Sáng ngày tiếp theo của một trong những ngày mà tôi vẫn còn ở lại thành phố ốc đảo giữa hoang mạc.
Bây giờ là mấy giờ… ai mà thèm quan tâm làm gì.
Một khi bạn đã được ngưỡng độ cao nhất của sự tự do, thì bạn sẽ chẳng còn bận tâm đến vấn đề thời gian làm gì nữa, trừ khi đó sẽ là khoảng chốc bạn muốn xem một chương trình truyền hình nào đó trên tivi nhưng không muốn bỏ lỡ nó.
Để xem… tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ.
À phải.
Sau một đêm du ngoạn quanh thành phố ốc đảo, tôi đã bay quay trở lại quán trọ rồi phi lên giường ngủ mà chẳng cần bận tâm thêm bất cứ điều gì khác. Cho tới khi những ánh nắng đầu tiên nhảy nhót trên gương mặt dễ thương xinh xắn của mình, thì cũng là phút giây tôi nhận ra mình như nàng công chúa vừa được đánh thức từ giấc ngủ sâu.
Tôi ngủ ngon đến lạ thường.
Có lẽ là bởi vì chiếc giường ở quán trọ này quá êm, lại còn chưa nói đến hương thơm tuyệt vời từ vị nước xả vải hương hoa hồng mà cô chủ quán nhỏ đã giới thiệu. Chính những điều tuyệt vời ấy đã khiến cho tôi rơi sâu vào trạng thái hôn mê, và ngủ được một giấc thật dài.
Nhưng đấy vẫn chưa phải là tất cả những điều tuyệt vời nhất khi nói đến thành phố ốc đảo giữa hoang mạc nói chung, và quán trọ đạt tiêu chuẩn năm sao theo mức đánh giá của mình tôi nói riêng.
- Shinomiya – san. Chị đã dậy chưa ạ!
Có tiếng người gọi tôi vang lên từ bên ngoài cửa phòng.
Và dĩ nhiên, trong lúc tinh thần còn chưa tỉnh táo khỏi cơn mê hoàn toàn, tôi vẫn có thể nhận ra được giọng nói của người ấy. Chính vì biết rõ người ấy, nên tôi mới tự tin bước ra ngoài để mở cửa phòng.
- Vâng vâng, đến đây!
Tôi bước ra trong tâm thế… vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Chắc chắn tóc tai vẫn còn bù xù chưa chải chuốt gì cả. Nhưng như đã nói, một khi bạn đã đạt được ngưỡng tối thượng của sự tự do, thì bạn sẽ chẳng còn cần quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất… Hình như câu trước câu sau của tôi hơi bị lẫn lộn thì phải.
- Chào buổi sáng, Shinomiya – san. Chị có muốn…
A… hôm nay trông em ấy cũng dễ thương như mọi ngày.
Nhưng tại sao đang nói giữa chừng, em ấy lại im lặng đi. Rồi cả cái ánh mắt nhìn tôi trân trân cùng gương mặt đỏ ửng đến tía tai như thế. Tuy là thật đáng yêu, nhưng tại sao cô bé lại có phản ứng như thế nhỉ.
Rồi bỗng dưng, em ấy dùng cả hai tay đẩy tôi ngược lại vào phòng với tinh thần hoảng hốt đến cực độ.
- Shinomiya – san. Làm ơn hãy thay đồ trước khi ra khỏi phòng đi ạ. Như thế này thật quá khiếm nhã!
A, thì ra là như vậy.
Em ấy trở nên luống cuống là bởi vì bộ đồ ngủ của tôi hở nhiều da thịt quá, thành ra khiến cho em ấy xấu hổ chăng.
Thật là đáng yêu quá đi.
Nhưng một khi em đã trưởng thành và trở nên xinh đẹp giống như chị. Em sẽ càng tự hào hơn về nét đẹp của riêng mình. Và một khi em đã tự hào về điều đó, thì chắc chắn, em cũng sẽ không ngần ngại khoe nó trước những người mà em muốn khoe… Hình như có gì đó mang tính chất hơi biến thái ở đây thì phải.
Tôi đã thay đồ đúng theo như mong muốn của cô chủ quán nhỏ.
Vì buổi sáng trời sẽ hơi nóng nên tôi chọn chiếc áo sơ mi trắng không tay. Như thế này thì xem như là không còn để lộ nhiều da thịt rồi chứ nhỉ.
- Mồ, thiệt hết nói nổi Shinomiya – san. Chị cũng là con gái đó. Đã thế còn là một cô gái rất xinh đẹp nữa, nên cần phải chú ý giữ mình một đi chứ ạ. Nếu là em thì không sao, nhưng nếu là người khác thì sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức lắm đấy ạ!
- Chị biết rồi. Xin lỗi mà!
Cái cách em ấy giận dỗi trông đáng yêu vô cùng.
- Shinomiya – san. Tóc của chị!
Tóc của tôi vẫn còn hơi rối một chút.
Tóc tôi khá là dài và mỏng, nhưng cũng bằng hình thức nào đó thì nó cũng rất dai theo một cách kỳ lạ.
Tôi chưa bao giờ bị rụng tóc.
Cảm giác khi chạm vào giống như đang nắn cao su và cứ mỗi khi ngủ dậy thì nó lại trở nên rối rắm đôi chút.
Sẽ phải cần ít thời gian để chải tơi nó ra.
Nhưng nếu như ngày hôm đấy, tôi bận chuyện gì hay tỏ ra lười biết đôi chút, thì cũng sẽ để mặc kệ như vậy vì sau đó, nó cũng sẽ tự xẹp xuống.
- À, không sao đâu. Tóc của chị trông rối như thế vào buổi sáng, nhưng để một chút thì tự khắc sẽ duỗi mềm ra thôi!
- Không được không được!
Oa… em ấy làm tôi giật mình.
- Con gái thì không nên để tóc rối như vậy. Mẹ em nói rằng mái tóc chính là sinh mạng của người phụ nữ, phải nâng niu trân trọng nó như trái tim thứ hai của mình. Với lại, nếu chị mà không chăm sóc cẩn thận, thì sẽ không bao giờ lấy chồng được đâu!
