đa số đều là về lối kiến trúc hào nhoáng mang đậm chất Amatsu do bà mẹ ngố nhà mình thiết kế.
Cho đến khi tôi thoáng nghe thấy âm thang loang choang phát ra ở một căn phòng gần đó. Và khi tiến gần hơn thì mới nhận ra, Kokai đã dắt tôi đến võ đường chính của đền Kinouka.
- Hây da!
Âm thanh loang choang mà tôi vừa nghe được, chính là âm thanh va chạm nhau từ những cây thương Yari bằng gỗ kia.
Trước mặt tôi ngay lúc này, là một võ đường giống như cái ở nhà mình, với một nhóm nhiều Miko khác, mỗi người trên tay đều có riêng một cây thương Yuri, món vũ khí đặc trưng của Amatsu, đang ngồi theo kiểu Seiza, cũng là một nét văn hóa truyền thống của Amatsu nhằm thể hiện sự kiên trì, khéo léo và tinh tế của họ.
Những Miko ấy ngồi theo kiểu Seiza, xếp thành hai hàng ngang ngay ngắn, và đều đang rất tập trung cao độ để theo dõi một trấn so tài Yari giữa hai Miko nữa ngay chính giữa võ đạo. Một Miko tóc ngắn mà tôi không hề quen biết. Và người còn lại không ai khác chính là Iroha.
- Hm, là “Kikaina”!
Tôi đã buộc miệng nói như thế sau khi thấy Iroha lùi chân phải về một đoạn để có thể nghiêng cơ thể mình sang trái nhằm tránh mũi thương của đối thủ, đồng thời cũng dùng chính thanh Yari của mình hiện đang hướng bên dưới, đánh bật lên, làm văng đi thanh Yari của đối phương.
- Tiếp đến sẽ là “Midaidori”!
Tôi nói như thế vì biết chắc chắn hành động tiếp theo của Iroha, chính là dùng cả thân mình lao thẳng, đâm vào đối thủ, buộc đối thủ bị đẩy lùi ra phía sau. Nhưng rồi không tấn công ngay khi đối phương sơ hở, mà sẽ là bỏ ra vài giây để đối phương lấy lại thanh bằng và tiếp tục phản công. Đến lúc này, Iroha sẽ thực hiện động tác tiếp theo.
- “Suisenaru”!
Iroha sẽ nhanh chóng hụp đầu xuống và đưa thanh Yari lên ngang đầu, hòng chặn cú đánh bổ nhào từ đối thủ.
- Và kết thúc bằng “Ryuugen”!
Đó là khi Iroha vung cây thương của đối phương trượt sang hẳn một bên, rồi sau đó sẽ tận dùng cơ thể này, thực hiện một cú xoay vòng 360 độ, rồi vung thanh Yari từ bên phải xuống nhắm ngay vị trí bả vai của đối thủ để tung đòn kết liễu. Nhưng dĩ nhiên, Iroha đã ngừng lại ngay trước khi Yari chạm đến Miko kia. Như thế thì cũng được xem như cuộc chiến đã ngã ngũ.
- Rồi, dừng lại ở đây nhé. Em đã cố gắng rất nhiều rồi!
Cuộc đọ sức đã kết thúc, và với kết quả như vậy, phần thắng dĩ nhiên thuộc về Iroha.
Nữ Miko kia nhanh chóng cúi đầu.
- Cảm ơn chị vì đã chỉ bảo. Em hứa rằng lần sau sẽ cố gắng hơn!
- Chị rất trông đợi vào tiềm năng của em đấy. Mọi người hãy cho một tràng vỗ tay đi nào!
Rồi võ đạo nghiêm trang nay tràn ngập tiếng vỗ tay và cười đùa vui vẻ, thể hiện cho sự phấn khích của họ trước trận đánh rất hay vừa rồi của cả hai.
Ngay cả Kokai đứng kế bên tôi cũng không khỏi hào hứng.
Mà bản thân tôi cũng thấy cử động của Iroha thể hiện qua từng đòn đánh vừa rồi cũng rất đẹp mắt. Không hề có bất kỳ động tác thừa thải nào khác. Thế nên tôi cũng dành tặng cho cô ấy một tràng vỗ tay chúc mừng và cảm ơn vì màn trình diễn khá mãn nhãn.
- Noel – sama, Noel – sama… làm thế nào mà chị lại biết được tên của những thế đánh vừa rồi trong Sojutsu thế ạ?
