Chương 2: Làn da rất trắng - Eo rất nhỏ

Con chó vẫn không ngừng quấy nhiễu cô, Tô Loan Loan cũng một mực không ngừng kêu la, hai vai cô bị đôi tay hắn nắm chặt lấy.

Bỗng nhiên, cơ thể cô bị giật ra, Hoắc Cảnh trầm mặc quát lên "Còn sủa?"

Con chó nghẹn ngào kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của nó.

Tô Loan Loan che mặt, lộn nhào nhảy vuống xe, đóng cửa xe đến "rầm" một tiếng.

"Khụ Khụ!" Nam Cung Tân buồn cười "Anh hai, con chó này của anh hai cũng quá xuất sắc phải không? Vừa rồi xém chút nữa là lột sạch quần của cô gái ấy rồi!"

Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhếch môi, chậm rãi vắt chéo đôi chân thon dài.

"Vận may của anh hai cũng không tệ, chỉ là bẩn quần áo một chút thôi"

Hoắc Cảnh Thâm xem xét một lúc.

Trước đó chiếc áo sơ mi còn trắng tinh không một hạt bụi, giờ thì đã nhăn nhúm lộn xộn, nhất là phía trên bụng, một vết son môi đỏ hồng đầy mập mờ.

Nghĩ đến cảnh vừa rồi khuôn mặt cô dán chặt phía thân dưới hắn, dụi bên này dụi bên kia, từng chút từng chút một, kém chút nữa làm hắn...

"Anh hai, anh cảm thấy cô bé vừa rồi thế nào?" Nam Cung Tân lần lại hề hề trêu chọc

Hoắc Cảnh Thâm nhấc mí mắt, sắc mặt lạnh sầm xuống.

"Cái gì thế nào?"

Vừa nhìn thấy bộ dáng này của người nào đó, Nam Cung Tân có chút sợ hãi, cơ hồ run lẩy bẩy lắp bắp: "Chính là...Dáng dấp thế nào?"

Hoắc Cảnh Thâm nheo mắt, mặt không biểu tình, cao lãnh đến cực điểm.

Một giây sau lại phun ra mấy chữ: "Làn da rất trắng, eo rất nhỏ"

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Tân từng đợt run rẩy.

Cái gì, đồ giả tạo!

Dọa hắn đến nỗi uớt đẫm cả lưng rồi...

Trên một chiếc xe khác.

Mặc Duy Nhất trợn tròn nhìn đôi mắt mèo đen sì trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của ai đó đầy kinh ngạc.

Tô Loan Loan quần áo lộn xộn, tóc xõa rối tung, nhất là son môi lem ra loang lổ cứ như bị đàn ông gặm qua vậy.

"Tiểu Loan Loan, ngươi chắc không phải cùng đàn ông a a đâu nhỉ, chẳng có lẽ ở trên máy bay chơi phi chấn! ĐM, Loan Loan ngươi quả là háo sắc quá đi, chẳng giống như vừa du học về gì cả haha..."

"Tiểu Mặc háo sắc, ngươi có thể đứng đắn chút không!" Tô Loan Loan ngắt lời nàng, "Ta vừa rồi đi nhờ xe, xém chút nữa bị chó cắn nên mới ra dạng này."

"Chó háo sắc hả?" khuôn mặt Mặc Duy Nhất càng thêm quái dị.

"Chó săn! Một con chó sói to lông đen!" Tô Loan Loan thực sự không nói lên lời với cô bạn này.

Hai năm không gặp, vẫn háo sắc như vậy!

"Đừng nói nhảm nữa, đưa mình về Tô gia đi"

"...... A."

Ra khỏi sân bay, Mặc Duy Nhất nhắc nhở: "Loan Loan, ta nghe nói Tô gia gia nằm viện rất lâu rồi, bây giờ vẫn còn chưa hồi phục nữa."

Tô Loan Loan không nói chuyện.

Cô an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, dung nhan xinh đẹp, cần cổ cong dài nhỏ nhắn, chỉ là đôi môi đỏ nhếch lên hiện ra sự bất an trong lòng.

Mặc Duy Nhất có điểm không yên lòng.

Tuy nói Tô Loan Loan là Tô gia trưởng nữ, nhưng lại không phải con đẻ của Tô phu nhân.

Nghe nói mẹ đẻ cô năm đó khó sinh qua đời, nên bên ngoài đều chỉ biết thiên kim của Tô gia là em gái kém cô hai tuổi - Tô Nghiên Nghiên.

Tháng sau Tô Nghiên Nghiên đính hôn, mà đối tượng lại chính là vị hôn phu ước định của Tô Loan Loan hai năm trước...

Cho nên chuyến này Tô Loan Loan về nước kì thực khó xử, chỉ là Tô gia gia còn đang nằm việc, nhỡ đâu trở về nàng bị bắt nạt thì làm sao đây?

"Ta đi cùng với ngươi!" Mặc Duy Nhất lập tức nói.

"Không cần." Tô Loan Loan cự tuyệt "Cũng chẳng phải việc gì lớn."

Mặc Duy Nhất: ......

Vị hôn phu đã đính hôn hai năm bị em gái lừa lên giường lại không phải việc lớn?

Tuy nói là thứ đàn ông cặn bã, nhưng nếu bị truyền ra ngoài cũng chẳng vui vẻ gì.

Nửa giờ sau, tại biệt thự Tô gia.

Tạm biệt Duy Nhất, Tô Loan Loan bấm chuông cửa.

Người ra mở cửa là bà giúp việc Dương thẩm, bà nhìn Tô Loan Loan đến nửa ngày mới nhận ra "Trời ạ, đại tiểu thư, cô...Cô làm sao lại đột nhiên trở về?"

Tô Loan Loan đi Los Angeles du học lúc mười tám tuổi, đã hai năm cô chưa từng trở lại căn nhà này.

Cô trong ấn tượng trước kia tóc ngắn, nhuộm màu xám tro cùng kiểu trang điểm "Tiểu Thái Muội", giờ đã xinh đẹp không thể nhận ra.

"Dương thẩm". Tô Loan Loan vuốt tay áo lụa trắng, biểu lộ lạnh lùng, giọng điệu như muốn đánh nhau: "Tô Nghiên Nghiên có ở nhà không?"

"À, Nhị tiểu thư đang ở trong phòng ngủ......"

Lời nói chưa kịp dứt, Tô Loan Loan đã đi vào trong biệt thự.

Dương thẩm bị dọa bèn nhanh chóng đi theo sau.


Lời nói với đạo hữu:

Nhiều năm về sau, tiểu Manh Manh nào đó đặt ra nghi vấn: "Papa Mama, con sinh ra thế nào?"

Hoắc Tổng: "Cha con mỗi ngày mỗi đêm đều không ngại khổ cực cày cấy ba mẫu đất trên người mẹ con..."

KO: "Nếu không phải bản chó năm đó đào quần nàng, chẳng phải chiếc máy kéo của ngươi đến già cũng không có cơ hội mà dùng sao?"

Loan Loan: "Đều nói lăng nhăng gì đấy!"

Ha ha ha, cẩu lương lại sắp được phát, đạo hữu xin bỏ phiếu ủng hộ!!!