"Anh Trạch, cầu xin anh, chỉ lần này...", Cố Vũ Vi nghe thấy câu trả lời của Hoắc Trạch liền cuống lên, muốn tiếp tục cầu xin nhưng Hoắc Trạch đã trực tiếp tắt máy rồi.
"Vì sao?", Nguyễn Lương nhìn anh, vì kinh ngạc mà giọng nói hơi run run: "Anh cự tuyệt cô ấy? Anh thật sự cự tuyệt Cố Vũ Vi?!"
"Ừm.", Hoắc Trạch đưa tay xoa đầu cô: "Không có ngoài ý muốn, em muốn hắn chết không?"
Nguyễn Lương sửng sốt một lát mới lắc đầu: "Không, tôi không muốn anh ta chết, chỉ muốn anh ta chịu phạt tù chung thân thôi. Nhưng đó là con trai của bố nuôi Cố Vũ Vi, cô ấy cũng cầu xin anh rồi, còn lấy ra cả tình nghĩa khi còn bé của hai người, anh thật sự cự tuyệt cô ấy sao?"
Nguyễn Lương vẫn thấy khó tin, luôn cảm thấy Hoắc Trạch trước mắt là giả, không phải là người ở kiếp trước, cô vươn tay, nhéo nhéo mặt anh muốn xem anh có đang đeo mặt nạ da người hay gì không.
"...", Hoắc Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ của cô từ mặt mình xuống, nhíu mày hỏi cô: "Em định làm gì?"
"Xem anh có phải đang đeo mặt nạ hay đổi mặt không? Anh thật sự là Hoắc tam gia?", Nguyễn Lương trừng mắt, ngốc ngốc đáng yêu hỏi.
"Em đang muốn buộc tôi đổi chủ ý?", Hoắc Trạch bị thái độ của cô làm cho phát bực, vừa cô còn nói sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ oán hận anh.
Anh làm vậy chẳng lẽ không phải vì muốn cô hài lòng sao?
"Không, không, không!", Nguyễn Lương liên tục lắc đầu khoát tay, bổ nhào người qua ôm chặt lấy cánh tay anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh xắn lên nhìn anh.
"Tam gia đã cự tuyệt rồi thì không được lật lọng đâu, nếu không... Tôi sẽ không thích anh nữa!"
Hoắc Trách cúi đầu, cắn miệng nhỏ đỏ hồng của cô, trong ngữ khí mang theo tia tia cưng chiều: "Tiểu yêu tinh dính người."
"...", trái tim Nguyễn Lương đập mạnh, thậm chí thời khắc đó cô còn xuất hiện ảo giác rằng Hoắc Trạch rất thích cô nhưng cô lập tức phủ nhận thầm nghĩ chẳng qua Hoắc Trạch cảm thấy cô mới mẻ lại thích cô thuận theo anh mà thôi.
Kiếp trước vẫn là cô nhưng chưa bao giờ Hoắc Trạch dịu dàng với cô như vậy, đương nhiên cũng có lẽ là vì cô chưa từng cho Hoắc Trạch sắc mặt tốt.
-
Hoắc Trạch lại khỏi động xe, đi tới đài phát thanh SNC nơi Nguyễn Lương làm việc.
"Tam gia, cứ dừng xe ở đây đi.", nơi này cách cao ốc đài phát thanh một giao lộ, Nguyễn Lương lấy tay kéo áo anh, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh.
"Mị lực của tam gia quá lớn, mấy nữ đồng nghiệp chúng tôi đều rất thích anh, nếu để bọn họ nhìn thấy tam gia đưa tôi đi làm sẽ ghen tị tới phát điên mà công kích tôi đó. Người ta nhát gan, rất sợ, không thể nào làm việc tốt được."
"Nhát gan, rất sợ?", Hoắc Trạch không tin nhíu mày: "Em sao?"
Nguyễn Lương lập tức dâng tặng một nụ cười sợ hãi còn chắp tay trước ngực mang khuôn mặt cầu xin nhìn anh.
"Xuống xe đi.", Hoắc Trạch thỏa hiệp.
"Cảm ơn tam gia, anh thật sự quá tri kỷ!", Nguyễn Lương ngầm thở phào, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn, miệng nhỏ cũng như được bôi mật.
"Tam gia, mười giờ sáng tôi sẽ tới công ty phỏng vấn anh, một tiếng nữa hai chúng ta gặp nhau nha, nghĩ đến dù bây giờ tách ra nhưng lát lữa lại có thể nhìn thấy anh, thật vui."
Sau khi nói xong, chính cô còn bị mình phát tởm đây!
Nguyễn Lương cảm thấy làm một đóa hoa trắng nhỏ bé ăn nói ngọt ngào quá không dễ dàng bởi vì luôn luôn khiến mình buồn nôn đến nổi đầy da gà trước tiên.
Ai, đầu năm này, muốn giữ thiết lập là phải trả giá đắt nha!
Hoắc Trạch vì câu nói của cô trái tim lại thấy rung động, đưa tay ấn miệng nhỏ của cô, thầm nghĩ cứ nói dối thế này nghe cũng dễ chịu.
Trách không được hôn quân luôn thích nghe sàm ngôn, rất êm tai!
"Em phỏng vấn tôi, muốn hỏi tôi cái gì?", Hoắc Trạch hỏi.
"Vấn đề phỏng vấn trước đó chúng tôi đã gửi cho thứ ký của anh rồi, anh có thể hỏi thư ký.", Nguyễn Lương nở nụ cười chuyên nghiệp.
Hoắc Trạch không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa: "Phóng viên Nguyễn, vậy gia chờ em."
"Cảm ơn tam gia.", Nguyễn Lương cười một tiếng, mở cửa xe, sau khi xuống xe liền vẫy tay với anh: "Tam gia, lát gặp lại."
Hoắc Trạch nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi giao lộ mới lái xe rời đi.
---
Ol có lời muốn nói:
Cứ nghĩ hôm qua đăng rồi, hóa ra chưa, đã bù chương, thực xin lỗi!
Hoắc tam gia: Làm ăn thất trách!
Ném tim đi, hứa không thất trách nữa!
Ai ném tim đi, ném đi nào, ném ném!