Chương 33: Tam gia, anh là kỵ sĩ của tôi sao

Kiếp trước vì biến cố bố qua đời, thật lâu sau cô mới có thời gian đi điều tra chuyện mình bị gài bẫy.

Nhưng khi đó nhân viện tạp vụ ở khách sạn đã nghỉ việc không thấy người đâu, sau khi vất vả tra được ra con lợn béo này thì hắn ta đã chạy ra nước ngoài, những gì cô điều tra được cũng gián đoạn.

Hắn ta bị ai trả thù đến thảm như vậy? Hơn nữa, đám đài báo có thể thông thiên này lại không đề cập một chút gì tới cô, là cố tình giấu đi sao?

Có ai đang bảo vệ cô sao?

Trong đầu Nguyễn Lương nghĩ đến Hoắc Trạch, lập tức tự giễu lắc đầu. Sao có thể là Hoắc Trạch được, anh ta đâu có cần cô, chắc chắn sẽ không ra tay vì cô đâu.

Chờ đã!

Đây là lối suy nghĩ kiếp trước của cô, cho rằng Hoắc Trạch sẽ không ra mặt vì cô nhưng sau khi trọng sinh, Hoắc Trạch lại hết lần này đến lần khác đánh tan nhận thức của nàng về anh.

Không chỉ có tối qua anh bỏ lại Cố Vũ Vi vì cô, khiến cô ta mất thể diện mà sáng nay còn cự tuyệt lời cầu xin của Cố Vũ Vi!

Nguyễn Lương bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh, cô ôm ngực, từ từ thở dài, cầm điện thoại chụp ảnh tin tức gửi qua WeChat cho Hoắc Trạch, kèm theo lời nhắn:

"Tam gia, tên lợn béo này là anh cho người dạy dỗ đúng không?"

Hoắc Trạch trả lời rất nhanh, chỉ có một chữ đơn giản: "Ừ."

Nguyễn Lương nhìn chằm chằm chữ 'ừ' kia nửa ngày, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang đập nhanh đến mức sắp mất không chế, nhanh chóng soạn tin tiếp theo gửi sang.

"Tam gia, tôi biết nhất định là anh mà! Bởi vì bên cạnh tôi chỉ có tam gia là đối xử tốt với tôi, cảm ơn tam gia.

Tam gia hẳn đã xem camera ở khách sạn rồi, trước khi tôi chạy đến phòng tam gia, bị người ta đưa đến phòng của tên lợn béo này.

Vì tối hôm qua quá loạn nên tôi quên mất, vừa rồi nhớ tới còn toát cả mồ hôi lạnh đang định tìm cách cứu vãn đã nhìn thấy tin tức này.

Tam gia, anh là kỵ sĩ của tôi sao, luôn giải quyết phiền não cho tôi, bảo vệ tôi, tôi thật sự rất thích anh oa!"

Phía sau liên tiếp thêm mấy hình ảnh bắn tim.

Nguyễn Lương nhìn tin nhắn mình gửi đi, lại bị chính mình ghê tởm đến buồn nôn, vừa xoa xoa cánh tay vừa thầm nghĩ, mình thật có tiềm chất làm diễn viên nha.

Lần này nửa ngày Hoắc Trạch mơi trả lời, cũng là một chữ: "Ngoan."

Nguyễn Lương nhìn màn hình chằm chằm, nhìn vào chữ 'ngoan', cảm thấy Hoắc Trạch chắc là rất vừa lòng với tin nhắn ngọt ngào đến buồn nôn của cô.

Ầy, vị đại gia này thích là được rồi, miễn cô đã ghê tởm chính mình rồi mà còn chẳng lấy lòng được người ta, thành ra lại làm không công.

Nguyễn Lương ném điện thoại sang một bên, tiếp tục xem mấy trang mạng.

Xem vài tin tức đang nổi, lại nhìn bản thảo phỏng vấn, Nguyễn Lương vừa nhấc đầu lại phát hiện ra chỗ ngồi của Lý Tình Mỹ vẫn trống không.

Mà trợ lí Thi Ảnh của cô cũng không thấy đâu

Nguyễn Lương không khỏi nhíu mày, hai người này ra ngoài chạy tin tức?

Nguyễn Lương thầm nghĩ, vẫn đứng dậy đi tìm người, sau khi xác nhận hai người bọn họ đều không ra ngoài mới bắt đầu đi tìm Lý Tình Mỹ.

Nguyễn Lương khá may mắn, không phí nhiều sức đã thấy Lý Tình Mỹ cùng Thi Ảnh.

"Cô đâu phải lợn, bảng biểu đơn giản như vậy cũng không làm xong, tôi cần cô để làm gì?!"

Lý Tình Mỹ áp giọng, tức giận chanh chua răn dạy, còn giơ tay dùng sức bấm vài cái trên tay Thi Ảnh.

"Xin lỗi, tôi sẽ sửa lại.", Thi Ảnh chịu đau, sắc mặt trắng bệch nói.

---

Cảm nghĩ tác giả:

Nguyệt Thổ Nguyệt Thổ

=== Đọc xong xin ném phiếu phiếu, vô cùng cần duy trì cục cưng, cảm ơn...

Ol có lời muốn nói:

Không cầu phiếu chỉ cầu tương tác, tim tim, bình bình, gì cũng được ~