“Sojutsu” là cách gọi khác của người Amatsu thôi. Có thể hiểu nôm na đó là các kỹ thuật sử dụng thương, hay còn gọi là “Thương Thuật”.
Cũng tương tự như những môn võ học khác, Thương Thuật cũng có những bước tấn công, phòng thủ, hay luân chuyển riêng, chỉ khác ở chỗ là nay kết hợp với món vũ khí có chiều dài tương tự như thương, gậy hay giáo thôi.
Còn lý do mà tại làm sao tôi hiểu rõ được từng bước trong số đó, thì đơn giản bởi là vì tôi cũng là dân học Sojutsu mà.
Mọi người có còn nhớ thời khóa biểu luyện tập tại võ đường ở nhà mỗi buổi sáng của tôi không? Trong đấy có cả Thương Thuật, và tôi dành như cả buổi chỉ để luyện tập với cây thương tự chế của mình. Thế nên là dĩ nhiên, tôi cũng phải biết được những thế cơ bản nhất trong Sojutsu… Chỉ là những bước tôi vừa kể tên ra khi nãy, đều thuộc cấp bậc thượng thừa rồi.
Nhưng dĩ nhiên, tôi sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự mình có học Sojutsu. Vì tôi linh tính một điều rằng nếu như nói ra, thì ắt hẳn sẽ có chuyện không hay xảy đến.
Bịa đại ra một cái lý do khác vậy.
- Vì chị có từng đọc qua một cuốn sách nói về Sojutsu. Dẫu sao thì mẹ chị cũng xuất thân từ Amatsu, nên có nhiều cuốn sách nói về văn hóa phương Đông. Và một trong số đó có cả nghệ thuật Sojutsu!
Được lắm.
Nếu trả lời như thế thì chắc chắn sẽ không sinh ra chuyện phiền phức…
Hoặc đó chỉ là ý kiến của riêng mình tôi…
- Ara, vậy thì chắc hẳn Shinomiya – sama rất rành về Sojutsu có đúng không ạ?
Người vừa cất tiếng nói đó chính là Iroha.
Tại sao cô lại nhìn về hướng tôi với nụ cười… đáng sợ như thế?
Rồi những Miko còn lại nữa, cũng đừng tập trung hết về phía này.
Điều quan trọng là tôi hiện đang rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm vì khả năng đánh hơi cho thấy rằng sắp có phiền phức khác chuẩn bị xảy đến nếu như mình phản ứng kém.
Phải tìm cách tháo dù thoát thân thôi.
- Ây… chỉ là tôi hiểu qua sách. Về cơ bản thì cũng chỉ là về lý thuyết. Còn xét về mặt thực tiễn thì…
- Shinomiya – sama không biết rằng là các kỹ thuật vừa rồi đều đạt tầm thượng cấp. Mà theo như luật của môn võ Sojutsu, các kỹ thuật mang tính trung cấp trở lên thì không được phép viết ra rồi xuất bản in thành sách. Chỉ có thể học được từ thầy hoặc cao thủ được liên đoàn Sojutsu của Amatsu công nhận thôi. Hay nói cho một cách dễ hiểu hơn, trên thế giới này, không có một cuốn sách nào ghi chép lại các phương pháp Sojutsu từ cấp bậc trung trở lên. Có in lậu hay xuất bản lậu cũng sẽ bị phát hiện ra ngay vì liên đoàn Sojutsu của Amatsu rất coi trọng việc này!
Thôi chết tôi rồi.
Tôi quên mất rằng Onee – san đã từng nói rằng tất cả các bí kíp môn võ đều chỉ dạy những bước cơ bản.
Những bài tập hay các thế đánh nâng cao đều phải thỉnh thầy hoặc các cao thủ bởi lẽ liên đoàn võ thuật ở khắp các quốc gia đã cấm in và vận hành những cuốn sách dạy về trình độ võ thuật từ cấp bậc trung. Ngay cả trên mạng cũng không thể nào tìm thấy được.
Thực tế thì Sojutsu nói riêng, và các môn võ học nói chung khác mà tôi được biết, tất cả đều do Onee – chan truyền dạy cả. Mà bản thân chị ấy đã từng đi đến nhiều nơi, thỉnh giáo rất nhiều võ đường hay thậm chí là tỷ thí rất nhiều vị cao nhân thuộc nhiều trường phái khác nhau. Thế nên chị ấy mới đạt được ngưỡng thượng thừa mà truyền dạy cho tôi.
