Chương 12: Hôn thê của quỷ - Part 01

Giữa một đoạn đường dài tưởng chừng như vô tận, với hai bên là dãy đồi núi với những cánh rừng rậm cao bạt ngàn, tiếng motor phân phối lớn cứ như thế đánh động hết mọi ngóc ngách nơi đây khi trên lưng nó đang chở một Nhà Lữ Hành tóc trắng bạch kim đang vun vút với vận tốc chóng mặt.

Xin chào, lại là tôi đây, cô con gái của Phù Thủy Thời Không phiền phức vĩ đại của cả thế giới đây.

Hiện tôi đang trên chuyến hành trình đi về miền cực Đông cùng với người chiến hữu đáng tin cậy của mình là chiếc Snow Leopard của chị hai để lại.

Và hôm nay, tôi sẽ lại tiếp tục chuyến đi sau khi đã ghé qua dừng chân ở một thành phố nhỏ lần trước, cũng như đã chu cấp đầy đủ nhiên liệu cần thiết cho chiến hữu lẫn mọi thứ cần dùng cho sinh hoạt của bản thân.

Nói đôi nét về quang cảnh xung quanh thì, tuyến đường này cũng tương đối là khá đẹp, khi hai bên là dốc núi được bao phủ bởi nhiều cây xanh tạo nên một khu rừng lớn phía trên cao. Nếu để ý một chút thì sẽ có những bụi hoa dại màu vàng mọc hai bên ven đường. Kết hợp với một ngày đẹp trời có cơn gió thoáng thổi lùa qua khiến cho mọi thứ đang rất tuyệt hảo…

Xin lỗi, tôi thật sự không biết tả cảnh đâu.

Nói tóm lại, tôi đang đi trên một con đường rất đẹp, rất thoáng mát dưới ánh nắng ban mai không quá gay gắt.

Chiến hữu chở tôi chạy dọc trên suốt chặng đường, cho đến khi tôi trông thấy một cánh cổng đền Torii màu đỏ ở phía nơi xa xa kia, thì ngay lập tức, tôi biết rằng mình sẽ cần dừng chân tại đó một chút.

Lý do không phải là vì tôi đã thấm mệt sau chuyến đi dài, vì tôi và chiến hữu chỉ mới khởi hành từ thành phố trước được năm tiếng đồng hồ mà thôi, hoàn toàn vẫn còn khỏe re so với những chuyến hành trình dài trước đây.

Lý do chủ yếu chính là vì một khi đã trông thấy nơi có cánh cổng Torii, nét văn hóa đặc trưng của Amatsu của miền Đông, thì ở đó sẽ có đền thờ các vị thần, hoặc chí ít cũng là nơi có đặt tượng các vị thần.

Tuy tôi không phải người thờ ngưỡng đức tin phương Đông, nhưng mẹ tôi, Phù Thủy Thời Không thì có. Bà ấy tôn thờ các vị thần phương Đông, thế nên mới có bộ áo giáp Samurai đặt trong phòng thờ và tôi đã phải hành lễ suốt mười năm trời. Cho đến khi nhận ra đó chỉ đơn thuần là một bộ áo giáp của một vị Tiền Vương ở Enra, thì tôi mới biết bây giờ, mình chỉ thờ thiêng những vị Tiền Vương mà thôi.

Tôi nghĩ rằng mình cũng nên đến thắp một nén nhang, cầu sự yên bình cho những chuyện sẽ xảy đến trong tương lai.

Chính vì suy nghĩ đó, nên tôi quyết định dừng xe ngay tại phía chân đồi, nơi có những bậc thang đá trải dài lên trên, cùng với những chiếc cổng Torii to lớn, được sơn màu đỏ xếp thẳng hàng nhau theo hướng từ dưới lên trên.

- Đợi tớ ở đây nhé chiến hữu. Tớ chỉ lên thắp một nén nhang thôi, rồi sau đó chúng ta sẽ lại tiếp tục chuyến đi!

Không thể lái xe được, nên tôi tạm thời nói lời tạm biệt với chiến hữu, rồi bắt đầu bước lên từng bậc thang đá.

Có tổng cộng là 200 bậc thang đá nhỉ.

Một con số không quá nhiều so với các sinh vật Bất Tử như tôi, nhưng rõ ràng là quá khổ so với Nhân Loại đấy.

Thử tưởng tượng một con người bình thường mà leo lên 200 bậc thang đá mỗi ngày, chỉ có hai trường hợp, một là sẽ giảm được mấy cân trong vòng một tháng, và hai là sẽ chết vì tắt thở ngay giữa đường do quá mệt.

Ngẫm lại mới thấy, Nhân Loại quả là những sinh vật mỏng manh yếu đuối, thật không giống như những sinh vật Bất Tử có thể làm được rất nhiều việc. Ấy thế mà không thể phủ nhận được rằng, Nhân Loại lại chính là giống loài có số lượng chiếm lớn nhất thế giới, gần 2/3 so với tất cả các chủng loài khác. Trong khi, sinh vật Bất Tử tuy có nhiều phân loài, nhưng số lượng thì lại không thể sánh bằng được một góc.

Rõ ràng là rất kỳ lạ.

Cũng chính vì kỳ lạ, nên mới sản sinh ra cái ngành được gọi là “Nhân Khẩu Học” cho cả Nhân Loại lẫn các sinh vật Bất Tử.

Chỉ là, tôi thì không theo học cái đó, nên cũng đành xin đưa tay rút lui thôi.

Cuối cùng thì cũng đã leo hết 200 bậc thang.

Nếu như không luyện tập võ thuật, thì cũng có thể chạy lên chạy xuống 200 bậc thang này độ tầm mười lần là cũng đủ cho một ngày rồi.

Nhưng tôi sẽ không làm đâu.

Lý do bởi lẽ hiển nhiên rằng nó nhàm chán.

Thà vung vẩy món vũ khí nào đó hay thực hiện những kỹ năng võ thuật cận chiến, tuy đánh một mình nhưng dẫu sao cũng thú vị hơn là chỉ đơn giản chạy lên chạy xuống.

Gió mát hơn tôi nghĩ.

Có lẽ nhờ vào những cánh rừng xung quanh, nên những cơn gió nhẹ còn thoang thoảng mang đến một vài hương thơm của cỏ rừng, hay những thứ thuộc về màu xanh của rừng.

Cảm giác thật nhẹ nhàng và thư thái.

Nơi tôi đến sau khi đi bộ đủ 200 bậc thang đá giống như cách mà tôi đã nghĩ, một ngôi đền được xây dựng theo phong cách của phương Đông, với lối kiến trúc cổ, đơn giản, đậm nét đặc trưng của vùng đất Amatsu, nơi sinh ra của người mẹ phiền phức nhất quả đất này. Nhưng có điều, nó có vẻ hơi lớn so với kích thước trung bình của một ngôi đền mà tôi thường thấy trên ti vi nhỉ.

