Ngay khi trông thấy cái bản mặt của ông ta, trong đầu tôi liền bật ra ngay một câu hỏi rằng tại sao cái lão già gàn dở này lại xuất hiện ở đây. Nhưng sau đó thì cũng nhận ra mình tử hỏi như thế hóa ra lại bằng thừa bởi vì rõ ràng lúc sáng, khi còn ở trạm tiếp tế, chính miệng ông ta đã nói rằng là sẽ đến Lynbra để nhậu đến thâu đêm. Việc sẽ không có gì nếu như tôi không chạm mặt ông già này ngay tại đây. Giờ tôi mới thấm thía được cái câu “Trái Đất này hình cầu” của một vị học giả nào đó và cũng ghét cái câu ấy vô cùng cực.
- Tiểu thư lái motor đây chứ đâu. Có chết thì lão già này cũng sẽ không bao giờ quên gương mặt của đối tượng mà lão đây ăn hụt tiền. Dù cô có trốn hay hóa thành tro bụi thì lão đây cũng sẽ nhận ra ngay thôi!
Hờ hờ, còn tôi thì chỉ muốn hình ảnh của lão nhanh chóng biến ngay ra khỏi đầu tôi. Đồ già xảo quyệt mưu mô không bằng loài vật này. Lại thêm cái say ngoắc cần câu kia nên câu từ bắt đầu lộn xộn và rõ ngớ ngẩn hơn bao giờ hết.
Chúc mừng vì lão đã bôi nhọ thành công hình ảnh những người cao tuổi cần được tôn trọng trong tôi ngay lúc này đây.
Chết đi lão già.
- Shinomiya – san có quen biết người đó ạ!
Không ổn rồi.
Tôi quên mất rằng mình đang đi chung với cô bé chủ quán trọ.
Mà tôi thì lại không muốn cho cô bé biết sự thật là tôi có biết lão già nát rượu này. Như thế sẽ phần nào làm ảnh hưởng không tốt đến cô bé mất.
- Không. Chị không quen biết gì người này cả. Chúng ta đi thôi!
Nhưng có lẽ chính tôi mới gây ảnh hưởng không tốt đến cô bé khi dám nói dối trắng trợn như thế.
- Ei, tiểu thư lái motor. Cái con xe của tiểu thư là từ đâu chui ra vậy hả. Bên trong đó toàn là những linh kiện tối tân phức tạp. Để có thể điều chỉnh lại chúng, lão đây đã tốn không ít bao nhiêu công sức vì cứ sợ làm sai một cái là nổ mất xác. Lần sau có đến thì đừng có thách đỗ lão già này nữa đó nhé!
Còn có chuyện quay lại nhờ lão kiểm tra xe ư.
Không bao giờ và mãi mãi không bao giờ đâu.
Mà khoan đã, nãy lão vừa nói các linh kiện bên trong chiến hữu là hàng chất lượng cao. Thế lão có tiện tay “chôm” cái gì không đấy.
Chiến hữu của tôi có bị sứt sẹo miếng nào không hả.
Hơn nữa, đừng có nói chuyện với tôi như đúng rồi, trong khi tôi đang cố gắng phủ nhận đi sự tồn tại của lão trong cả cuộc đời của tôi.
- Shinomiya – san. Người đó đang nói về chị đúng không ạ?
- Do em tưởng tượng ra đấy mà. Thôi nào, chúng ta nhanh quay về phòng trọ đi!
- Oi tiểu thư oi tiểu thư. Lúc trưa ghé vào cửa hàng tiện lợi ăn tô mỳ lạnh đó có ngon không. Nói cho mà nghe, thức ăn ở đấy thì ngon khỏi chê đấy. Nhưng sẽ tuyệt hơn nếu như cô thử một cái bánh vừng phủ mật ong. Hay là do cô không có tiền vậy hả. Có tiền ăn một tô mỳ lạnh, mà lại không mua nổi một cái bánh tráng miệng. Buồn cười thật đấy!
Cái lão già thối tha chết tiệt này.
Chỉ toàn phát ngôn ra những điều nhảm nhí vớ vẩn.
- Shinomiya – san. Quả nhiên là người đó đang nói đến chị kìa!
Thôi chịu thua rồi.
Dù cho có tìm cách thoát ra khỏi cái mớ bòng bong này, nhưng xem ra càng vùng vẫy bao nhiêu, thì mình lại tự đạp chân vào vũng lầy của sự ngốc nghếch đến bấy nhiêu.
Tôi buộc miệng cất tiếng thở dài oái ăm ngán ngẫm cả cái cuộc đời này.
- Xin lỗi, em có thể quay trở về trước được không?
- Nhưng mà…
- Không sao đâu. Ngay sau khi xong việc, chị sẽ quay về ngay. Đừng lo cho chị!
- … Vậy em đi trước đây. Shinomiya – san cẩn thận đấy ạ!
Vẫy tay chào cô bé cho đến khi không còn trông thấy vóc dáng nhỏ nhắn ấy tại ngã rẽ đường, tôi mới quay sang đối mặt với điều mà mình không muốn dính dáng tới chút nào.
Tôi bước đến gần chỗ ông ta với thái độ cực kỳ khó chịu. Vì nhờ ai đó, mà cuộc chuyến đi chơi của tôi mới bị cắt ngang.
Ông ta đang trong giai đoạn say bí tỉ rồi.
Dẫu vẫn còn đủ tỉnh để nhận ra tôi là ai, nhưng với tình trạng hiện nay thì dù tôi có vung kiếm chém ông ta một nhát thì lão cũng chẳng kịp thời phản ứng. Mà dù có phản ứng kịp thì cũng chẳng làm được gì cả. Nếu như trên đời này không tồn tại luật pháp thì chắc chắn, tôi sẽ chém cho cái đầu của ông ta lìa khỏi cổ.
- Đứng đó làm gì đấy tiểu thư lái motor. Sao không ngồi xuống uống với lão đi nhẩy. Rượu ở đây cũng khá là ngon đấy!
Dẫu cho tôi hiện đã qua tuổi vị thành niên và được phép sử dụng những chất có cồn nhưng tôi không thích uống bia hay rượu. Thế nên là tôi sẽ không uống với lão một ly nào đâu.
