Chương 11: Xương rồng của kẻ khờ - Part 05 - End

Một buổi sáng nữa lại đến.

Theo đúng như kế hoạch, hôm nay sẽ là ngày tôi quyết định rời khỏi thành phố ốc đảo vì cảm thấy rằng chuyến thăm quan của mình đã kết thúc.

Đây là một thành phố tuyệt đẹp với nhiều thứ khá đỗi thú vị.

Nhưng với bản thân tôi, một khi đã không còn gì để khám phá, thì cũng đến lúc di chuyển đến nơi khác để tìm kiếm những điều thú vị khác.

Đó là suy nghĩ của một Nhà Lữ Hành khi không bao giờ nán lại ở một nơi quá lâu.

- Chị đi đường cẩn thận!

Ra tiễn tôi là cô chủ quán nhỏ bé.

Việc tôi rời đi như thế này thật sự khiến cho em ấy buồn đến rơi cả nước mắt.

Tuy có hối hận và day dứt trong lòng, nhưng đây cũng là điều tất yếu không còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi chỉ biết nở nụ cười để đáp lại lời chào của em ấy.

- Cảm ơn em vì những ngày qua đã đối đãi với chị rất tốt. Mong rằng quán trọ của mình sẽ có được nhiều khách hơn!

Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau thêm được hai ba câu rồi cũng dứt khoát nói lời chào tạm biệt khi tôi lên ga rồi từ từ di chuyển ra khỏi thành phố.

Chuyến du hành đến Lynbra đã hoàn thành.

Cũng giống như những nơi khác tôi từng đi qua, bây giờ sẽ là một chuyến đi mới đến một địa điểm mới mà tôi hoàn toàn không biết đó là nơi nào. Câu trả lời sẽ chỉ xuất hiện một khi tôi đến được nơi tiếp theo và dừng chân lại như Lynbra.

Vì vấn đề chốt yếu trước mắt là phải vượt qua hoang mạc.

Rút kinh nghiệm từ dạo trước, tôi quyết định khởi hành từ ba giờ sáng, khi mặt trời còn chưa xuất hiện. Với lý do duy nhất là không muốn phải gánh chịu lấy cái khô nóng quái ác của hoang mạc. Nên đi vào ban đêm thì thời tiết sẽ lạnh hơn. Mà bao giờ cũng thế, thời tiết lạnh thì dễ đối phó hơn là trời nóng vì chỉ cần mặc thêm áo khoác hay đeo thêm khăn choàng cổ để giữ ấm là ổn.

Riêng tôi, vì đặc tính trong dòng máu Huyết Tổ với thân nhiệt gần thấp, tôi có thể chịu đựng được cơn lạnh giỏi hơn người bình thường, nhưng không chịu được cái nóng gay gắt.

Cứ như thế, tôi điều khiển anh bạn Snow Leopard này, chạy bon bon trên con đường duy nhất.

Vì trời tối nên hầu như tôi chẳng để ý thấy gì xung quanh.

Mà với một hoang mạc thế này, cũng có gì ngoài cát, đất đá và xương rồng đâu.

Nhắc đến xương rồng, bỗng dưng tôi lại thoáng nhớ đến những câu chuyện mà mình đã được nghe ở Lynbra, hay nói chính xác hơn là những chuyện tình cảm có liên quan đến loài cây xương rồng.

Với tôi, xương rồng không gợi cho tôi bất kỳ ấn tượng nào hết.

Trong mắt tôi thì nó chỉ đơn thuần là một cái cây với hình thù kỳ khôi, toàn thân mọc chi chít gai, khiến cho người khác khi trông thấy nó đều chỉ muốn tránh xa khỏi nó để không bị thương nếu chẳng may đâm trúng gai của nó.

Nhưng từ khi đến thành phố ốc đảo, tôi đã lại được nghe rất nhiều điều xoanh quanh những cây xương rồng tưởng chừng như vô vị ấy. Và quả nhiên, đặc sản ở nơi đây chỉ có thể nhắc đến xương rồng mà thôi.

À mà hình như, cũng có hẳn một đất nước lấy cây xương rồng làm hình ảnh đại diện. Tôi không biết thành phố đó trông như thế nào. Nhưng nếu đã xem cây xương rồng là loài cây đặc trưng, thì nơi đó, chắc chắn sẽ có nhiều thứ đặc sản có liên quan đến xương rồng, nhiều hơn là ở Lynbra.

Tôi không có ấn tưởng tốt hay ấn tượng xấu với xương rồng.

Nhưng tôi cũng tự đặt câu hỏi cho bản thân rằng liệu mình có nên ghé qua cái đất nước ấy, một khi đã bắt đầu ngán ngẫm với hình ảnh mấy cái cây xương rồng và phải ít nhất một thời gian sau mới bình thường trở lại.

Bên cạnh đó, còn một thứ cứ khiến tôi không khỏi suy nghĩ, đó chính là câu chuyện tình yêu giữa hai người yêu nhau, nhưng lại không thể đến được với nhau, để rồi kết thúc cho mối nhân duyên ấy cũng là hình ảnh của một chậu hoa xương rồng.

Một người Nhà Lữ Hành, khi đi đến một nơi nào đó và cố tình hay vô tình bắt gặp được một câu chuyện mà họ xem như thú vị, thì sẽ tìm hiểu nó, lắng nghe nó, ghi nhớ nó hoặc cũng có thể ghi chép nó vào một cuốn sổ nhỏ hay nhật ký với quan điểm “nghe cho biết”. Tôi đã làm như vậy từ lúc bắt đầu chuyến hành trình của mình.

Tôi đã được nghe nhiều câu chuyện, trải qua nhiều chuyện thực tế, và đã ghi chép lại vào cuốn nhật ký mà ngài Lean đã đưa cho mình khi còn ở Enra.

Tôi ghi lại những kỷ niệm ấy, dẫu vui dẫu buồn, dẫu có là những trải nghiệm thú vị hay chỉ toàn điều bực mình, tôi đều ghi lại vừa để đánh dấu rằng mình đã từng đi qua những nơi đó, và sẽ rút kinh nghiệm lần sau có đến đó nữa hay không nếu có dịp.

Lý do thứ hai, chính là để khi họ trở về, chúng tôi sẽ lại ngồi quanh bên khu lửa trại ngoài vườn, và tôi sẽ kể lại cho họ nghe chuyến hành trình tìm kiếm hai người họ đã xảy ra những chuyện gì.

Lần này cũng thế, khi đặt chân đến Lynbra, tôi ghi nhớ được truyền thuyết về nữ Phù Thủy bí ẩn đã có công xây dựng lên một thành phố ngay giữa hoang mạc khô cằn. Còn nhận được một cuốn sổ tay từ cô chủ quán trọ nhỏ nhắn với công thức bí mật cho món “Sandwich nhảy múa trong chảo mỡ”.

Sẵn tiện nói về công thức nấu ăn, tôi đã quyết định rằng sẽ đi tìm kiếm và thưởng thức nhiều món ăn ngon khác nhau. Nếu như món đó thật sự để lại trong tôi sự day dứt đến tội lỗi, thì tôi sẽ tìm cách học cho bằng được công thức của nó.

Giống như ngày hôm qua, vì xác định rằng sẽ rời khỏi thành phố này sớm, tôi cũng nên chuẩn bị một vài nhu yếu phẩm cần thiết cho chuyến đi, tất yếu không thể thiếu lương thực thực phẩm vì không thể biết được từ đây cho đến điểm dừng chân tiếp theo sẽ kéo dài trong bao lâu.

Và bánh mì là thứ tôi đã chọn.