Nơi tôi đứng chắc chắn là một cái sân rồi.

Cả ba hướng từ phía trước, sang phải hay sang trái thì là những ngôi nhà được xây bằng gỗ, chưa kể đến phần diện tích phía sau kia có lẽ cũng là một khuôn viên hay khu vực nào đó tương tự.

Cảm tưởng ngôi đền này chí ít cũng phải dành cho phân nửa con số một trăm cá thể sống chung.

Nếu như căn biệt thự cổ kính dành cho ba người chúng tôi vốn dĩ đủ sống cho 10 cái miệng ăn, thì một nơi như thế này, dành cho 50 thì vẫn còn là ít chán.

Để xem chỗ mình cần đến chắc là một cái chòi nhỏ trông như một cái miếu thờ ở ngay phía trước mặt, nơi cũng có đặt một chiếc thùng quyên góp và một sợi dây thừng treo chuông phía trên.

Tôi đến đó và quan sát kỹ, quả nhiên cánh cửa của ngôi miếu luôn luôn đóng vì một lý do nào đó, có thể là vì quan điểm tính ngưỡng dân gian của người bản xứ Amatsu rằng “không được phép làm phiền các vị thần khi đang nghỉ ngơi”. Cũng vì lẽ đó, mà ta sẽ không thể nào biết được vị thần được thờ bên trong là vị thần nào.

Tôi thì cho rằng đây là thử thách của sự tò mò thì hơn.

Tuy nói rằng mình theo chủ nghĩa vô thần vì bản chất của một người theo khoa học, nhưng ở góc cạnh nào đó, tôi cũng có chút tò mò về nền văn hóa phương Đông nên đã tìm hiểu đôi phần. Và quả thật, nhìn kiểu gì đi chăng nữa, thì rõ ràng ngôi miếu đóng đó như một trò đùa. Vì càng nhìn thì càng bị thu hút. Càng bị thu hút thì càng muốn biết bên trong ra sao nhưng lại không được phép. Và càng không được phép thì lại càng tò mò.

Rõ là một trò đùa.

Nhưng thôi kệ đi.

Cứ hãy làm những việc mình cần làm là được.

Tôi ngó nghiêng sang trái sang phải rồi lấy một nén nhang.

Thật may mắn khi họ có để sẵn nhang ở đây cho khách.

Thắp một nén nhang, cho một đồng 10 gil vào thùng quyên góp hay thùng công đức gì đấy cho đến khi nghe được âm thanh leng keng lộc cộc rơi xuống tận đáy của thùng. Chắp hai tay vào nhau ba lần rồi bắt đầu khấn nguyện cho mọi điều an lành sẽ xảy đến cho chuyến đi phía trước… mặc dù có hơi không đúng khi người khấn lại làm về khoa học. Rồi bước cuối cùng là rung cái chuông ở phía trên để tạo ra âm thanh hòa nhã.

Tôi chỉ làm theo như những gì mà trong sách hay trên phim đã nói, không làm sai hay thiếu hoặc thừa các bước nào đâu nhỉ.

- Bây giờ thì quay trở lại chỗ chiến hữu thôi!

Nhiệm vụ của tôi ở đây đã hoàn thành sau khi khấn nguyện với đầy vẻ thành kính. Nhưng đấy hoàn toàn là suy nghĩ một chiều của riêng tôi, cho đến khi giữa một chốn tôi cứ nghĩ rằng sẽ chỉ có mình tôi này, lại xuất hiện thêm một nhân vật khác.

- Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Chắc chắn, các vị thần sẽ dõi theo và cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với quý khách!

Tôi không quen cô gái này đâu, chắc chắn là không rồi.

Với một Nhà Lữ Hành nay đây mai đó, không bao giờ ở cố định một nơi quá lâu thì rõ ràng là không cần phải kết theo nhiều bạn mới hay giữ mối quan hệ gì này nọ. Thế nên, chắc chắn một điều rằng tôi không hề quen biết gì cô gái tóc đen trong bộ trang phục Miko giữ đền này đâu.

Chỉ là cô ấy đang nở nụ cười với tôi, thì theo một lẽ nào đó, tôi cũng cảm thấy có đôi chút khó hiểu hay phải nói đến hai chữ hoài nghi.

Một người mà mình không hề quen thân bỗng dưng đến bắt chuyện rồi nở nụ cười như thế, hoặc là bên môi giới của một công ty nào đó, hoặc là lừa đảo rồi gạ tình bắt cóc các kiểu. Thế nên dĩ nhiên, tôi không thể tránh khỏi sự hoài nghi.

Nhưng tôi nhận ra một điều rằng có khi, mình chỉ suy nghĩ quá mọi thứ lên vì dẫu nói gì đi nữa, thì đây cũng là một ngôi đền mang phong cách Amatsu, sự xuất hiện của các Miko với nụ cười thân thiện như thế âu cũng là lẽ dễ hiểu.

Không lẽ lại hứng thú với những Miko mặt mày suốt ngày cau có, khó chịu với khách hàng.

Mới nghĩ đến thôi, tôi đã muốn đánh giá ngay cái dịch vụ kinh khủng ấy với một sao to tướng đi kèm với vài lời phàn nàn tiêu cực rồi.

- Quý khách trông có vẻ không phải là người của miền phía Đông. Nhưng quý khách lại rất rành từng bước trong việc hành lễ. Thật là một điều hiếm thấy!

Vậy là cô ta đã đứng ở một góc nào đó rồi cố tình xem lén tôi à. Ghê gớm và cũng có một chút đáng sợ thật nhỉ.

- Có lẽ là do ảnh hưởng từ gia đình. Vì mẹ tôi là một người đến từ Amatsu!

- Vậy không lẽ… quý khách chính là cô Shinomiya Noel, con gái của Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya không ạ?

Cái vẻ phấn khởi này cũng đôi lúc khiến người khác phiền vì tính bất ngờ đó nhé. Bên cạnh đó, việc bị ai đó chỉ thẳng đến tận gia phả như thế này cũng thật kỳ quái. Nhưng như thế cũng có thể hiểu được một điều rằng, bà già ngốc nhà mình nổi tiếng đến độ đâu đâu cũng biết. .

.Không rõ tin đáng vui hay đáng buồn đây, vì ai biết được số lượng rắc rối mà bà ấy đã gây ra trong suốt cuộc đời của mình đâu chứ.

- Không, cô nhầm rồi!

Tôi vừa làm hành động xua tay, vừa nói tiếng “không” mà chẳng cần phải suy nghĩ hay đắn đo gì quá nhiều với gương mặt miễn cưỡng phải cười để không khiến lời nói của mình bị nghi ngờ.