Tôi chỉ muốn đứng đây, nhìn vào cái bộ dạng thảm hại của lão bằng ánh mắt khinh thường đến tận xương tủy mà thôi.
- À mà tiểu thư mới đi thăm quan thành phố này đấy hả. Lynbra về đêm sẽ có rất nhiều các hàng quán được mở nên thiếu gì chỗ vui mà nhỉ. Đó là chưa kể, ngày hôm nay còn có đoàn diễn kịch ghé thăm và sẽ biểu diễn một vở kịch thú vị nữa. Chắc là tiểu thư đây mới từ nơi đó về nhỉ!
Đoán thì đúng. Nhưng rồi sao nữa.
Lão tính làm gì ngay khi biết rằng tôi vừa từ quảng trường, nơi diễn ra vở kịch vừa rồi.
Chỉ toàn nói ra những điều vô nghĩa như thế là cách để lão đối phó với cuộc đời này cùng với hơi men trong người à.
Tệ hại nay càng trở nên tồi tệ hơn.
Tôi thật hết từ ngữ để nói về một kẻ không đáng làm người như lão nữa rồi.
- Ngài Boran. Như thế là đủ rồi. Xin hãy dừng lại đi ạ!
Chợt có một cô gái trẻ khác từ ngôi nhà bên cạnh liền chạy ra nói những lời như thế.
Và dĩ nhiên, khi bạn đang ngồi say sưa với chai rượu như tri kỷ trong tay bỗng dưng bị buộc phải dừng lại, nhất định là bạn sẽ tức giận và không ngần ngại hét thẳng vào mặt người đã ra lệnh cho bạn.
- Dừng cái gì mà dừng. Ta đang uống với tiểu thư lái motor này. Đừng có hòng mà làm phiền ta!
Heh, nói lại cho chính xác đi nào.
Tôi chưa hề chạm tay vào một giọt nào nên không có tính là đang uống. Và cũng không bao giờ có chuyện tôi ngồi uống rượu với lão đâu.
Đừng có tùy tiện hủy hoại đi nét đẹp trong sáng của tôi trước mặt người khác.
- Ngài đã nhậu liên tiếp suốt bốn tiếng đồng hồ. Nếu còn tiếp tục thì ngài sẽ gục ngay tại đây mất. Hơn nữa, ngài còn đang nợ tiền cửa hàng chúng tôi cả tháng nay rồi. Làm ơn đừng uống nữa!
Heh… vậy là lão ta đã như thế này suốt từ chiều cho đến giờ đấy à.
Càng hay.
Tôi còn đang mong lão ta uống nhiều nhiều lên, để rồi đến một ngày cái dạ dày già cỗi của lão không chịu đựng nổi mà bị viêm loét. Đến khi đó, thì chắc chắn lão ta sẽ được một suất đi xuống lòng đất mà chơi với dế.
Nhưng mà bên cạnh đó, tôi còn nghe được việc lão già này còn đang nợ tiền cửa hàng này cả tháng. Ấy vậy mà khi lão ta xuất hiện, các người còn đồng ý cho lão ngồi đây suốt bốn tiếng.
Nếu như ngay từ đầu, mấy người từ chối lão ta thì đâu có xảy ra tình trạng thế này.
- Chỉ mới có một tháng thôi chứ mấy. Ta hứa là sẽ trả sau khi nốt ngày hôm nay thì nhất định sẽ trả mà. Ta có phải dạng người ăn quỵt đâu mà lo!
- Mới ngày hôm trước, ngài cũng nói y như vậy, nhưng sau cùng thì ngài cũng đã bỏ về đấy thôi!
- Đừng có nhiều lời. Nếu muốn phàn nàn thì kêu gã chủ ra đây để ta đối chất!
- Ông chủ vì không muốn nghe ngài nên mới nói tôi ra ngăn ngài lại đấy. Nể mặt ngài là khách lâu năm nên chúng tôi mới để yên cho đến giờ. Nhưng hôm nay thì mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát rồi. Làm ơn đừng gây thêm phiền hà cho quán chúng tôi nữa!
Rồi cô ta đang ráng sức kéo tay lão già gàn dở đó đứng lên.
Nhưng vì sức yếu nên không thể nào làm dịch chuyển nổi cái thân hình đồ sộ đó.
Kể ra thì cũng tội cho cô gái ấy khi lại phải mắc kẹt với lão già kinh khủng khiếp này.
Cô ấy bỗng dưng quay sang nhìn tôi.
Are… cô nhìn tôi như thế là có ý gì.
Sao tự dưng cô lại buông lão ta ra rồi tiến thẳng đến chỗ tôi với ánh mắt nghiêm túc kiểu như thế.
Tôi dự cảm có điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến.
- Quý khách là người quen của ngài Boran phải không ạ?
Heh.
…
…
Tự dưng tôi bị kéo vào cửa hàng kế bên, và phải đối mặt với người được gọi là ông chủ nơi đây.
Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy nhỉ.
Tôi không biết và thật lòng là tôi cũng không hề muốn biết hay muốn dính dáng gì ở đây hết.
Ai đó làm ơn nói cho họ hiểu rồi buông tha cho tôi về nhà trọ mà tôi đang cực kỳ yêu mến không.
- Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền quý khách như thế này!
Ông chủ cửa hàng đã xin lỗi tôi.
Mà tại sao lại xin lỗi tôi.
Ngay từ đầu, họ có làm gì tôi đôi… trừ việc nhân viên của ông ta nhầm tưởng rằng tôi là người thân của lão già chết tiệt ngoài kia.
- Maleen, chỉ vừa mới đến đây làm việc không lâu, nên có nhầm lẫn đôi chút. Mong quý khách bỏ qua!
- Xin thứ lỗi!
Cả cô nhân viên trẻ kia cũng cúi đầu xin lỗi sau khi lôi tôi xồng xộc bước vào đây.
Nếu đã là nhân viên mới, và cái gã ngoài kia là khách quen lâu năm của ông thì chí ít cũng phải giải thích trước cho cô ta để tránh gây ra hiểu nhầm chứ. Rõ ràng sự việc lần này, tôi không thể dễ dàng bỏ qua được.