Tôi đã đến cửa hàng bán bánh dạo trước, gặp lại bà chủ quán, mua một hai túi bánh mì nạm đường nhân trứng muối bên trong.

Dĩ nhiên, tôi cũng không quên cái vị thanh tao của “bánh mì xương rồng” nên cũng mua hẳn một túi để ăn dần. Sau khi đã nếm cái vị ngọn khiến cho tôi phải thốt lên “A… tội lỗi quá”, tôi đã xin bà chủ quán cái công thức làm “bánh mì xương rồng”.

Tôi cứ nghĩ rằng vì đây là công cụ kiếm tiền, nên bà ấy sẽ không đồng ý chỉ lại một cách miễn phí, hoặc là sẽ từ chối, hoặc là bắt tôi phải mua lại công thức với giá cắt cổ, đi chung với một vài quyền lợi đặc thù nào đấy.

Và quả đúng là như vậy thật.

Bà ấy không cho tôi biết công thức của món bánh ấy. Nhưng đổi lại, bà ấy sẽ tự mình chỉ tôi cách để làm một mẻ “bánh mì xương rồng” nếu như tôi đồng ý làm việc ở hiệu bánh trong vòng một ngày.

Các bạn không nghe nhầm đâu, một ngày làm việc ở tiệm bánh không lương, để đổi lấy một khóa học ngắn hạn cách làm “bánh mì xương rồng”.

Tôi không biết người đàn bà đó có suy tính gì trong đầu mà lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy.

Thoáng nghĩ không biết bà ta có dụng ý hay mưu toan điều gì xấu xa hay không, tôi có thể từ chối lời đề nghị này. Nhưng cho đến khi những cái “bánh mì xương rồng” cứ nằm yên trên trong tủ với giọng nói “làm ơn hãy mang em đi” xuất hiện trong tâm trí tôi như thần giao cách cảm, tôi quyết định sẽ liều mình một phen.

Và tôi đã ở lại cửa tiệm đó để giúp bà chủ quán bán bánh.

Công việc của tôi hóa ra lại đơn giản hơn tôi nghĩ.

Chỉ là mang bánh mới ra từ trong lò ở căn phòng phía sau, ra phía cửa hàng đằng trước, sắp xếp chúng theo từng ngăn có ghi sẵn tên. Đón khách, lấy bánh theo yêu cầu của khách và thanh toán tiền tại quầy.

Mọi việc nó chỉ xoay vòng như thế, và tôi hoàn toàn có thể đảm nhận hết được trong khả năng của mình, chỉ trừ một điều rằng khách đến đông hơn tôi nghĩ.

Tính chất công việc thì không có gì khó khăn, nhưng vì khách hàng đến mua rất nhiều, xếp thành một hàng dài từ cửa hàng đến tận ngoài ngõ, khiến cho tôi gần như không có thời gian để nghỉ. Cứ thanh toán cho khách này xong, là phải tiếp tục thanh toán cho khách tiếp theo. Phải cho đến khi lượng khách trong cửa tiệm vơi đi gần hết, chỉ còn lại một vài người đang nhìn ngắm, lựa chọn xem nên mua gì, thì tôi mới có được chút thời gian dừng tay.

Tôi đã hỏi bà chủ quán rằng chẳng lẽ ngày nào khách cũng đông như vậy, thì bà ấy chỉ cười rồi nói bình thường khách ít đến độ tưởng chừng nhưng ế, và có khi còn chẳng bán được cái bánh nào. Nhưng hôm nay, vì có tôi đứng ra bán, nên mới được nhiều khách như thế.

Lúc đó, tôi không hiểu tại sao bà ấy lại nói vậy, cũng không thể lý giải được cái điều cười mở miệng hết cỡ như thể vừa trúng giải độc đắc trong trò chơi rút thăm trúng thưởng. Tôi chỉ biết rằng mình đã tiếp tục công việc cho đến khi mặt trời biến mất hoàn toàn nơi phía cuối bầu trời.

Khi quán bắt đầu treo bảng đóng cửa, thì như đã hứa, bà ấy chỉ cho tôi cách làm món “bánh mì xương rồng”.

Tôi là một đứa có khả năng tiếp thu những cái mình muốn học rất nhanh.

Chỉ cần nghe bà ấy nói sơ qua về các thao tác từ cơ bản cho đến phức tạp một lần, tôi đều có thể ghi nhớ trong đầu và làm đúng theo như vậy. Nên ngay từ mẻ bánh đầu tiên, tôi đã được gặp lại những em “bánh mì xương rồng” do chính tay mình làm ra.

Bà chủ quán cũng phải trầm trồ ngạc nhiên và khen tôi rất có tay nghề trong chuyện làm bánh. Tại bà ấy không biết rằng tôi vẫn thường hay tự nướng bánh khi còn ở Enra, nên hiển nhiên những bước cơ bản nhất, tôi đã nắm rõ trong tay từ rất lâu rồi.

Bà ấy hỏi tôi có muốn ở lại làm việc với bà ấy nữa không. Thì hiển nhiên câu trả lời của tôi sẽ là nụ cười thảo mai đầy đáng yêu cùng chữ “Không”.

Đó cũng có thể được xem như một trong những trải nghiệm khó quên mà tôi đã được thử qua.

Điều quan trọng là nhờ việc học nó, mà bây giờ tôi đã biết cách làm món “bánh mì xương rồng” rồi tự ghi vào trong cuốn sổ công thức.

Đúng thật là bà ấy không cho tôi công thức, mà bà ấy muốn tôi tự học lấy công thức thông qua việc bắt tay làm luôn cho thực tế.

Cũng lắc léo gớm.

Hình như, tôi lại đi xa với vấn đề mình định nói mất rồi.

Thành thật xin lỗi.

Quay trở lại chuyện lúc nãy.

Điều khiến tôi ấn tượng nhất về thành phố này, quả nhiên vẫn chỉ là những cái cây xương rồng ấy mà thôi.

Chỉ là nếu như tôi không được nghe về một câu chuyện tình yêu nào đó lấy xương rồng làm trung gian, thì có lẽ, cũng đã không để nó khiến cho mình mãi bận tâm làm gì. Nhưng cũng chính vì để bản thân mình bận tâm về một câu chuyện vốn dĩ không liên quan gì đến mình, thì là lỗi của tôi vì mình đã vi phạm quan điểm của một Nhà Lữ Hành.

Tôi biết rằng mình sai, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này… liệu nó có ổn hay không.

Khi tôi tự đặt ra câu hỏi cho chính mình, thì không hiểu sao, hình ảnh một chậu cây xương rồng nằm yên trên kệ trong một cửa hàng tiện lợi tại trạm tiếp tế nhiên liệu nào đó bỗng hiện ra trong tâm trí mình.

Tôi biết rằng mình sai, nhưng quả nhiên, tôi vẫn phải làm điều gì đó nếu không muốn mang cái cảm giác khó chịu này trong suốt chuyến đi.

Tôi bất chợt thắng gấp khiến cho chiếc Snow Leopard tạo ra âm thanh két đến chói tai rồi dừng lại ngay giữa đường.

Tự khoanh tay tự suy ngẫm giữa khoảng trống không một tiếng động hay một bóng người. Những suy nghĩ trong tôi cứ quay lòng vòng như chóng chóng vì lưỡng lự giữa hai phương án lựa chọn.

“Làm đúng trách nhiệm của một Nhà Lữ Hành, vì cô vẫn còn cả một chuyến hành trình rất dài ở phía trước, Noel”.