Không phải tôi có ý phủ nhận đi nhân thân của mình, nhưng tôi có cảm giác rằng hễ bất cứ chuyện gì mà có liên quan đến nhân vật Phù Thủy Thời Không, thì thường là chẳng có điều gì tốt lành cả. Đa số sẽ gắn liền với những phiền phức, phiền toái mà bản thân mình chẳng hề hay biết, nhưng phải đứng ra giải quyết tất cả, hay nói cho đúng nhất là đi “đổ vỏ”.

Để tránh cho mọi thứ phiền toái xảy đến, tôi sẽ không dại gì mà đeo cái gông mang tên “sự mệt mỏi đến từ những thứ xoay quanh Shinomiya Saya” lên đầu rồi thực hiện chuyến du hành này. Thế nên, chỉ trừ cho một số trường hợp đặc biệt, nếu cảm thấy không cần thiết, thì tôi sẽ chẳng tiết lộ thân phận của mình có liên can đến con người đó.

Vì một tương lai không rắc rối.

- Không đúng. Chắc chắn quý khách là Shinomoya Noel, con gái của Saya – sama!

Ự… lên thành Saya – sama luôn rồi.

- Phải phải, nhất định là không thể sai được. Vì Saya – sama sở hữu một mái tóc trắng bạch kim vô cùng đặc biệt, không thể nào nhầm lẫn với người khác được. Người từng nói rằng hai cô con gái đáng yêu của mình cũng được thừa hưởng màu tóc ấy nên lúc nào người cũng rất tự hào. Không những thế, chiếc mũi cao cao này, đôi lông mi dài thướt tha kia, hay đôi môi nhỏ cánh đào ấy, tất cả đều là những nét đặc biệt của Saya – sama. Chỉ trừ đôi mắt thì có hơi…

Bị mang đi so sánh mất rồi.

Tôi thì không ngại khi bị mang ra so sánh vì tôi biết chắc chắn mình hơn cả khối người.

Tôi nhận thức được rằng bản thân dễ thương và xinh đẹp mà.

Nhưng nếu bị mang đi so sánh với bà già ngố nhà mình thì rõ ràng lại là một sự chênh lệch đẳng cấp đến xa vời.

Dĩ nhiên, làm sao tôi có thể sánh được với sắc đẹp đến hút hồn đáng ghen tỵ của bà ấy.

Chỉ cần “lêu thêu” lướt qua lướt lại thôi, là biết nhiêu ánh mắt kể cả đàn ông lẫn phụ nữ đều bị bà ấy chiếm trọn hết.

Phù Thủy cái gì chứ. Có mà là Mộng Dục Quỷ ấy.

Cái khả năng rù quến người khác bằng ngoại hình của mình, rồi khi mọi thứ vỡ lẽ ra thì lại làm cái bộ mặt giả nai vô số tội không biết gì ấy. Bà ấy rõ ràng là một Mộng Dục Quỷ rồi.

Nếu không thì sẽ là Phù Thủy kiêm luôn Mộng Dục Quỷ.

Nếu nói bà ấy như vậy, thế thì hóa ra, tôi mang trong mình đến ba dòng máu sinh vật Bất Tử lận.

Không thể nào.

Thật lòng thì tiểu Miko này nói không hề sai.

Cả tôi lẫn chị hai đều mang nhiều nét giống bà ấy.

Từ màu tóc trắng bạch kim này, đến những đặc điểm tiểu tiết mà cô ấy vừa nói, đều là của bà già ngố tất. Chỉ trừ đôi mắt cùng làn da trắng bệch “Bạch Tạng” này.

Mẹ của tôi, Shinomiya Saya, một Phù Thủy có mái tóc màu trắng bạch kim, với đôi mắt màu xanh biển nhạt. Nước da của bà ấy cũng giống với Nhân Loại bình thường nhiều hơn, hay nói cách khác thì nếu bỏ cái nón Phù Thủy ấy ra, thì trông bà ấy không khác gì Nhân Loại cả.

Trong khi tôi và Onee - chan thì lại có đôi mắt màu đỏ hồng của Ruby. Màu da cũng trắng bệch một cách bất thường. Có lẽ là do di truyền từ dòng máu Huyết Tổ, vì đấy là đặc điểm thường thấy nhất ở Huyết Tổ.

Có khi, cũng vì những đặc điểm trội này nên khi đi đâu, người ta cũng đều hỏi tôi có phải Huyết Tổ hay không.

Với những người nghiễm nhiên cho rằng tôi là Huyết Tổ, thì thường hay hỏi tôi có muốn dùng thử các túi máu, hay đuổi tôi đi với lý do nơi đây không bán máu cho Huyết Tổ. Nhưng nào ai biết được rằng từ khi xuất hiện trên cái trần đời này, tôi còn chưa từng đụng đến một giọt máu của con vật nào, chứ đừng nói đến là máu người.

Mà cái thứ máu đó… thật sự uống được à?

Quay trở lại chuyện của Miko này.

Tôi nhận ra dù có phủ nhận đến cỡ nào đi nữa, thì cũng sẽ không lay chuyển được suy nghĩ của cô ta.

Fan cuồng của bà già nhà tôi có khác.

Đến cả những chi tiết nhỏ như sống mũi hay lông mày lông mi mà cũng còn phân biệt được thì quả là…

- Hôm nay quả thật là một ngày may mắn khi được gặp con cái của Saya – sama. Nhất định, đây là một điềm báo phúc lành cho cả đền Kinouka!

Tự tin thái quá cũng không tốt lắm đâu.

Rõ ràng tôi không phải thần thánh gì, nên làm gì có chuyện sự xuất hiện của tôi ở đây, lại mang đến điều may mắn gì đó. Đặc biệt là khi cái đứa được xem như phúc lành vừa mới cầu khấn xin vận may xong.

- Noel – sama!

Ư… cái cảm giác hơi rùng mình và thôn thốt này là thế nào nhỉ.

Tự dưng lại gọi tôi như thế thì có hơi…

- Noel – sama tại sao lại đến đền Kinouka này thế ạ?

- Để thắp nén hương!

- Dạ không, ý em là tại sao Noel – sama lại phải đi đến tận Kinouka, trong khi cũng có vài ngôi đền ở Enra. Tại sao người lại cất công đi một chặng đường xa đến nhường ấy!

À, câu hỏi này thì hợp lý, vì đúng thật ở Enra, cũng có một vài ngôi đền mang phong cách của Amatsu như thế này.

Bởi do Phù Thủy mạnh nhất mà họ tôn kính xuất xứ từ Amatsu, nên hiển nhiên nét văn hóa đó cũng trở thành một phần của Enra như một lẽ hiển nhiên thôi.

Vậy thì câu hỏi được đặt ra ở đây sẽ hiểu đơn thuần như “nếu như chỉ để cầu xin mọi sự bình an như thông thường, thì chỉ cần tìm một ngôi đền nào đó ở Enra sẽ gần hơn là đi đến vùng đất xa xôi này”.

Tôi có thể sử dụng lý do rằng là mình hiện đang trong một chuyến hành trình dài, và tình cờ ghé qua để thắp một nén hương.

