Chương 4: Phải là tôi quyết định kết thúc

Nhưng, đã để cô trở về, vì sao không thể sớm hơn một ngày, dù là sớm hơn một giờ cũng được.

Vì sao cứ phải vào lúc cô đã bị hại, gặp phải Hoắc Trạch?!

Vậy kế tiếp có phải cũng giống như kiếp trước, cô trở thành thế thân cho tiện nhân Cố Vũ Vi, gặp phải đủ các loại sỉ nhục?!

"Cộc cộc cộc...", cửa bị gõ, sau đó một giọng nói ngọt ngào truyền đến: "Anh Trạch, anh ở bên trong à?"

Là Cố Vũ Vi!

Nguyễn Lương nghe thấy giọng của cô ta, nắm chặt nắm đấm, toàn thân đều căng thẳng, hận không thể lập tức vọt tới cửa giết chết tiện nhân này!

Chỉ là cô không nhớ rõ kiếp trước lúc này Cố Vũ Vi đã từng tới, hay bởi vì kiếp trước cô vẫn luôn mê man nên mới không biết?!

"Tam gia, ngươi yêu của anh ở ngay bên ngoài kìa, anh còn không buông tôi ra, thật sự quá cầm thú!"

Hoắc Trạch thấy thần sắc cô phẫn nộ, muốn cười lại không cười: "Chẳng lẽ em đang ghen?"

"Ghen em gái anh ấy!", Nguyễn Lương tức giận chửi ầm lên, giơ nắm đấm nện anh.

"Anh Trạch, anh không thoải mái sao? Anh chờ một lát, em gọi bác sĩ tới."

Cố Vũ Vi ngoài cửa khẳng định chắc chắn Hoắc Trạch đang ở bên trong. Cô ta tìm tới do nghe người ta nói, có một người phụ nữ trong phòng Hoắc Trạch.

Cho nên, cô ta phẫn nộ xông đến muốn kiểm tra đến cùng nhưng cô ta lại không thể tức giận, bởi vì cô ta là Cố tiểu thư cao quý ưu nhã, tuyệt đối không thể làm chuyện hạ giá ở bên ngoài.

Cố Vũ Vi quay người bước nhanh rời đi, oán hận muốn tranh thủ thời gian tìm người mở cửa. Cô ta muốn đích thân bắt tiện nhân dám câu dẫn anh Trạch kia, vẽ hoa lên mặt ả...

-

Có lẽ do cân nhắc Cố Vũ Vi ở bên ngoài đã đi, cũng có lẽ do ánh mắt khẩn cầu của Nguyễn Lương có tác dụng, Hoắc Trạch nhanh chóng thả Nguyễn Lương ra.

Nguyễn Lương đẩy anh ra, vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất lên, bối rối tròng loạn.

Hoắc Trạch nhìn cô một cái, bản thân lại không chút hoang mang nào đứng dậy, đi qua cô, vào phòng tắm.

"Cốc cốc!", lúc này, cửa phòng lại bị gõ.

"Anh Trạch, em đưa bác sĩ tới, anh không trả lời, em sẽ để quản lý mở cửa đi vào nha."

Nguyễn Lương nghe vậy giật mình, thầm mắng một tiếng, Cố Vũ Vi đáng chết này, sao lại về nhanh như vậy!

Nguyễn Lương ôm quần áo cô còn chưa mặc xong cùng túi xách tranh thủ thời gian ôm vào ngực sau đó xông vào phòng tắm, đẩy Hoắc Trạch đang chuẩn bị tắm vòi sen ra ngoài, lo lắng nhỏ giọng nói: "Anh mau đi ra giải quyết cô ta đi, tôi không thể bị người ta phát hiện!"

"Xin tôi.", Hoắc Trạch nắm cằm của cô, thưởng thức khuôn mặt nhỏ xinh đẹp .

"... Xin anh.", Nguyễn Lương sốt ruột đến sắp khóc, đôi mắt càng thêm ánh nước mê người. Bởi vì giờ khắc này đang bất lực hoảng loạn nên cả người như một đóa kiều hoa trong mưa gió khiến người thương tiếc.

Hoắc Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô sâu thật sâu, buông cô ra, cầm áo choàng tắm mặc vào, nói với Nguyễn Lương: "Ở lại đây."

Nguyễn Lương ngoan ngoãn gật đầu, đáy lòng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cả người suy yếu ngồi trên bồn cầu.

-

Hoắc Trạch ra khỏi phòng tắm, lúc quản lý sắp mở cửa, mở cửa ra trước một bước, khuôn mặt âm trầm nìn bên ngoài: "Các người muốn làm gì?!"

"Tam gia, xin lỗi! Chúng tôi lo lắng ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới muốn mở ra vào xem.", quản lý vội vàng lùi lại một bước, cúi đầu hết sức lo sợ giải thích.

"Anh Trạch, đừng trách anh ta, vừa rồi em gõ cửa thấy anh không đáp lại, em rất lo lắng cho anh nên mới gọi bọn họ tới.", Cố Vũ Vi khẽ cắn môi, mắt đẹp nhìn hắn.

"Anh Trạch, chúng ta đi vào trước đi, để bác sĩ kiểm tra cho anh."

"Thân thể tôi không có chuyện gì, vừa rồi đang ngâm bồn tắm, không nghe thấy.", Hoắc Trạch nhìn về phía Cố Vũ Vi, khuôn mặt âm trầm hòa hoãn mấy phần: "Em đến vũ hội trước chờ tôi, lát nữa tôi sẽ đến."