Lời răn dạy mang tính khắt khe quá. Mẹ của em chắc hẳn là một người cực kỳ nghiêm túc trong mấy chuyện như thế này ha.
- Cho nên là Shinomiya – san, chị ngồi xuống đây, em sẽ chải tóc lại cho chị!
Hôm nay chắc là một ngày may mắn của tôi đây. Kể cả khi sau đó nếu có gặp phải những chuyện chẳng đâu vào đâu, thì tôi hứa rằng mình sẽ không bực mình khó chịu, bởi lẽ tôi đã nhận được phước lành may mắn cho ngày hôm nay rồi.
Được chải tóc dưới bàn tay của một cô gái đáng yêu… có còn điều gì tốt hơn như thế không.
- Tóc của Shinomiya – dài, mỏng, mềm mại và đẹp thật. Chắc em cũng nên để tóc dài nhỉ!
- Nếu thế thì sẽ tuyệt vời lắm đấy. Dẫu cho việc chăm sóc sẽ mất chút thời gian!
Em ấy có một mái tóc ngắn đến ngang vai thôi. Thế nên nếu như để tóc dài thì nhất định sẽ trông rất đẹp cho mà xem.
Tôi thì không theo chủ nghĩa tóc dài hay tóc ngắn.
Tôi chỉ đơn thuần kiểu nào thì phù hợp với những người nào mà thôi. Và tôi cho rằng em ấy để tóc dài sẽ dễ thương hơn.
Em ấy vẫn tiếp tục lưỡi mũi lược trên mái tóc của tôi.
- Shinomiya – san không phải Nhân Loại đúng không ạ!
- Ừ, chị không phải là Nhân Loại. Mẹ của chị là một Phù Thủy, chị hai của chị là một Huyết Tổ. Thế nên, chị cũng là một sinh vật Bất Tử!
- Heh, nghe ngầu thật đó. Nếu vậy thì bố của Shinomiya – san là một Huyết Tổ nhỉ!
Thật ra thì câu hỏi này, không chỉ cô bé đâu, mà chính bản thân tôi cũng đã từng thắc mắc.
Đó là khi tôi còn nhỏ, trong một lần tôi cùng bà già ngố và Onee - chan xuống thành phố dạo chơi. Khi trông thấy một gia đình có cả bố, cả mẹ, cả anh chị em cùng vui chơi trong công viên, tôi đã hỏi hai người họ rằng bố của tôi là ai.
Thái độ đầu tiên của hai con người rắc rối đó là một thoáng ngạc nhiên, rồi tỏ ra luống cuống, rồi tìm cách đánh trống lảng khi chỉ nhìn sang hướng khác để suy nghĩ nên trả lời tôi như thế nào. Để rồi cuối cùng, cả hai đều trả lời tôi “Bố của chúng ta cũng là một Bất Tử Nhân, hiện đang làm việc ở một nơi rất xa và không tiện mấy về thăm nhà nên cũng có nhắn tin”.
Lúc ấy, vì còn là một đứa trẻ nên hiển nhiên, tôi nghe như vậy mà chẳng hề mảy may nghi ngờ gì.
Nhưng sau này, khi trưởng thành và nghiền ngẫm được ra mọi chuyện, tôi hiểu ra rằng tất cả đều chỉ là một sự cố gắng nhằm che giấu đi bí mật đối với một đứa trẻ. Và cũng kể từ đó, tôi chẳng bao giờ thắc mắc điều đó nữa, bởi lẽ, tôi tự nghiệm ra ắt hẳn hai người họ có lý do mới làm như vậy.
Trước câu hỏi của cô bé chủ quán, tôi trả lời.
- Uh phải, bố của chị là một Huyết Tổ. Thế nên chị hai của chị là Huyết Tổ, còn chị thì… chắc là may mắn hơn khi vừa có khả năng của Huyết Tổ với Phù Thủy!
- Heh, là con lai giữa một Huyết Tổ và một Phù Thủy, và sở hữu sức mạnh của cả hai chủng tộc. Điều này rất là tuyệt vời đó, Shinomiya – san!
Sau khi đã được chải tóc một cách gọn gàng, tôi cũng mới vừa nhận thêm một điều thú vị khác đó chính là mái tóc trắng bạch kim của mình nay đã được giữ lại thành đuôi và để ngược ra phía trước vai với một chiếc chun cột tóc hình bông hoa năm cánh màu tím nhạt.
- Vì tóc của Shinomiya – san dài quá, em nghĩ là sẽ một chút bất tiện khi gió thổi, nên mới cột như thế này. Shinomiya – san thấy sao ạ?
Tôi chưa từng thử và cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng sẽ để đuôi tóc. Nhưng khi thử một lần rồi thì mới thấy nó hợp đến lạ thường.
Bên cạnh đó, khi để kiểu tóc này, bỗng dưng tôi lại nghĩ đến bà già ngố nhà mình.
Phù Thủy Thời Không cũng để kiểu tóc này quanh năm suốt tháng, không bao giờ thay đổi, và dường như nó đã trở thành điểm nổi bật nhất của bà ấy.
Phải nhỉ, hiện tại, tôi đang để một kiểu tóc giống với bà ấy. Và tôi cũng không hề ghét nó một chút nào.
- Nó đẹp lắm. Cảm ơn em nhé!
…
…
Tôi rời khỏi quán trọ sau khi được thưởng thức bữa điểm tâm sáng do chính tay cô chủ quán nhỏ chuẩn bị.
Nó quả là một bữa sáng vừa ngon vừa đầy đủ chất dinh dưỡng, hay phải nói rằng đó xứng đáng trở thành món đặc sản ở Lynbra này cũng không ngoa chút nào.
Bữa sáng hôm nay là món sandwich tổng hợp bao gồm thịt, trứng, cá và các loại rau củ khác đều cho vào một chiếc sandwich.
Nhưng đó chưa phải là tất cả khi còn phải thực hiện bước cuối cùng chính là mang sandwich đó đem chiên sơ qua lửa dầu thì mới ra được thành phẩm. Cô chủ quán gọi đó là món “Sandwich nhảy múa trên chảo mỡ”.