Nhưng khi nhìn vào cái ánh mắt long lanh sao sáng thế kia, tôi có cảm giác rằng nếu như mình nói ra nguyên nhân thật sự, thì chắc chắn sẽ phải còn đối mặt với nhiều câu hỏi tương tự như thế nữa.

Một rổ “phiền phức” chuẩn bị rơi xuống đầu cả rồi.

Chết “tui”.

- Kokai, làm gì ở đằng đó thế?

Lại thêm một giọng nói thứ ba nào đó bỗng dưng cất lên.

Kokai… chắc là tên của cái cô Miko đang không ngừng làm phiền tôi nãy giờ này. Nên ngay sau khi nghe người khác gọi, cô tay ngay lập tức phản ứng bằng cách giật thọt người, rồi từ từ quay lại với điệu bộ… đang sợ thì phải.

- I… Iroha – sama…

Ôi dào ôi dào, đó cũng là một Miko khác với chiều cao lý tưởng của một hoa hậu hoàn vũ đấy. Cả cơ thể cũng đầy đặn đủ điện nước không còn gì tuyệt hảo hơn. Gương mặt cũng xinh đẹp và có nét cuốn hút riêng… dĩ nhiên là vẫn chưa thể nào bằng tôi được rồi. Mái tóc tím đen được cột thành hai đuôi như thế cũng trông rất gì và này nọ… Dạo gần đây tôi hay sử dụng cụm từ “rất gì và này nọ” vì khi đọc nó ra thì nó cũng… rất gì và này nọ…

Tiểu Miko… Nữ Miko tên Iroha đó từ từ đến gần chỗ chúng tôi với dáng vẻ rất khoang thai đĩnh đạc.

Nụ cười của cô ấy cũng tỏa nắng theo một cách nào đó.

- Kokai. Em đang làm gì ở đây vậy?

- Dạ… thật sự là… em chỉ đang…

Đang làm phiền tôi đấy.

Bằng cách đặt ra hàng đống câu hỏi mà tôi không muốn trả lời và sẽ không muốn trả lời, cô ấy đang thật là làm phiền tôi đấy.

- Hiện mọi người đang rất bận rộn bên trong để chuẩn bị cho nghi lễ quan trọng tối nay. Sẽ thật không phải nếu như chúng ta không tập trung vào trách nhiệm của mình. Chị nói đúng chứ, Kokai?

Ha… cũng cứng ghê nhỉ.

Dẫu cho bên ngoài thì nở nụ cười như nắng hiền, nhưng bên trong rõ ràng là nắng nóng đến độ đủ làm sôi ấm nước đây chứ đâu.

Quả nhiên, những người có thể dễ dàng cười bên ngoài mặt, đâu đó bên trong vẫn là con ác quỷ đội lốt người mà thôi.

Tôi có thể cảm nhận được một luồng khí tức hình mặt nạ quỷ hiện trên đầu người phụ nữ mang tên Iroha kia rất rõ.

Còn với nhân vật đang làm phiền tôi đây, Kokai gì gì đó… Cô ta đang tỏ ra sợ hãi, rụt rè, run rẩy như một con thỏ chuẩn bị mang ra “cắt tiết” ấy.

Chắc hẳn là cô bé này rất sợ người phụ nữ kia đây.

Dáng vẻ như rùa thụt cổ vào mai này buồn cười ghê.

- Iroha – sama… em không cố ý bỏ việc đâu… chỉ là… em nghe thấy có tiếng chuông ngoài đền nên chạy ra xem thử là ai ghé thăm… rồi thì…

Vậy ra mọi thứ là do tôi à.

Việc cô bị trách phạt là do tôi ư.

Yay yay yay… dĩ nhiên là không rồi.

Cô bị phạt hoàn toàn là do lỗi của cô khi bày đặt hóng hớt chuyện người khác đấy chứ.

Nếu như lúc đó, cô không tò mò ra xem lén tôi thì đâu có bị phạt.

Đừng có mà lôi tôi vào đây chứ.

Rồi bỗng dưng cô gái mang tên Iroha cúi đầu trước tôi.

Tôi biết động tác này, đây chính là hành động thể hiện cho lời xin lỗi theo nét văn hóa ở Amatsu. Trong cuốn tiểu thuyết “Minerva Du Hí” cũng nói rất rõ rằng khi Minerva ghé thăm một ngôi đền giữa đường để thắp hương cho các vị thần, đã có một tiểu Miko vô tình vấp ngã, làm đổ hết bát hương lên người Minerva, và cô ấy đã không ngừng dập đầu xin lỗi. Thế nên, tôi mới biết được hành động cúi đầu một góc 90 độ đó là thay cho hành động xin lỗi của người phương Đông.

Thi thoảng tôi cũng tự hỏi, không biết bà già ngố nhà mình đã từng bao giờ làm như thế chưa. Nếu như có, thì tôi cũng muốn được thấy để còn có cơ hội cười vào mặt bà ấy.

- Thật xin lỗi khi đã để quý khách trông thấy cảnh tượng vừa rồi. Với tất cả lòng tôn kính, thật mong quý khách có thể bỏ qua cho sự vô phép của Kokai!

Rồi đến lượt cái cô gái làm phiền tôi cũng nhanh chóng cúi đầu xin lỗi.

Đúng là cô gái Kokai này có gây ra không ít phiền toái cho tôi, nhưng nếu cả hai đã có tiếng xin lỗi hay đã làm đến mức thế này thì tôi cũng không để bụng gì nữa đâu.

Thật đấy, tôi không để bụng đâu.

… Chắc vậy…

Rồi cô gái Miko với dáng vẻ yêu kiều nhưng bên trong đáng sợ… thôi gọi là Iroha, bằng tên của cô ấy đi cho nó đỡ dài dòng lê thê.

Iroha bỗng ngước lên nhìn tôi trong thoáng chốc rồi làm nét mặt ngạc nhiên.

- Xin thứ lỗi, quý khách có phải là…

Oi oi oi, tôi đánh hơi thấy có mùi không lành ở đây.

Chẳng lẽ cô định… khoan khoan, làm ơn đừng nói nó ra…

- Iroha – sama thấy rất giống đúng không ạ. Quý khách đây chính là Noel – sama, con gái của Saya – sama đó!

Cô gái làm phiền tôi… gọi tắt là Kokai lại quay trở về với dáng vẻ hào hứng, cùng ánh mắt lung linh lấp lánh sao xẹt kia, đã thay lời Iroha mất.

Đúng là Iroha đã không nói ra đúng như ý nguyện của tôi. Nhưng tôi chẳng thể nào vui nổi bởi vì… xin được trích ra và sửa đổi lại đôi chút câu nói của một nhà khoa học nổi tiếng thế giới… “những điều mà tôi chẳng hề muốn nghe không tự dưng sinh ra cũng không tự dưng mất đi, mà chỉ truyền từ “mồm” người này sang “mồm” người khác mà thôi.”…

… Cắm sừng ai thì cắm…

Ấy chết chết, tôi nhầm mất tiêu.