- Sự tình mà nói, quán của chúng tôi đang gặp một chút vấn đề về kinh phí, lượng khách đến đây không còn đông như thời gian trước. Chỉ có mỗi Boran là lui đến đây thường xuyên mà thôi!
À há… nói ra chuyện này với tôi thì có ích lợi gì.
Tôi chỉ là một Nhà Lữ Hành, đi ngang qua và dừng chân tại thành phố này trong khoảng thời gian ngắn rồi sau đó sẽ lại tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Than thở cho tôi nghe về vấn đề kinh doanh của quán rượu này với tôi thì hòng thay đổi được gì cơ chứ.
Mấy người làm tôi khó chịu quá đấy.
- Nếu như đã không có khách như vậy, thì tại sao không dẹp quán và đi tìm một địa điểm làm ăn khác tốt hơn?
Tôi nói thẳng ra suy nghĩ của mình với sự bực mình dâng trào trong lòng.
- Chúng tôi cũng đang định kế hoạch như thế, nhưng khổ nỗi, vẫn lại là vấn đề kinh phí. Hiện tại thì Boran đang thiếu chúng tôi một tháng tiền rượu. Với con số còn thiếu sót đó, chúng tôi hoàn toàn có thể thu gọn hành lý và rời khỏi Lynbra ngay. Nhưng chính vì Boran cứ dây dưa mãi không chịu trả, nên chúng tôi cũng không thể rời đi, mà cũng không thể hoạt động thuận lợi tại đây. Mọi chuyện là như vậy!
Thế có nghĩa là lão già nát rượu ngoài kia hiện đang là con nợ, vẫn còn đang thiếu các người một số tiền rất lớn không thể xí xóa cho luôn chứ gì.
Quả là vấn đề nan giải nhỉ.
Một khi đã cho ai đó mượn tiền với một con số lớn, thì hiển nhiên, làm gì có chuyện lại dễ dàng bỏ qua việc đòi lại.
Nếu là tôi, thì chắc chắn, tôi cũng sẽ phải đòi lại cho bằng được.
Nhưng, cũng quay trở lại câu hỏi lúc đầu.
Việc mấy người cho nhau nợ nần rồi kẻ này thiếu gã nọ các kiểu, có liên quan gì đến tôi.
Không lẽ mấy người định…
- Vậy nên quý khách có thể giúp cho quán chúng tôi được không ạ?
Tôi ngay lập tức làm cái bộ mặt kinh tởm dành riêng cho ông chủ quán rượu này.
Không chỉ là kinh tởm, mà phải nói là khinh bỉ mới đúng.
Sự khinh bỉ dành cho một gã đàn ông thứ hai trên đời này không bằng loài động vật.
Bộ ông thật sự mặt dày đến độ không cảm thấy hổ thẹn khi tự dưng nói ra những lời như thế với một cô gái mà ngay từ đầu, ông biết rõ rằng chẳng hề có can hệ gì đến cái kẻ mà ông đang muốn đòi nợ sao.
Thế quái nào lại nói ra những lời như kiểu “Cô có thể trả hộ cho ông ta được không?”
Tôi khinh bỉ tên chủ quán này ra mặt thật sự và không cần phải nể nang gì cả.
- Tại sao tôi lại phải làm như vậy?
Có vẻ như ông ta cũng cảm nhận được sự bất mãn trong tôi, nên bắt đầu tỏ ra chút luống cuống và sợ hãi chút đỉnh.
- Thật sự thì là… như tôi đã nói… Vì Boran cứ dây dưa mãi không chịu trả, nên chúng tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn, kể cả việc rời khỏi đây…
- Chuyện riêng của các người thì liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, chẳng phải ngay từ đầu, chuyện này chỉ nên nói với người nhà của lão già đó thôi ư. Lão đó nợ tiền mấy người, thì cứ đẩy số nợ đó lên người nhà của lão là xong thôi. Mắc mớ gì lại lôi tôi vào đây?
- Nhưng mà… Boran thật ra không có gia đình người thân gì cả… ông ta chỉ sống một mình và làm việc tại trạm tiếp tế nhiên liệu mà thôi!
- Thế thì cho người đến siết đồ là giải quyết được tất. Mặc mớ gì lại lôi tôi vào đây?
Tôi cố tình nhắc lại câu “Mắc mớ gì lại lôi tôi vào đây” hai lần là để thể hiện cho sự bức bối không thể diễn tả thành lời.
Tôi hiện giờ đang rất khó chịu trong người đấy, tên chủ quán và cô nhân viên ngu ngốc này.
Có những việc nó đơn giản vậy mà cũng không giải quyết được, bảo sao cái quán rượu này chẳng có nổi một bóng khách.
Biết là chẳng liên quan cho lắm, nhưng vì tôi đang vô cùng bực bội trong mình nên bạ đâu thì nói đấy thôi. Miễn là có một cái cớ để cho tôi trút giận.
Tôi chợt nhớ ra một điều.
- Ở trạm tiếp tế nhiên liệu vẫn còn một người nữa. Tuy không biết hai người họ có quan hệ gì với nhau hay không. Nhưng chí ít thì họ cũng làm việc chung tại một chỗ. Thế nên là ông hãy thử liên lạc với anh ta đi!
- Nhưng mà…
- Còn có nhưng nhị gì ở đây nữa sao?
Tôi làm cái gương mặt đáng sợ kiểu như nếu còn ý kiến, thì nhất định sẽ cho mỗi người một dao xiên ngay chính giữa cổ họng.
Họ sợ đến độ xanh mặt, bám dính lấy nhau và trả lời lý nhí tôi.
- Dạ vâng…
…
Sau đó, ông chủ quán đã lần theo số điện thoại liên lạc trạm tiếp tế nhiên liệu và thực hiện cuộc gọi.
Có vẻ như đầu dây bên kia có người nghe máy.
Ông chủ quán cũng bắt đầu kể lại hết sự tình, từ chuyện lão già nát rượu ngoài kia đã uống quá nhiều, cộng với khoản tiền còn đang thiếu với cửa hàng.