Tôi thì không có tài trong việc đặt tên, nhưng rõ ràng cái tên đó có gì đấy không được ổn cho lắm. Nhưng mặc kệ cái tên nó có buồn cười ra sao, chỉ cần hương vị của nó ổn thì thế nào mà chẳng được.
Và khi được cắn miếng đầu tiên.
A… cái cảm giác bên trong thì đầy đủ các vị từ thịt, trứng, cá lẫn các loại rau củ. Bên ngoài thì là lớp bánh mì giòn rụp, tất cả đều hòa tan hết vào trong miệng mình tạo nên một cảnh tượng, bọn chúng đang đánh nhau chỉ để giành lấy sự tập trung của tôi vậy.
…thật là tội lỗi quá…
Nếu đây không phải đặc sản thì nhất định, nó phải được đưa vào danh sách những món đáng ăn nhất ở Lynbra.
Khi tôi nói rằng muốn được ăn nó thêm lần nữa, cô chủ quán vui vẻ đồng ý sẽ làm “sandwich nhảy múa trên chảo mỡ” cho tôi mỗi ngày. Và khi tôi nói rằng bản thân không có ý định ở lại Lynbra này quá lâu, thì trông cô bé bỗng dưng trở nên buồn đi nhiều, nhưng chỉ tầm vài phút thì tự lấy lại tinh thần và nói với tôi rằng nếu được, cô bé sẽ chỉ cho tôi cách làm “sandwich nhảy múa trên chảo mỡ”.
Cô chủ quán nhỏ đưa cho tôi một cuốn sổ tay nho nhỏ với công thức “sandwich nhảy múa trên chảo mỡ” được viết sẵn trong đó.
Cô ấy nói rằng nếu như tôi có đi đến nhiều nơi khác, và thưởng thức được nhiều món ăn ngon lạ, thì hãy viết công thức vào trong cuốn sổ này. Như vậy, tôi có thể tự làm và tự thưởng thức những món mình muốn dù rằng đang ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào.
Quả là một cô chủ quán vừa thân thiện mà cũng vừa tốt bụng.
Hôm nay tôi sẽ định đi đâu nhỉ.
Tính ra thì tôi cũng không có quá nhiều việc để làm ở thành phố này, nên thiết nghĩ cũng chuẩn bị rời khỏi đây sớm thôi.
E rằng sẽ khởi hành vào sáng ngày mai.
Thế nên, trong hôm nay, tôi dự tính sẽ đi du lượn những nơi mình chưa đi ngày hôm qua nốt để không bỏ lỡ những điều quan trọng.
Mà nói đến những điều quan trọng, tôi không quên nhiệm vụ chính của mình chính là đi về hướng Đông, nơi tàn tích mà khi xưa bà già ngố lẫn Onee - chan đã đặt chân đến để khám phá dưới yêu cầu của Hoàng tộc, và bằng một cách bí ẩn nào đó, họ đã mất tích.
Nay tôi thực hiện chuyến du hành về phía Đông, cũng là để tìm lại họ.
Thế nên, trong suốt chuyến đi, tôi luôn không ngừng thu thập các thông tin có liên quan đến họ, hay đến các tàn tích với hy vọng sẽ lần ra được manh mối cần thiết.
Lần này cũng thế, tôi sẽ đi thu thập thông tin bằng việc ghé qua những nơi mà bản thân cho rằng sẽ gặt hái được nhiều thứ.
Đầu tiên là Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả và Hiệp Hội Bất Tử Nhân.
Ở bất kỳ thành phố nào hay quốc gia nào, đều tồn tại các chi nhánh của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả và Hiệp Hội dành riêng cho Bất Tử Nhân. Đây sẽ là nơi tiếp nhận những thông tin bên trong hay bên ngoài thành phố, hoặc cũng có thể là những yêu cầu, tạo điều kiện cho những Mạo Hiểm Giả có cơ hội kiếm thêm chút tiền.
Mạo Hiểm Giả là một nghề nghiệp được định hình trên khắp thế giới.
Họ là những Nhân Loại có thể sử dụng được Ma Pháp, hoặc không sử dụng được Ma Pháp.
Bất kỳ là ai, không phân biệt giai cấp hay tầng lớp, chỉ cần đủ 16 tuổi trở lên, là đều có thể đăng ký trở thành các Mạo Hiểm Giả, nhận các nhiệm vụ được yêu cầu để kiếm tiền.
Về phạm vi của các yêu cầu thì khá đa dạng.
Có thể là một công việc hỗ trợ cho các cá nhân những việc nhỏ lẻ như chăm sóc thú cưng, vườn tược, dọn dẹp nhà cửa.
Có thể là các công việc đi tìm các vật phẩm ở ngoài thiên nhiên để người yêu cầu làm việc gì đó, giống như cái lần tôi đi săn răng nanh của lợn rừng về cho người chủ rèn vũ khí dạo trước.
Và cũng có thể là các nhiệm vụ liên quan đến công việc hộ tống các đoàn thương buôn, di chuyển từ nơi này đến nơi khác, chẳng may gặp phải Majuu ở giữa đường.
Cao cấp nhất chính là các nhiệm vụ diệt trừ Majuu nói riêng và toàn thể Ma Tộc nói chung với số lượng lớn ở các Hầm Ngục hay Chiến Dịch thanh trừng.
Nói chung cái nghề Mạo Hiểm Giả giống như một nghề tự do, có thể làm bất cứ công việc nào, từ nhẹ nhàng yên lành, cho đến việc đánh đổi cả mạng sống. Thế nên, cũng đã từng có rất nhiều Mạo Hiểm Giả một đi không trở lại.
Có người thì đã chết trong các cuộc chiến, và cũng có người thì mất tích suốt cả một khoảng thời gian rất dài, giống như một Phù Thủy và một Huyết Tổ nào đó.
Thế nên, lời khuyên chân thành nhất là chỉ khi không còn sự lựa chọn nào khác, thì hãy trở thành một Mạo Hiểm Giả, vì đây rõ ràng là một nghề nghiệp không được mấy an toàn và đảm bảo.