Vô cùng vô cùng xin lỗi.

- Ara ara, quả nhiên là hậu nhân của Saya – sama. Hôm nay thật là một ngày may mắn đến với đền Kinouka chúng ta!

Tôi không phải là thần linh gì đâu, xin được nói lại với tất cả lòng chân thành của mình.

Tôi không phải một thực thể siêu linh gì đó có khả năng ban phát hạnh phúc hay may mắn gì cho người khác hết.

Chính vì thế, đừng đặt tôi ngang với vị trí thần linh có được không.

- Noel – sama tuyệt vời lắm ạ. Chị ấy thuần thục tất cả các bước của quá trình hành hương một cách tuyệt hảo. Em chưa từng thấy một ai có thể làm được giống như chị ấy mỗi khi đến đây cả. Chưa kể, việc Noel – sama cất công đi cả một chặng đường dài đến Kinouka để thắp hương, thay vì ở một ngôi đền nào đó tại Enra, cũng khiến cho em rất tò mò. Iroha – sama có thấy vậy không ạ?

Ự… ai đó có thể giúp tôi chặn miệng cái cô gái này được không.

Tôi không dư thời gian đến mức đi cả một chặng đường dài mất không biết bao nhiêu thời gian chỉ để đến đền thắp một nén hương đâu.

Mà nhắc đến chuyện hương đèn thần linh. Chẳng phải lúc nãy, tôi đã cầu khấn xin các vị thần sẽ gặp được những điều tốt lành, yên bình cho tương lai phía trước với tất cả lòng thành kính của mình ư.

Ấy thế mà tôi đã và đang đối mặt ngay cái đống hổ đốn trước mắt đây.

Linh nghiệm ở chỗ nào vậy hả.

Rõ ràng là tôi đã gác đi tính chất khoa học cuộn trào trong mình để dành chỗ cho đức tin, và gửi lời nguyện cầu chân thành thật nhất của mình đến các ngài, thế mà lại nhận được kết quả như vậy đây.

Trả đồng 10 gil lúc nãy lại cho tôi.

- Kokai. Shinomiya – sama hẳn có lý do nên mới đến đây để hành hương. Phận là người truyền tin từ các vị thần, chúng ta không nên hỏi quá sâu vào chuyện đời tư của ngài ấy. Như thế là vô phép đấy!

- A… a… em vô cùng xin lỗi, em vô cùng xin lỗi. Xin hãy bỏ qua cho sự vô phép này của em, Noel – sama!

Thế này thì xem như tôi sẽ không bị gặng hỏi những điều mà mình không muốn trả lời rồi nhỉ. Không thể trông mong được điều gì hơn ở người có vẻ như… lớn nhất của ngôi đền này.

- Nếu không còn gì nữa thì xin phép!

Không còn việc gì ở đây nữa nên tôi cũng định rời đi, chuyện này cũng là dễ hiểu mà.

Nhưng đột nhiên, vì một nguyên nhân gì đấy, có bàn tay ai đó chợt giữ lấy tay áo của tôi, khiến cho tôi không thể đi tiếp được.

Quay đầu lại thì mới thấy Kokai chính là chủ nhân của bàn tay đang giữ lấy tôi đấy.

Cô ấy chỉ nắm như vậy, không nói bất cứ lời nào cả, kể cả khi tôi đang chăm chăm nhìn cô ta chỉ để chờ đợi một lời giải thích, nhưng tất cả vẫn chỉ là sự im lặng.

Tôi đành phải là người chủ động lên tiếng.

- Có chuyện gì sao?

Kokai trả lời tôi ngay với nét biểu hiện không hề thay đổi trên gương mặt.

- Dạ, không có gì đâu ạ!

- Thế thì… xin phép…

Nói đến như thế rồi, nhưng tôi vẫn không thể di chuyển khi cô ta vẫn cứ giữ tay tôi lại, quyết không cho tôi đi.

Tôi quay đầu lại hỏi thêm lần nữa.

- Có chuyện gì?

- Thật sự và thật sự không có chuyện gì cả, Noel – sama đừng quan tâm đến ạ!

“Không quan tâm cái đầu cô ấy.”

Nếu như thật sự là không có vấn đề gì thì làm ơn thả tay ra để cho tôi còn quay trở lại với chiến hữu của mình được không.

Chắc hẳn bây giờ đây, chiến hữu đang quở trách tôi rằng tại sao lại đi lâu đến độ chưa về kia kìa.

Tôi chỉ xin đi lên đây có một chút để thắp nén hương thôi, và rồi bị một mớ bòng bong do cô mà giờ lại hóa ra thành trễ, thế nên là thả ra để tôi còn nhanh tiếp tục chuyến hành trình đến thành phố kế tiếp, trước khi trời đổ tối.

Tôi không muốn ngủ ở ngoài đường đâu.

Nếu với khả năng của tôi, hoàn toàn có thể kéo cô ta đi bằng sức mạnh của mình, nhưng như thế thì lại càng hóa ra phiền phức.

Hay vung tay lỡ ném cô ta bay ra khỏi chỗ này luôn cho khỏe.

- Kokai, em đang làm phiền đến Shinomiya – sama đấy!

A… Iroha đã lên tiếng rồi. Tôi sắp thoát được khỏi đây… yeahh…

- Nhưng mà tôi có thể hiểu được lý do vì sao Kokai lại không muốn rời xa Shinomiya – sama. Được gặp gỡ hậu nhân của Shinomiya Saya – sama rõ ràng là một điều may mắn. Sẽ thật là hối tiếc nếu như cứ thế mà để người rời khỏi đây. Nên chí ít, cũng nên làm gì đó cho người. Ý của Kokai là vậy đúng chứ?

Rồi nhanh như một chú sóc, Kokai buông tay tôi rồi xuất hiện bất ngờ trước mặt Iroha với ánh mắt long lanh.

- Quả đúng là Iroha – sama. Chị nói hoàn toàn chính xác với những điều trong lòng em đó ạ!

Ờ ờ… người này đoán đúng ý người kia.

Người kia thì làm bộ mặt ác quỷ đội lốt thiên thần.

Tôi không quan tâm mấy người đang suy tính bàn luận gì. Điều quan trọng là có thể cho tôi đi được chưa.

- Shinomiya – sama!

Vụ gì? Gọi tôi như vậy là có ý gì hả, Iroha kia?

- Thật ra thì tối mai, ở đền Kinouka có tổ chức lễ hội truyền thống hàng năm. Nên nếu được thì Shinomiya - sama có thể nán lại đến hết ngày mai không ạ?

Lễ hội à.

Tôi không hẳn là chán ghét những nơi tổ chức lễ hội, ngược lại, tôi thích những sự kiện ấy lắm, vì một lý do đơn giản thôi, là nơi nào có lễ hội, thì nhất định nơi đó có thức ăn ngon.

