Chương 4: Tính cách Tô Nghiên Nghiên là dâm đãng sao?

Khi thấy con gái mặt đầy nước mắt, trên má trái hằn vết sưng đỏ...

Tưởng Di hốt hoảng, vội vàng đỡ cô ta lên, "Chuyện gì vừa xảy ra?"

"Mẹ!" Tô Nghiên Nghiên ấm ức tố cáo, "Chị biết con cùng Vân ca ở cùng nhau, con muốn giải thích nhưng chị ấy không chịu nghe còn đánh con."

Tưởng Di lập tức nhìn về phía Tô Loan Loan, tỏ vẻ luống cuống, "Loan Loan, con..."

"Đúng, là tôi đánh nó, thế nào?" Tô Loan Loan khoanh hai tay, hếch cằm cao ngạo, mỗi chữ mỗi câu vang lên như có lực, "Nó tuổi còn nhỏ mà đã bò lên giường anh rể, muời bảy tuổi không biết xấu hổ, thật sự quá đói khát. Người làm mẹ không dạy dỗ, tôi là chị nó đành phải dạy dỗ một chút cho nó biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ."

Cô một phen "chỉ cây dâu mắng cây hòe" làm cho Tưởng Di biến sắc lúc đỏ lúc trắng, vành mắt bắt đầu vằn đỏ, nhìn như nước mắt muốn trào ra, lại ra vẻ nhẫn nhịn cúi đầu.

Bộ dạng đáng yêu điềm đạm đó quả nhiên nhanh chóng có hiệu quả.

"Hỗn láo!"

Tô Vân Đường quát đến chói tai, đi tới, giơ tay lên.

Cả khuôn mặt Tô Loan Loan bị đánh nghiêng về một bên, một bên tai vang tiếng Tưởng Di "Vân Đường, ông làm gì vậy? Sao có thể động thủ đánh con?"

"Con ư? Nó giờ đã hai mươi bốn tuổi, còn suốt ngày nói lời hỗn láo! Bà đối với nó tốt như vậy, lúc nào cũng nói hộ nó, nhưng thái độ nó thì sao? Nó tới bây giờ còn chẳng thèm coi bà là bậc trưởng bối!"

"Vân Đường..."

"Đúng nhỉ!" Tô Loan Loan quay mặt, mỉm cười. "Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Giống như bà ấy cùng dạng xui khiến con gái đi làm tiểu tam trưởng bối, ta nhìn thấy liền buồn nôn muốn ói!"

Nói xong, cô cứ như vậy nhìn Tô Vân Đường, đôi môi xinh đẹp cùng mặt phượng long lanh, đáy mắt không hề che giấu ý trào phúng cùng khiêu khích, dưới mắt phải nốt ruồi son bị cha nàng đánh giờ càng đỏ ứng khiến cô càng xinh đẹp hơn.

Tô Vân Đường vừa thấy nốt ruồi này bèn thấy khó chịu, thật giống như nhìn thấy Thủy Dương Hoa xưa kia, khiến lòng hắn căm phẫn, uất hận...

Đó là vết nhơ lớn nhất cuộc đời hắn!

Hai mẹ con giống nhau như đúc, đặc biệt là nốt ruồi son, vẫn là cùng một vị trí ấy.

Hắn cắn chặt răng, ngực phập phồng, rốt cuộc không nhịn được nữa lại giơ tay phải lên...

"Vân Đường, ông đừng như vậy, có chuyện gì chúng ta từ từ nói" Tưởng Di giữ chặt tay hắn.

Tưởng Di năm nay bốn mươi tuổi, bởi vì sống an nhàn hạnh phúc, bảo dưỡng nhan sắc chu đáo, dáng hình yểu điệu, yếu đuối hoa nhường nguyệt thẹn thật khiến ngươi ta muốn yêu thương che chở.

Cái gọi là "có mẫu tất có nữ", mẹ con Tưởng Di và Tô Nghiên Nghiên đều là nhân tài kiệt xuất đóng vai Bạch Liên Hoa.

Chỉ cần trước mặt người ngoài, bà ta luôn biết đại cục, giữ hình tượng Tô phu nhân ôn lương hiền thục, đối với người con ngoài giá thú Tô Loan Loan này, lúc nào cũng là bao dung, nhẫn nhịn.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Loan Loan cũng không dám tin rằng người đàn bà ôn nhu này cố ý lấy mảnh chén vỡ cứa vào người cô để lấy máu mang đến bệnh viện phân tích ADN.

"Loan Loan, ta biết con chịu ấm ức, nhưng là tính cách của Nghiên Nghiên con cũng biết, con bé chỉ là rất ưa thích Ngộ Vân." Tưởng Di giải thích.

"Có đúng không?" đáy mắt Tô Loan Loan rét lạnh.

Đột nhiên, cô cúi đầu lấy ra trong túi một phong thư.

Ngay sau đó, cô cứ như vậy ném xuống từng ảnh từng ảnh giường chiếu của Tô Nghiên Nghiên và Hình Ngộ Vân, mỗi ảnh đều là thân thể lõa lồ, thậm chí còn lộ những điểm xấu hổ.

Quả thực nhìn thấy cũng giật mình, dâm uế không chịu nổi!

"Tính cách Tô Nghiên Nghiên thế nào? Dâm đãng sao?" Sắc mặt Tô Vân Đường cực kì khó coi, Tô Loan Loan lạnh lùng chê cười, "Con gái thứ của Tô Cục Trưởng thế mà có đam mê chia sẻ chuyện giường chiếu, nàng ta quả là không nhịn được đói khát, vẫn là tâm lí biến thái đi. Những hình ảnh này cũng dám đem ra ngoài phát tán, cô ta không ngại mất mặt sao, con mẹ nó chứ cảm thấy buồn nôn!"