Còn về Hiệp Hội Bất Tử Nhân, thì trước đây tôi cũng từng nói ra một lần. Đây là nơi dành riêng cho các sinh vật Bất Tử, ngoài việc đăng ký cho các sinh vật đó đặc quyền như một Mạo Hiểm Giả, cũng là nơi giải quyết những vấn đề an sinh khác cho chủng loài Bất Tử.
Những sinh vật Bất Tử giống như tôi, nếu có yêu cầu gì, thì chỉ có thể đến Hiệp Hội Bất Tử Nhân để giải quyết, chứ tuyệt nhiên không thể đi sang Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả vì họ không có thẩm quyền gì hết.
Nhưng riêng tôi, tôi vẫn đi qua đi lại giữa hai bên như một lẽ bình thường, bởi vì có những thông tin mà các Mạo Hiểm Giả là Nhân Loại sẽ thu thập được, và cũng có những thông tin mà các Mạo Hiểm Giả là các sinh vật Bất Tử sẽ thu thập được trong quá trình nhận nhiệm vụ.
Vì là đang thu thập thông tin, nên dù nguồn tin có ở đâu đi chăng nữa, thì đối với tôi, tất cả đều quan trọng.
- Không có thông tin nào đắt giá cả!
Đó là những gì bản thân rút ra được sau khi đi vòng quanh, ngó nghiêng nghe ngóng các kiểu ở Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả và cả Hiệp Hội Bất Tử Nhân.
Xem chừng ra cả hai Hiệp Hội ở Lynbra đều đang hoạt động không được mấy suôn sẻ thuận lợi vì ở đây, có rất ít các Mạo Hiểm Giả, hay nói đúng hơn là hầu như chẳng hề có Mạo Hiểm Giả nào làm việc cả.
Đấy cũng là điều dễ hiểu vì nhìn kiểu gì đi chăng nữa, Lynbra là một thành phố ốc đảo giữa chốn hoang mạc, phù hợp làm nơi dừng chân tạm thời và du lịch là chủ yếu.
Nơi đây, vì nhờ vào bức tường thành to lớn được tạo ra từ người mà họ xem như Nữ Thần, nên sự yên bình luôn được đảm bảo, khi không hề có một Majuu nào từng tấn công thành phố. Thành thử ra nơi đây mới không cần đến sự tồn tại của các Mạo Hiểm Giả. Chưa kể, ở thành phố này, mỗi một con người đều tìm được công việc mà họ ưa thích, nên cũng chẳng có ai cần thiết phải trở thành Mạo Hiểm Giả để rồi bán mạng vào những nhiệm vụ hiểm nguy.
- Để xem, nếu như Hiệp Hội không có thông tin nào hữu ích, thì nơi tiếp theo sẽ là…
Cửa hàng bán sách cũ.
Thường thì ở các thành phố sẽ có một hoặc hai cửa hàng bán sách cũ để bán những cuốn sách cho những người yêu thích sách, hoặc là để bán những cuốn sách chuyên về Ma Pháp cho các Phù Thủy như bà già ngố nhà tôi.
Dĩ nhiên, tôi không thể sử dụng Ma Thuật được như bà ấy, nên không vào để mua các sách về Ma Pháp. Nhưng tôi chủ yếu ghé vào đây là để tìm những cuốn sách có liên quan gì đó về các tàn tích, hay các khu vực ở phía Đông chưa được khai phá. Thi thoảng, cũng tìm được một vài cuốn rất thú vị về các lĩnh vực khác nhau, nhưng chủ yếu là về những thành phố với những địa điểm du lịch thú vị cần nên ghé thăm.
Và bên cạnh đó, tôi còn để ý đến…
- Quả nhiên là nó cũng được bán ở đây!
Cái mà tôi đang nói đến chính là một cuốn sách dày tầm năm trăm đến sáu trăm trang với tiêu đề “Minerva du hí: Hành trình đi về phía Đông”.
Đúng rồi, chính là cuốn sách của người mẹ ngố của tôi viết ra, cuốn tiểu thuyết kể về chuyến hành trình của Minerva với tác giả không ai khác ngoài Phù Thủy Thời Không, Shinomiya Saya.
Dĩ nhiên, tôi để ý đến nó với cái ý định mua khi trong tay mình chính là bản gốc, còn có giá trị gấp nhiều lần so với những cuốn sách được bày bán ở các hiệu sách. Tôi để ý đến chúng là bởi vì như đã nói, cứ hễ mỗi lần đi đến các cửa hàng sách, thì sẽ đều có một gian hàng riêng chỉ dành để bán “Minerva du hí”.
Nó được bán ở tất cả các hiệu sách.
Nếu trí nhớ của tôi tốt, thì hình như trước đây, mẹ tôi cũng có làm việc với một vài người ở bên nhà xuất bản, và cuốn “Minerva du hí” trở thành sản phẩm bán chạy nhất không chỉ trong khu vực Enra, mà còn lan rộng ra toàn thế giới.
Thời gian từ đó đến nay tuy đã trôi qua hơn mười năm, nhưng số lượng tiêu thụ của cuốn tiểu thuyết vẫn đang giữ mức kỷ lục, và cứ mỗi năm, bên xuất bản phải liên tục tái bản để phân phối cho các cửa hàng. Và cứ khi có hàng về, thì một lượng lớn khách sẽ đều đến mua cho tới khi sạch hàng trong kho. Chỉ trừ một số thành phố may mắn còn giữ lại một vài cuốn làm hàng trưng bày, không bán thì mới được trông thấy nó.
Sách do bà già ngố nhà tôi viết có sức ảnh hưởng ghê gớm.
Đến chính tôi cũng đâu thể nghĩ rằng nó lại được bán chạy nhường ấy. Nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng nội dung bên trong thật sự lôi cuốn người đọc đến với những chuyến hành trình của Minerva.
Đôi khi, tôi tự hỏi không biết bà ấy đã nghĩ gì khi lại viết ra một cuốn sách như vậy.
- Không có!
Ở đây cũng không có thứ mà tôi cần tìm.
Và khi tôi đã dùng đến từ “cũng” thì điều đó đồng nghĩa với việc đây không phải hiệu sách duy nhất khiến cho tôi đã bước vào nhưng rồi lại trở ra trắng tay.