Về sau, do chỉ ở có một mình nên tôi cũng cứ thế mà tập luyện tiếp. Và vì cũng chỉ sống có một mình, chẳng ai hỏi thăm gì đến nên tôi cũng quên mất.
Cái miệng hại cái thân.
Tự tay vô tình nhấn nút đóng cửa thoát hiểm trong khi bản thân mình còn chưa kịp chạy ra ngoài mất rồi.
- Đó là chưa kể đến, trông Shinomiya – sama có thể là hơi mảnh mai, nhưng tôi có thể cảm nhận được khí tức của người học võ tỏa ra từ người rất mạnh mẽ. Không chỉ thế, tôi còn có linh cảm rằng, Shinomiya – sama không chỉ rành mỗi Sojutsu không, mà còn rất tinh thông nhiều dạng võ khác nữa cơ!
Ư ặc… cô là thần thánh hay ác quỷ phương nào mà lại biết trơn tuốt về tôi thế hả?
Phải điều tra người phụ nữ tên Iroha này gấp.
Tôi phải tìm đến trưởng đền và hỏi cho rõ lai lịch của cô ta gấp.
Người phụ nữ này rõ ràng còn đáng sợ và phiền phức hơn Kokai rất rất rất nhiều lần.
- Tuyệt vời quá đi, Noel – sama!
Nhưng điều đáng ngại hơn chính là lúc này đây, tôi đã hoàn toàn biến thành trung tâm mắt bão của mọi sự chú ý.
Mấy cái ánh mắt long lanh ngưỡng mộ kia thật sự khiến tôi cảm thấy phiền toái lắm đấy. Đừng vì một vài lời nói không thiếu cơ sở của Iroha mà lại đổ dồn mọi hy vọng lên tôi… dẫu cho cô ta có nói đúng đi chăng nữa.
- Chính vì thế nên Shinomiya – sama. Chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn, nếu như Shinomiya – sama có thể dành chút thời gian để tôi xin được phép thỉnh giáo vài bước không ạ?
Yay yay yay… không muốn đâu.
Vì có hai lý do. Thứ nhất, tôi không muốn vận động mạnh sau khi vừa ăn no. Nó không tốt cho bao tử và rất dễ dẫn đến tình trạng xốc hông… mặc dù thể trạng của tôi khỏe hơn Nhân Loại gấp trăm lần.
Thứ hai. Nếu như tôi đọ sức, thì trong một phút giây nào đó, tôi sẽ lỡ tung ra hết khả năng của mình. Và rất có thể cô ta sẽ chết trước khi đỡ được đòn đánh thứ 3 của tôi mất.
Không phải là tôi xem thường cô ấy yếu, nhưng chắc chắn, Iroha sẽ không thắng được nếu như tôi dùng hết sức mình đâu.
…
…
Tèn tén ten.
Bằng một cách nào đó, mà tôi hiện đang đứng ngay giữa võ đường, tay phải cầm một cây Yari bằng gỗ. Phía trước mặt chính là Iroha với cây Yari của cô ta, và bên cạnh là bao nhiêu ánh mắt đều đang hướng hết về phía mình.
Tại sao lại thế nhỉ.
Tôi nhớ rằng mình đã tìm đủ mọi cách để từ chối, kể cả có phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ gì đi chăng nữa, nhưng nhất quyết không tham gia cuộc so tài này. Thế thì vì lý do gì mà mình lại đứng ở đây nhỉ?
…
…A … nhớ ra rồi…
Vì Iroha đã nói rằng nếu như tôi từ chối lời đề nghị này, thì tối nay, sẽ cho phép Kokai ngủ chung phòng với tôi.
Thoạt đầu tôi không lo vì cả hai chiếc chìa khóa phòng tôi đều giữ trong tay. Ngay cả Kokai cũng đã xác nhận. Nhưng vì Iroha nói rằng vẫn còn một chiếc chìa khóa sơ cua thứ 3 mà cô ấy đã lén làm, không để cho bất kỳ ai trong đền biết, kể cả đền trưởng, phòng hờ cho việc nếu chẳng may Kokai vô tình làm mất đi chìa sơ cua thứ hai thì còn có cái để chữa cháy. Chính Iroha cũng đưa cho chúng tôi xem bộ chìa khóa và trong đó quả thật, có một cái mang đường rãnh giống hệt như hai cái mà tôi đang cầm. Đấy đích thị là một chìa sơ cua thứ 3 phòng tôi rồi.