Nếu như ngôi đền này tổ chức lễ hội, thì có lẽ là cũng sẽ có…

- Một trong những tiết mục quan trọng của đền Kinouka chúng tôi chính là vừa xem điệu nhảy Kagura, vừa thưởng thức bánh bao mặt trăng nhận đậu đỏ đấy ạ!

Cô đọc được suy nghĩ của tôi hay sao mà lại nói ra đúng ngay phần mà tôi quan tâm nhất như thế chứ.

- Nếu vậy, thì tôi xin phép được không khách sáo với mọi người!

Cứ như vậy, tôi đã chấp thuận lời mời của họ một cách quá nhanh quá nguy hiểm, mà đến cả bản thân tôi đã từng được chơi qua siêu phẩm “Quick and Quest” cũng còn cảm thấy bất ngờ vì độ cua gắt của chính mình.

Nhưng thôi, cứ tạm thời gác qua chuyện đó đi.

Chuyện tôi tham ăn đến độ bất chấp luôn cả nhân phẩm của một cô gái thì gần như cả thiên hạ đều biết hết cả rồi.

Khi tôi đồng ý thì quả nhiên, Kokai bỗng thoắt biến mất rồi cũng đột ngột xuất hiện ngay trước tôi với ánh mắt lấp lánh sao chổi.

Hớn hở vụ gì vậy hả.

- Thật ư, Noel – sama sẽ ở lại thật ư? Thật vui quá!

Hờ hờ, chắc chỉ có mỗi mình cô với nhiều khả năng là cùng hơn năm mươi các Miko ở đây là vui thôi. Còn con nhỏ “Bạch Tạng” này thì bắt đầu cảm nhận được một sự hoài nghi cho những điều rắc rối chuẩn bị xảy đến nếu như ở lại đây qua đêm.

Làm sao đây, tôi có nên suy nghĩ lại không?

Bây giờ nói từ chối thì còn dễ hơn là đợi lâu hơn chút nữa. Nhưng mà sâu trong thâm tâm, tôi thật sự muốn được nếm thử cái “bánh bao mặt trăng nhân đậu đỏ” đấy.

Trong tôi ngay bây giờ đang hiện lên một cái cân, một bên là “sự yên bình” và một bên là “bánh bao mặt trăng”.

Hiện tại thì cán cân đang bị chao đảo chưa biết nên nghiêng về bên nào. Nhưng rồi đột nhiên, tôi lại tưởng tượng đến hình ảnh nhân đậu đỏ sẽ được kẹp bên trong quả bánh bao, thì ngay lập tức, cái cân bánh bao rơi ạch xuống như đưa ra quyết định cuối cùng.

Ráng nhịn nhục một chút nhưng đổi lại được ăn bánh bao.

- Thế thì Noel – sama, xin hãy để em được dẫn chị về phòng nghỉ ngơi!

- Ở đây cũng có phòng nghỉ sao? - Tôi đã hỏi như vậy.

Iroha trả lời.

- Vâng. Vì cơ bản thì vị trí địa lý của đền Kinouka chúng tôi nằm ở nơi hơi khó khăn so với những vị khách muốn ghé thăm. Thế nên gần như mọi người đều có nhu cầu muốn được ở trọ lại qua đêm, chưa kể cũng có những ngày lễ được tổ chức vào buổi tối như ngày mai, thì các vị khách cũng muốn được tham gia. Thành ra, đền Kinouka chúng tôi có xây dựng thêm một nơi nghỉ đặc biệt dành cho các vị khách vãng lai. Tuy không được mấy dễ chịu như ở nhà trọ trong các trung tâm thành phố, nhưng nếu Shinomiya – sama không chê, thì chúng tôi xin được phục vụ người trong điều kiện tốt nhất có thể!

- Đã làm phiền mọi người rồi, nhưng tôi không hề có tiêu chuẩn gì cả, cũng không cần phải phục vụ gì cho tôi cả đâu. Chỉ cần một căn phòng thông thường, nơi tôi có thể ngủ được qua đêm là được rồi. À, cũng không cần phải chăn nệm gì cả, vì tôi có thể tự lo khoản đó được!

- Như thế là không được!

Kokai tự dưng hét toáng lên khiến cho tôi cũng phải giật mình.

- Saya – sama là Phù Thủy vĩ đại nhất thế giới, là niềm tự hào của không chỉ riêng Amatsu mà toàn thể những đứa con mang dòng máu phương Đông của chúng ta. Dĩ nhiên, Noel – sama cũng là người cực kỳ vĩ đại và quan trọng rồi. Chính vì thế nên tuyệt nhiên chúng em không thể lơ là trong việc phục vụ Noel – sama được!

Hầy… cô nâng cao quan điểm cao quá rồi. Hạ xuống đi cho đỡ mệt cái thân.

Bà già nhà tôi thì có thể vĩ đại, chứ một con nhỏ bị “Bạch Tạng” như tôi thì vĩ đại ở chỗ nào.

- Cho nên là trong khoảng thời gian Noel – sama ở trọ lại đây, em xin xung phong trở thành đầy tớ riêng phục vụ cho Noel – sama!

Hả… cái gì cái gì cơ?

Yay yay yay… không đâu không đâu. Như thế còn phiền phức hơn gấp nhiều lần nữa cơ.

Tôi không muốn đâu.

Tôi không cần phục vụ đâu.

Thật lòng đấy.

- Vậy thì Kokai sẽ phục vụ cho Shinomiya – sama trong thời gian ngài ở lại đây. Em phải đảm bảo cho chất lượng phục vụ ở đền Kinouka luôn trong trạng thái hoàn mỹ nhất trong mắt ngài ấy. Nếu không, thanh danh của đền Kinouka chúng ta sẽ bị giảm xuống một cách trầm trọng luôn đấy. Tuyệt đối không được gây ấn tượng xấu với Shinomiya – sama!

- Vâng, thưa Iroha – sama!

Ngay đến cả cô cũng hùa một lứa nữa sao Iroha.

Mà không cần đến chuyện chất lượng phục vụ có tệ thế nào. Ngay lúc này đây, tôi đã có ấn tượng không mấy tốt đẹp với toàn bộ nơi đây rồi.

Tôi nói thật đấy.

Mấy vị thần kia.

Trả lại đồng 10 gil cùng với những lời khẩn cầu chân thành cho tôi.

- Noel – sama, em sẽ mang hành lý cho chị. Hành lý của chị…

Kokai nhìn xung quanh chỗ tôi đang đứng để tìm xem có hành lý gì không.

Nhưng như đã nói từ lúc đầu. Ý định của tôi chỉ là lên thắp một nén hương rồi sẽ tiếp tục khởi hành đi đến thành phố kế tiếp trong ngày hôm nay. Nên là mọi hành lý cần thiết tôi đều để cho người anh em chiến hữu giữ hết bên dưới rồi. Thành ra tôi sẽ cần phải xuống dưới để lấy chúng lên nếu có ý định ở lại qua đêm.