“Tại sao không giải tỏa hết mọi lo âu trước khi rời khỏi đây. Cũng là một cách rũ bỏ đi những sợi dây kết nối với một trong những thành phố mình chỉ đơn thuần dừng chân lại chút ít”.

Và sau cùng, tôi đã nhẹ nhàng vuốt ve lấy chiếc motor với những lời thì thầm chân thành nhất.

- Bạn mình à. Dẫu biết rằng sẽ có hơi bất công với cậu. Nhưng quả nhiên, mình vẫn muốn làm một tô mì lạnh trước khi phải băng qua cái hoang mạc khó chịu kia. Bạn hiểu mình mà đúng không. Chính vì thế nên hãy chiều theo sự ích kỷ này của mình lần này nữa thôi!

Kể cả khi không thể trả lời, nhưng tôi tin chắc rằng chiến hữu của mình sẽ đồng ý thôi.

Giữ lấy suy nghĩ đó trong mình, tôi vòng xe rồi đi ngược hướng trên con đường đầy cát và cát.

Mất thêm một tiếng đồng hồ nữa để có thể đến được nơi cần đến.

Tôi kéo cánh cửa ra vào chính của cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn duy nhất tại trạm tiếp tế nhiên liệu, và cái âm thanh chuông báo hiệu có khách ghé thăm cũng vì thế mà reng lên một cách trìu mến thân thương.

- Xin kính chào quý khách. Là cô đấy à!

Đón tiếp tôi cũng là một người không quá xa lạ nhưng rõ ràng cũng không hề thân thích gì.

Chỉ là ở người đàn ông này, lại có một cảm giác khiến cho tôi đến thời điểm hiện tại vẫn giữ được cái suy nghĩ “mình có thể tin tưởng con người này” hay “đó là một kẻ biết điều”.

Không phải tôi thích anh ta hay gì hết.

Thề đấy.

Nhưng nếu là con người này, thì tôi tin rằng anh ta sẽ biết lắng nghe mọi thứ mà thôi.

- Thật hiếm khi thấy có khách đến đây vào giờ này. Tuy rằng tôi cũng đã từng gặp một vài người từ phương xa đến vào những khung giờ hơi đặc biệt, nhưng dù sao cũng được xem là hiếm đấy. Cô cần mua thêm thứ gì à. Hay là có chuyện gì không hay xảy đến với chiếc motor. Xin lỗi, nếu là do Boran thì để tôi đi gọi ông ấy dậy và kiểm tra lại chiếc xe cho cô!

À phải, anh mà không nhắc thì tôi cũng quên mất.

Lão già thối đó có làm trầy một vết ngang cỡ 0,02 mm ở thân chiến hữu của tôi. Mau gọi lão đó ra đây để tôi xử một trận rồi bắt lão đền bù thiệt hại về cả mặt thể chất lẫn tinh thần.

Mà thôi, tạm thời cứ gác chuyện đấy sang một bên.

Hôm nay tôi đến đây là có việc quan trọng khác.

- Cho tôi một tô mỳ lạnh, không hành, không tỏi, và không mỳ chính!

- Dạ vâng, có ngay đây. Xin quý khách đợi trong giây lát!

Tìm một chỗ nào đó trong quán và ngồi xuống.

Đối với một cửa hàng tiện lời tích hợp với trạm tiếp tế nhiên liệu nằm chơ vơ ngay giữa chốn hoang mạc hiếm khách ghé thăm, thì ngồi chỗ nào cũng chỉ nhìn ra một cảnh sa mạc như nhau cả thôi. Nhưng được cái vì không có khách nên tha hồ thoải mái muốn ngồi đâu thì ngồi.

Tôi chọn chỗ nào có thể cho phép mình được trông thấy chậu cây xương rồng trên kệ kia một cách rõ nhất.

Vẻ đẹp của xương rồng nằm tiềm ẩn bên trong khả năng nở hoa của chúng.

Đúng thật, xương rồng có khả năng nở hoa, nhưng nhìn kiểu gì đi nữa, thì đấy cũng chỉ là một cái cây xương rồng lắm gai mà thôi.

Tôi chắc lẽ sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của những thứ sắc màu sớm tàn phai theo năm tháng ấy.

- Mỳ lạnh của quý khách đây ạ. Mời dùng!

Món mà tôi hiện đang muốn ăn nhất đã được đặt trước mặt.

A… cái hương vị này, chỉ cần dùng đến khứu giác thôi mà đã đê mê như thế này. Cho đến khi ăn thử một miếng thì thật… thôi rồi… Một cảm giác thật quá tội lỗi.

Làm sao để có thể tìm được một từ ngữ chính xác để miêu tả cái vị ngọt của nước dùng, sự mềm mại của từng sợi mì đã được xào sơ qua trong chảo ít dầu cùng tỏi và hành, cũng như cái the lạnh từ những viên đá xanh óng ánh không quá buốt này. Nếu phải mô tả ra sao, thì chỉ có thể trả lời “đây quả là một vở kịch tuyệt vời với sự tham gia của rất nhiều nhân vật nổi tiếng”.

Nếu như đây không phải một trong những tội lỗi lớn nhất của loài người, thì còn có thể là điều gì được cơ chứ.

Một lần nữa, tôi phải tự thừa nhận bản thân mình là một đứa thông minh sáng suốt khi quyết định đánh đổi một giờ đồng hồ để làm một tô mỳ lạnh trước khi rời khỏi cái vùng đất chết tiệt này.

- Quý khách cảm thấy thế nào.Tôi đã đổi vị của nước dùng, cũng như sử dụng một vài hương liệu khác để tăng thêm gia vị cho nó. Hy vọng rằng nó hợp với khẩu vị của quý khách!

Rất hợp là đằng khác.

Anh quả thật là thiên tài khi nắm bắt được khẩu vị của người khác đấy.

Tôi có lời khen đặc biệt dành cho anh.

Việc ăn là việc ăn, việc làm là việc làm, cái gì đang thực hiện thì hãy chú tâm làm cho xong đi rồi hãy chuyển sang phần khác. Đó là châm ngôn của tôi và bản thân cũng đã sống theo nó từ lúc còn là một đứa trẻ. Nhưng đôi khi, tôi cũng hay nổi loạn bằng cách làm ngược đi câu châm ngôn của chính mình. Cụ thể rằng đôi khi tôi cũng sẽ thực hiện hai hoặc ba việc cùng một lúc.

Không phải khoe, nhưng tôi vừa có thể nói chuyện điện thoại, vừa thái rau băm hành trên bàn thớt, vừa có thể tính toán số tiền điện tiền nước tháng này trong đầu mà không hề gặp bất cứ khó khăn nào.

Thông thường, việc ăn uống đối với tôi luôn là ưu tiên hàng đầu.

Nhưng riêng lần này, tôi cũng không quên đi lý do mà mình đã chủ ý chọn chỗ ngồi với mục đích là ngắm nhìn chậu cây xương rồng được đặt trên kệ kia.

Người con trai với ước mơ của tuổi trẻ, mong muốn được đổi đời.

Chàng đã gặp nàng công chúa trong đời mình, dẫu biết vị trí của cả hai thật quá xa vời, nhưng vẫn dành trọn thứ tình yêu mà bản thân chàng cho rằng thật quá viễn vông đối với một bông hoa rực rỡ giữa chốn đầy gai độc.

Một cô gái được sinh ra trong thế giới của những người có quyền thế, muốn được làm những điều mình cho rằng là đúng.

Nàng cũng đã gặp được chàng trai trong cuộc đời thiếu nữ của mình, mặc kệ sự phân biệt giai cấp hay tầng lớp trong xã hội, nguyện trao cho người mình thương những tình cảm chân thành sâu sắc nhất trong trái tim.