Thiệt tình, sau vụ này, tôi phải mắng vốn đền trưởng cần giám sát kỹ hơn nhân viên của mình đi. Toàn là một đám người lợi dụng, dám vượt mặt cả chủ hết kìa.
- Shinomiya – sama. Mong được chỉ giáo. Xin hãy sử dụng hết sức của mình ạ!
Dùng hết sức để cô chết, rồi tôi bị bắt vì buộc tội giết người à? Tôi không có bị ngu nhé.
Nhưng xem ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Thôi thì cố gắng đừng giết cô ấy vậy.
Cây Yari gỗ tôi cầm trên tay, nếu mà so sánh với cây tôi tự chế để luyện tập ở nhà thì có phần nhẹ hơn. Liệu nó sẽ không gẫy giữa chừng lúc tôi đánh đó chứ?
Iroha đã thủ thế rồi.
Dáng đứng đó quả nhiên là chẳng thể nào để lộ được bất kỳ sơ hở. Thử tưởng tượng ra các bước tấn công thì dù có công kích thế nào đi nữa, cũng sẽ bị cô ta phát hiện và phản đòn thôi.
Thôi tính toán nhiều phiền phức quá. Cứ choảng nhau đại đi. Được tới đâu hay tới đó.
Trái ngược với thủ thế đầy an toàn của Iroha, những gì tôi làm chỉ là đứng yên một chỗ, một tay thì chống Yari xuống đất, một tay thì thả lỏng, hay phải nói rằng chẳng thèm thủ thế gì hết. Cứ đứng tồng ngồng như bức tượng di động mà nhìn Iroha thế thôi.
Vài phút trôi qua, cả hai chúng tôi chẳng ai lên cả.
Những Miko khác cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ, thắc mắc tại sao trận đấu vẫn chưa bắt đầu.
Thiệt tình, khả năng tập trung của mấy người kém quá đấy.
Iroha chợt lên tiếng.
- Tại sao ngài không thủ thế, thưa Shinomiya – sama?
Cô ấy thắc mắc điều đó à. Biết phải trả lời như thế nào cho đúng đây nhỉ.
- Tôi vẫn đang thủ thế theo cách của riêng mình từ nãy giờ đây!
- Vậy thì, xin phép!
Rồi bất thình lình, Iroha lao thẳng đến tôi với tốc độ rất nhanh.
Oi oi, tự nhiên thay đổi tốc độ như thế, khiến cho tôi cũng giật mình chút ít đấy.
Iroha bắt đầu thể hiện kỹ thuật của mình, kết hợp với Yari là món vũ khí chủ yếu. Cô ta thực hiện những nhát đâm thẳng đều nhắm thẳng vào vị trí ác hiểm của tôi chính là tâm ngực.
Mũi thương cực kỳ nhanh. Nhưng so với khả năng của một đứa mang dòng máu Bất Tử như tôi thì nó vẫn chẳng là gì cả.
Dĩ nhiên rồi.
Những việc tôi làm chỉ là lách người tránh sang bên trái, tránh sang bên phải, lâu lâu còn có thể bẻ cong cơ thể ngược về phía sau như giáo viên tập môn uốn dẻo ấy.
Iroha cứ tiếp tục đâm đâm và đâm. Thì tôi cứ tiếp tục tránh tránh và tránh.
Mãi đến năm phút sau, Iroha đã thực hiện tổng cộng là 86 mũi thương đâm thẳng, nhưng không cái nào đánh trúng tôi cả.
Có vẻ như nhận ra tấn công tôi như thế là vô ích, nên Iroha bắt đầu chuyển phương pháp đánh, bằng việc thể hiện võ thuật đánh giáp lá cà kết hợp với Thương Thuật.
Tôi cũng bắt đầu thể hiện sự chủ động của mình, tiếp nhận đòn tấn công của cô ta với việc đánh trả bằng Yari.
Âm thanh loang choang lốp cốp lạch cạch cứ lần lượt vang lên khắp cả võ đạo.
Iroha đã rất xuất sắc khi không ngừng thể hiện những đường đánh bằng mũi và cán thương theo các hướng rất hiểm hóc chỉ toàn nhằm vào các vị trí trọng yếu của đối thủ. Chỉ tiếc cho cô ta không phải sinh vật Bất Tử, vẫn thua xa hoàn toàn so với tôi, khi về cơ bản, tôi sở hữu khả năng phản xạ, tầm nhìn cùng với cái đầu dự đoán trước các tình huống sẽ xảy ra tiếp theo rất nhanh.
