Đối với vị anh họ Hoắc Cảnh Thâm này, Hình Ngộ Vân tiếp xúc rất ít.
Chỉ biết là trước kia hắn cùng bác trai bác gái di cư sang Anh, về sau hai bác lần lượt qua đời, Hoắc gia gia đột nhiên bị chuẩn đoán ung thư trực tràng giai đoạn cuối, Hoắc Cảnh Thâm mới về nước.
Hoắc gia hiện giờ có ba cháu trai, một mình lão gia gia nắm quyền tập đoàn Hoắc Nguyên ròng rã suốt mấy chục năm nay.
Trước kia, Hoắc gia chỉ kinh doanh bất động sản, nhưng theo thời gian phát triển với tốc độ phi mã, tập đoàn Hoắc Nguyên đứng đầu giới kinh doanh Nam Thành, ngành nghề không chỉ bất động sản mà còn sang cả xây dựng, khoa học kỹ thuật, tài chính, đầu tư...Hoắc lão gia luôn có vị trí vững vàng trong danh sách tỷ phú Forbes suốt bao năm qua.
Cho nên mục đích về nước của Hoắc Cảnh Thâm dường như ai ai cũng đều biết.
Hình Ngộ Vân cau mày, "Anh hai, điện thoại của Loan Loan sao lại ở chỗ của anh?"
"Loan Loan?"
Khi hắn đọc nhanh cái tên này dường như giọng nói vô hình trầm ấm, nhẹ nhàng hơn và có chút cảm giác thân mật.
"Đúng vậy, cô ấy là Loan Loan..." Hình Ngộ Vân muốn nói thêm lại thôi.
Hắn không biết làm sao giải thích quan hệ của hắn và Loan Loan với người anh họ không thân thiết này.
"Không có chuyện gì thì tôi cúp máy, tôi đang bận"
Hình Ngộ Vân ngây người một lúc, điện thoại đã bị cúp máy.
Hơn 10 giờ tối tại quán bar.
Trong tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc, dưới ánh đèn, nam nữ điên cuồng nhảy nhót mơ màng.
Ở hàng ghế dài hẻo lánh, Tô Loan Loan một mình rót rượu uống.
Chỉ thoáng chốc trên bàn đã đầy vỏ chai rượu.
Ngay lúc cô định lấy thêm một bình rượu mới....
"Tô Loan Loan!"
Tô Loan Loan ngẩng đầu, nheo mắt, mím chặt đôi môi xinh đẹp, giống như chưa nhận ra ai.
"Tô Loan Loan, cô không nhận ra tôi?" Hoắc Thiệt Tích mỉm cười ngồi xuống, "Tôi là Hoắc Thiệt Tích, trước đó cùng Ngộ Vân gặp Tô gia gia, chúng ta có gặp qua"
So với sự nhiệt tình của hắn, Tô Loan Loan phản ứng lạnh lùng, sau khi nghe xong những lời này thì chẳng nói gì chỉ tiếp tục uống rượu.
Hoắc Thiệt Tích cũng lấy một bình rượu muốn cùng cô chạm cốc, "Tôi nghe nói cô đi Los Angeles du học, sao đột nhiên về nước mà không thông báo một tiếng..."
"Cút!"
Tô Loan Loan vừa nói, Hoắc Thiệt Tích đột nhiên cứng mặt.
Đm, Nam Thành này có bao nhiêu cô gái bày ra trăm phương ngàn kế leo lên người hắn mà hắn còn không thèm, cô dám đuổi hắn cút?
Hắn dù gì cũng là con trai của Hoắc Viễn Sơn - người giàu nhất Nam Thành này! Đường đường là thiếu gia nhà họ Hoắc! Hắn còn đi cùng hai bằng hữu, cũng đều là công tử con nhà danh giá ở Nam Thành, việc xấu hổ này mà truyền ra ngoài thì hắn biết giấu mặt vào đâu?
Hoắc Thiệt Tích giận dữ, ném bình rượu xuống, "Có gan con mẹ nó mày nhắc lại lần nữa!"
"Cút!"
Hoắc Thiệt Tích: ......
Đm, cô ta thế mà dám nói thật?
"Tôi không nghe lầm chứ Thiệt Tích, cô ta chửi cậu cút. A ha hah ha"
"Thiệt Tích, cậu còn có thể không đi?"
Lại có cô gái mà Hoắc công tử không giải quyết được...
Hai thằng bạn xấu kẻ xướng người họa khiến cho Hoắc Thiệt Tích không còn biết giấu mặt vào đâu!
Hắn bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Loan Loan, "Nói xin lỗi tôi mau!"
Tô Loan Loan để chai rượu xuống, nghiêng một đôi mắt nhìn hắn.
Cô vốn đã xinh đẹp, duới ánh đèn mở ảo của quán bar, gương mặt kia càng thêm kinh diễm, đẹp như vẽ, đôi mắt sáng sắc lẻm, cùng với nốt ruồi son khóe mắt, quả thật là mê hồn.
Tâm trí Hoắc Thiệt Tích không khỏi dao động, cảm xúc như tan chảy, "Tô Loan Loan, đằng nào cô cũng bị Hình Ngộ Vân vứt bỏ, không bằng theo tôi, tôi cam đoan về sau Tô Nghiên Nghiên..."
Hắn chưa kịp dứt lời, vừa nhắc tới ba chữ Tô Nghiên Nghiên, Tô Loan Loan như bị đụng vào điểm chốt, đột nhiên đứng dậy ném bình rượu tới.
"Răng rắc", một lúc sau quán bar trở nên vô cùng náo loạn.
------ Đôi lời nói chùng đạo hữu------
Hoắc Cảnh Thâm là con trai trưởng của Hoắc gia, phía dưới còn hai em, Hoắc Thiệt Tích và một cậu em út.
Hình Ngộ Vân và Hoắc Cảnh Thâm là anh em họ.
Chính là máu chó như vậy đấy!**