Không biết rằng đầu dây bên kia đã nói thế nào mà trông nét mặt ông chủ quán như được giãn ra phần nào. Ông ta cúp máy và quay lại báo cáo tình hình cho tôi biết.
- Người thanh niên hiện đang làm việc tại trạm tiếp tế nhiên liệu cùng với Boran nói rằng sẽ đến đây ngay lập tức. Cậu ấy còn hứa rằng sẽ mang tiền theo để trả cho chúng tôi nữa!
Hà… vậy là vấn đề của mấy người đã được giải quyết xong rồi đó nhé.
Thiệt tình, người lớn mấy người đều vô dụng như thế cả sao. Ngay cái chuyện đơn giản như ăn kẹo thế mà cũng phải đến tay một cô gái chưa tới 25 này đứng ra giải quyết giúp.
Thế quái nào mà ông lại có thể trở thành chủ của một quán rượu thế này hả.
Ông chủ quán bỗng dưng nắm chặt lấy tay tôi, không ngừng vẫy mạnh.
- Thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Nếu như không nhờ có quý khách, thì chắc lẽ chúng tôi vẫn sẽ còn mắc kẹt với Boran dài dài. Chỉ cần có được số tiền ấy, thì chúng tôi nhất định có thể rời khỏi Lynbra. Thật sự rất cảm ơn cô!
Oi oi, mới trước đó tôi không những nạt nộ, mà còn làm cái bản mặt khinh bỉ với mấy người đấy. Làm thế nào mà bây giờ, mấy người lại dám bắt tay tôi thế này nữa vậy.
Nhưng mà… được ai đó nói lời cảm ơn… cũng thú vị phết đấy.
Thế nên là tôi không cho rằng điều này là phiền phức đâu.
…
Giải quyết xong vấn đề của hàng rượu, tôi bước ra ngoài với ý định trở về quán trọ, thì lại trông thấy lão già chết tiệt kia đã lăn ra đất ngủ say từ lúc nào.
- Hà, lúc nào cũng chỉ biết gây phiền hà đến người khác. Cũng chỉ vì cái tính đó mà ông ấy đã khiến chúng tôi gặp không biết bao nhiêu rắc rối!
Các người còn dám nói lên câu đó ngay sau khi vừa kéo một Nhà Lữ Hành vô tội, không liên quan gì hết vào việc “ruồi bu” của mấy người ư. Xem lại bản thân mình đi cái kìa.
Mà dù sao thì các người cũng chuẩn bị tránh xa được khỏi cái lão già thối này rồi, nên chịu khó một chút nữa thôi chắc không thành vấn đề. Mọi chuyện còn lại giao hết cho mấy người cả đấy.
Bỗng nhiên, cô nhân viên chợt giữ lấy vai tôi.
- Anou… quý khách có thể nào…
Cái gì nữa đây.
Linh cảm báo hiệu cho một điều gì đó không lành đột ngột xuất hiện lần thứ hai.
- Không bao giờ có chuyện đó. Mấy người có bị não hay không hả?
Tôi nói ra thành lời thay vì chỉ suy nghĩ trong đầu mất rồi.
Nhưng hiển nhiên, phải là một vấn đề gì đó đẩy sự uất hận trong tôi lên đến giới hạn thì mới bắt tôi phải thốt ra những từ ngữ không đẹp đẽ đó.
Tay chủ quán và cô nhân viên cũng tỏ ra sở hãi hệt như lúc nãy tìm cách trấn an tôi.
- Thật lòng rất xin lỗi quý khách. Nhưng dù gì đi nữa, Boran cũng là khách quen bao lâu nay. Thật tình không thể để như thế này được!
- Thế thì cứ ném lão ta ra bãi rác nằm đi!
- Etou… quý khách… như lúc nãy đã nói… Boran là…
- Ném lão ta ra bãi rác nằm đi!
Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ nửa giây.
Mà trong tình huống này, với sự phẫn nộ sắp trào dâng, đủ cho tôi đưa ra những quyết định mang tính chất hằn học rồi.
Nghĩ làm sao vậy.
Tôi đã chỉ cách cho mấy người lấy lại được khoản tiền nợ rồi. Nay lại còn muốn tôi mang lão già này đi chỗ khác để cho các người dễ bề dọn dẹp sao.
Tại sao cứ phải lôi tôi vào vấn đề của mấy người, cũng như bắt tôi đi giải quyết hậu họa do mấy người gây ra, dù cho ngay từ đầu, thật sự thật sự và thật sự là tôi chẳng hề có liên quan gì cả. Tại sao cứ chỉ biết lo cho bản thân mình như vậy mà không thèm quan tâm đến cảm giác của người khác vậy hả.
Ăn cái gì mà khôn thế lũ phàm nhân này.
Nhưng xem chừng ra hai người này cũng đạt mức giới hạn của họ, khi cứ phải chịu đựng lão già kia, đến mức sẵn sàng từ bỏ đi cả danh dự của bản thân, sẵn sàng gánh trách nhiệm này lên vai người khác.
Tất cả cũng đều là do cái lão già gàn dở này sao không chết quách đi cho thiên hạ đỡ khổ.
Dù sao đi nữa, tuyệt đối không có chuyện tôi là người mang cái thân thùng phi này đi ra chỗ khác đâu. Kể cả khi với sức mạnh Bất Tử Nhân, tôi có thể vác ông ta như vác bao gạo bằng một tay, nhưng tuyệt đối không làm.
- Mang cho tôi một thau nước đổ đầy đá!
Tôi đã đưa ra yêu cầu như thế trong lòng ngập tràn sự bực mình.
Họ loay hoay thế nào đó không phải việc của tôi, chủ yếu là họ đã mang ra cho tôi một thau nước có rất nhiều đá lạnh bên trong đúng như lời tôi nói.
Tôi đang định làm gì với thau nước đá này ư.
Nhìn là biết rồi còn gì.
Tôi đổ thẳng thau nước lên đầu lão già đang say ngủ bất cần đời kia, làm cho lão ta không ngừng vung vẩy tay chân trước sự ngỡ ngàng hoảng sợ của tay chủ quán lẫn nhân viên.
Chắc lẽ, họ đang tự hỏi là tại sao một cô bé đáng yêu, xinh xắn như tôi lại có thể ra tay tàn độc như thế.
