Chương 34: Cảm ơn cậu tối hôm qua đã bỏ thuốc tôi

"Chuyện gì cũng không thuận lợi, giờ có phải một đứa vô dụng như cô cũng muốn chọc giận tôi, ai cho cô lá gan...", mọi sự tức giận vừa rồi Nguyễn Lương gây ra cho Lý Tình Mỹ toàn bộ đều dồn vào Thi Ảnh.

Tối hôm qua sau khi cô ta bỏ thuốc Nguyễn Lương, đưa cho nhân viên tạp vụ một mớ tiền để hắn đưa Nguyễn Lương vào phòng của con lợn béo Lý Đa Kim, sau đó cô ta còn đến hỏi nhân viên tạp vụ, đối phương nói đã làm xong xuôi, thì ra tên nhân viên tạp vụ kia lừa cô ta!

Tức chết cô ta mất!

Lý Tình Mỹ vô cùng tức giận lại không khỏi thấy may mắn, may là cô ta cẩn thận, lúc giao chuyện cho nhân viên tạp vụ vẫn luôn đeo khẩu trang, dù Nguyễn Lương có điều tra, dù có tra được đến nhân viên tạp vụ thì cũng không tra được đến đầu cô ta.

Thi Ảnh bị Lý Tình Mỹ mắng thậm tệ cũng không dám cãi lại, chỉ cúi đầu mặc cô ta mắng.

Bởi vì cô chính là nơi trút giận của Lý Tình Mỹ, khiến Lý Tình Mỹ thư thái, cô mới có thể nhận được khoản thù lao kếch xù.

Nguyễn Lương đứng ở cửa cầu thang nghe trong chốc lát, thầm nói trong lòng, sở dĩ Lý Tình Mỹ có thể luôn luôn duy trì bề ngoài đáng thương thì ra là do cô ta có thể phát tiết cảm xúc trước mặt người khác!

Nguyễn Lương nhìn chằm chằm Thi Ảnh đang cúi đầu như một khúc gỗ mặc người chửi mắng, cẩn thận nhìn sườn mặt cô ấy mới phát hiện ra kỳ thật Thi Ảnh lớn lên rất xinh đẹp.

Làn da trắng non, mũi nhỏ nhắn, miệng cũng dễ nhìn nhưng cô ấy lại cố ý dùng kính đen và mái tóc che lấp vẻ đẹp của mình.

Hơn nữa, cô nhớ rõ kiếp trước sau khi cô lo xong lễ tang của bố, lúc đó có giấy tờ gửi tới thông báo cô tạm thời rời khỏi cương vị công việc do danh tiếng xấu, đồng nghiệp nếu không trốn tránh cô thì cũng chỉ trỏ sau lưng cô.

Duy chỉ có Thi Ảnh không tránh né cô thậm chí còn cổ vũ cô phần nào giúp cô kiên cường lên, nói rằng, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng làm lại từ đầu.

Nguyễn Lương nhớ rất rõ lúc Thi Ảnh nói câu đó, ánh mắt cô ấy sáng ngời lên sự kiên định, xuyên qua kính mắt thật dày chiếu vào đáy mắt cô.

Nên Thi Ảnh là một người có nội tâm rất mạnh mẽ, không phải hạng người yếu đuối.

Nhưng vì sao một người như vậy lại làm việc cho Lý Tình Mỹ, còn cam nguyện cho cô ta bắt nạt, lăng nhục.

Thật kỳ quái!

Nguyễn Lương nhất thời không nghĩ ra, nên chẳng buồn nghĩ nữa, nên ra tay thì ra tay!

Nên, cô đẩy cửa cầu thang ra, ngay lúc Lý Tình Mỹ vừa mắng đến mệt muốn động tay động chân với Thi Ảnh thì bắt lấy cổ tay cô ta: "Lý Tình Mỹ, hai ta nói chuyện."

Lý Tình Mỹ thấy Nguyễn Lương đột nhiên xuất hiện, hoảng sợ trong lòng, những chuyện vừa rồi cô đều nhìn thấy?

"Thi Ảnh, cô có thể đi trước không?", Nguyễn Lương mỉm cười hỏi han, ngữ khí vô cùng dịu dàng.

Lúc này Thi Ảnh mới ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Nguyễn Lương, lập tức gật đầu, không buồn nhìn Lý Tình Mỹ nữa, cứ thế đi.

"Lương Lương, mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, tôi và Thi Ảnh chỉ đang tái hiện một tình huống thôi, thôi sắm vai một người phụ nữ đanh đá nên mới..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tình Mỹ đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt như sắp rơi, vô tôi nhìn Nguyễn Lương: "Lương Lương, vừa rồi cậu cũng bị vai diễn của tôi dọa sợ rồi đúng không?"

"Ha hả, đúng đó, Tình Mỹ, cậu đúng là biết diễn nha!", Nguyễn Lương nghe cô ta nói, không khỏi nở nụ cười châm chọc, người phụ nữ này có thể bớt vô sỉ đi một chút được không!

Lý Tình Mỹ thấy thái độ của cô, đáy lòng lộp bộp mấy tiếng, trên mặt vẫn làm bộ như ngượng ngùng cười cười: "Lương Lương, cậu tới đây có việc cần tìm tôi sao?"

"Tình Mỹ, tôi đến đây để cảm ơn cậu, cảm ơn cậu tối hôm qua đã bỏ thuốc tôi.", nụ cười trên mặt Nguyễn Lương ngọt bao nhiêu thì trong lòng lại căm hận bấy nhiêu: "Nếu không có cậu, tôi không thể gặp được Hoắc tam gia đâu."