Tình yêu của họ là một trang tiểu thuyết đầy đủ sắc màu và chân thật.

Nhưng kết cục của nó lại chứa đầy sự đau khổ buồn bã khi thứ tình cảm ấy không thể chạm đến được người còn lại. Và nút thắt của tất cả chính là khi nàng công chúa được gả đi cho một quý tộc theo nguyện vọng của gia đình. Chính vì là nguyện vọng của gia đình, nên nàng công chúa không thể phản đối, và chỉ biết lặng lẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình.

Nàng đã để lại cho chàng trai của mình cả một trái tim yêu thương, một tấm lòng chân thành với niềm khao khát sẽ được sống với tình yêu thật sự của mình cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Nàng đã gói tất cả những lời nguyện ước ấy vào một chậu cây xương rồng và gửi đến cho chàng trai. Nhưng rút cuộc, chàng trai đã không thể hiểu được nguyện ý của nàng, cũng như đã lỡ đi mất một khoảng thời gian rất dài trong sự mông lung vô định.

Và rồi, bỗng dưng, có một Nhà Lữ Hành tóc bạch kim, da trắng như ngọc trai, đôi mắt đỏ hồng như viên Ruby chợt xuất hiện đòi ăn một tô mỳ lạnh… Nói nhầm sang về bản thân mất rồi.

- Cây xương rồng đó là món quà anh được tặng nhỉ!

Tôi đã cất tiếng hỏi như thế.

Anh chủ quán cũng nhìn theo ánh nhìn của tôi.

- À, ý cô là cái đó. Đúng vậy thật nhỉ. Nó chính là món quà tôi đã được tặng mà tôi từng kể cho quý khách nghe!

- Lúc ấy, anh đã kể cho tôi nghe về một câu chuyện tình yêu xoay quanh chậu cây xương rồng. Anh có biết cảm nhận của tôi sau khi nghe xong câu chuyện đó như thế nào không?

Anh ta chỉ lặng lẽ cười. Tôi sẽ xem đó thay cho lời nói: “Tôi không biết”.

- Chẳng có gì là khiến người khác cảm động. Hay nói đúng hơn, thì tôi nghe nó cứ như một câu chuyện tình cảm ngốc nghếch giữa hai con người cũng ngốc nghếch không kém. Nếu không phải hỏi “Cái chuyện đơn giản và bình thường như thế thì có cái quái gì thú vị để mà kể ở đây”, thì rõ ràng nó cũng chỉ như một cuốn tiểu thuyết hạng C, mong muốn được nhận lời đánh giá tốt từ những độc giả có con mắt đánh giá hạng S. Nôm na thì hiểu nó là như vậy!

Suy nghĩ gì trong đầu rồi nói thẳng nó ra qua phương pháp thể hiện ngôn ngữ.

Nếu là tôi của thời gian trước, thì tôi sẽ không làm như vậy vì quan ngại đến cảm giác của người khác.

Nhưng rồi tôi đã thay đổi suy nghĩ.

Nếu như cứ chỉ lo cho người khác thì tôi sẽ vô tình trở nên nhẫn tâm với chính bản thân.

Chuyến hành trình đi về hướng Đông này không phải là một chuyến đi dã ngoại.

Rồi đây, tôi sẽ còn gặp nhiều tình huống buộc bản phải đưa ra những sự lựa chọn. Và nếu như không chọn cách nghĩ cho bản thân, thì tôi sẽ chết.

Chí ít thì đó cũng là điều tôi rút ra được sau một khoảng thời gian chu du khắp nơi.

Cho đến khi mục đích của mình đã trở thành hiện thực, thì tôi sẽ không chết.

Chính vì vậy, nếu có bị xem như một đứa sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho chính bản thân mình, hay có ai đó nguyền rủa một đứa con gái “Bạch Tạng” như tôi những câu kiểu “Chết đi”. Thì tôi cũng sẽ bỏ ngoài tai hết, chỉ để làm những điều mà bản thân mình mong muốn nhất.

Tôi là con người của sự tự do.

Cũng giống như cách suy nghĩ của Minerva trong “Minerva Du Hí”.

Lời nhận xét đó, tôi không nghĩ rằng nó quá nặng nề. Vì dưới ánh mắt của một Lữ Khách, thì rõ ràng câu chuyện chỉ dừng lại ở mức “nghe cho biết” hoặc “nghe cho vui”. Điều mà tôi quan tâm nhất lúc này, chỉ đơn thuần nằm gói gọn trong tô mỳ lạnh mình đang thưởng thức trước khi rời khỏi vùng đất nóng chết tiệt này.

Người thanh niên kia, có lẽ cũng hiểu được phần nào lối suy nghĩ này của tôi, nên tất cả anh ta thể hiện trên gương mặt chỉ là nụ cười thiện lành, đi đôi với tiếng thở dài nhe nhẹ.

- Quả đúng là như vậy nhỉ. Tuy tôi đã mong muốn nghe được những lời nhận xét khác mang tính tích cực hơn. Nhưng quả nhiên, không thể nào tránh né được sự thật phũ phàng ấy!

Nói như vậy, thì tức là trước tôi, anh ta cũng đã từng kể câu chuyện của mình cho một người khác, và cũng đã nhận lại được một lời đánh giá không khác tôi là mấy.

- Boran đã từng cho rằng câu chuyện của tôi thật nhảm nhí vớ vẩn. Ông ta còn mắng tôi quá nhu nhược, yếu đuối khi cứ mãi vương vấn một mối tình từ rất lâu. Nếu không phải nói Boran cũng chỉ trích tôi rất nặng lời hệt như quý khách vậy!

À ha… giờ thì tôi nổi giận rồi đấy.

Làm ơn hãy ngừng việc so sánh tôi với cái lão già đáng chết kia đi dùm một cái.

- Nhưng nếu đến cả quý khách là một người xa lạ, cũng đưa ra lời nhận xét như thế thì có lẽ… tôi cũng không nên mãi nhìn về quá khứ để rồi cứ tiếp tục tự nguyền rủa chính bản thân mình. Cũng đến lúc, phải đi tiếp con đường tương lai phía trước nhỉ. Cứ mãi níu giữ một thứ gì đó thuộc về quá khứ, quả nhiên thật buồn cười!

Tuy không có ý gì, nhưng nụ cười của anh ngay lúc này, tràn ngập sự giả dối.

Ấy nhưng, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ cho qua sự giả tạo này, vì anh xứng đáng được nhận sự khoan hồng này.

Cho đến thời điểm hiện tại, anh vẫn nghĩ rằng bản thân mình chỉ như một tên nông cạn, suy nghĩ quá trẻ con để rồi tự nguyền rủa chính bản thân mình.

Đây mới chính là nguyên nhân tôi thốt lên câu “quả là một câu chuyện tình cảm tẻ nhạt đến buồn cười”.

- Ha ha ha…

Rồi anh ta chợt quay sang nhìn tôi.

Cũng đúng khi tôi vừa mở miệng ra cố cười thật lớn. Nhưng rõ ràng chuyện này chẳng thể khiến tôi mở to miệng mà cười. Thành thử tôi chỉ có thể phát ra âm thanh ha ha một cách nhạt nhẽo mà thôi.

- Vậy cũng có nghĩa anh quyết định sẽ từ bỏ tất cả những gì bản thân mình vun vén từ đó đến giờ, chỉ vì một lời nói từ đứa con gái bị “Bạch Tạng” lạ hoắc nào đó mà anh chưa từng quen biết!