Quả nhiên, không phải dễ dàng gì khi cố gắng tìm kiếm những thông tin mà đã bị chính Hoàng tộc Enra nói chung, lẫn các quốc gia khác nói chung đều giữ trong bí mật, tránh để truyền thông bên ngoài hay biết.
Những gì tôi tìm được về Shinomiya Saya và Shinomiya Mikasa, hay các tàn tích bí ẩn, cho đến thời điểm hiện tại nếu không tính từ Lean, thì kết quả tôi có trong tay vẫn là con số 0.
Tôi rời khỏi hiệu sách với một cuốn sách mới mình vừa mua được ngay trong tiệm đó.
Nói gì thì nói, đã đến một nơi được xem như thiên đường thứ hai của sách, chỉ sau đại thư việc thế giới, thì cũng cần nên mua một cuốn nào đó khiến mình cảm thấy thú vị. Và tôi đã chọn mua cuốn sách mang tên “Biên niên sử Nabooru”.
Lý do tôi chọn mua cuốn sách này bởi vì Nabooru là tên của một vị Tiền Vương từng trị vì Enra.
Liếc sơ qua phần nội dung, thì bên trong viết về cuộc đời của Nabooru, từ thời niên thiếu tìm kiếm sức mạnh, cho đến khi tham gia nhiều cuộc chinh chiến với cương vị là lính đánh thuê, chu du khắp mọi miền trên thế giới chỉ để tìm kiếm một lý do để tiếp tục chiến đấu. Để rồi điểm dừng cuối cùng cho những cuộc chiến đẫm máu là ngôi vị Vương của Enra.
Đây là một cuốn sách viết về Tiền Vương Nabooru, và trong đó còn có ghi về quê hương của vị Vương, nên nhiều khả năng nó sẽ giúp ích cho tôi trong chuyến đi của mình, nếu một ngày nào đó, tôi vô tình dừng chân ở một đất nước, hay một thành phố, hoặc cũng có thể là một ngôi làng nhỏ, nơi được xem như cội nguồn của Tiền Vương, thì tôi sẽ tìm được những Vương Hồn Khí như Lean đã dặn dò.
…
- A… là chị gái có cánh!
Chị gái có cánh… là một sinh vật Bất Tử nào nữa nhỉ.
Dẫu sao thì cũng không quá khó hiểu khi một thành phố được xem như một địa điểm du lịch, lại xuất hiện Bất Tử Nhân. Ngay cả khi chỉ cần ngước cổ nhìn lên, cũng sẽ thấy một vài Phù Thủy đang cưỡi chổi qua lại, hay một vài Điểu Nhân (Harpy) cũng đang sải cánh bay lượn. Vậy thì có thêm một “chị gái có cánh” cũng không có gì là lạ.
Bỗng dưng, bàn tay phải của tôi như bị giữ lại bởi một bàn tay người khác.
Khi tôi quay đầu lại và nhìn xuống, thì đó là một cô bé khác cũng có nét xinh xắn đáng yêu với mái tóc màu nâu sậm có tết thành đuôi ở hai bên, nhưng rõ ràng là không thể nào sánh được với cô chủ quán trọ về độ đáng yêu.
- Là chị gái có cánh thật này!
Chờ một chút đã, nhân vật “chị gái có cánh” là đang nói đến tôi sao.
Hoàn toàn không nhận ra được nếu như không bị gọi đích danh như thế đâu. Nhưng tại sao cô bé này lại gọi tôi như thế nhỉ.
- Chị gái có cánh. Mama, chị gái có cánh kìa!
Lại thêm người nào đó nữa gọi tôi bằng cái biệt danh ấy.
Dẫu cho tôi không hẳn là ghét hay cái ấn tượng không tốt với danh hiệu đó. Nhưng chí ít cũng cho tôi một cái lý do vì sao lại xuất hiện cách gọi ấy hay không.
Mà nếu để ý kỹ thì cô bé đang nắm tay mình, và người thứ hại gọi mình như vậy là một cậu bé trai… trông chúng rất quen, như thể tôi đã từng gặp chúng ở đâu đó trước đây.
- Ara, đúng thật là cô gái có cánh ngày hôm đó rồi!
Nhẹ nhàng đánh mắt sang phải một chút, thì đó là một người phụ nữ… một quý bà thanh lịch, yêu kiều và có đôi chút sang trọng theo kiểu quý tộc và dĩ nhiên, tôi không hề quen biết hay có quan hệ gì hết.
Rõ ràng là tôi không hề quen biết gì người phụ nữ đó, ấy thế mà tôi lại là người nhận được cái vẫy tay chào cùng nụ cười đầy thân thiện kia. Và theo như quán tính, tôi đã thử ngoái đầu lại để xem liệu có phải người phụ nữ đó đang chào một ai đó đứng phía sau mà không phải tôi. Nhưng xem ra là chào tôi thật.
- Chúng ta đã gặp nhau ngày hôm qua. Chính cô gái đã cứu lấy con trai của tôi ở hồ nước. Cô có nhớ không?
Tôi suy nghĩ trong phút chốc rồi dường như, ký ức đó đã hiện về.
…
…
Bằng một sự vô tình thế nào đó, mà ngay lúc này đây, tôi đang được ngồi ở một quán cà phê sang trọng nhất Lynbra.
Thật ra thì tôi cũng đã dự tính sẽ đến đây vì theo như đánh giá trong cuốn sách những địa điểm du lịch, thì quán cà phê này có cà phê rất ngon và hướng ngồi khá đẹp.
Quả đúng là như thế khi chỉ cần ngồi ở tầng thứ hai, là đã có thể nhìn thấy được hết khung cảnh toàn thể Lynbra.
Tôi đã thử tưởng tượng ra nếu như ngồi ở đây vào ban đêm, khi thành phố đồng loạt lên đèn, thì nó sẽ còn lung linh hơn nhiều.
Cà phê ở đây cũng thơm ngon một cách lạ lùng.
Chỉ cần thoáng kê lên môi, hương vị của nó gần như lan tỏa hết và chiếm lĩnh quyền điều khiển của hệ thống khứu giác trong tôi.