Một khi đã bị đẩy vào bước đường cùng của sự phẫn nộ, thì thiên thần cũng hóa quỷ dữ mà thôi.
Bài học kinh nghiệm quý báu khi trở thành một Nhà Lữ Hành đấy.
- Hm hm
Có vẻ như lão già tỉnh rồi, dẫu cho vẫn chưa hẳn nhưng chí ít thì lão còn nhớ cách mở mắt.
- Dậy đi, một chút nữa thì cái anh chàng ở cửa hàng tiện lợi sẽ đến đón ông đấy. Còn nếu muốn ngủ thì đi ra bãi rác phía bên kia mà nằm đợi!
Ông ta cũng còn nghe được lời tôi nói, nên mới trả lời.
- Thằng nhãi đó… sẽ không đến… nếu là Lynbra… thì nó sẽ không đến… đã bao nhiêu năm rồi… vẫn chìm đắm trong sự nuối tiếc… nên… sẽ không đến…
Đó là tất cả những gì ông ta đã nói trước khi nhắm mắt ngủ tiếp.
Mà khoan, đừng có mà ngủ tiếp một cách dễ dàng như thế. Bộ lão thuộc dạng dễ ngủ dù rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào hay sao.
Dậy dậy dậy.
Tôi không ngừng đổ nước vào mặt lão ta, hết thau này đến thau khác, cho đến khi nhân vật mà tất cả chúng tôi, người trong cuộc, người ngoài cuộc, người đang khổ sở đòi nợ, và người đang khổ sở vì chẳng hề liên quan gì đến việc này cũng đã xuất hiện.
- Thật ngại quá, đã để cho hai người gặp không ít khó khăn. Như đã hứa, đây là khoản tiền mà Boran – san đã uống quá hạn một tháng. Mong hai người bỏ qua cho ông ấy!
Anh thanh niên làm việc trong cửa hàng tiện lợi có món mỳ Udon lạnh siêu ngon đưa một cọc tiền cho chủ quán.
Người chủ sau khi nhận được số tiền mình cần liền không cầm được nước mắt, đến mức quỳ rụp xuống.
- Cảm ơn cậu. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!
Heh… có cần phải xúc động quá như thế không.
Với lại, anh cũng cần nên thay mặt lão già khốn đốn kia xin lỗi tôi vì những rắc rối mà tôi đã phải trải qua một cách khó hiểu đây này.
- Tôi cũng vô cùng xin lỗi và cảm ơn vì đã báo cho tôi biết tình trạng của Boran – san. Cảm ơn cô rất nhiều!
Anh ấy đã quay sang nói lời xin lỗi và cảm ơn.
Ít ra cũng phải như thế.
Vì anh đã nghiêng mình rồi nên tôi cũng cho qua đấy. Không còn để bụng nữa đâu…
… Chắc vậy…
...
Sau đó, anh thanh niên đã tự thân mình mang lão già chết tiệt đang ngáy ngủ kia ra xe, hoàn toàn không mở lời xin sự trợ giúp trắng trợn như tay chủ quán. Dường như, anh ấy cũng rất hiểu lý lẽ, không dám xin giúp đỡ từ người đã bị dính vào việc mà vốn dĩ không hề liên quan gì đến họ, thế nên mới phải vất vả mang vác cái thùng phi nặng hơn thân thể gầy guộc của mình. Nhưng cuối cùng thì vẫn chất cái “món hàng cồng kềnh” đó lên xe thành công.
Anh thanh niên thở phào một hơi như thể vừa trút được gánh nặng.
- Thật lòng thì tôi vốn cũng đã biết chuyện Boran – san đi nhậu, rồi cố tình không trả tiền. Nhân dịp ngày hôm nay, tôi mới có thể đứng ra giải quyết hết những rắc rối mà ông ấy đã gây ra. Một lần nữa, rất cảm ơn cô, và rất xin lỗi vì mấy thứ nhỏ nhặt này!
Anh đã xin lỗi tôi rồi, nên đừng cúi mình xin lỗi lần thứ hai.
Tôi ghi nhận tấm lòng của anh.
- Nhưng tại sao khi biết ông ta cố tình ăn quỵt, anh không đứng ra can ngăn ngay từ đầu, mà phải đợi cho đến lúc này?
- Vì tôi không thể làm thế được. Bởi lẽ, Boran – san làm như vậy, đều là vì tôi cả!
Are, are… mọi thứ lại dần bắt đầu khó hiểu rồi đây.
Anh thanh niên vẫn ôn tồn giải thích cho tôi.
- Thật ra thì chuyện Boran – san làm mấy việc như ăn tiền của các Lữ Khách ghé vào trạm, rồi nói rằng sẽ sử dụng khoản kiếm thêm được đó để đi nhậu. Nhưng đấy chỉ là một cái cớ để cho ông ấy đưa số tiền đó cho tôi. Bằng cách nói dối rằng chủ quán khao chầu rượu nhân dịp này dịp kia, ông ấy sẽ có lý do để đưa tôi mà không khiến tôi nổi giận vì Boran – san biết chắc chắn một khi đã biết rõ nguồn gốc số tiền ấy từ đâu ra, thì tôi sẽ phản đối!
- Ra là vậy. Nhưng suy cho cùng thì vẫn là…
- Đồng phạm của một vụ lừa đảo. Tôi hiểu rõ điều đó. Nhưng vì không thể bắt được tận tay, nên tôi cũng không có quyền để kết tội ông ấy. Nhiều lúc các vị khách đến cửa hàng tiện lợi và phàn nàn thì tôi mới biết mà ra nói với ông ấy trả lại số tiền cho họ. Còn với những lần tôi không có mặt ở trạm tiếp tế, thì Boran – san lại tự tung tự tác. Dù cho trước khi đi, tôi đã căn dặn rất nhiều không nên làm như vậy, nhưng xem ra ông ấy vẫn để ngoài tai mà thôi. Boran – san đưa số tiền cho tôi và nói rằng hãy sử dụng nó để chi tiêu hằng ngày. Ông ấy đã lo lắng cho tôi như thế, làm sao mà tôi có thể từ chối được!
Nghe như thế, tôi cũng đâu biết phải nói gì hơn.