- Quý khách hẳn là người thẳng thắn nhỉ. Nhưng quả nhiên, nghe cứ như tôi là kẻ thảm bại khi chỉ biết chạy trốn vậy nhỉ!

- Không. Rõ ràng, ngay cả đứa ngốc nhất cũng hiểu phương án vừa rồi của anh là khả thi nhất rồi. Níu giữ một tình yêu mà ngay từ đầu, mình đã không có chỗ hay cơ may dành chiến thắng, rõ ràng là một tên ngu ngốc hết thuốc chữa. Vậy thì chẳng còn phương cách nào khác ngoài việc mặc kệ nó đi và tiếp tục sống cho chính bản thân mình. Tuy tôi chẳng có vai trò gì trong vở kịch này. Nhưng nếu thử giả sử đặt tôi vào vị trí của anh, thì tôi chắc chắn sẽ làm như vậy. Vì không thứ gì trên thế giới này quan trọng bằng chính bản thân mình. Mà kẻ vốn không biết yêu quý bản thân, thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện yêu một người nào đó khác. Chí ít thì đó là cách nghĩ của một Nhà Lữ Hành!

Tôi không có ý giảng đạo gì ở đây hết vì tôi biết bản thân mình cũng là một đứa chẳng ra gì, nên không có quyền được giảng đạo.

Tôi chỉ đơn thuần là nói ra những điều mà mình cảm thấy thích hay không thích khi nhìn nhận một vấn đề nào đó.

- Một câu chuyện tình mà biết rõ mình không bao giờ có cơ hội. Không ai nói anh hèn nhát khi quyết định từ bỏ cả. Thế nên, tuy không thích lão già kia lắm nhưng riêng lần này, tôi cũng sẽ đứng về phía lão ta. Anh nên ném quách chậu cây xương rồng kia đi thì hơn!

Một thoáng im lặng bao trùm lấy hai người chúng tôi.

Tôi hiểu là ngay lúc này, anh đang bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những lời tôi nói. Nhưng vì đã mang cái nét thanh lịch, hiền lành suốt bao năm nay, nên anh sẽ cố gắng nén nỗi giận trong mình và lại nở nụ cười với người vừa mới khiến anh muốn bùng phát.

Tôi hiểu rõ cảm giác ấy vì khi xưa, hầu như lúc nào tôi cũng phải chịu đựng nó mà.

- Nói thì bao giờ cũng dễ hơn là làm. Cho đến khi đã hoàn toàn chìm đắm trong vòng xoay của số mệnh, thì không thể quay đầu trở lại. Từ bỏ điều mình đã vun đắp cả một tuổi trẻ rõ ràng không phải điều cợt nhả. Yêu thương chính bản thân mình. Tôi cũng đã từng có suy nghĩ như thế, nên lúc nào cũng mù quáng trong một ước mơ đổi đời hay một tình yêu chỉ như trò đùa. Cô biết không? Tôi cũng muốn ném nó đi lâu lắm rồi. Tôi muốn ném nó đi để giải thoát cho bản thân mình khỏi sự day dứt, hối hận không biết bao nhiêu lần. Nhưng dù tôi có buông tay từ bỏ nó, thì sự mặc cảm về một tuổi thanh xuân ngờ nghệch, bồng bột, thiếu suy nghĩ vẫn còn tồn tại và sẽ tiếp tận hành hạ tôi từng ngày từng ngày một. Tôi không thể thoát khỏi nó. Vì đây chính là minh chứng cho thấy rằng bản thân mình chỉ như một thằng ngốc khi quá mơ mộng về thứ quá tầm tay của mình. Vì thế nên…

- Anh mới níu giữ nó ở lại. Thứ đáng lý ra anh nên ném đi từ lâu, nhưng sau cùng anh vẫn muốn giữ nó lại để tiếp tục nhắc nhở bản thân “mình chỉ là một thằng nhãi tự phụ”!

Anh ta bỗng trở nên im bặt, vì tôi đã nói đúng suy nghĩ của anh ấy.

Tôi cất tiếng thở dài chán chường một cách sỗ sàng.

Tôi cố tình thở dài thật mạnh chủ đích cho anh ta nghe thấy mà.

- Thế nên mới nói, anh thật là một tên đại ngu ngốc!

Không hiểu lúc ấy trong tôi đang nghĩ gì, mà đang ăn, tôi bỗng dưng đứng dậy khỏi bàn, rồi bất thình lình dùng bàn tay phải của mình nắm chặt lấy cổ áo anh ta một cách dứt khoát, khiến cho chính anh ta cũng giật mình một phen.

Hành động này của tôi thật đúng chất giang hồ.

Nhưng tôi không hề có ý định giở thói giang hồ bởi lẽ cảm xúc trong tôi lúc này không phải là sự nổi giận, cũng không phải là sự thương hại.

Tôi chẳng quan tâm đến anh ta suy nghĩ cái gì.

Chỉ là tôi cảm thấy tô mỳ lạnh này đang bắt đầu mất đi độ ngon của nó khi cứ phải nghe anh ta lải nhải về những thứ khó hiểu ấy.

Tôi không giận đâu.

Vì trong tôi lúc này không hề cảm thấy khó chịu.

Tôi nắm cổ áo anh ta như một phản xạ bình thường mà thôi.

Tôi còn có thể nói chuyện với anh ta bằng giọng nhỏ nhẹ, bình thường của mình.

- Không muốn đau khổ thì từ bỏ. Không muốn từ bỏ thì tiếp tục đau khổ. Dù cho anh có chọn phương án nào đi chăng nữa, cũng không giúp cho tình thế hiện tại của anh thay đổi. Bởi lẽ ngay từ bước đi đầu tiên, anh đã là một thằng “ngu” rồi!

Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa.

Lần đầu tiên tôi được trông thấy gương mặt hay cười, tỏ ra hiền lành ấy trở nên nhăn lại, thể hiện sự tức giận với tôi rất rõ ràng.

Mà tôi cũng đoán được chuyện này thể nào cũng sẽ xảy đến.

Anh ta gạt tay tôi ra rồi bắt đầu hét lên những nỗi niềm đã được cất giấu trong tim mình bấy lâu nay.

- Phải, tôi vốn dĩ là một thằng ngu. Tôi biết rõ điều đó hơn ai hết. Vì chỉ có một thằng ngu ngốc không biết lượng sức mình, mới dám nghĩ đến những điều xa vời vượt khỏi tầm tay của mình. Chỉ có những thằng ngu ngốc mới tin rằng tình yêu vĩnh cửu trên đời này thật sự tồn tại và chấp nhận đánh đổi tất cả để đi theo nó. Đó là mối tình đầu của tôi, kể cả khi biết rất rõ rằng rồi chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng vẫn lao đầu vào như một con thiêu thân khờ dại. Cô chưa từng yêu có phải không? Chính vì chưa từng yêu, nên cô sẽ không bao giờ có thể hiểu được nó chính là thứ gông cuồng trói buộc lấy con người. Chính vì chưa từng yêu, nên cô sẽ không bao giờ có thể hiểu được rằng khi yêu một ai đó, cô sẽ hạnh phúc đến nhường nào. Chính vì chưa từng yêu, nên cô sẽ không bao giờ hiểu được sự đau khổ khi tình cảm của mình hoàn toàn không thể đến được người ấy. Cô sẽ không bao giờ nếm trải được nỗi tuyệt vọng khi chỉ đơn thuần nhận lại một thứ, mà mình đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu, để rồi rút ra được kết luận “nó không có ý nghĩa” gì cả. Ngay từ đầu, tôi đã là một thằng ngu vì vốn dĩ mình chẳng hề có cơ hội nào cả. Tôi biết rõ điều đó hơn ai hết. Tôi muốn từ bỏ đi tất cả. Chỉ cần từ bỏ, thì sẽ không còn phải chịu sự đau khổ. Nhưng nếu lỡ như… vẫn còn điều gì đó tôi chưa thể khám phá được hết, thì chẳng phải, tôi sẽ phải hối hận gấp đôi. Tôi không muốn phải trải qua cái cảm giác ấy thêm lần nào nữa!