Nhấp môi thử, cái vị ngọt không quá gắt này thật quá phù hợp cho một bữa điểm tâm sáng cùng với giai điệu của nền nhạc từ thập niên cũ. Nhưng nếu như có thể cho thêm một chút hương liệu nào đó để tăng sự nổi bật của hương vị này thì sẽ tuyệt vời hơn.
Quay trở lại vấn đề chuyên môn nào.
Từ ý định ghé quán cà phê một mình nay đã thay đổi, khi còn có sự xuất hiện của một người phụ nữ lịch thiệp đến cả cái cách thưởng thức cà phê cũng tỏ ra trang trọng nốt.
Cũng không hẳn là tôi ghét ngồi chung bàn với một người xinh đẹp nào đó, nhưng mà tại sao mọi chuyện lại thế này nhỉ.
- Thật sự rất cảm ơn cô ngày hôm qua vì đã cứu lấy Louis, đứa con trai của tôi. Vì không để mắt đến chúng thật kỹ nên đã lỡ xảy ra cớ sự ấy. Nếu may không có cô, thì có lẽ, tôi đã mất đứa con trai quý giá của mình!
Người phụ nữ này chính là mẹ của hai đứa trẻ mà ngày hôm qua, tôi đã cứu lấy đứa bé trai bị rơi xuống hồ nước.
Giờ thì tôi mới nhớ ra bởi lẽ sau khi vớt được thứ cần vớt, tôi cũng bỏ đi mất nên cũng không còn quan tâm đến nó nữa. Mà tôi có một cái tính là những thứ mình vốn dĩ không quan tâm, thì sẽ không nhớ đến nó trừ khi có ai đó nhắc lại cho tôi biết.
Người phụ nữ nói tiếp.
- Tôi muốn được báo đáp nhưng ngay sau đó lại không thấy vị ân nhân của mình đâu. Dẫu cho có cho người đi tìm hết tất cả mọi nơi trong thành phố, nhưng cũng không thể tìm ra được cô gái có cánh đó. Thật may mắn vì trước khi rời khỏi Lynbra, tôi đã có thể gặp được cô để nói lời cảm ơn!
Cho cả người lục tung thành phố chỉ để tìm một con nhỏ “Bạch Tạng”. Tôi biết là mình xinh xắn đáng yêu, nhưng chưa từng nghĩ rằng mình lại trở thành một người nổi tiếng (Từ hồi đi học, đã là đứa nổi tiếng rồi mà không để ý).
Tôi cũng cố tỏ ra bản thân mình thanh lịch sao đó để hòa hợp được với cái bầu không gian này.
Đầu tiên là nụ cười thanh nhã.
- Chuyện cũng không nghiêm trọng đến mức phải báo ơn. Tôi làm việc này vì thấy người lớn vô… bản thân cần phải ra tay cứu giúp. Nếu là người khác, thì họ cũng sẽ làm như vậy thôi!
Chỉ suýt chút nữa thôi là tôi đã nói “người lớn vô dụng”, may mà thu hồi lại kịp.
- Kể cả thế, thì vẫn không phủ nhận được rằng con trai của mình được một cô gái xinh xắn cứu. Nếu như không làm được gì để trả ân nghĩa này, thì e rằng tôi sẽ phải sống cả đời trong sự hối hận mất!
Nghe nặng nề thật đó nhỉ.
Khiến cho người mang ơn là cô và người được biết ơn là tôi cũng cảm thấy tình hình sao thật nghiêm trọng.
Nói là trả ơn nhưng bản thân tôi lúc này không có nhu cầu bất cứ thứ gì cả.
Những thứ mà tôi thật sự muốn, thì nhất định người phụ nữ này sẽ không bao giờ đáp ứng được. Còn là những thứ tôi muốn ở mức độ cơ bản trong phạm vi ở Lynbra này thì tôi đã tự mình đạt được hết rồi còn gì.
Ngay cả dự định uống một ly cà phê ở quán cà phê được xem như ngon nhất thành phố cũng đã hoàn thành.
Quả thật là tôi hết chuyện để làm ở thành phố ốc đảo này rồi.
- Cô gái trẻ đây là…
Dựa vào câu hỏi bất chợt đó, chắc là người phụ nữ muốn biết tên của tôi.
- Noel. Tên đầy đủ của tôi là Shinomiya Noel!
- Vậy là Noel – chan nhỉ. Tại sao em lại đến thành phố này thế?
Để tôi hỏi ngược lại là cớ làm sao một người phụ nữ ra dáng quý bà như cô lại có mặt ở thành phố này.
Đang kích đểu tôi hay gì.
- Tôi đang trên một chuyến hành trình hướng về phía Đông thế giới. Chỉ là tình cờ ghé qua dừng chân ở thành phố này một thời gian. E rằng tôi cũng sẽ rời khỏi đây sớm thôi!
- Noel – chan là một Nhà Lữ Hành sao?
- Cũng có thể xem như là như vậy!
- Thế với kinh nghiệm của một người đã từng đi qua rất nhiều nơi, Noel – chan có cảm nhận như thế nào về thành phố này?
- Nó có một nét cuốn hút rất riêng mà không phải đâu đâu cũng có. Chỉ riêng việc cả một thành phố như thế này được xây dựng ngay giữa một hoang mạc với những bức tường cao kiên cố kia vây quanh đã là rất bắt mắt rồi. Chưa kể đến mọi thứ ở đây, từ thức ăn cho đến nơi ở trọ cũng rất tuyệt vời và phải chăng. Nói một cách khách quan thì thành phố này quả thật đáng để ghé thăm… Có điều…
- Có điều?
- Đặc sản ở đây… quả nhiên là toàn xương rồng thôi nhỉ!
Tôi vừa nói vừa trông qua nhìn những chậu cây xương rồng được sử dụng để bày trí trong quán cà phê.
Mà không chỉ riêng quán cà phê này đâu.
Bất cứ nơi nào trong thành phố khi tôi đi ngang qua, đều phải có ít nhất một cây xương rồng không lớn thì cũng là những chậu cây nhỏ.
