Chương 5: Lừa gạt gia?

"... Đúng. Tam gia, do tôi sai, tôi không hiểu chuyện."

Nội tâm Nguyễn Lương đã tức đến muốn bùng nổ nhưng kinh nghiệm kiếp trước nhắc nhỏ cô càng phản kháng Hoắc Trạch thì mọi chuyện sẽ càng hỏng. Vì cứu bố, cô nhất định phải nhẫn, phải ngoan ngoãn nghe lời.

"Tam gia, xin anh, tôi thật sự có việc gấp phải về nhà. Hôm nay có thể thả tôi đi trước được không?", Nguyễn Lương cầu khẩn nhìn hắn, đôi mắt mỹ lệ bóng nước lấp lánh, điềm đạm đáng yêu.

"Việc gấp gì?", sắc mặt Hoắc Trạch vì được cô cầu xin mà hòa hoãn lại, buông cằm cô ra rồi hỏi.

"Tôi sợ bố tôi xảy ra chuyện. Điện thoại của tôi hết pin, không gọi được cho bố, tôi muốn về nhà.", Nguyễn Lương nói.

"Lại nói dối.", Hoắc Trách đưa tay gõ trán cô: "Điện thoại hết pin cô có thể dùng máy bàn gọi, cứ nhất định phải về nhà?"

"...", Nguyễn Lương tức đến ngẹn tim. Cô đương nhiễn muốn lấy cớ để về nhà ngay lập tức nhưng giờ bị bóc mẽ cô cũng chỉ đành cười gượng hai tiếng.

"Tôi vội quá, quên mất trong phòng còn có máy bàn. Để tôi đi gọi, cảm ơn tam gia nhắc nhở."

Nguyễn Lương nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, chạy đến cạnh máy bàn, bấm số điện thoại của bố, chuông reo khoảng mười mấy giây điện thoại mới kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng của bố: "A lô, ai vậy?"

Nước mắt Nguyễn Lương gần như chỉ vừa chớp mắt đã rơi xuống. Kiếp trước sau khi bố qua đời, cô vẫn luôn sống trong nỗi đau và sự tự trách. Giờ phút này, bỗng lại được nghe giọng của bố, nhất thời Nguyễn Lương nghẹn ngào không nói lên lời.

"A lô, ai vậy, mời nói.", Nguyễn Văn Hải nhíu mày thúc giục.

"... Bố, là con, Lương Lương.", Nguyễn Lương tranh thủ thời gian hít sâu môt hơi, lau nước mắt, cố gắng để giọng nói tự nhiên nhất: "Điện thoại con hết pin, sợ bố không gọi được cho con rồi lo lắng nên con mới gọi cho bố, con sắp về rồi."

"A, Lương Lương à, vậy con mau tranh thủ thời gian về đi.", Nguyễn Văn Hải cười.

"Bố, bố tuyệt đối đừng ra ngoài, chờ con về nhà.", Nguyễn Lương khẩn trương nhấn mạnh lại.

Nguyễn Văn Hải đáp lời, hơi buồn bực vì con gái nói chuyện cứ là lạ.

Ông vừa mở miệng muốn hỏi thì lại có điện thoại gọi tới, ông bảo Nguyễn Lương chờ một lát, nhận cuộc gọi kia. Là một đối tác làm ăn quan trọng hẹn gặp mặt, Nguyễn Văn Hải lập tức đồng ý.

"Lương Lương, bố có cuộc hẹn phải đi trước, con nhớ về nhà sớm.", Nguyễn Văn Hải nói xong liền cúp điện thoại.

"Bố, chờ đã!", Nguyễn Lương ngẩn người, vội vàng gọi lại nhưng điện thoại đã tắt máy.

Nguyễn Lương lo lắng cuống cuồng bấm số điện thoại lần nữa nhưng lại phát hiện ra máy bận, bố không nhận, không kết nối được.

Nguyễn Lương buông ống nghe xuống, trong đầu loáng thoáng nghĩ. Chẳng lẽ kiếp trước bố không phải do đi tìm mình mới ra cưa mà là có người hẹn ông ra?!

Nhưng Nguyễn Lương lắc lắc đầu, không để mình suy nghĩ vấn đề này nữa, dù bố ra ngoài vì lí do gì thì kiếp trước ông cũng bị tai nạn, lần này nhất định phải cản ông lại.

Nguyễn Lương bấm máy gọi về điện thoại bàn trong nhà, bác Ngô giúp việc nghe điện thoại.

"Bác Ngô, bố cháu đâu? Bác bảo bố cháu nghe điện.", Nguyễn Lương nói.

"Nhị tiểu thư, ông chủ vừa ra ngoài.", bác Ngô nói.

"Bác mau cản bố cháu lại, đừng để bố cháu đi!", Nguyễn Lương lo lắng nói.

"Nhưng, nhưng tiên sinh đi xe, tôi không cản được.", bác Ngô bị cô dọa giật mình, vội hỏi cô sao vậy.

"Vậy... Mẹ và chị có ở nhà không?", Nguyễn Lương cắn môi lại hỏi.

"Bà chủ và cô chủ ra ngoài vẫn chưa về.", bác Ngô nói.

"Cho cháu số điện thoại lái xe của bố cháu đi.", Nguyễn Lương ghi lại số điện thoại, không nói nhảm thêm một lời liền cúp máy rồi bấm số điện thoại của bác Trương tài xế, cuối cùng cũng gọi được cho bố mình.