"Bố, bố mau về đi, đừng ra cửa mà rất nguy hiểm!", Nguyễn Lương không thể nói rõ ra vì sao nên gấp gần chết!
"Lương Lương có phải con uống say rồi không? Đừng ồn ào nữa, mau về nhà đi.", Nguyễn Văn Hải nhíu mày, thấp giọng răn dạy: "Bố có chuyện quan trọng phải làm, đừng gọi điện thoại nữa!"
Dứt lời, Nguyễn Văn Hải cúp máy, dặn tài xế chuyên tâm lái xe đừng nhận điện thoại nữa.
Nguyễn Lương gọi thêm hai cuộc nhưng lại phát hiện ra bố và tài xế đều không nghe máy. Cô gần như sup đổ, nước mắt càng rơi mau hơn.
Chẳng lẽ lần này vẫn như kiếp trước, không thể thay đổi vận mệnh sao?
Không chỉ bị Hoắc Trạch quần lấy mà còn không thể cứu bố của mình. Vậy cô trọng sinh có ý nghĩ gì, chẳng lẽ chỉ để trả thù Cố Vũ Vi và đám tiện nhân kia sao!
Hoắc Trạch tắm xong, nhìn thấy Nguyễn Lương cuộn mình ngồi trên ghế sa lon, chôn đầu vào đầu gối, tiếng nức nở khi có khi không kia khiến tim anh như bị siết chặt, bước vội đến bên người cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
"Sao lại khóc?"
"Hu hu hức... Đều tại anh, tên khốn!", Nguyễn Lương khóc thút thít cuộn tay nên vào người anh. Oán hận kiếp trước và nỗi tuyệt vọng không thể thay đổi kiếp này khiến cô hoàn toàn sụp đổ.
"Tôi không cứu được bố, bố vẫn ra cửa, rồi bị tai nạn! Đều tại anh, tôi bị anh hại thảm rồi! Anh đã không thích tôi sao lại phải tra tấn tôi, sao không thả tôi đi, hức hức hức... Tôi hận anh chết đi được!"
Hoắc Trạch bị cô vừa khóc vừa đánh mà ngẩn người nhưng thấy cô thút thít như vậy còn mắng anh không thích cô, nói cô hận chết anh khiến anh không khỏi có loại cảm giác Nguyễn Lương đang tức giận nhưng thật ra là đang làm nũng cầu quan tâm.
Nên, anh không tức giận mà còn nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ khàng vuốt tóc cô.
"Cho tôi biển số xe của bố em, tôi sẽ cho người tìm ông ấy."
Nghe vậy, tiếng khóc của Nguyễn Lương lập tức ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mịt mờ mang theo vô hạn trông mong và mừng rỡ hỏi: "Anh nói thật sao?"
Hoắc Trạch thấy cô vui vẻ trong lòng cũng thấy vui, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô, ngoài miệng lại không chịu thua kém: "Không khóc nữa? Không mắng tôi nữa? Không hận tôi nữa à?"
"... Hì hì, không mắng, tam gia là tốt nhất.", Nguyễn Lương vừa gạt nước mắt vừa cười.
Lần này cô nhất định phải sống thông minh một chút, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đối mặt với Hoắc Trạch, không thể phản kháng anh ta như kiếp trước, có lẽ nên lúc mềm thì phải mềm.
Cần thận tính toán, kiếp trước, lúc ban đầu, khi đó cô vì bất đắc dĩ nên mới chọn làm tình nhân của Hoắc Trạch.
Vốn Hoắc Trạch cũng không giam cô lại nhưng do cô cứ đi tìm đường chết, nhất quyết muốn cứng đối cứng với Hoắc Trạch, trốn khỏi anh ta nên anh ta mới giam cô lại.
Đời này Nguyễn Lương đã thông suốt rồi, nếu nhất thời không thể thoát khỏi Hoắc Trạch vậy sao không lợi dụng anh ta báo thù cho mình!
Bất luận là Cố Vũ Vi kiếp trước giết cô hay khuê mật hạ thuốc cô và cả người mẹ người chị tốt của cô cứ chờ đấy cho cô!
Về phần Hoắc Trạch, nợ nần giữa cô và anh ta, về sau lại tính!
Hoắc Trạch nhìn vẻ mặt nín khóc nở nụ cười kiều diễm của cô, con ngươi càng thêm sâu. Mặc cô thực tình được mấy phần, chỉ cần cô không phản kháng mà lựa chọn thuận theo anh đã khiến anh rất hài lòng rồi.
-
Hoắc Trạch lấy được biển số xe từ chỗ Nguyễn Lương lấp tức nhấc điện thoại mở một phần mềm chat có mã hóa, ấn vào ảnh đầu chó trong đó, nhắn tin.
"Đại cẩu, lập tức định vị cho tôi vị trí của chiếc xe có biển số này, sau đó gửi vào điện thoại tôi."
Đối phương trả lời gần như chỉ trong một giây!
"Định định định mệnh! lão đại, cuối cùng anh cũng liên hệ với chúng tôi, chúng tôi còn tưởng anh về Hoắc gia một lòng làm tổng tài cậu ấm vui quên trời đất quên hết anh em còn đang dự định sẽ không làm nữa đây này!"
"Đừng ba hoa nữa, tranh thủ tìm đi.", đúng là Hoắc Trạch vừa quyết định rời khỏi quân đội vì trước mắt với tình trạng cơ thể của anh, không cho phép anh tiếp tục nhậm chức.
Nhưng hiện giờ anh không có ý định nói với đại cẩu vì cậu ta rất phiền.