Chương 3: Cô con giá ngoài giá thú của Tô gia

Trên lầu hai.

"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!" Tô Loan Loan hung ác gõ cửa.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, một mùi hoa hồng cùng giọng điệu nũng nịu giận dỗi: "Dương thẩm."

Tô Nghiên Nghiên mới mười tám tuổi mà đã có thân hình nóng bỏng, phát triển quá tuổi.

Cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, tóc dài đen thẳng vén sau tai, phô ra cả cổ cùng ngực, trên đó còn hằn rõ vết dấu hôn to nhỏ ửng đỏ đan xen, giống như sợ người khác không nhìn ra cô ta vừa làm chuyện gì.

Khi thấy Tô Loan Loan đứng ngoài cửa, Tô Nghiên Nghiên kinh ngạc "Chị?"

Tô Loan Loan cười lạnh, "Chị?"

Cùng sống duới một mái nhà vài chục năm, đây là lần đầu tiên nghe được cô ta tự mình gọi chị, thật sự là mặt trời mọc hướng tây.

Tô Nghiên Nghên khẽ cười thanh thuần như vô hại "Chị, sao không nói một tiếng đã về nước, em lại tưởng là người giúp việc. Vân ca ca vừa rồi còn một mực quấy lấy em, xong việc mệt mỏi còn nói khát nước, nhân lúc anh ấy đi tắm rửa, em định xuống tìm người hầu đưa nước lên."

Nói xong liên phân phó: "Dương thẩm, đi xuống dưới lầu cầm bình nước lên, cậu chủ khát nước."

"Vâng, thưa nhị tiểu thư." Dương thẩm nói xong lại lo lắng nhìn Tô Loan Loan.

Hình thiếu gia hai năm trước cùng đại tiểu thư đính hôn, bây giờ lại trở thành vị hôn phu của nhị tiểu thư, vì chuyện này mà khiến lão gia gia tức đến nằm viện, thật đúng là nghiệp chướng.

"Dương thẩm, bà làm gì vậy, nhanh xuống dưới lầu mang nước lên đây!" Tô Nghiên Nghiên thúc giục.

Dương thẩm đành phải quay người.

Tô Nghiên Nghiên thì lập tức đóng cửa phòng ngủ.

Xoay người lại, trên mặt hiện rõ không còn là con thỏ trắng bé bỏng đơn thuần.

"Xem ra mày đã xem được ảnh chụp? Không sai, tao cùng Hình Ngộ Vân một năm trước đã lên giường, đó là sinh nhật muời bảy tuổi của tao, đêm đó cũng là lần đầu tiên của tao, vậy mà anh ấy còn muốn tao ròng rã ba lần!" Tô Nghiên Nghiên giở giọng khoe khoang đầy đắc ý, "Trước kia, lúc mày cùng với anh ấy, có làm qua nhiều lần như vậy sao...Á!"

Tiếng thét chói tai theo âm thanh tiếng bạt tai vang lên.

Tô Nghiên Nghiên lấy tay che má trai bị tát sưng vù, khiếp sợ cùng phẫn nộ hét lên: "Tô Loan Loan, mày dám đánh tao?"

"Đánh mày thì làm sao?" Tô Loan Loan nhìn cô ta, nở nụ cười xinh đẹp ngạo mạn, "Mười bảy tuổi không biết xấu hổ bò lên giường anh rể, làm tiểu tam lại còn vuốt đuôi tự đắc. Mày như vậy muốn làm kĩ nữ lại còn không nghĩ chuẩn bị hôm nay bị tao cho ăn tát à."

"Tao là kỹ nữ, vậy mày là cái gì?" Tô Nghiên Nghiên thẹn quá hóa giận, "Đừng tưởng rằng có ông nội che chở, mày thật nghĩ mày là Tô đại tiểu thư, mày cùng lắm chỉ là một đứa con gái ngoài gia thú, ba căn bản cũng không thích mày, không mong muốn nhìn thấy mày, vừa nhìn thấy mày liền sẽ tức giận! Không phải từ nhỏ đến lớn mày đều phải ở lại ký túc xá trường đó sao? Còn vứt mày ra nước ngoài học đại học không phải sao? Hai năm nay đều không cho mày về nhà nhỉ? Bây giờ mày cũng chỉ là một món hàng nát, bị Hình Ngộ Vân chơi chán liền vứt bỏ..."

"Chát" một tiếng, lại một bàn tay quăng tới.

Tô Nghiên Nghiên vừa đau vừa giận, rốt cục chịu không được bèn nhào vào cô.

Ai ngờ Tô Loan Loan né người sang một bên. "Bịch", Tô Nghiên Nghiên ngã sõng xoài trên mặt đất.

Vài giây sau.

"Vân ca ca, Vân ca ca......"

Tiếng khóc lanh lảnh vang lên trong biệt thự.

Giống như là đã diễn thử sớm từ trước, cửa phòng sát vách mở ra.

Tô phu nhân, cũng chính là mẹ đẻ của Tô Nghiên Nghiên lao ra, sau lưng còn có cha cô Tô Vân Đường.