Hai con người này tuy mang hai tính cách khác nhau, nhưng cũng chỉ vì có hai người sống ở trạm tiếp tế, một nơi mà việc kiếm sống qua ngày nhờ vào lượng khách ghé thăm thì cũng thật đầy khó khăn. Chính vì thế, nên họ mới quan tâm lẫn nhau, xem nhau như người thân trong gia đình, dẫu cho anh thanh niên có khẳng định một điều rằng họ không mang chung dòng máu.
Vậy ra đó cũng là một phần trong cảm xúc của con người.
- Nhưng kể có là vậy đi chăng nữa, nếu ông ta cứ tiếp tục làm mấy chuyện như thế, thì trước sau gì cũng sẽ đến tai cục an ninh. Rồi thì ông ta cũng sẽ bị bắt thôi!
- Về chuyện đó thì không cần phải lo. Bởi lẽ những vụ ăn chặn thành công, tôi đều mang chúng đến nộp cho cục an ninh và nhờ họ gửi lại cho chủ cũ. Chuyện như vậy đã xảy ra ở đây suốt mấy năm qua. Cục an ninh Lynbra biết rất rõ việc này nên cũng xem như không có gì. Họ sẵn sàng cho qua nếu như tôi vẫn tiếp tục trao trả số tiền ấy cho những người bị ông ấy lừa!
Biết rất rõ hành vi tội ác của lão già kia, nhưng vẫn làm ngơ như không biết gì, mà chẳng thèm cho người đến bắt hay cảnh cáo gì hết.
An ninh kiểu gì thế hả.
Nhưng nếu sự việc được giải quyết ổn thỏa đến mức chỉ cần lời nói của một người thanh niên cũng đủ lắng xuống, chứng tỏ rằng anh ấy có uy tín rất cao, nên cục an ninh mới đặt niềm tin ở anh ta.
Hai con người này đúng là thuộc hai thế giới khác nhau với hai tính cách khác nhau.
Một người thì cố gắng xây dựng những điều tốt đẹp, còn một tên thì chỉ biết phá hoại là giỏi.
…
- Thằng nhãi đó… sẽ không đến đâu… Chắc chắn sẽ không đến… đâu…
Ông ta nằm trong xe và đang nói sảng trong cơn mê.
Mà có nhận thức được những gì mình nói không đấy.
Làm gì mà cứ chắc như đinh đóng cột, trong khi anh thanh niên đang ở ngay đây, vừa giải quyết mớ hỗn độn do ông vây ra và chuẩn bị mang ông về đây.
Tôi thoáng để ý thấy nét mặt anh thanh niên lúc này. Tuy anh ấy có đang cười hà hà khổ sở, nhưng sau đó, tôi lại trông thấy nét đượm buồn nhẹ vương vấn. Cảm giác như đấy không hẳn là những câu vô nghĩa, mà thật sự nó có ảnh hưởng đến anh ta.
- Từ nãy đến giờ, ông ta cứ lải nhải câu đó mãi thôi. Có ẩn ý gì ở đây sao?
Không hiểu sao tôi lại có một sự hiếu kỳ đặc biệt dành cho anh thanh niên này.
Có thể, với lão già gàn dở kia, dù cho lão ta có chết chìm ở một cái hồ nào đó, hay chết bên cạnh một bãi rác thì tôi cũng chẳng để tâm.
Nhưng với người thanh niên này thì lại khác.
Có phải là do tôi yêu anh ấy không nên mới thế không nhỉ.
Chắc là không đâu ha.
- Bị phát hiện ra mất rồi. Thật không ngờ cô lại là người để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy!
Hể, là đang khen hay đang nói “móc” tôi đấy.
Nhưng bởi lẽ tôi đang có một ấn tượng không xấu với anh, nên tôi sẽ xem như đây là lời khen.
Mà nói như vậy, tức là có ẩn ý ở phía sau câu đó thật.
- Boran – san nói đúng đấy. Nếu như không phải vì chuyện này, thì tôi sẽ không đến Lynbra đâu. Không bao giờ đến Lynbra một lần nào nữa!
Ấy thế mà cuối cùng, anh vẫn phi xe suốt cả tiếng đồng hồ đến đó thôi.
- Mà, đây là một câu chuyện dài!
- Tôi có thời gian mà!
Thay vì quay trở về trạm tiếp tế nhiên liệu ngay, chúng tôi đã đến khu vực quanh hồ nước trung tâm, vừa uống nước vừa trò chuyện.
Lon nước ép tôi cầm trên tay cũng là được anh thanh niên ấy mua cho, thay cho lời cảm ơn. Còn anh ta thì thưởng thức một lon cà phê đông lạnh.
Anh thanh niên nhìn ra phía hồ nước có những đốm đèn ở phía xa xa với tâm trạng nặng trĩu.
- Sáng nay, tôi có kể về món quà mà mình nhận được là chậu cây xương rồng đúng chứ. Thật ra thì, tôi nhận được thứ đó chính là tại Lynbra, cũng ngay chỗ mà chúng ta đang đứng đây. Hay phải nói rằng mọi thứ bắt đầu từ thành phố ốc đảo này. Câu chuyện về một chàng trai ngu ngốc, quá mộng tưởng để rồi phải nhận lấy một cái kết xứng đáng cho hành động với cách nghĩ ngu xuẩn đó!
Rồi anh ta bắt đầu kể về câu chuyện của chính mình.
Như anh ta đã nói ở phần mở đầu. Đây là câu chuyện về một chàng trai vì suy nghĩ quá thiển cận nên phải nhận lấy một kết cục đáng thương.
Đã nhiều năm về trước, ở một thành phố ốc đảo giữa chốn hoang mạc, có một chàng trai chỉ độ khoảng mười chín hai mươi, tương lai vẫn còn đang rộng mở ngay phía trước. Vì tương lai, cậu ấy muốn được rời khỏi thành phố ốc đảo này để tìm cơ hội phát triển cho bản thân ở một đất nước khác, nhưng bởi lẽ cậu là trẻ mồ côi, một đứa trẻ sinh ra không hề biết được ba mẹ mình là ai và may mắn được một gia đình già nhặt về nuôi cho đến khi đôi vợ chồng già cũng nhắm mắt xuôi tay, thì cậu đã có thể tự lập một mình.