Hạnh phúc và đau khổ.

Tôi chỉ là một Nhà Lữ Hành.

Sẽ đến và rời đi trong nay mai.

Sẽ gặp gỡ và chào tạm biệt với bất kỳ ai mình quen biết chỉ trong vòng thời gian ngắn.

Nên, tôi sẽ không tập trung quá nhiều thời gian, công sức để cố gắng thấu hiểu cảm giác của người khác.

Chỉ là khi nhìn thấy anh ta nổi giận như thế.

Khi trông thấy người thanh niên này đã thể hiện một gương mặt khác trái với ngày thường.

Bỗng dưng trong tôi lại cảm thấy mọi thứ đều đã ổn.

Góc nhìn của chàng trai.

Cô gái này là gì?

Cô ấy chỉ đơn giản là một cô gái với vóc dáng ước chừng nhỏ hơn tôi vài tuổi tự xưng là một Lữ Khách sẽ rời đi sau khi ăn xong tô mỳ lạnh ấy thôi. Thế nhưng tại sao cô ấy luôn khiến tôi phải nói ra những tâm tư mà mình đã muốn chôn giấu nó thật sâu trong tim.

Kể từ giây phút đặt chân đến cửa hàng này, điều cô ấy tập trung đầu tiên chính là chậu cây xương rồng đó.

Không hề giống như những vị khách khác ghé thăm, đôi khi một vài người cũng sẽ để ý đến chúng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức “Nó trông dễ thương thật” rồi sẽ lại nhanh chóng quên đi. Nhưng chỉ riêng cô gái này lại ngắm nhìn nó như thể đó là một cây xương rồng đặc biệt. Và ngay khi cô ấy hỏi về chúng, thì bỗng dưng trong tôi lại nảy nở một khung cảm xúc rất lạ, khiến cho tôi cứ muốn tiếp tục kể ra câu chuyện của mình. Và thật kỳ lạ rằng cô ấy đã lắng nghe từ đầu cho đến cuối.

Sự việc của Boran – san ở quán rượu tối hôm đó cũng thật bất ngờ khi tôi lại được một lần nữa gặp lại vị nữ khách ấy. Và càng kỳ lạ hơn là tôi lại có thể tiếp tục nêu ra những suy nghĩ trong mình mà không cần phải giấu diếm điều gì. Cô ấy cũng lắng nghe và không hề có một lời nhận xét nào. Kể cả khi tôi có nói rằng câu chuyện này rất nhàm tẻ, thì vị nữ khách cũng nói rằng sẽ không bỏ qua bất kỳ câu chuyện nào dẫu cho nó có chán đến đâu. Thế nên, tôi có cảm giác tin tưởng và trông đợi cô ấy sẽ tiếp tục lắng nghe tôi.

Nhưng ngay lúc này đây, vị nữ khách ấy lại nói rằng câu chuyện của tôi thật quá nhàm chán đến ngốc nghếch.

Tôi đã bị sốc trong thoáng chốc, nhưng thiết nghĩ đó âu cũng là điều dễ hiểu vì giới hạn của con người.

Có lẽ, cô ấy cũng đã cảm thấy mệt mỏi khi cố gắng thấu hiểu hay cảm thông cho tôi rồi.

Việc cô ấy nói tôi là như một tên ngốc, tôi có thể chịu đựng được.

Nhưng cái cách cô ấy đưa ra hướng giải quyết vấn đề mà tôi đã không thể giải được suốt nhiều năm qua, lại quá đơn giản đến trẻ con, thật sự khiến cho tôi không thể cứ giữ im lặng mãi.

Đó chỉ là một cô gái trẻ… tôi biết chứ.

Cô ấy còn rất trẻ, kinh nghiệm trải sự đời có lẽ vẫn chưa nhiều.

Việc để một đứa trẻ nhỏ hơn mình lên lớp với suy nghĩ ấu trĩ như thế thật sự làm cho tôi phải nổi giận.

Cô là một Nhà Lữ Hành mà đúng không.

Cô đã từng đi đến nhiều nơi rồi mà đúng không.

Nếu như cô có thể giải quyết hết những vấn đề theo hướng đơn giản như vậy, thì trên thế giới này sẽ không tồn tại thứ gọi là “sự đau khổ”.

Thế nên, tôi phải nói ra để cho cô ấy hiểu.

Nói ra cho cô ấy biết rằng cuộc sống này luôn đưa đến cho ta những sự lựa chọn vô cùng khó khăn. Rằng có những lựa chọn khiến cho ta trở nên ngập ngừng, có khi không dám quyết định hết cả một đời con người. Cho cô ấy hiểu ra rằng cuộc sống này không hề đơn giản.

Tôi đã nói hết ra cùng với thứ cảm xúc mà mình đã chôn giấu nó bấy lâu. Thế nhưng, những gì tôi nhận được từ vị nữ khách ấy… lại chính là một nụ cười thân thương, ấm áp, như đang muốn nói với tôi rằng “Được nói ra hết những điều mình phải chôn cất nó sâu bên trong. Đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”.

Vị nữ khách này…

Trở lại góc nhìn của tôi.

Mục đích của tôi là để cho anh ấy phải nói ra hết những gì mình chôn giấu trong lòng.

Vì sao ư.

Vì chỉ có như vậy, thì anh ta sẽ chịu buông cái quan điểm vớ vẩn ấy ra một lúc, để còn tiếp nhận cái quan điểm khác mà anh ấy cần phải biết.

Tôi lại tiếp tục ăn tô mỳ lạnh còn đang dang dở trên bàn và nói.

- Không muốn đau khổ thì từ bỏ. Không từ bỏ thì sẽ phải tiếp tục chịu đựng sự đau khổ. Dù anh có chọn như thế nào đi nữa, thì cũng chẳng thay đổi được thực tại!

- Vì tôi là một thằng ngu. Ý cô là như vậy đúng chứ!

Tôi húp sợi mỳ mọng nước sụp soạt như một thói quen thích thú của riêng bản thân mình.

- Phải, vì ngay từ đầu, anh đã là một thằng ngu ngốc rồi. Vậy thì, hãy tiếp tục làm một kẻ ngu ngốc đi!

- Cô nói vậy là ý gì?

Đến phần mà tôi yêu thích nhất rồi đây.

Sau khi đã ăn sạch hết phần mỳ, tôi bắt đầu nâng cái tô lên và bắt đầu húp sạch phần nước lèo mát ngọt trôi tuột xuống cổ hong cho đến giọt cuối cùng.

- Anh đã dành cả tuổi trẻ của mình chỉ để tìm hiểu xem ý nghĩa của cái thứ trên kia, để rồi rút ra kết luận rằng “nó cảnh tỉnh cho sự ngờ nghệch của một thời bồng bột khi đã quá tự mãn”. Nhưng anh cũng không dám từ bỏ nó vì lo sợ lỡ đâu vẫn còn một ý nghĩa nào khác, hay nói đúng hơn thì anh đang đặt một sự hy vọng vào thứ khiến mình tuyệt vọng một cách ngu ngốc hết sức. Thế thì hãy cứ tiếp tục hy vọng vào nó đi. Tiếp tục hy vọng cho đến khi nào không thể hy vọng được nữa. Tiếp tục cho đến khi thân xác anh đã thật sự nằm sâu dưới lớp cát nóng ngoài kia kìa!