A… tôi sẽ phải hỏi cho rõ rằng đền này có giữ xe qua đêm. Tôi không muốn chiến hữu của mình bị cảm lạnh đâu… dẫu cho cậu ấy được tạo nên từ sắt thép và các hợp kim loại khác.

Bằng phương pháp thần kỳ nào đó, tôi đã đến được phòng mà tôi sẽ ở trọ.

Mệt lả cả người chứ chẳng đùa đâu.

Nếu chỉ đơn thuần là nhận phòng thì có cái gì để mà mệt đúng không. Nhưng nếu đấy là khi bạn không có một người hướng dẫn lắm miệng, nói đủ thứ trên trời dưới đất mà đảm bảo nội dung của chúng là gì, tôi quên sạch hết rồi.

Vì tôi chỉ biết miễn cưỡng nghe cho có vậy thôi mà.

Sau khi đã luyên thuyên về những thứ như bữa ăn hay nệm ngủ gì đấy, cuối cùng thì Kokai cũng chịu ra khỏi phòng. Và việc đầu tiên ngay khi chiếm lại được khoảng không gian riêng của mình, chính là nằm thả người xuống cái giường duy nhất trong phòng.

- Mệt mỏi… bơ phờ… hết xăng rồi…

Tôi than thế nào thì tình trạng của tôi là đang giống y hệt như vậy. Trừ việc hết xăng thì có thể hiểu như hết sức cũng được… mà nó đúng là như vậy còn gì.

Tôi sẽ đánh một giấc ngon lành có được không.

Sau khi ngủ một giấc rồi thì sẽ tính tiếp mấy chuyện khác.

- Noel – sama!

Câu trả lời rõ ràng là không.

Nhất là khi người hướng dẫn của bạn là một người không thể ngưng làm phiền bạn mọi lúc mọi nơi.

Và quan trọng hơn là cánh cửa phòng tự dưng bật mở ngay cả khi tôi đã khóa nó rồi. Thế thì bằng cách nào mà cô ta có thể mở tung nó như không thế.

- Noel – sama, em mang thêm chăn êm cho chị này. Cái này mới được lấy xuống sau khi khô tức thì nên rất mềm mại và còn nhiều hương thơm nước xả lắm!

Không cần nghe và cũng không muốn nghe thì thêm.

Theo như phản xạ không điều kiện, tôi bất chợt xuất hiện ngay trước mặt cô ta như một tia chớp điện, rồi dùng bàn tay phải của mình bấu chặt lấy mặt cô ta mà nhấc lên với bao nhiêu sự tức giận truyền vào từng đốt xương ngón tay.

Kokai bắt đầu rên la và tìm mọi cách để thoát khỏi cú bấu lịch sử.

- Đau đau đau. Noel – sama… mặt em sắp bị bung ra rồi…

- Nếu chị nhớ không nhầm thì đây là phòng của chị, và chắc chắn trăm phần trăm rằng chị đã khóa trái bên trong rồi. Làm thế nào mà em có thể mở nó ra được vậy hả?

Kokai nở nụ cười hực hực trông đầy thủ đoạn.

- Noel – sama, chị quên mất em là người phục vụ riêng của chị à. Dĩ nhiên là em có chìa khóa sơ cua phòng rồi!

Vừa làm điệu cười đê tiện, Kokai vừa lấy chiếc chìa khóa ra khoe cho tôi thấy.

Nhìn kỹ thì nó giống hệt với chiếc khóa tôi nhận được để vào phòng, thế nên đây chính xác là chiếc sơ cua thứ hai.

Tôi ngay lập tức giật lấy nó từ tay Kokai.

- A… chìa khóa của em. Noel – sama trả lại cho em!

Tôi buông tay, khiến cho Kokai ngã bịch xuống sàn nhà. Sẵn tiện thì tịch thu luôn chiếc chìa khóa sơ cua này để tránh bị làm phiền trong thời gian ở lại đây.

- Em đến là để đưa cho chị chăn nệm thôi đúng chứ. Nếu đã xong rồi thì chị xin phép nhé!

Tôi dự định đóng cửa phòng lại thì bỗng dưng, Kokai đã chặn lại ý định đó của tôi.

- Xin chờ một chút, Noel – sama!

Cô ta dùng cơ thể của mình để chặn cửa.

Vậy đây hóa ra lại trở thành một cuộc thi đọ sức mạnh giữa một người muốn đóng và một người không muốn đóng cửa. Mà nếu như tôi tung một nửa sức mạnh mình đang có, thì chắc chắn tôi cũng khiến cô ta chịu thua thôi.

- Noel – sama, đền Kinouka có một vài nơi thăm quan dành cho khách vãng lai. Thế nên là nếu được, Noel – sama có muốn ghé qua xem thử không ạ?

Địa điểm ngắm cảnh à.

Tôi không nghĩ rằng một ngôi đền như thế này lại được xem như một địa điểm du lịch. Nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì đúng thật cũng có khả năng khi nhìn một cách khách quan thì cảnh vật xung quanh cũng mang nét hữu tình nên thơ theo phong thái riêng biệt.

Ví dụ như khu vườn phía sau ngôi đền. Nếu như có thể cải tổ nó một chút thì nó hoàn toàn có thể trở thành một địa điểm thắng cảnh thu hút khách.

- Nghe cũng được đấy. Có lẽ là chị sẽ dạo một vòng xem thử!

Tôi giật mình vì nhận ra mình đã lỡ đạp chân vào bãi mìn mất rồi.

Kokai nhìn tôi với ánh mắt sáng rạng. Rồi bằng hào quang nhân vật chính nào đó như trong manga, cô ấy giật tung cánh cửa, áp đảo luôn cả sức mạnh của tôi.

Kokai nắm chặt lấy tay tôi với dáng vẻ liến thắng.

- Vậy để em dắt chị đi nhé. Đền Kinouka có nhiều nơi có thể tham quan lắm. Đảm bảo với Noel – sama rằng chị sẽ có một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời. Giờ chúng ta đi nhanh thôi nào!

- Chờ…

Và tôi đã bị kéo đi, với niềm hăm hở không thể lý giải được từ cô gái kia mà bản thân tôi hoàn toàn không thể ngăn cản được.

Kokai… chỉ là một cô gái Nhân Loại bình thường thôi chứ nhỉ.

Tôi đã đi theo Kokai khắp từ chỗ này đến chỗ khác trong khu vực xung quanh ngôi đền.