Chính vì không còn người thân nào bên cạnh, cậu ấy chỉ biết sống bằng cách làm thêm rất nhiều công việc khi độ tuổi còn nhỏ. Dù gặp rất nhiều khó khăn, nhưng chỉ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để vùi dập đi ước mơ một ngày nào đó sẽ rời khỏi thành phố này.
Cho đến một ngày, cậu được nhận làm vào một cửa hàng chuyên buôn bán các mặt hàng vải vóc của một thương đoàn từ nơi khác. Với năng lực của mình bao gồm sự hoạt bát, thông minh đầy sáng dạ. Chẳng mấy chốc, cậu được người chủ của cửa hàng đánh giá rất cao, và ước mơ rời khỏi nơi đây mỗi lúc một gần hơn.
Nhưng rồi, mọi thứ đã thay đổi, khi lần đầu tiên trong đời, cậu gặp gỡ được người mà cậu ngỡ rằng đó chính là định mệnh của mình.
Cậu đã đem lòng yêu cô con gái của chủ cửa hàng, và hiển nhiên, đó chỉ là thứ tình yêu một chiều. Chỉ là chàng trai đã lầm tưởng rằng cô ấy cũng yêu mình vì những hành động và lời nói mang tới sự quan tâm đặc biệt. Nhưng sau cùng, thì đấy cũng chỉ là sự nhầm tưởng thơ ngây ngờ nghệch đầy tự phụ của một đứa chưa hiểu được hết sự tàn nhẫn của cõi trần gian.
Cô gái ấy chuẩn bị lấy chồng theo sự sắp đặt của gia đình.
Người cô ấy sắp lấy là một chàng trai, con cả của một thương đoàn khác và có vẻ như, bản thân cô gái cũng không phản đối vì nghĩ đây chính là cách để đền đáp công ơn sinh thành của những bậc làm cha làm mẹ.
Cô ấy không khóc, không đau khổ, không than thân trách phận, ngược lại còn rất vui vẻ khi tâm sự những suy nghĩ trong mình với chàng trai. Cô ấy cũng đã nói lên những dự định trong tương lai của mình sau khi lập gia đình sẽ như thế nào và nhiều hoài bảo khác nữa.
Đến khi ấy, chàng trai mới nhận ra rằng bản thân mình đã quá ngây thơ khi nghĩ rồi mọi điều tốt đẹp cũng sẽ đều xảy đến với một đứa tưởng chừng như không thể đau khổ hơn.
Cậu nhận ra sự thật tàn nhẫn về cái gọi là khoảng cách giữa địa vị trong xã hội khi cô gái ấy là con của người mà bản thân cậu phải gọi là chủ, còn bản thân thì chỉ đơn thuần là một tên nhóc mồ côi làm công ăn lương kiếm từng đồng cắc lẻ để sống sót qua ngày.
Cậu nhận ra trong cuộc sống này có những thứ nếu cố gắng hết mình thì sẽ đạt được, nhưng cũng có những thứ dẫu cho ta có bỏ ra cả thanh xuân, hay thậm chí là cả một cuộc đời, thì cũng sẽ không bao giờ có thể đạt được.
Chỉ là cậu không chấp nhận từ bỏ.
Dẫu cho có biết rằng mọi thứ sẽ chẳng thay đổi được gì khi tương lai của cô gái đã được chính cô ấy lựa chọn. Nhưng cậu ấy vẫn không từ bỏ nên quyết định sẽ đánh canh bạc cuối cùng bằng một lời tỏ tình.
Cậu ấy muốn nói cho cô gái biết toàn bộ tấm chân tình của bản thân. Muốn cho cô gái biết rằng những cảm xúc đã được chôn giấu sâu bên trong nó lớn lao đến nhường nào.
Để rồi cái mà cậu ấy nhận được chính là một chậu cây xương rồng và sự im lặng cho đến phút cuối.
Cô ấy không đáp lại tình cảm của chàng trai, mà vẫn lặng bước đi theo những gì cô ấy đã ấp ủ từ trước.
Cô ấy đã trở thành vợ của người khác và hoàn toàn biến mất khỏi Lynbra này, mang theo bao nỗi tiếc thương lẫn sự hoài nghi của một chàng trai vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình.
Anh thanh niên kể câu chuyện của mình rất là lâu, nhưng đây là những gì tôi có thể tóm tắt được.
Anh thanh niên chợt cất tiếng thở phào, giống như vừa trút đi được một phần gánh nặng trong mình.
Anh ấy trông sang tôi với nụ cười thân thiện mọi khi.
- Xin lỗi vì đã bắt cô phải lắng nghe một câu chuyện nhàm tẻ như vậy!
Tôi lắc đầu nhẹ.
- Tôi không nghĩ là nó nhàm tẻ, dẫu cho thể loại như thế cũng xuất hiện khá nhiều trong mấy cuốn tiểu thuyết từng đọc!
- Hà hà… thế sao…
- Nhưng tôi không cho rằng nó nhàm chán, bởi lẽ dù biết mô tuýp giống nhau, nhưng mỗi khi có cơ hội, thì tôi đều đọc nó cho đến trang cuối cùng… À nhắc đến sự giống nhau này, thì vở kịch tối nay cũng có đôi nét tương tự với những gì mà anh vừa kể. Cũng là một câu chuyện tình yêu trái ngăn giữa hai người. Cô gái trẻ cũng đi theo chồng và để lại cho chàng trai một cây xương rồng. Tình tiết cũng khá giống đấy!
- Thế đoạn kết của nó ra sao?
- Không được xem như là viên mãn. Cô gái tự vẫn vì còn nhiều luyến tiếc với người cũ. Chàng trai vì thương sót cũng tự vẫn theo, và thi thể anh ta hóa thành một cây xương rồng. Chỉ có thế!
- Thì ra là vậy!
- Anh không biết về vở kịch đó à?
- Đã từ lâu rồi tôi không quay trở lại Lynbra. Vì nơi đây chứa nhiều những kỷ niệm buồn mà. Đâu có ai muốn lui đến những nơi có ấn tượng xấu với họ đúng chứ!
