"Lương Lương, cậu, cậu đang nói gì vậy! Bỏ thuốc gì cơ, tôi không hiểu, hôm qua không phải cậu về nhà sớm sao?", trên mặt Lý Tình Mỹ lộ vẻ mờ mịt, vô tội lắc đầu phủ nhận.
Nhưng bàn tay cô ta buông bên người lại đang siết chặt, móng tay cắm vào da thịt, nội tâm ầm ầm sóng to gió lớn.
Cô bỏ thuốc Nguyễn Lương bí mật như vậy sao cô ta vẫn biết?!
Hơn nữa, cô ta vừa nói gì mà gặp Hoắc Trạch?!
Có khi nào hôm qua Nguyễn Lương không ngủ cùng con lợn béo Lý Đa Kim kia mà lại ngủ cùng Hoắc Trạch không?!
Lý Tình Mỹ nghĩ đến đó, đáy lòng đã ghen tị đến nhỏ máu. Sao có thể, sao có thể chứ, sao số Nguyễn Lương lại tốt đến vậy!
Đáng chết, cô ta đáng chết!
"Trong lòng đang ghen tị muốn chết đúng không, hận tôi chết đi được đúng không.", Nguyễn Lương nắm lấy tay cô ta giơ lên, thấy cô ta ghen tị đến mức siết chặt tay, nụ cười càng thêm tươi tắn vui vẻ.
"Lương Lương, cậu, cậu sao vậy? Cậu đừng làm tôi sợ, tôi không biết cậu đang nói gì...", ngoài miệng Lý Tình Mỹ phủ nhận nhưng trong lòng đã hoảng lắm rồi, khó tránh hơi sợ hãi.
Nguyễn Lương không phải là dạng này!
"Ngoài miệng cô càng phủ nhận, càng chứng minh phán đoán của tôi là đúng. Đối với người trong ngoài không đồng nhất như Tình Mỹ ấy à, tôi hiểu rõ vô cùng đó nha.", Nguyễn Lương buông tay cô ta ra, đổi thành vuốt cằm, châm chọc nhìn cô ta.
"Tình Mỹ, cô muốn tiếp cận Hoắc Trạch đến vậy, ngoài thích anh ta, thực ra lại càng muốn quyến rũ anh ta hơn đúng không. Dựa vào thân phận và tài lực của anh ta, có một vị trí vững chắc ở Lý gia.
À... Tôi biết chuyện cô là con gái tư sinh của Lý gia, có phải rất kinh ngạc, rất bất ngờ đúng không?"
"Lương Lương, tôi không hề muốn tiếp cận tam gia, tôi đúng là họ Lý nhưng cậu nói con gái tư sinh của Lý gia là có ý gì, tôi không hiểu.", Lý Tình Mỹ kinh hoảng đến mức sắp không khống chế được thần sắc của mình nữa rồi, thân mình run lên nhè nhẹ.
Sao Nguyễn Lương lại biết cô ta là con riêng của Lý gia!
Chuyện này đến chính cô ta cũng vừa mới biết, cô ta chưa hề nói cho một ai, thâm chí người của Lý gia cũng chỉ mới liên hệ với cô ta hôm qua thôi mà, Nguyễn Lương không thể nào biết được!
Nguyễn Lương thế này khiến cô ta cảm thấy rất sợ hãi, Lý Tình Mỹ vô ý thức lùi về phía sau cho đến khi sau lưng là lan can cầu thang mới khiến cô ta không thể tiếp tục lùi lại nữa.
"Lý Tình Mỹ, chuyện này cô không thừa nhận cũng chẳng sao, những gì cô thiếu tôi, hại tôi, tôi nhất định sẽ trả thù lại từng chút một!"
Nguyễn Lương tiến đến nói bên tai cô ta như ác ma đang thì thầm khiến thân mình Lý Tình Mỹ run lên, hai chân như muốn nhũn ra, phải bám chặt vào lan can cầu thang mới không khiến mình ngã xuống.
Nguyễn Lương vừa buông lời tuyên chiến với Lý Tình Mỹ vốn định lập tức chạy lấy người nhưng cô lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đang đi tới đây, hơn nữa còn không phải chỉ một người.
Con ngươi xoay vòng, Nguyễn Lương bỗng nảy ra kế sách, sắc mặt cô lập tức biến đổi, tràn ngập hoảng sợ.
Lý Tình Mỹ bị diễn biến tiếp theo của cô làm cho lờ mờ.
Nguyễn Lương đang làm gì vậy?!
Nhưng Lý Tình Mỹ còn chưa kịp mở miệng hỏi thân hình Nguyễn Lương đã chuyển, đưa lưng về phía cầu thang, đồng thời kéo mạnh tay Lý Tình Mỹ, mở miệng hoảng sợ la lớn: "Tình Mỹ, tôi sẽ không nói ra chuyện cậu đánh mắng trợ lý, cả chuyện cậu là con riêng của Lý gia! Cậu, cậu đừng đẩy tôi, đừng, cứu mạng a... A a!"
Đúng lúc này Lý Tình Mỹ cũng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, nháy mắt cô ta đã hiểu được toàn bộ sự việc, Nguyễn Lương đang hãm hại cô ta, để người khác thấy một màn này, hiểu lầm là mình đang muốn đẩy cô xuống cầu thang.
"Không, tôi không...", Lý Tình Mỹ suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, theo bản năng kéo Nguyễn Lương lại nhưng lời nói của cô ta hoàn toàn bị tiếng hét hoảng sợ của Nguyễn Lương át đi.
Hơn nữa, đúng lúc này, cửa cầu thang bị đẩy ra, hai đồng nghiệp nam đi vào, đúng lúc thấy 'hung thủ' Lý Tình Mỹ đang muốn đẩy Nguyễn Lương xuống lầu!
"Dừng, dừng tay!", hai gã đồng nghiệp nam hoảng hốt, vội chạy tới muốn ngăn cản nhưng, đã chậm...