Tưởng Di vội vàng quay lại nhặt ảnh chụp, "Loan Loan, những hình này là chụp lén, Nghiên Nghiên cũng là người bị hại..."
"Không cần giải thích nữa" Tô Vân Đường ngắt lời, "Ngộ Vân cùng Nghiên Nghiên đều có tình cảm với nhau, Hình gia cũng đã tiếp nhận. Ván đã đóng thuyền, vô duyên vô cớ mày đến quấy rối! Những hình ảnh này tiêu hủy hết đi, còn mày thì cút về Los Angeles cho tao!"
"Ha ha" Tô Loan Loan cười nhạo báng.
Hóa ra đây chính là cha ruột của cô, bất công thiên vị đến cực hạn, rõ ràng cô mới là người bị hại, bằng chứng rõ ràng trước mặt thế mà hắn còn lựa chọn về phe cô con gái bảo bối kia.
"Tao nói mày có nghe không?" Tô Vân Đường không nhịn được quát ầm lên.
Tô Loan Loan không thèm trả lời, liếc mắt nhìn về phía sau.
Hình Ngộ Vân không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Hắn mặc đồ ngủ, vì vừa tắm xong nên tóc ướt sũng nhỏ giọt xuống cổ áo phanh ra, để lộ ra cả xương quai xanh và ngực chi chít vết móng tay cào đỏ rực.
Hắn là vị hôn phu do ông nội cô định ước vậy mà giờ đây lăn giường với em gái cùng cha khác mẹ của cô, thậm chí trước đó mới một khắc hai người còn đang điên loan đảo phượng!
Tô Loan Loan đột nhiên cảm thấy buồn nôn không ngừng.
Loại này đúng là dạng đàn ông cặn bã không quản được bộ hạ, chỉ cần liếc nhìn hắn thôi cũng thấy bẩn! Cô ngạo nghễ tiến đến Tô Nghiên Nghiên, nở nụ cười xinh đẹp "Tao khuyên mày cũng nên kiếm lấy một dây xích chắc chắn mà buộc kĩ vào, đừng để xổng ra, không lại chân chó trèo lên giường của nữ nhân khác!"
Nói xong, cô xoay người rời đi.
"Loan Loan!"
"Để nó đi!" Tô Vân Đường đỏ mặt tía tai, "Ta coi như không có đứa nghiệp chướng này!"
Tưởng Di nhắm chặt đôi mi thanh tú, quay người định khuyên giải, lại bắt gặp Hình Ngộ Vân.
"Ngộ Vân?"
Hình Ngộ Vân liền nghiêm mặt quay người trở về phòng.
Tô Nghiên Nghiên vội vàng đuổi theo.
Cô đóng kỹ cửa phòng thì thấy Hình Ngộ Vân cởi áo ngủ ném lên giường.
Vừa trải qua hoan ái, giường rất lộn xộn, dưới chăn thậm chí lộ ra cả đồ lót lẫn áo ngực phụ nữ.
Trên lưng hắn từng vệt từng vệt đỏ, tất cả là do cô ta cố ý làm ra.
Tô Nghiên Nghiên nhịn không được ôm lấy hắn, ngón tay không ngừng ve vãn xuống bụng dưới nóng hổi.
Cô ta điều tra được thời gian vé máy bay về nước của Tô Loan Loan nên hôm nay cố tình gọi Hình Ngộ Vân đến nhà, còn bỏ thuốc vào rượu nhằm mọi cách cùng hắn lăn lộn, chính là để Tô Loan Loan nhìn thấy sẽ hết hi vọng!
Giờ rốt cục cũng đạt được ước muốn, cô ta lại muốn cùng hắn làm lại lần nữa...
"Á!" Tay cô ta đột nhiên đau nhói.
Hình Ngộ Vân nắm chặt cổ tay cô ta, khuôn mặt tuấn tú luôn ôn nhu hòa nhã giờ phút này trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
Tô Nghiên Nghiên vừa đau vừa sợ, "Vân ca ca, anh làm gì vậy?"
"Tô Loan Loan vì sao đột nhiên về nước?" Hình Ngộ Mây nhìn với ánh mắt hung ác, nham hiểm.
"Em không biết." Tô Nghiên Nghiên tỏ ra vô tội, "Chị ấy vừa về liền tát em hai cái, còn đẩy ngã em xuống đất, tay chân em giờ đều rất đau."
"Có thật không?" Hình Ngộ Vân nghi ngờ, "Những bức ảnh chụp trên đất vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"
Hắn đều đã thấy hết!
Tô Nghiên Nghiên nhanh chóng bình tĩnh, không ngừng giải thích, "Em, em không biết làm sao giải thích với chị ấy chuyện của chúng ta, còn những bức hình kia, em cũng không cẩn thận mới để lộ ra ngoài..."
"Tôi nhìn giống một thằng ngu lắm sao? Loại lí do vụng về này, cô cảm thấy tôi sẽ tin?" Hình Ngộ Vân nói xong đột nhiên vung tay ra.
Tô Nghiên Nghiên ngã bịch xuống đất, chưa kịp phản ứng thì hắn đã tông cửa bỏ đi.
Đại Viện Quân Khu.
Nam Cung Tân dừng xe, "Anh hai, ngày mai anh ba hẹn đi đánh bài, còn kêu mấy cô nàng đến nữa"
"Ngày mai có việc."
"Anh ba nói nhất định phải đưa anh đến, còn nói, khía cạnh này của nam nhân là phải luyện nhiều, anh càng không luyện rồi sẽ không dùng được, anh xem giờ anh đã ba mươi mà vẫn còn độc thân..."
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại kì lạ vang lên.
"Hu Hu!" KO từ trên xe chạy xuống, mồm ngoạm một chiếc di động.
Chiếc điện thoại vỏ hồng rơi vào bàn tay hắn lại càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Liếc qua màn hình, Hoắc Cảnh Thâm nhận nghe "Alo"
"Anh là ai? Vì sao lại cầm điện thoại của Loan Loan?"
So với giọng chất vấn khẩn trương ở đầu dây bên kia, tiếng đàn ông trầm ấm mang phong thái nhẹ nhàng thoải mái "Tôi là Hoắc Cảnh Thâm"
"...... Anh hai?"
------ Vài lời với đạo hữu ------
"Đúng, Hoắc Tổng chính là xử nam ba mươi tuổi còn độc thân!"
Nam Cung Tân: "Anh hai, anh thích loại con gái nào, thanh thuần, tài trí, hay tao nhã, em sẽ tư vấn một chút cho anh"
Hoắc Tổng: "Ta cần một tiểu xử nam như ngươi giúp sao?"
Nam Cung Tân: "Anh anh anh, anh hai, sao anh có thể mắng chửi người ta như thế? Em có chỗ nào còn nhỏ chứ?"
Đám người: Ô......