"Anh Trạch, em cũng hơi mêt, có thể đi vào ngồi chờ anh không?", Cố Vũ Vi nào chịu từ bỏ dễ như vậy, nhất định là con đàn bà ti tiện kia đang ở bên trong.

"Đưa Cố tiểu thư đến phòng nghỉ, chăm sóc cho tốt.", Hoắc Trạch nói với quản lý xong, lại nhìn về phía Cố Vũ Vi, giọng nói mặc dù mềm mại nhưng lại mang theo một tia áp bách: "Đi đi."

"Cảm ơn anh Trạch quan tâm, vậy em đến phòng nghỉ chờ anh, anh mau tới nha."

Cố Vũ Vi cảm nhận được không thể tiếp tục dàn xếp với Hoắc Trạch nên không dám khiêu khích sự kiên nhẫn của anh, chịu đựng sự tức giận trong nội tâm, cười một tiếng ôn nhu động lòng người, thuận theo lựa chọn rời đi.

Hoắc Trạch đóng cửa lại, quay người về phòng tắm. Chỉ thấy Nguyễn Lương không những ăn mặc chỉnh tề mà trên mặt còn đeo thêm khẩu trang cùng kinh râm, hận không thể che hết khuôn mặt mình lại.

"Em đóng vai bộ dạng quỷ quái này để chạy trốn?", Hoắc Trạch vì cô vội vã muốn đi nên tâm tình rất khó chịu.

"Tam gia, vừa rồi cảm ơn anh, tôi có việc gấp, phải mau về nhà.", Nguyễn Lương tận lực khống chế cảm xúc lại, để bản thân có thể nói đến ôn hòa nhã nhặn.

"Hôm nay tôi bị người hạ thuốc nên mới đánh bậy đánh bạ vào phòng của tam gia, thật sự không cố ý, về sau tôi sẽ không dây dưa với tam gia nữa. Còn một đêm này, chấm dứt ở đây..."

Thời điểm này của kiếp trước, Nguyễn Lương không nhớ rõ Cố Vũ Vi có tới không. Cô vừa tỉnh dậy đã thấy Hoắc Trạch đi từ phòng tắm ra, sau đó dưới sự kinh sợ, chửi mắng Hoắc Trạch một trận, lời khó nghe gì cũng nói, còn không biết sống chết nói muốn kiện anh ta.

Cô thành công chọc giận Hoắc Trạch, anh ta lại cưỡng bức cô hai lần nữa đến khi cô hôn mê mới tha cho cô. Sau khi cô tỉnh lại, đã qua nửa đêm, Hoặc Trạch cũng đã đi rồi.

Cô hồn bay phách lạc mặc quần áo tử tế rời khỏi đó, ngu nga ngu ngơ rời khỏi khách sạn một mình. Bởi vì không chuẩn bị tốt biện pháp bảo vệ nên cô bị bọn cẩu tử[1] mai phục chụp lén được bộ dạng nhếch nhác của cô mà cô lại chẳng biết gì.

[1] Cẩu tử: phóng viên, paparazzi.

Đến khi cô về đến nhà, lại có một tin dữ kinh thiên khác đang chờ cô. Bố xảy ra tai nạn xe cộ qua đời!

Mẹ và chị vừa nhìn thấy cô đã điên cuồng đánh mắng cô nói vì cô qua đêm không về lại không gọi được cho cô nên bố lái xe ra ngoài tìm cô, vậy mới xảy ra tai nạn xe cộ!

Ngay lúc cô còn cảm thấy sét đánh giữa trời quang[2], đau khổ tự trách hận không thể chết đi, cũng cho rằng mình hại chết bố.

[2] Sét đánh giữa trời quang: tai họa đột ngột xảy đến.

Thì, ngày thứ hai lại có tin tức cô bồi ngủ được đăng lên, còn có rất nhiều tên anh hùng bàn phím ác độc dùng cái chết của bố công kích cô.

Nói bố của cô tự sát, bởi vì có đứa con gái không biết xấu hổ như cô, không còn mặt mũi nào để sống thêm nữa!

Nguyễn Lương nghĩ tới những thứ này, tim hận đến nhỏ máu.

Cô được trọng sinh trở về, là trời cao để ý, cho cô một cơ hội cứu bố, cho cô cơ hội báo thù, cho cô cơ hội thoát khỏi Hoắc Trạch, khi mọi chuyện vừa bắt đầu!

Nên, Nguyễn Lương thay đổi thái độ, cô không dám chọc giận Hoắc Trạch, muốn mềm giọng cầu xin để anh ta mau mau thả mình rời khỏi đây trong đêm nay.

Cách lúc bố xảy ra chuyện còn hơn hai tiếng, giờ này về nhà, tất cả còn kịp.

"Nguyễn Lương, giữa chúng ta, phải là tôi quyết định kết thúc!"

Hoắc Trạch thấy cô muốn phủi sạch quan hệ với mình, đáy lòng dâng lên một cơn giận giữ, anh nắm cằm Nguyễn Lương, ép cô ngẩng đầu lên, lạnh giọng cảnh cáo.

===

Ol có lời muốn nói:

Trên qidian không có chương 2 và 3, có lẽ là do tác giả xóa, chừng nào tác giả bổ sung mình sẽ bổ sung ngay mà cũng có thể tác giả không bổ sung nữa đâu :)))