Cũng có vẻ hợp lý.
Nếu là tôi.
Giả sử như tôi có đi đến một thành phố nào đó, nhưng lại khiến cho tôi những ấn tượng không mấy tốt đẹp, thì hiển nhiên sẽ không có chuyện tôi đến đó lần thứ hai trong cuộc đời của mình.
- Vậy là họ cũng không thể tạo ra được một cái kết viên mãn cho cả hai cũng như giải thích rõ lý do vì sao cô gái lại đưa cho chàng trai chậu cây xương rồng. Có khi, hành động ấy chỉ lý giải được rằng cô gái muốn chàng trai hãy quên mình đi hay cũng có thể là thể hiện sự ghê tởm và muốn nói chàng trai hãy biết thân biết phận, đừng có tiếp tục mơ tưởng những điều phi lý giống như tôi đã nghĩ!
Tôi không muốn phán xét nhưng chẳng phải anh suy nghĩ có hơi chút cực đoan ư. Dù cho ngay ở thời điểm hiện tại, tôi cũng có chung quan điểm đó, nhưng cũng đừng trở nên bi quan như vậy.
…
Kết thúc câu chuyện là những dòng tâm sự về một mối tình tan vỡ, tôi bay trở về quán trọ bằng đôi cánh dơi sau lưng mình.
À phải. Tôi có hứa rằng sẽ kể về cái thứ mọc đằng sau lưng mình phải không.
Thật ra thì đây cũng là một trong những quyền lợi khi tôi mang trong mình hai dòng máu bất tử.
Một là của Phù Thủy Thời Không, bà già ngố nhà tôi.
Nhờ đó mà tôi mới có thể sử dụng được “Di Ảnh Thần Thuật”.
Và hai là của Mãnh Vương Huyết Tổ, chị tôi.
Nhờ thế mà tôi có sức mạnh vượt trội hơn người bình thường, khả năng tự tái tạo các vết thương cũng nhanh hơn rất nhiều. Bên cạnh đó, còn có cả đôi cánh dơi này như hàng tặng đính kèm.
Thật ra thì tôi chỉ mới thức tỉnh được khả năng này mới đây thôi.
Đó là lúc tôi đang ở một thành phố nọ, khi đang trong tình trạng kẹt tiền vì ở đấy không hề có ngân hàng hay máy rút tiền tự động, báo hại tôi không thể trả nổi tiền ở trọ nên đành phải tìm một công việc nào đó để kiếm thêm chút đỉnh.
Tôi tìm đến nơi dán những tờ đăng tuyển thì tìm được một công việc khá phù hợp với các Lữ Khách đang gặp vấn đề về tiền bạc nên có đến chỗ đưa ra yêu cầu.
Người yêu cầu muốn tôi tìm giúp ông ta vài cái răng nanh của loài lợn rừng để rèn vũ khí theo đơn đặt hàng và tôi đã đồng ý ngay vì nghĩ rằng công việc cũng đơn giản mà còn lại được trả kha khá.
Thế là tôi đi săn lợn rừng.
Diệt chúng thì quá dễ dàng với sức mạnh của mình.
Lũ đấy thấy người thì sẽ lao vào một cách mù quáng, nên tôi chỉ việc sử dụng Vương Hồn Khí chém mấy nhát là xong.
Trong lúc giết heo vô cùng hăng say, tôi để sổng mất một con.
Nó chạy về khu vực vách đá rồi tự đâm đầu xuống chết ngay tại chỗ.
Vì cảm thấy tiếc nên tôi quyết định sẽ leo xuống để lấy nốt cái răng nanh của nó.
Nhưng tôi đã bất cẩn để bị rơi xuống hệt như cách con heo đã bị.
Tôi đã định sử dụng Vương Hồn Khí kết hợp với Di Ảnh để tiếp đất an toàn. Rồi bỗng dưng, hiện trong trí nhớ của tôi là hình ảnh tương tự khi năm xưa, đứa trẻ Bạch Tạng này cũng đã từng bị trượt chân rơi xuống từ vách núi trong một chuyến đi đâu đấy mà tôi cũng không thể nhớ. Chỉ rõ ngay thời điểm tưởng chừng sẽ phải nói lời chào tạm biệt với cuộc sống, thì Onee – chan, người chị đánh kính đã xuất hiện và cứu lấy tôi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc sáu đôi cánh dơi được sải rộng trước mắt mình sau lưng chị ấy.
Vòng tay mạnh mẽ, đáng tin cậy ấy đã che chở cho tôi khỏi phút giây hiểm nguy.
Tôi đã thoáng nghĩ về những hình ảnh ấy, và cho đến khi lấy lại được nhận thức thì cũng là lúc, tôi nhận ra một đôi cánh đen tuyền cũng đang dang rộng ngay sau lưng mình, nhờ đó mà tôi thoát chết trong gang tấc.
Từ sau vụ ấy, tôi nhận được một đôi cánh dơi, giúp cho tôi bay lượn trên trời.
Có điều, sử dụng khả năng này lại tốn nhiều sức lực hơn tôi tưởng, thế nên tôi cũng không quá lạm dụng vào nó. Chỉ cho những trường hợp thật sự khẩn cấp thì tôi mới để cho nó xuất hiện. Ngoài ra, chắc có lẽ vì đặc tính của loài Huyết Tổ, nên nếu bay vào ban ngày, thì sẽ còn tốn nhiều sức hơn. Nhưng nếu bay vào ban đêm, thì tốc độ bay không những được gia tăng, mà gần như tôi chẳng còn cảm giác mệt mỏi.
Buổi tối thật sự là phút giây huy hoàng của loài Huyết Tổ.
Quan trọng là tôi đã có một ngày dạo chơi ở thành phố ốc đảo đầy thú vui nhưng cũng đầy chuyện bực mình như vậy.
Tôi thay bộ đồ ra ngoài bằng chiếc váy trắng liền thân, lộ ra đôi chân mỏng manh thon thả của mình rồi phi lên giường ngủ.
Hy vọng rằng ngày mai sẽ không gặp phải chuyện gì khiến mình phải nổi khùng nổi đóa lên nữa.