Góc nhìn của chàng trai.

Tôi thật sự không hiểu cô gái này đang muốn ám chỉ điều gì.

Tiếp tục hy vọng vào một thứ khiến mình tuyệt vọng.

Cô ta đang đùa giỡn với cảm xúc của tôi sao.

- Làm như vậy thì được gì?

Tôi đã hỏi như thế, và nhận được câu trả lời như thế này.

- Chẳng được gì cả!

- Hả?

- Sẽ chẳng được gì cả đâu. Nếu có thì đúng như lão già mắc dịch kia đã nói, thứ anh nhận lại được sau cùng chỉ là sự hối hận tăng lên gấp vạn lần mà thôi!

Tôi thật lòng không thể hiểu được ý của cô gái này.

Rút cuộc thì ý nghĩa đằng sau câu nói ấy là thế nào.

Nhìn nét mặt anh ta, quả nhiên là vẫn không hề nhận ra được cốt lõi của vấn đề.

Người đời thường hay nói, đối phó với giặc dốt thì dễ lắm, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy mệt mỏi hơn thôi.

À mà khoan, cũng có một số kẻ siêu thông minh đến độ được người đời xem như Phù Thủy mạnh nhất thế giới, thì chỉ biết gây ra một đống rắc rối bắt người khác phải dọn dẹp chứ hay ho gì.

Tôi chỉ tay lên chậu cây xương rồng trên đầu mình.

- Anh bỏ cả tuổi trẻ của mình để tìm hiểu ra ý nghĩa đằng sau việc tặng xương rồng. Nhưng có bao giờ anh tự hỏi, anh đã tìm được đầy đủ hết tất cả các ý nghĩa xung quanh cái cây xương rồng đó hay không?

- Tôi đã tìm hiểu hết cả rồi. Nhưng tất cả đều là vô ích!

- Vô ích ư. Đó là lý do vì sao tôi mới nói anh đúng thật là một tên ngu ngốc hết thuốc chữa. Anh nghĩ rằng cuộc đời ngắn ngủi của thứ mang tên “Nhân Loại” sẽ cho anh bao nhiêu thời gian để tìm hiểu được hết tất cả những bí mật tồn tại trên thế giới này. Anh nói rằng mình đã đi tìm ý nghĩa của loài cây xương rồng rất lâu, và đều cho anh một kết quả rằng “cô gái ấy ghét mình”. Đó là kết quả tất yếu, hay chỉ đơn thuần là những suy nghĩ theo một hướng của riêng anh?

- Ý cô là gì?

Tôi đứng dậy, đặt xuống bàn vài đồng tiền, xem như phí thanh toán cho tô mỳ lạnh của mình rồi quay lưng bước đi ra chỗ cửa.

- Bản thân tôi đúng thật chưa từng yêu một ai và cũng nghĩ rằng mình sẽ chẳng yêu, vì tôi vẫn còn một sứ mệnh rất lớn cần phải được hoàn thành. Nhưng cái cảm giác điên dại vì quá yêu một người, hay cảm giác đau khổ khi không bao giờ đến được với người mình yêu, thì tôi có thể nói rằng, mình có lẽ cũng hiểu được vài phần. Chỉ là, tôi không ngốc nghếch đến độ chỉ vì chuyện ấy mà khiến cho những dự định trong tương lai của mình phải đứng yên tại chỗ. Nếu như đó không phải thứ quan trọng, tôi sẽ gác nó sang một bên. Còn nếu như nó cứ khiến tôi mãi phân vân giống như việc nên ăn một tô mỳ lạnh trước khi khởi hành hay không, thì tôi sẽ làm điều khiến cho mình cảm thấy thỏa mãn. Tôi là một người rất biết cách yêu quý chính bản thân mình, nên sẽ chỉ làm những điều mình thích, những điều mình cho là đúng, mà không cần quan tâm đến bất kỳ ai cả. Thế nên, nếu như đã đặt hy vọng vào điều gì đó, thì tôi sẽ theo nó cho đến cùng, dẫu biết rằng trông tôi có ngu ngốc ra sao, hay kết quả tôi thu lại được nó có như thế nào. Chỉ là, liệu đấy có phải là câu trả lời mà tôi đang hằng tìm kiếm. Nếu nó tốt đẹp thì không có gì phải bàn. Còn nếu không, thì tôi sẽ lại tiếp tục cho đến khi tìm được điều mình muốn tìm. Thế giới bên ngoài cánh cửa này, quả thật nóng đến mức khó chịu. Nhưng nó vẫn còn rất rộng lớn và chờ đợi được khám phá. Chính vì thế, buông bỏ ngay lúc vẫn còn hoài nghi, hay tiếp tục tìm kiếm để thỏa mãn cái tôi của mình rồi mới buông bỏ. Anh biết rõ mình cần phải làm gì hơn ai hết. Dẫu cho, kết quả có là thứ khiến anh sẽ phải hối hận hơn gấp vạn lần!

Tôi nhẹ nhàng kéo cánh cửa tính rời đi.

Nhưng rồi chợt nhớ ra vẫn còn một điều quan trọng khác cần truyền đạt đến anh ta.

- Xương rồng… cũng biết nở hoa!

Góc nhìn của chàng trai.

Khi ấy, tôi dường như nhìn thấy được tia sáng trong lời nói của cô gái.

Tôi dần như hiểu ra được dụng ý thật sự, và tin chắc rằng đó chính là cách giải quyết ổn thỏa nhất cho vấn đề của riêng mình.

Đúng là như vậy.

Đó chính là lời giải.

Đó chính là câu trả lời cho bài toán mà tôi đã dành cả tuổi trẻ để giải nhưng hoàn toàn bế tắc.

Tôi như muốn chạy đến để hỏi rằng cô gái ấy là ai mà lại có thể giải đáp được khúc mắc trong tôi. Nhưng ngay khi lấy lại được nhận thức, thì tôi mới biết rằng cánh cửa đã khép lại với hồi âm chuông leng keng đã cất lên từ bao giờ.

Vị nữ khách ấy đã đi mất rồi.

Nhiều tháng sau, tôi hiện đang ở một nơi khác.

Đây là một thị trấn nhỏ trên chặng đường du hành của mình mà tôi đã ghé lại dừng chân như bao nơi khác.

Một thị trấn đẹp, có cỏ xanh, có cây xanh, mọi thứ đều rất xanh, không khí thì mát mẻ nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với cái nóng bức oi ả của vùng hoang mạc mà tôi đã trải qua cách đây nhiều tháng.

Tôi nhớ, từ lần cuối cùng mình được ăn tô mỳ Udon lạnh giữa chốn hoang mạc khô cằn là một trải nghiệm tuyệt vời đến khó quên. Và tôi cũng nhớ đến câu chuyện tình yêu mà bản thân mình nghĩ rằng ngốc nghếch giữa hai con người không thể nào hiểu được cảm xúc họ dành cho nhau.

Cho đến một buổi sáng đẹp trời nọ, khi tôi đang ngồi trong quán cà phê nhỏ nhắn với một tách cà phê thơm lừng trên bàn, tôi vô tình đọc được một bài báo trên chiếc smartphone của mình nói về một chàng trai nọ đã đi đến một đất nước rất xa xôi, ít người hay biết, lấy cây xương rồng làm hình ảnh đại diện.