Nói thật, tôi bắt đầu cũng có chút ngán ngẫm khi trông thấy xương rồng rồi.
Rồi không rõ tôi có nói gì lạ lùng hay không, mà người phụ nữ ấy chợt đưa tay che miệng cười khúc khích.
Tôi biết đấy rõ ràng là điệu cười chọc quê tôi, nhưng ngay cả cách cười cũng tỏ ra rất quý bà.
- Vì nơi đây vốn là hoang mạc, chỉ có duy nhất loài cây xương rồng mới có thể sinh sống. Dẫu cho cũng có một số loài cây khác sống xung quanh những khu vực nguồn nước, nhưng hiển nhiên, nếu nói đến loài cây sinh sống được trong môi trường khắc nghiệt như hoang mạc, không cái nào có thể vượt mặt được xương rồng!
Đành rằng là thế, nhưng bản thân cô là phụ nữ, một quý bà sang trọng như vậy.
Chẳng lẽ nào cô không theo đuổi cái đẹp.
Đến bản thân tôi tự nhận mình là một con bé “Bạch Tạng” ngoài cái vẻ ngoài đáng yêu xinh xắn ra thì cũng khá là khô khan, nhưng cũng biết cái đẹp tối thiểu nó phải như thế nào.
Một cái cây chỉ toàn kim với kim như xương rồng thì có gì mà đẹp.
- Noel – chan có phải đang nghĩ rằng xương rồng chỉ toàn gai và gai, chẳng có gì đẹp đúng không?
… Cô là nhà ngoại cảm à.
- Noel – chan không phải là người đầu tiên có nhận định như vậy. Mà điều đó cũng đúng. Xương rồng, toàn thân của nó chỉ có gai với gai thôi. Chỉ cần nhìn qua cũng tạo cho chúng ta cảm giác rợn sống lưng, nhất là khi nghĩ đến chuyện nếu chẳng may bị mấy cái gai đó đâm vào thì chắc là đau lắm!
A… riêng chuyện có bị xương rồng đâm trúng hay không thì tôi không quan tâm lắm vì da của Huyết Tổ dày hơn người bình thường nhiều.
Nhưng tôi chỉ lạnh sống lưng khi tưởng tượng xương rồng như một món ăn và cho vào bụng thì… số mạng chắc cũng hẩm hiu như nhân vật anh thanh niên trong tác phẩm của đoàn kịch tối qua.
- Nhưng mà ít ai biết được rằng, xương rồng cũng có nét đẹp riêng. Và nét đẹp của nó chính là ở khả năng nở hoa của chúng đấy!
Xương rồng nở hoa.
Đúng là trước kia, tôi từng đọc qua một cuốn sách trong thư phòng bà già ngố, trong đó có nói đến việc xương rồng có thể nở hoa, và những bông hoa của chúng rất đẹp, có khi theo đánh giá chuyên môn thì còn đẹp hơn cả loài hoa biểu hiện cho tình yêu là hoa hồng.
Nhưng chẳng phải hoa xương rồng rất khó để nở, và cũng nhanh tàn phai sao.
- Tôi cùng các con của mình đến Lynbra vì công việc của chồng. Anh ấy là chủ của đoàn thương buôn về đồ gia công mỹ nghệ có nhiệm vụ đến Lynbra để phân phối sản phẩm cho các cửa hàng. Bên cạnh đó, tôi chọn đi theo chồng mình là bởi lẽ nơi đây của năm xưa, đã từng chứng kiến một câu chuyện tình yêu khá đỗi khôi hài, nhưng cũng đủ khiến cho trái tim tôi không thể nào quên được. Và nó cũng liên quan đến loài hoa của xương rồng. Em đã từng nghe đến nó chưa?
Tôi khẽ lắc đầu.
Thành phố này nhìn quanh đâu cũng thấy xương rồng, nhưng về việc xương rồng nở hoa thì chưa.
Mà lại là câu chuyện tình yêu có liên quan đến xương rồng nữa à.
Tôi thề là tôi đã nghe cái kiểu như thế này đến lần thứ 3 rồi. Câu chuyện tình yêu giữa những cây xương rồng với nhau hay sao mà lúc nào cũng thấy cái mặt nó dính vào hết vậy.
- Tôi thật ra đến từ một đất nước lấy cây xương rồng làm biểu tượng. Đó cũng là một đất nước ngay giữa hoang mạc giống như Lynbra này và nằm ở phía xa của cực Tây. Chỉ tiếc rằng vì đất nước ấy quá nhỏ và gần như nằm tách biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài, thế nên chẳng mấy ai biết được về nó!
Hm.. vậy là một nơi không xuất hiện trên bản đồ thế giới à.
Hoặc cũng có thể là có xuất hiện, nhưng vì quy mô nhỏ, nên người ta thường hay bỏ qua nó chăng.
- Từ khi còn là một cô gái trẻ cỡ như Noel – chan bây giờ, tôi cũng theo gia đình mình làm nghề kinh doanh các mặt hàng vải đi đến nhiều nơi khác nhau, và cho đến một ngày, chúng tôi quyết định dừng chân ở Lynbra, thì khi ấy, cuộc đời của tôi như rẽ sang một trang khác!
Để cho lũ trẻ cứ chơi đùa thoải mái vì chúng hiện đang trong phạm vi an toàn.
Kể cả khi chúng có vô tình rơi từ tầng hai này xuống đất do đùa nghịch sao đó, thì tôi cũng có thể bắt kịp thôi.
Mà có vẻ như sau sự cố ngày hôm qua, chúng đã biết sợ và chỉ ngồi yên chơi với nhau một cách rất ngoan ngoãn, nên không cần phải lo lắng gì quá nhiều.
Người phụ nữ nhẹ nhàng đánh mắt sang bên trái để có thể nhìn được toàn cảnh thành phố.