Tôi hiểu rõ Iroha đang rất cố gắng để đánh trúng tôi một đòn. Vì từ đầu đến giờ, trận so tài đã kéo dài được hơn mười phút, nhưng cô ấy vẫn chưa thể chạm được vào một sợi tóc của tôi theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Dù Iroha có thực hiện các đường đánh nhanh, mạnh và đầy tính bất ngờ, nhưng tôi vẫn có thể đơn giản chống đỡ lại bằng Yari của mình. Điều này làm tôi nhớ đến trận so tài của mình với Đệ Nhất Công Chúa Nebulis lúc còn ở cung điện. Những phản ứng của Công Chúa khi ấy thế nào, thì với Iroha cũng xảy ra tương tự. Cụ thể là việc càng đánh, thì tôi lại càng đoán trước được hành động tiếp theo của cô ấy là gì. Và càng thuận theo tốc độ, thì cô ấy cũng lại càng chậm dần trong mắt của tôi. Có lẽ là Iroha đã bắt đầu thấm mệt rồi.
Tôi vô tình đẩy nhẹ thương, khiến cho Iroha lùi lại phía sau theo kiểu mất đà.
Nhưng Iroha đã nhanh chóng sửa sai bằng cách xoay chuyển cơ thể để tung ra một cú đá thẳng vào tôi. Và dĩ nhiên, đòn tấn công mang yếu tố bất ngờ đó cũng không thể chạm được vào tôi bởi lẽ, tôi đã sử dụng chính phần cán của Yari để thọc ngay giữa đế giày của cô ấy với ý định chặn nó lại mà.
Tôi nghĩ cũng đã đến lúc kết thúc ở đây rồi.
Tôi nắm hoàn toàn thế chủ động khi bắt đầu lao đến và tăng tốc.
Tôi cứ vun vút cây Yari trong tay mình với tốc độ cứ một lúc một tăng dần.
Iroha chỉ có thể chống đỡ một hai cú đánh đầu tiên, nhưng càng về sau, thì cô ta không thể theo kịp nên đã phải hứng lấy những cú đánh của tôi mỗi lúc một nhiều.
Đòn cuối cùng.
Khi tôi đẩy lùi được Iroha một thoáng chốc, thì cũng là thời điểm tôi chống Yari xuống sàn nhà, nâng bổng cơ thể của mình lên và thực hiện một cú đá ngang mang tai.
Iroha phải nhanh chóng đưa tay phải lên che chắn vùng mặt và kết quả là bị tôi đá lăn lông lốc trên sàn.
Iroha nhanh chóng ngồi bật dậy thì đã bị tôi áp sát trong nháy mắt.
Tôi dùng chân đá văng đi thanh Yari trên tay Iroha sang một bên. Tay trái nắm lấy cổ áo Iroha, vật cô ta một vòng từ bên này sang bên kia.
Cú vật của tôi tuy đã giảm thiểu mức thiệt hại đến tối thiểu, nhưng có lẽ vẫn là hơi quá so với Nhân Loại, nên có khiến cho Iroha bật hét lên một tiếng “Gah” đau chỉ trong vài giây.
Khi Iroha vung tay phải tính làm gì đó, thì đầu gối của tôi cũng đã nhanh chóng chặn ý định ấy bằng việc tỳ mạnh xuống lòng bàn tay đó, và tay cầm Yari còn lại của tôi đã kề sát cổ Iroha.
- Dừng ở đây thôi!
Tôi đã cất tiếng như vậy.
Khung cảnh xung quanh võ đạo trở nên yên ắng hơn bao giờ hết khi tất cả các Miko còn lại, tính luôn cả Kokai vẫn còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì mới xảy ra. Hay phải nói đúng hơn thì sau khi theo dõi trận đấu của tôi và Iroha, họ cũng không biết phải nói như thế nào.
Còn Iroha, cô ấy vẫn đang bị tôi khống chế. Chỉ biết nằm đó, mắt hướng thẳng lên trần nhà, hơi thở hồng hộc đang thiếu hơi với mồ hơi ướt thẫm chiếc áo Keikogi trắng.
Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, Iroha đã nở nụ cười nhẹ và nói.
- Tôi thua rồi… Shinomiya – sama… mạnh thật…
- Thắng rồi… Noel – sama, thắng Iroha – sama rồi kìa!
Chỉ có duy nhất Kokai là người tỏ ra mừng rỡ như thể vừa được trông thấy pháo hoa bắn giữa màn đêm thôi.
Còn tôi thì… thôi để sau đi…