Chàng trai đó đã xin được vào làm tại một trung tâm nghiên cứu thực vật ở đất nước ấy, và bây giờ đã trở thành một chuyên gia đi đầu trong lĩnh vực nghiên cứu các thềm thực vật sinh sống ở những vùng đất có khí hậu và môi trường khắc nghiệt.

Nhìn vào tấm hình chụp chân dung, tôi có thể nhận ra được nụ cười thiện lành, thân thiện ấy.

Có vẻ như, anh ta đã rời khỏi một trạm tiếp tế nhiên liệu giữa một hoang mạc nào đó để thực hiện một chuyến du hành đến mọi nơi trên thế giới. Và anh ấy đã tìm đến được một đất nước nằm rất xa, cũng ngay giữa một hoang mạc giống như Lynbra.

Ở đây, anh hiểu ra rằng cây xương rồng chính là hình ảnh đặc trưng của đất nước này nên đã xin được vào làm thực tập ở viện nghiên cứu thực vật.

Chỉ trong một khoảng thời gian, anh ấy đã gặt hái được nhiều thành tích, đi đầu trong các nghiên cứu về thực vật sống tại vùng hoang mạc, chủ yếu chính là loài xương rồng.

Phỏng vấn trên một bài báo, việc anh ấy có thể lai giống các loài cây xương rồng khác nhau để tạo ra một loài cây xương rồng có thể nở ra bông hoa mang bảy màu sắc như cầu vòng.

Anh ấy nói rằng, việc đầu tiên khi đi đến đất nước ấy, chính là đi tìm kiếm ý nghĩa của những cây hoa xương rồng.

Anh ấy tâm sự rằng bản thân mình đã từng có một mối tình rất đẹp, nhưng những gì mình nhận được lại chỉ đơn thuần là một chậu cây xương rồng trước khi người ấy đi theo người khác.

Anh nói rằng mình đã tìm hiểu ý nghĩa của cây xương rồng nhưng không thành, để rồi tự hiểu rằng đó chính là sự cảnh báo cho tính tự phụ của mình. Cho đến khi đặt chân đến đất nước ấy và tìm ra được ý nghĩa thật sự của loài cây xương rồng, anh ấy đã bật khóc và gần như gục ngã.

Anh ấy đã đau đớn, dằn vặt, day dứt như chưa từng được nếm trải vị đau kinh khủng này vì đã không hiểu được ý nghĩa thật sự của loài cây xương rồng sớm hơn.

Chàng thanh niên đã trả lời một câu trên báo như sau.

“Tôi đã tiếp tục tìm kiếm, và thứ tôi nhận lại được quả nhiên chỉ có sự day dứt, đau khổ hơn gấp vạn lần, giống như những người thân đã cảnh báo mình trước đây. Thế nhưng, cũng vì luôn giữ suy nghĩ tiếp tục tìm kiếm. Ngay lúc này, khi đã không còn gì để hối tiếc, tôi đã có thể gác chuyện cũ sang một bên để tiếp tục tìm kiếm mục tiêu sống khác của mình. Với những bông hoa xương rồng bảy sắc, tôi muốn gửi đến các bạn lời nhắn nhủ rằng hãy yêu chân thành, hãy thể hiện tình yêu của mình với người quan trọng, để không phải trải qua cảm giác giống như tôi đã từng”.

Câu từ có vẻ hơi sến sẩm đôi chút.

Nhưng tôi không ghét nó đâu.

Vì chí ít thì đấy cũng là những lời nói rất thành thật của một kẻ ngốc thành thật.

Ghét thế nào được chứ.

Khi tôi lướt ngón tay kéo xuống. Câu hỏi của phóng viên được đặt ra “Anh có còn muốn gửi lời gì đến quý vị độc giả nữa không?”

Thì đập vào mắt tôi chính là câu “Gửi cô gái tóc trắng lái motor. Xương rồng quả nhiên là cũng có thể nở hoa nhỉ”.

Tôi bỗng dưng bật lên cười khanh khách vì câu nói thú vị này, thay cho lời chúc mừng đến một người con trai đã từng không hiểu được rằng việc tặng hoa xương rồng còn mang ý nghĩa là cô gái ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.

Ở đất nước lấy xương rồng là hình ảnh đại diện. Người ta truyền tai nhau một quan niệm rằng xương rồng, là thay cho câu nói “Hãy đến và mang em đi”.

Theo như lời kể của người phụ nữ thanh lịch có hai đứa con đã đến Lynbra trước đó, khi nhận được lời tỏ tình của chàng trai vào trước ngày mình phải đi làm vợ người khác, cô gái đã vô cùng hạnh phúc và đã có ý định sẽ đi cùng với người mình yêu thương, dẫu cho gia đình có ngăn cấm ra sao. Nhưng vì không thể tự tiện biến mất, nên cô gái đã đưa cho chàng trai một chậu cây xương rồng với lời nhắn “Hãy đến và mang em đi” theo đúng như truyền thống, cũng như quan niệm của đất nước cô ấy.

Nhưng sau cùng, vì chàng trai đã không thể hiểu được dụng ý của nàng. Hay nói đúng hơn, vì nàng đã không hề biết được rằng thì ra, đất nước của mình lại là một nơi ít người biết đến, nên các quan niệm về cây xương rồng, không phải ai cũng hay. Và chàng trai ấy cũng không ngoại lệ, nên đã lỡ mất cơ hội của chính mình.

Một chàng trai không hiểu được ý niệm của loài cây đến từ quê nhà của cô gái mình yêu thương.

Một cô nàng không hề hay biết rằng đất nước mình không quá nổi tiếng đến nỗi người khác không thể hiểu được các phong tục, tập quán của nó.

Thế nên, tôi mới nói rằng câu chuyện tình cảm này rõ ràng là ngốc nghếch giữa hai con người cũng ngốc nghếch không kém.

Vậy thì sau khi đã biết được hết sự thật, họ sẽ phải lựa chọn như thế nào.

Cô gái bỏ qua quá khứ và chấp nhận cuộc sống hạnh phúc cùng với gia đình của mình hiện tại.

Chàng trai buông tay quá khứ để theo đuổi một mục tiêu khác cho riêng mình.

Đây mới chính là chương cuối cùng vẹn toàn nhất cho cả câu chuyện, thay cho cái kết thúc cả hai đều chết chỉ vì thương nhớ nhau trong một vở kịch vớ vẩn nào đó mà tôi từng được xem.

Hôm nay là một ngày đẹp trời để tiếp tục chuyến du hành của mình.

Bây giờ là đến phần đố vui không trúng thưởng.

Có một cô gái trẻ với mái tóc trắng bạch kim, đôi mắt đỏ hồng như viên Ruby quý hiếm đầy mơ mộng, sở hữu làn da trắng còn hơn cả viên ngọc trai vừa được đánh bóng.

Cô ấy đã đến một thành phố ốc đảo giữa hoang mạc khô cằn.

Cô ấy đã được nghe rất nhiều câu chuyện về loài cây xương rồng, về một tình yêu đầy tiếc nuối. Về những con người đã sống tại vùng đất khô cằn chốn hoang mạc, và kết thúc chuyến dạo quanh nơi ấy chỉ với một tô mỳ lạnh trong một cửa hàng, nơi có đặt một chậu hoa xương rồng đặc biệt.

Cô ấy lại tiếp tục chuyến hành trình của mình, và hiện đang trên lưng chiếc motor đáng tin cậy để tiếp tục hướng về phía Đông của thế giới.

Cô gái ấy là ai thế.

Vâng. Đó chính là tôi đấy.