Mái tóc của cô ta cũng lướt theo chiều cơn gió thoáng nhẹ, càng tô điểm thêm nét đẹp quý phái của một người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Đó thật là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
- Khi ấy, tôi cũng chỉ là một cô gái chưa qua mười tám, vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi nếu như muốn được tiếp tục duy trì công việc buôn bán truyền thống bao đời nay của gia đình, nên ngay từ nhỏ, tôi đã xin cha cho phép mình được đi theo ông để học nghề. Và như đã nói, khi đến được Lynbra, thì mọi thứ mới thật sự bắt đầu. Tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Đó là tình yêu về một thành phố xinh đẹp, nhỏ nhắn nhưng tràn ngập sắc màu. Tôi yêu những con người nơi đây luôn hòa nhã, đùm bọc lẫn nhau. Và đặc biệt nhất, tôi yêu cái cảm giác lần đầu tiên biết yêu một người khác giới trong mình nó như thế nào!
Tôi vẫn tiếp tục lắng nghe mà không có chút khó chịu gì trong lòng.
Có lẽ vì những lời kể ấy đều xuất phát ra từ trái tim chân thật. Khiến cho một người không mấy khi tiếp xúc với người lạ như tôi cũng không thể ghét bỏ.
Những từ ngữ đó cũng thật nhẹ nhàng thanh thản.
- Tôi đã gặp chàng trai đầu tiên trong cuộc đời của mình. Nếu phải dùng một từ để miêu tả thì anh ấy không có gì cả, ngoài sự nỗ lực hết khả năng của mình cũng như sự tốt bụng đối với tất cả những người xung quanh. Anh ấy không hề giàu có, không hề khá giả, cũng không có bố mẹ, nhưng anh ấy lại có hết tất cả những thứ mà tôi yêu quý. Chính vì vậy, cũng không thể trách được rằng một cô gái trẻ, chưa từng trải sự đời, lại dễ dàng đổ gục trước những thứ mới lạ như thế!
Một lần nữa, tôi xin khẳng định rằng tình yêu đúng thật là một khái niệm trừu tượng khó có thể hình dung ra được.
Tôi đã nghe mấy câu chuyện về tình yêu này đến lần thứ ba rồi nhưng vẫn không thể hiểu hết được nó.
- Nhưng một tình yêu chỉ xuất phát từ một hướng thì trông thật quá khôi hài. Và tôi đã có một tình yêu khôi hài như thế. Trái tim tôi dành trọn cho anh ấy, thế nhưng có vẻ như nó vẫn chưa đủ để có thể khiến cho người con trai mà mình yêu thương quay lại nhìn về phía mình. Vì anh ấy có hoài bảo của riêng mình, có niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn cho riêng mình. Và vì yêu một con người như vậy, tôi còn có thể làm được gì ngoài việc tiếp tục ủng hộ cho những gì mà anh ấy tin tưởng!
- Và cô đã từ bỏ?
Tôi biết mình thật vô duyên khi bất ngờ hỏi. Và cũng thật kỳ quái khi tự mình phá đi luật của chính bản thân “Không nên quan tâm đến vấn đề của người khác”. Nhưng câu chuyện ấy nó đã thu hút tôi đến độ không thể nhắm mắt làm ngơ.
Người phụ nữ ấy thoáng tròn mắt nhìn tôi trong vài giây, rồi lại nở nụ cười hiền từ.
- Em nghĩ rằng tôi đã từ bỏ sao. Dĩ nhiên là không. Tôi không phải loại người có thể dễ dàng từ bỏ đi thứ mình muốn khi mới chỉ gặp một chút khó khăn. Tôi không từ bỏ đi cảm xúc của mình, cũng như từ bỏ đi những điều khiến mình cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại, tôi vẫn tin rằng những tình cảm chân thành của mình sẽ đến được anh ấy. Và tôi đã trao cho anh ấy một món quà và tin tưởng chờ đợi. Một chậu cây xương rồng với lời nhắn “Em sẽ đợi anh”!
Hình như tôi đã từng nghe qua câu chuyện tương tự như thế này rồi thì phải.
Mà sao tôi có cảm giác như chuyện mang xương rồng để làm quà tặng hình như rất phổ biến ở thành phố này nhỉ.
Ngay cả vở kịch hôm qua cũng lấy yếu tố này để làm nên một câu chuyện.
- Giống như với vở kịch hôm qua khi cô gái mang xương rồng tặng cho anh thanh niên!
- Ara, Noel – chan có đến xem vở kịch tối hôm qua ư. Tôi cùng hai đứa con cũng có đến nhưng lại không thấy Noel – chan!
Là bởi vì tôi và cô chủ quán nhỏ đã ngồi ở vị trí đặc biệt thuộc hạng bình dân, nên có khi không gặp được nhau nếu như cô ấy ngồi ở hàng ghế dành cho hạng thượng lưu.
- Thật ra thì đoàn kịch đó cũng đến từ đất nước của tôi. Và họ cũng hay mang câu chuyện từ quê nhà, tự biến tấu nó một chút để trở thành một truyền thuyết rồi kể cho mọi người nghe vậy đấy. Xin được đính chính lại là không có chi tiết cô gái vì quá đau khổ nên đã tự vẫn hay chàng trai cũng theo đó mà tự nuốt cây xương rồng để rồi trở thành một cây xương rồng đâu!
Quả nhiên là bịa đặt.
Vì dù cho có nghe thế nào đi chăng nữa thì cũng thật vô lý khi anh ta cố nuốt cây xương rồng rồi chết, ngay cả cái việc thân thể theo năm tháng dưới lớp cát mọc lên một cây xương rồng.
Khoa học chưa hề chứng minh ra được thân xác con người khi chết đi sẽ hóa thành xương rồng. Nên rõ ràng là đã bị bơm phồng lên hòng cố tạo ra cái kết đau buồn nhất cho một câu chuyện tình không thành.
Ấy vậy mà cũng có những người tin rồi khóc như mưa suốt vở kịch.
- Hai người họ chết thì không đúng. Nhưng chi tiết cây xương rồng nở hoa giữa một chốn hoang mạc khô cằn thì là có thật. Bởi lẽ, đó chính là điểm nhấn của cả một câu chuyện tình đầy khổ đau giữa hai con người mang hai thân phận khác nhau!
Khi ấy, tôi chợt nhận ra người phụ nữ này cũng chính là nhân vật chính trong câu chuyện mà mình đang kể.