Quả nhiên, những gì tôi tính toán trong đầu không hề sai. Ngôi đền này được xây dựng ngay tại vị trí bao quanh bởi núi rừng, nên theo cách nào đó, nó lại sở hữu riêng một khung cảnh ăn tiền rất tự nhiên. Với một khung cảnh thiên nhiên được cho sẵn như món quà, những gì họ cần làm chỉ đơn thuần là cải tạo lại nó đôi chút, như cách họ cải biến nền đất thành một khu vườn theo phong cách Zen truyền thống của Amatsu với cát vàng bao phủ. Hay vách núi phía trên đầu tôi sẽ được thiết kế sao cho nước chảy ra từ vách đá, tạo thành một dòng chảy thác nho nhỏ xuống mặt hồ bên dưới.

Tôi không biết kỹ sư nào nhận nhiệm vụ thiết kế cho cảnh quan xung quanh ngôi đền, nhưng thật sự mà nói thì người đó có một đôi mắt rất tinh tường, một khả năng sáng tạo vượt trội, và có đôi bàn tay vô cùng khéo léo.

- Noel – sama có biết rằng mọi không gian ở đây, cũng như thiết kế của cả đền Kinouka, tất cả đều là ý tưởng của Saya – sama đó ạ!

Hả… Kokai vừa nói cái gì đấy?

Tôi chợt dừng lại khi bước đi trên sàn gỗ phía bên trong của một căn phòng.

- Cho chị xin ít phút. Em vừa mới nói rằng thiết kế ở đây đều là do…

- Saya – sama ạ!

- Tất cả luôn ư?

- Dạ vâng, tất cả!

Đó không phải là nói dối, vì tôi không thể tìm ra được bất cứ nét biểu hiện nào tượng trưng cho sự giả dối trên gương mặt Kokai. Tôi đành phải bấm bụng và tin nó là sự thật dẫu cho trong lòng lại không hề muốn nghĩ như thế.

Mà ngẫm lại thì tại sao mình lại hoài nghi về điều đó.

Một người dành gần như cả cuộc đời để thực thi nhiều nhiệm vụ được hoàng tộc Kain giao phó, phải đi đến rất nhiều nơi trên thế giới.

Một người có trí tưởng tượng phong phú đến nỗi viết ra được một chuyến hành trình dài đến với những nơi mang nhiều nét văn hóa khác nhau một cách chi tiết.

Thì việc sáng tạo ra một lối kiến trúc đậm chất quê nhà của mình cho một ngôi đền như thế này cũng đâu có gì là quá mới mẻ.

Dẫu sao thì bà ấy cũng là Phù Thủy mạnh mẽ nhất và tuyệt vời nhất của cả thế giới.

- Đó là khi em mới vào đền Kinouka, chắc tầm mới có 6 tuổi thôi, nhưng em vẫn còn nhớ rất rõ ngày mà Saya – sama đến viếng thăm đền. Chính Saya – sama đã kiến nghị với trụ đền về việc xây dựng và sửa chữa. Saya – sama là người đã tự thiết kế lên toàn bộ cấu trúc của ngôi đền, từ cây cột, cho đến các “Ranma” trên trần nhà, hay kiến tạo lại khu rừng phía sau để tạo thành một khung cảnh thưởng lãm. Tất cả đều là ý tưởng của Saya – sama. Rồi người còn sử dụng Ma Thuật của mình để tự xây dựng lên mọi thứ chỉ trong vòng có một ngày thôi. Khi ấy, trông Saya – sama rất chi là ngầu và tuyệt vời lắm ạ!

Bà ấy thì luôn tuyệt vời rồi…

Nhưng đó chỉ là vẻ phong lưu hào nhoáng bên ngoài, còn bên trong thì phiền phức khối thứ.

- Chính vì vậy mà em rất ngưỡng mộ Saya – sama. Cùng là người đến từ Amatsu, nhưng trông Saya – sama lúc nào cũng rực rỡ, lấp lánh và uy nghiêm vô cùng. Em luôn thần tượng và mong muốn rằng nếu như có thể được giống như Saya – sama, dù chỉ là một chút thôi, thì sẽ rất tuyệt vời!

Giống con người hay mè nheo và thích tạo rắc rối cho người khác đó đấy hả.

Tôi dần hiểu ra nguồn gốc xuất xứ của cái tính tạo phiền phức trong Kokai do đâu mà ra rồi. Dù biết đấy chỉ là vô tình thôi.

- Vì rất ngưỡng mộ ngài ấy, mà em quyết tâm sẽ luôn cố gắng hết khả năng của mình để được giống như Saya – sama. Noel – sama có biết là em cũng bắt đầu nghiên cứu một chút về Ma Thuật đấy!

Chuyện này thì cũng không có gì là hiếm, vì nghiên cứu Ma Thuật cũng được tính như một môn học chính quy không chỉ dành cho những sinh vật Bất Tử như Phù Thủy, mà ngay cả Nhân Loại cũng có thể.

Các Mạo Hiểm Giả hành nghề Pháp Sư hay Thầy Tế, cũng chỉ là Nhân Loại bình thường, nhưng hoặc nhờ vào tài năng Ma Pháp thiên bẩm, hoặc nắm rõ được định luật của Ma Thuật, đều cũng có thể trở thành những người sử dụng Ma Thuật rất mạnh mẽ.

Dĩ nhiên, họ không thể sánh bằng những sinh vật Bất Tử thuần chủng chuyên về Ma Thuật, ở đây không ai khác ngoài chủng loài Phù Thủy.

Nói về Ma Thuật, thì không một sinh vật nào có thể vượt qua Phù Thủy.

- Em nghiên cứu về Ma Thuật, nhưng đáng tiếc rằng em lại không thể sử dụng được Ma Thuật!

Hô… chuyện này cũng bình thường thôi.

- Về cơ bản, em không có tố chất Ma Lực trong người, nên em không thể sử dụng được Ma Thuật!

Những người có tố chất Ma Lực thì có thể sử dụng được Ma Thuật. Sức mạnh sẽ phụ thuộc vào khả năng của người dùng.

Còn với những người không mang tố chất thì họ sẽ là những Nhân Loại bình thường trong xã hội Nhân Loại mà thôi.

- Vậy thì tại sao, em lại còn nghiên cứu Ma Thuật làm gì, khi đã biết rõ mình không thể sử dụng chúng!

Kokai nhìn tôi trong giây lát rồi nở nụ cười tươi.

- Em đã nói rồi mà. Vì em rất ngưỡng mộ Saya – sama. Em muốn được trở nên giống như Saya – sama, nên dẫu biết rằng là không thể và vô ích, nhưng em cũng muốn được nghiên cứu Ma Thuật để thỏa mãn cho đam mê của chính mình. Biết đâu được, lỡ như may mắn, em sẽ lại tìm ra một phương pháp nào đó có thể giúp cho những người không có tố chất lại có thể sử dụng được Ma Thuật thì sao?

Thì em sẽ trở thành một tượng đài lịch sử trong ngành nghiên cứu khoa học về Ma Thuật.

Tuy cô gái này có đôi chút rắc rối, nhưng trông nụ cười ấy. Tôi cũng không ghét bỏ một con người mang hoài bảo nhiều và rực cháy như thế đâu.