"A, người đó nói vậy sao? Hôm nay tôi quẹt thẻ khá sớm mà.", Nguyễn Lương cười tủm tỉm hỏi, ép sát từng bước một.
"Có điều, dù tôi có xin nghỉ thì quan hệ gì tới Tình Mỹ nhỉ? Sao đã vội vàng muốn thay tôi đi phỏng vấn Hoắc tam gia rồi?"
"Lương Lương, không phải vậy. Tôi nghe trợ lý Thi Ảnh nói cậu xin nghỉ, tôi cũng biết để có cơ hội phỏng vấn Hoắc tam gia không dễ dàng gì nên muốn tận lực một phen, bây giờ mới biết là tôi hiểu lầm, xin lỗi cậu."
Lý Tình Mỹ cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch, bộ dạng vô tội đáng thương không ngừng giải thích.
"Xin lỗi, bộ trưởng, vừa rồi tôi làm mất thời gian của bộ trưởng, không quấy rầy ngài nữa, nếu Lương Lương đã đến, vậy tôi đi làm nhé?"
"Ừ.", Trác Văn Lương hơi đăm chiêu nhìn thoáng qua Lý Tình Mỹ, khoát tay cho cô ta ra ngoài.
Nguyễn Lương cười nhìn cô ta quay đi, đáy mắt từ từ âm trầm.
-
"Cô và Lý Tình Mỹ có xích mích hả?", Trác Văn Lượng hỏi thẳng.
"Không có, quan hệ của chúng tôi vẫn rất thân mật mà, từ đại học đã là bạn tốt, lại cùng nhau bắt đầu công việc ở đài phát thanh, Tình Mỹ cũng chỉ muốn giúp tôi đi như cô ấy đã nói thôi. Phỏng vấn tam gia vốn khó có được, không thể vì tôi mà hỏng việc."
Nguyễn Lương vẫn nói đỡ cho Lý Tình Mỹ như thường, đảm nhiệm một cô nàng ngốc ngếch trong sáng lại ngọt ngào đến mức không biết gì hết.
Trác Văn Lượng nhìn Nguyễn Lương chăm chú trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lý Tình Mỹ không được. Nguyễn Lương, người tam gia hợp mắt là cô."
"... Bộ trưởng, lời của ngài có ý gì? Cái gì mà người hợp mắt là tôi?", Nguyễn Lương cả kinh, thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt.
Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua của cô và Hoắc Trạch bộ trưởng biết?!
"Chuyện phỏng vấn lần này vốn tam gia không có hứng thú phỏng vấn nhưng khi đó anh ta vừa nhìn thấy tin tức phát thanh đầu tiên của cô đã chỉ định phải để cô phỏng vấn."
Trác Văn Lương nói xong, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.
"Xem ra cô thực sự khá hợp mắt tam gia, đây là chuyện tốt."
"Đúng vậy, đây là vinh hạnh của tôi, bao nhiêu người muốn được tam gia coi trọng còn chưa có cơ hội đâu."
Bề ngoài Nguyễn Lương vẫn cười nhưng trong lại không, cười có lệ. Tối qua cô cũng thấy rất hiếu kỳ vì sao Hoắc Trạch lại biết mình thì ra là anh ta chỉ định cô đến phỏng vấn.
Cô và Hoắc Trạch đúng là nghiệt duyên mà, cô còn tưởng răng hôm qua mới là bắt đầu, không ngờ hóa ra còn sớm hơn.
"Cho nên, Nguyễn Lương, cô nhất định phải nắm lấy cơ hội này, tạo quan hệ tốt với tam gia, về sau không sợ không lấy được tin tức lớn, thăng làm bộ trưởng là chuyện trong tầm tay."
"... Bộ trưởng cứ đùa, tôi còn trẻ, còn phải rèn luyện nhiều, nhất là chưa thể thiếu sự điểm của ngài đâu!", Nguyễn Lương nói mấy câu khiêm tốn rồi cáo từ.
"Tôi ra ngoài chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn tam gia."
"Đi đi, cố gắng lên.", Trác Văn Lượng cười tủm tỉm cổ vũ cô.
"Cảm ơn bộ trưởng.", Nguyễn Lương cười cười, nội tâm lại đang chửi bới, con cáo già này sợ là muốn Hoắc Trạch với cô có gì đó!
Nhưng nghĩ lại, quan hệ của cô và Hoắc Trạch sao có thể gọi là quy tắc ngầm được, nghĩ vậy Nguyễn Lương đột nhiên cảm thấy 'tiêu sái' như lợn chết không sợ nước sôi.
Thế nào chả được!
-
Nguyễn Lương ôm cốc quay về chỗ ngồi của mình, xử lý vài văn kiện quan trọng rồi mở mạng ra bắt đầu nghe ngóng thông tin mới nhất, cô tìm tòi tin nóng tối qua, phát hiện có một tin là...
Nhà giàu Lý Đa Kim sau một đêm phong lưu bị lột quần áo đánh một trận, rất có thể là do...
Nguyễn Lương mở ra, hình ảnh khuôn mặt đầu heo xuất hiện trên màn hình, cô nhìn ảnh chằm chằm, đồng tử co lại, đúng là con lợn béo tối qua!